Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1131 chữ

Mặc dù Lâm Dũng đối với tình hình của Hàn Tam Thiên chỉ có kiến thức nửa vời, nhưng mà anh ta biết rất rõ Hàn Tam Thiên ẩn núp đáng sợ cỡ nào.

Vốn là một nhân vật lớn chỉ cần một tay có thể dấy lên mưa gió ở thành phố Thiên Vân, lại cam chịu nhẫn nhục ở rể ba năm,

trong mắt Lâm Dũng, đây là điều mà bất kỳ kẻ nào cũng không thể làm được, cho nên anh ta cùng Đạo Thập Nhị không giống nhau, cảm thấy rằng đây là chuyện hợp tình hợp lý.

Mặc kệ bao nhiêu người phỉ báng, nhưng trong lòng cậu ta không hề quan tâm,

thậm chí còn khinh thường, bởi vì người như Hàn Tam Thiên, có năng lực thay đổi cục diện chỉ trong nháy mắt, chỉ cần điều mà cậu ta muốn đều có thể làm được.

Nếu như chỉ cần một suy nghĩ có thể giải quyết được vấn đề, vậy sao cậu ta cần quan tâm đến chứ?

Điều này đã đạt đến trình độ lớn mạnh nhất định, hoàn toàn khinh thường cùng sâu bọ phân chia cao thấp.

“Tôi chỉ là thấy bất bình thay anh Tam Thiên thôi, hiện tại đám người Giang Phú nhảy lên nhảy xuống, tôi nhìn không nổi

nữa.” Đạo Thập Nhị nói.

“Thập Nhị, cậu với Tam Thiên là đồng loại, sao lại không hiểu cảm nhận của cậu ta chứ?” Mặc Dương cười nhìn Đao Thập Nhị, mới đầu ông và Hàn Tam Thiên đều chỉ cho rằng Đạo Thập Nhị chỉ là người có thân thủ lợi hại, vì Đường Thanh Uyển mà tình nguyện ở sàn đấu boxing đánh đấm để duy trì cuộc sống, nhưng sau chuyện của nhà tù Địa Tâm, Mặc Dương biết, thân phận của Đạo Thập Nhị tuyệt đối không đơn giản.

Mà một người có thân phận không đơn giản, lại tình nguyện ở sàn đấu boxing vì kế sinh nhai mà phấn đấu, đây cũng là một loại ẩn nhẫn.

Biểu tình của Đạo Thập Nhị có chút cứng đờ, lập tức khoát tay nói: “Sao tôi có thể so sánh với anh Tam Thiên được.”

“Cậu biết không, tôi có đề nghị Hàn Tam Thiên điều tra về cậu, biết cậu ta nói như thế nào không?” Mặc Dương nói, chuyện này nhắc đến trong tình huống chưa có sự đồng ý của Hàn Tam Thiên, nhưng Mặc Dương biết Hàn Tam Thiên sẽ không

trách mình.

“Nói thế nào?” Đạo Thập Nhị hiếu kỳ hỏi.

“Dùng người thì không nên nghi ngờ, cậu ta không nghĩ đến việc sẽ điều tra cậu, mà sau này cũng sẽ không.” Mặc Dương nói.

Biểu tình của Đạo Thập Nhị Đạo nghiêm túc, trầm giọng đáp: “Cậu yên tâm, cả đời Đao Thập Nhị tôi sẽ không phản bội anh ấy, chỉ cần anh ấy giúp tôi chăm sóc Đường Thanh Uyển thật tốt, dù phải chết, tôi cũng sẵn lòng.”

Mặc Dương cười vỗ vai Đao Thập Nhị:

“Cũng không nghiêm trọng đến mức độ phải chết, mà là chúng tôi tin tưởng cậu, có điều nếu như đã là anh em, nếu cậu có gì khó nói hoặc phiền phức có thể nói cho chúng tôi, ba tên thợ giày có thể đánh được Gia Cát Lượng, nói không chừng có thể giúp cậu giải quyết phiền phức.”

Đạo Thập Nhị lắc đầu không nói, lòng tốt này có thể nhận, nhưng mà phiền phức của cậu dựa vào năng lực của Hàn Tam Thiên tuyệt đối không thể giải quyết được, anh cũng không muốn hại Hàn Tam Thiên.

Thấy Đao Thập Nhị không nói gì, Mặc Dương thở dài, xem ra chuyện phiền toái của cậu ta không hề nhỏ, nếu không sẽ không kiêng kị như thế.

“Cũng không biết cậu ta khi nào xuất viện, ngày xuất viện chính là lúc mây đen tan đi.” Vẻ mặt Mặc Dương mong chờ nói.

Trong bệnh viện, Hàn Tam Thiên hưởng thụ thời gian ở riêng cùng Tô Nghênh Hạ, ba năm liền, hình như anh chưa từng bao giờ ở cùng một chỗ với Tô Nghênh Hạ như hiện tại, cái gì cũng không cần nghĩ, chỉ hưởng thụ cảm giác được Tô Nghênh

Hạ chăm sóc, giống như đây là chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới này.

Giang sơn, quyền lợi, địa vị, đối với chuyện trước mặt đây đều không hề đáng nhắc tới.

Sau khi Tô Nghênh Hạ mua cơm trở lại phòng bệnh, mặc dù cật lực che dấu vẻ mặt của mình, nhưng Hàn Tam Thiên vẫn là nhìn được có chuyện.

“Em sao thế?” Hàn Tam Thiên hỏi.

Tô Nghênh Hạ vừa mở hộp cơm vừa nói với Hàn Tam Thiên nói: “Giang Phú lại gọi điện cho em, hạn cho anh trong hai ngày phải đến quảng trường Nhân Dân quỳ xuống.”

Quảng trường Nhân Dân là khu vực trung tâm thành phