Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 413

Phiên bản Dịch · 973 chữ

"Linh Nhi, Hàn Tam Thiên là thầycủa ông

mà, tìm cậu ta báo thù, ông thân làm học trò chẳng phải là đại nghịch bất đạo hay sao." Thiên Vương Thịnh nói. Bây giờ đối với thân phận học trò của mình, ông đã cam tâm tình nguyện. Hơn nữa cho dù không có loại quan hệ này, ông cũng

không dám tìm Hàn Tam Thiên báo thù, thân phật thật của người này còn lợi hại hơn nhà họ Thiên.

"Ông nội." Thiên Linh Nhi oa một cái khóc thành tiếng.

Vẻ mặt Thiên Vương Thịnh bất đắc dĩ, có thể chọc Thiên Linh Nhi tức tới khóc, Hàn Tam Thiên là người đầu tiên. Nhưng đối với việc này, ông chẳng giúp được gì, hơn nữa ông vô cùng rõ, Thiên Linh Nhi đang hờn dỗi với Hàn Tam Thiên, dựa vào tình cảm của cô dành cho Hàn Tam Thiên, làm sao lại tức giận thật chứ.

"Được rồi được rồi, Linh Nhi ngoan, cháu cũng không trách Hàn Tam Thiên thật mà, cần gì phải hờn dỗi chứ?" Thiên Vương Thịnh nói.

Thiên Linh Nhi lau nước mắt trên khóe mi, quật cường nói: "Ai bảo cháu không trách anh ta thật, cháu hận chết anh ta."

Thiên Vương Thịnh cười, hỏi: "Thật cà? Nếu Hàn Tam Thiên xuất hiện, cháu sẽ đánh cậu ta hay là mắng cậu ta?"

"Đánh chết anh ta, mắng chết anh ta?" Thiên Linh Nhi cố ý ra vẻ hung thần ác sát

nói.

"Ai muốn đánh chết tôi?"

Đột nhiên một vọng nói tuyền tới từ phía sau, Thiên Linh Nhi giống như bị sét đánh, đứng chết trân tại chỗ.

Giọng nói này...!

Thiên Linh Nhi quay đầu, sau đó vẻ mặt hoảng sợ, gào thét chạy về phòng mình.

Cô không thể để Hàn Tam Thiên chúng kiến cháng vẻ chật vật của mình nữa.

"Thầy, rốt cuộc cậu cũng đến rồi." Thiên Xương Thịnh cười bước đến bên cạnh Hàn Tam Thiên.

"Học trò làộng kiêu ngạo không ít nhỉ, lại để thầyđây đích thân đến tìm ông." Hàn Tam Thiên nói.

Thiên Vương Thịnh lập tức giải thích: "Không phải là có chuyện quan trọng muốn tìm cậu à, có một trận đấu cờ vây chờ cậu tham gia, Thượng Quan Hắc Bạch chỉ đích danh muốn cậu tham gia, vì vậy Vương Mậu đã báo danh giúp cậu."

Hàn Tam Thiên nhíu mày, dạo tới anh sẽ không rời khỏi thành phố Thiên Vân, bởi vì người của nhà tù Địa Tâm có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào, sao anh lại vì một cuộc tranh tài mà làm trễ nải chuyện quan trọng như vậy.

"Không đi." Hàn Tam Thiên quả quyết từ chối.

Biểu cảm trên mặt Thiên Vương Thịnh không thay đổi, dường như đã sớm ngờ tới Hàn Tam Thiên sẽ nói như vậy, bèn bảo: "Thầy, nếu cậu không đi e rằng sẽ mất mặt đó, lần này Thượng Quan Hắc

Bạch đã lấy thanh danh của mình ra đánh cược rồi, trắng trợn tuyên truyền trận đấu của cậu và u Dương Tu Kiệt, làm con rùa đen rụt đầu, không phải là phong cách làm việc của cậu nhỉ."

"Vậy thì làm con rùa đen rụt đầu đi." Hàn Tam Thiên nói.

Vốn Thiên Vương Thịnh rất có lòng tin Hàn Tam Thiên sẽ tham gia, nhưng nghe câu nói này, ông lập tức không bình tĩnh nổi, nói: "Thầy, cậu chục triệu lần không được như vậy, cậu xuất chiến thay thành phố Thiên Vân, không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm vào cậu, hơn.

nữa tôi nghe nói hiện tại giới có vây có người cố ý gây sự, hạ thấp cậu, còn nói rất nhiều lời khó nghe."

"Thế thì sao? Nói không đi là không đi. Thái độ Hàn Tam Thiên cứng rắn bảo.

Sắc mặt Thiên Vương Thịnh thay đổi, thái độ của Hàn Tam Thiên hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của ông, nếu anh không xuất hiện, cái tên Hàn Tam Thiên sẽ trở thành trò cười của toàn bộ giới cờ vây.

"Thầy, cậu suy nghĩ chút đi, đừng vội vàng quyết định." Thiên Vương Thịnh nói.

"Ông vẫn chưa cảm nhận được thái độ của tôi hả, trận đấu này tôi sẽ không đi." Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.

Vẻ mặt Thiên Vương Thịnh khó xử, ông còn muốn xem Hàn Tam Thiên đại sát từ phương trên trận đấu, nếu không xuất chiến thì trở thành trò cười rồi.

"Thầy, cậu không đi thật hả? Không sợ những người kia cố ý bôi nhọ cậu, khiến ba chữ Hàn Tam Thiên biến thành trò cười trong giới cờ vây say sao?" Thiên Xương Thịnh nói.

Trò cười? Trong mắt nhiều người ở thành phố Thiên Vân, chẳng phải là một trò cười sao, có khi nào tôi quan tâm chứ." Hàn Tam Thiên thích thú nói.

Những lời này nói đến mức khiến Thiên Xương Thịnh sững sờ. Đúng vậy, đeo vết nhơ lớn như vậy ở thành phố Thiên Vân, bị tất cả mọi người coi thường, xem như phế vật, nhưng có khi nào anh để ý, lại có khi nào làm sáng tỏ chuyện này chứ?

Chỉ là bị bêu danh trong giới cờ vây, với anh mà nói còn chẳng phải như gã ngửa!

"Còn chuyện gì nữa không?" Hàn Tam Thiên hỏi.

"Không, không có." Thiên Vương Thịnh cười khổ nói, nếu Vương Mậu biết chuyện này, chắc ông già đó sẽ tuyệt vọng, Hàn Tam Thiên không xuất chiện, tất nhiên hiệp hội cờ vây thành phố Thiên Vân sẽ bị ngàn người chỉ trích, mà người hội trưởng là ông ta, mặt mo cũng không có chỗ đặt.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 81

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.