Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 414

Phiên bản Dịch · 1060 chữ

Đợi Thiên Linh Nhi trang điểm lại, đổi một | bộ quần áo xinh đẹp trở lại phòng khách thì Hàn Tam Thiên đã đi rồi, cô công chúa nhà họ Thiên này lại khóc.

Thiên Vương Thịnh chứng kiến tình huống này, ngoại trừ thở dài ra không còn lựa chọn nào khác.

Có đôi khi Thiên Vương Thịnh cũng muốn khuyên Thiên Linh Nhi một chút, bởi vì từ khi đoán được thân phận thật của Hàn Tam Thiên, Thiên Vương Thịnh liền cho rằng giữa Thiên Linh Nhi và Hàn Tam Thiên là không thể nào. Anh chịu nhục vì Tô Nghênh Hạ, tình cảm này không có bất

kỳ ai có thể phá hỏng.

Nhưng ông cũng biết tính bướng bỉnh của Thiên Linh Nhi, không bị đâm đến đầu rơi máu chảy thì tuyệt đối sẽ không quay đầu lại, Thiên Vương Thịnh chỉ có thể tự an ủi mình, để Thiên Linh Nhi bị thương lần này xem như để cô trưởng thành.

Dù sao trong quá trình người lớn lên không thể nào mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió, cũng phải để Thiên Linh Nhi chịu chút dạy dỗ, nhớ thật kỹ.

Để Thiên Linh Nhi khóc một mình, Thiên Xương Thịnh không quấy rầy mà rời khỏi

nhà. Chuyện Hàn Tam Thiên không tham gia trận đấu, ông phải báo tin cho Vương Mậu mới được, lại để Vương Mậu sớm chuẩn bị tâm lý một chút, cũng không biết ông già này có thể tiếp nhận được loại đá kích này hay không.

Tiến vào hiệp hội cờ vậy, hôm nay có không ít hội viên, tuy rằng bọn họ không tham gia trận đấu nhưng nếu Hàn Tam Thiên xuất chiến có thể đạt được quán quân. Tất nhiên hiệp hội cờ vây thành phố Thiên Vân sẽ bỗng nhiên nổi tiếng, bọn họ cũng có thể chia sẻ một ít vinh dự.

"Ông Thiên, đã liên lạc với Hàn Tam Thiên

chưa?"

"Trận đấu lần này, chúng tôi đều gấp không đợi nổi, chờ ông mang tin tức tốt cho chúng tôi đấy."

"Thượng Quan Hắc Bạch cố ý nhuộm thù hận lên lần tranh tài này, bây giờ đã có rất nhiều người mong chờ trận đấu của cậu ta và u Dương Tu Kiệt, chỉ cần thắng, hiệp hội cờ vây thành phố Thiên Vân chúng ta có thể nở mày nở mặt rồi."

Nhìn cả đám thành viên hiệp hội cờ vây ra vẻ mong đợi, Thiên Vương Thịnh thật sự không đành lòng nói cho bọn họ biết sự

thật, quá tàn nhẫn, nhưng chuyện Hàn Tam Thiên không tham gia cũng không thể giấu được.

Vẻ mặt Vương Mậu tươi cười đi đến bên cạnh Thiên Vương Thịnh, hỏi: "Ông bạn già, chuyện thế nào rồi?"

"Không được tốt lắm, cậu ta nói, không tham gia, hơn nữa thái độ vô cùng kiên định." Thiên Vương Thịnh bất đắc dĩ bảo.

"Sao... sao lại như vậy!" Vương Mậu hoảng hốt nhìn Thiên Vương Thịnh, đây không phải kết quả mà ông ta muốn.

"Tôi đã thử rồi, nhưng vô dụng thôi, e rằng không ai có thể thay đổi suy nghĩ của cậu ta." Thiên Vương Thịnh nói.

"Sao lại thế, sao cậu ta có thể không tham

gia."

"Đúng vậy, mặt mũi của hiệp hội chúng ta đều nằm trên người cậu ta, cậu ta muốn lâm trận bỏ chạy, chẳng phải liên lụy chúng ta mất mặt."

"Tên Hàn Tam Thiên này, thậm chí cả mặt mũi của chúng ta cũng không cho, cậu ta không phải kẻ bất lực của nhà họ Tô hả?

Đến lượt cậu ta từ chối ư?"

"Ông Thiên, tôi thấy Hàn Tam Thiên này là không đặt ông vào mắt, thậm chí cả lời ông nói cũng không nghe."

"Đúng vậy đó, cậu ta dựa vào cái gì mà không tham gia, lửa giận của Thượng Quan Hắc Bạch là do cậu ta châm ngòi, nên để cậu ta đi giải quyết chuyện này."

Thành viên hiệp hội nghe Thiên Vương Thịnh nói xong thì trên mặt ai cũng mang vẻ tức giận, bọn họ không chấp nhận được chuyện Hàn Tam Thiên không tham gia trận đấu, mặt mũi đã vứt ra làm tiền

đánh cược, nếu không lấy trở lại, một mặt bao nhiêu?

Nghe những người này chỉ trích Hàn Tam Thiên, vẻ mặt Thiên Vương Thịnh dần trở nên lạnh lùng. Tuy rằng ông cũng không hiểu tại sao Hàn Tam Thiên không tham gia, nhưng dầu gì Hàn Tam Thiên cũng là thầy của ông, không đến lượt bọn người kia nói kháy.

"Chuyện báo danh là các người tự quyết định, bây giờ còn muốn Hàn Tam Thiên tới chịu trách nhiệm hả?" Thiên Vương Thịnh lạnh lùng nói.

Nhận ra hình như Thiên Vương Thịnh đang nói giúp cho Hàn Tam Thiên, trái tim xúc động phẫn nội của thành viên hiệp hội hơi tỉnh táo lại một chút.

"Ông Thiên, mặc dù là chúng tôi bảo danh, nhưng dựa vào đâu mà cậu ta từ chối, dựa vào địa vị của cậu ta, có tư cách từ chối ư?" Một người nói.

Dựa vào địa vị của anh?

Địa vị của Hàn Tam Thiên, tùy tùy tiện tiện là có thể nghiền ép người ở chỗ này, đảm người này là cái thá gì? Vậy mà lại không

để Hàn Tam Thiên vào mắt.

"Nếu các người có ý kiến gì với cậu ta, cứ việc đi tìm cậu ta gây sự, nhưng đừng trách tôi không nhắc nhở các người, trên đời này không có quả hối hận, trước khi ra bất kỳ quyết định gì nên ngẫm lại hậu quả." Thiên Vương Thịnh nói.

"Ông Thiên, ý của ông là muốn đứng về phía Hàn Tam Thiên, ông cũng ra mặt, chúng tôi còn ai dám tìm cậu ta gây chuyện chứ." Người nào đó quái gở nói, rõ ràng đang ngầm châm biếm Thiên Xương Thịnh.

Thiên Vương Thịnh cười nhạt một tiếng, nói: "Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào chuyện này, các người muốn làm loạn thế nào thì tùy."

"Ông Thiên, câu này là ông nói đó, một đại nhân vật như ông, nói chuyện nên giữ

lời."

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 93

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.