Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1771 chữ

Trong bệnh viện, Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ mặc kệ thế giới bên ngoài đang mưa gió bão bùng, bọn họ như ở mắt bão, không chịu ảnh hưởng, chẳng sợ bên ngoài đã nổi nên lời đồn nhà họ Tô sắp phá sản, hay vị chủ tịch như Tô Nghênh Hạ khiến cơ ngơi hàng chục năm bị hủy hoại một sớm một chiều, bỡn cợt Tô Nghênh Hạ không đáng một đồng, thậm chí có lời đồn Hàn Tam Thiên là yêu tinh, nếu không do Hàn Tam Thiên, nhà họ Tô sẽ không ra nông nỗi này.

Trong một khoảnh khắc, cái tên Hàn Tam Thiên lại bị đẩy tới đầu sóng ngọn gió, khiến tất cả mọi người đều biết nhà họ Tô

có nguy cơ phá sản bởi vì Hàn Tam Thiên, vì Tô Nghênh Hạ bao che kẻ vô dụng đó làm hại cả công ty.

"Tô Nghênh Hạ điên rồi à, vì một kẻ vô dụng như kia mà bỏ cả công ty."

"Không biết thằng vô dụng kia chuốc bùa

mê thuốc lá gì cho Tô Nghênh Hạ, để cô ta giúp hắn."

"Xem ra đầu năm nay ăn bám cũng phải có bản lĩnh, với bản lĩnh đó Hàn Tam Thiên có thể mở một lớp học luôn đó."

"Ăn bám được mấy bữa nữa chứ, công ty

nhà họ Tô sao kiên trì được khi bị Giang Phú ngắm vào."

Mọi việc cứ thể nổi lên, nơi nào ở Thiên Vân cũng chế nhạo việc này, tái hiện lại nhiệt độ về đề tài Hàn Tam Thiên ở rể nhà họ Tô ba năm trước, khắp quán xá không có chỗ nào không có người bàn luận.

Mấy bữa nay Tương Lam không dám ra ngoài, bà từ chối lời mời đi chơi suốt của đám chị em, vì bà ta biết chỉ cần ba xuất hiện, những người đó nhất định sẽ hỏi chuyện công ty, lời châm chọc mỉa mai đương nhiên không thiếu. Rốt cuộc trong Thời gian này bà nổ cực nhiều, mạnh

miệng nói, hiện giờ nhà họ Tô gặp nạn, vị trí mẹ của chủ tịch sắp không giữ nổi.

“Tô Quốc Diệu, ông làm chuyển tới bệnh viện, hỏi Tô Nghênh Hạ muốn làm gì, con bé muốn cả nhà chúng ta ra gầm cầu mới chịu sao." Tưởng Lam mặt đen xì nói với Tô Quốc Diệu.

Tô Quốc Diệu cũng không dám đi ra ngoài uống rượu, mấy đám bạn đểu gọi nhiều tới nỗi điện thoại ông nóng sắp cháy, đều hỏi tình huống nhà bọn họ như thế nào, sao Tô Nghênh Hạ lại gây thù chuốc oán với Giang Phú chỉ vì kẻ vô dụng đó.

"Tôi cảm thấy Tô Nghênh Hạ có cách giải quyết, bà gấp như vậy làm gì, chẳng lẽ bà không biết tính của con bà sao, con nó không có khả năng để công ty phá sản đâu." Tô Quốc Diệu nói.

"Nếu lúc trước tôi sẽ tin con, nhưng bây giờ nó đã hồ đồ rồi, vì Hàn Tam Thiên mà quên mất mình họ gì, con bé ngốc thực sự yêu Hàn Tam Thiên." Tưởng Lam không hiểu chuyện này, Hàn Tam Thiên thực sự cho bọn họ ăn ít mật ngọt, nhưng đó chẳng phải là chuyện bình thường sao? Hàn Tam Thiên mang danh xấu như thế, không làm trò trống gì tròn ba năm

nay, mặc kệ cậu ta đã đem tới lợi ích gì cho nhà họ Tưởng Lam đều coi đó là việc nên làm. Nhưng cậu ta không thể ảnh hưởng tới nhà họ Tô.

"Chuyện tình cảm ai nói trước được điều gì, bà lúc trước cũng gả cho tôi còn gì." Tô Quốc Diệu nói.

"Tôi mắt mù mới lấy ông, nếu biết ông chẳng có địa vị gì ở nhà họ Tô này, tô đã không thèm rồi." Tưởng Lam nói thẳng, không để ý tới tâm trạng của Tổ Quốc Diệu.

Loại người hèn nhát như Tô Quốc Diệu

khi nghe những lời này không hề có chút dụng vọng phản lại, mấy năm nay bị vợ ức hiếp, đội vợ lên đầu mà sống. Muốn ông ta cãi cọ với Tưởng Lam thì phải nhờ hai bình rượu trắng làm động lực.

"Nghênh Hạ là người trưởng thành, con bé tự biết suy nghĩ, không chừng con có biện pháp rồi." Tô Quốc Diệu nói.

"Ở bệnh viện chăm sóc thằng vô dụng kia, gì cũng không làm còn kêu đã nghĩ cách sao?" Tưởng Lam lạnh lùng nói.

Tô Quốc Diệu ngồi bên Tưởng Lam, nghiêm túc nói: “Chẳng lẽ bà không cảm

| thấy mỗi lần có chuyện phiền toái, mặc kệ chuyện lớn hay nhỏ con bé cũng giải quyết được sao? Tuy Tô Nghênh Hạ là con gái chúng ta, nhưng bà nghĩ kĩ xem, con mình có năng lực lớn vậy sao? Vì sao bất động sản Nhược Thủy chỉ muốn hợp tác với con bé, thậm chí còn thu mua lại công ty nhà họ Tô."

"Đừng tỏ vẻ bí hiểm với tôi, có gì nói thẳng." Tưởng Lam không kiên nhẫn nhìn Tô Quốc Diệu.

"Ý của tôi mọi việc này đều liên quan tới Hàn Tam Thiên, không chừng những thứ đó đều do cậu ta giúp Tô Nghênh Hạ." Tô

Quốc Diệu nói, ông ta hoài nghi vậy cũng không có căn cứ, bởi vì Tô Nghênh Hạ gần đây làm quá nhiều chuyện mà Tô Quốc Diệu không tưởng tượng nổi, tuy ông ta là kẻ vô dụng, nhưng cũng có sự hiểu biết nhất định về việc trong thương trường.

Bất động sản Nhược Thủy cùng việc thu mua công ty chỗ nào cũng lạ, với sự hiểu biết về con gái mình, con bé không thể làm những việc đó.

Tưởng Lam khinh bỉ, có liên quan tới Hàn Tam Thiên? Bà theo bản năng nghĩ đó là nhờ năng lực của con gái mình, Hàn Tam

Thiên chỉ có giá trị khi mua biệt thự sườn núi thôi.

Nhưng cẩn thận nghĩ lại, Tưởng Lam không thể chấp nhận Tô Quốc Diệu nói có ý đúng, hơn nữa sau khi Thi Tinh và Nam Cung Thiên Thu xuất hiện, dù ngu thế nào Tưởng Lam cũng không cho rằng Hàn Tam Thiên chỉ có ít tiền mà thôi.

Không rõ thân phận của cậu ta như nào, nhưng chắc chắn không phải người đơn giản.

"Với năng lực của cậu ta, sao không giải quyết luôn đi. Giờ để Tô Nghênh Hạ bị cả

thành phố phỉ nhổ, cậu ta cũng thế, luôn

miệng nói yêu Tô Nghênh Hạ, đây là yêu sao?" Tưởng Lam nói.

Tô Quốc Diệu lắc đầu, ông không rõ Hàn Tam Thiên muốn làm gì, nếu ông có năng lực giải quyết đã xử lý mọi chuyện ổn thỏa từ lâu rồi, sao có thể an nhàn nằm trong bệnh viện.

"Tôi cảm thấy chúng ta không nên động tới chuyện này, tuy bà ỷ vào việc Hàn Tam Thiên yêu Nghênh Hạ nên không sợ đắc tội cậu ta, nhưng bà phải nghĩ lại, sau này cậu ta sẽ giúp nhà chúng ta càng tốt hơn, việc gì phải đi gây chuyện làm gì." Tô

Quốc Diệu khuyên.

“Muốn dựa cậu ta thì sao, tôi là mẹ cậu ta, chẳng lẽ không được dạy bảo sao?" Tưởng Lam kiêu căng ngạo mạn nói.

Tô Quốc Diệu thở dài, đó là tính cách của Tưởng Lam, lúc nào cũng tìm được lý do để trèo lên đầu người khác, chẳng lẽ bà không lo lắng kết cục khi bị Hàn Tam Thiên chán ghét sao?

Lui một bước là trời cao biển rộng, nhưng lại lui một bước gặp vực sâu vạn trường, Hàn Tam Thiên sẽ lùi sao?

| Khi Hàn Tam Thiên không nhịn được nữa, lúc đó hối hận cũng không kịp.

"Đừng than ngắn thở dài trước mặt tôi, tôi chưa chết đâu." Tưởng Lam trừng mắt với Tô Quốc Diệu.

Tô Quốc Diệu nhìn Tưởng Lam không biết suy nghĩ, thì cảm thấy bất lực, có lẽ mấy năm gần đây ông để bà thích làm gì thì làm nên mới tạo nên tích cách này.

"Nếu bà muốn đi bệnh viện thì tự đi đi, tôi không đi đâu." Tô Quốc Diệu nói xong, đứng dậy về phòng.

Tưởng Lam do dự, cuối cùng vẫn không dám đi, lời Tô Quốc Diệu cũng có ý đúng, không phải tình huống bất đắc dĩ, bà không muốn đắc tội với Hàn Tam Thiên.

Đương nhiên, nếu Hàn Tam Thiên không giải quyết được chuyện này, Tưởng Lam nhất định mắng chửi cậu ta lên bờ xuống ruộng.

“Hà Đình, rửa cho tôi ít hoa quả, dạo này nhàn quá không biết đường tự tung việc làm sao?"

Hà Đình đang bận quét dọn, nhưng bà đã quen Tưởng Lam sai khiến mình như vậy.

Mordor.

Người người tại Thiên Vân mắng chửi Hàn Tam Thiên, đám người Mặc Dương cũng sôi nổi bàn luận.

"Kiểu rầm rộ như này cứ như năm Hàn Tam Thiên kết hôn đó." Mặc Dương cười nói.

“Hôn lễ ba năm về trước gây chấn động cả Thiên Vân, bởi vì tin tức đột ngột nên

không được nhiều người tin tưởng, hơn nữa sau khi mấy người đó biết anh Tam Thiên ở rể càng cảm thấy nhà họ Tô điên rồi, cũng mắng chửi anh Tam Thiên.” Lâm Dũng nói.

“Thật là có điểm ý tứ, thế gian con kiến không biết người khổng lồ vĩ ngạn a.” Mặc Dương cảm thán nói.

Đao Thập Nhị không hiểu nhìn Mặc Dương: "Anh Tam Thiên đang làm gì đó, mấy ngày rồi còn chưa giải quyết?"

Đối với việc Đao Thập Nhị gọi Hàn Tam Thiên bằng anh, Mặc Dựng không quen

lắm, dù sai tính tuổi chắc chắn Đao Thập Thị lớn hơn Hàn Tam Thiên, nhưng vì tôn trọng cùng cảm kích Hàn Tam Thiên nên mới có cách gọi này, khuyến chuyện này không có gì đáng trách.

"Hàn Tam Thiên bị mắng suốt ba năm, chẳng phản bác lại một lời, khả năng kiềm chế của thằng nhóc này là người đứng thứ nhất trong những người tôi từng gặp. Có thể nhịn những việc không nhịn được, đó là chuyện người bình thường không thể làm, những người như thế một khi bùng nổ sẽ khiến thời thể thay đổi." Mặc Dương cười nói.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.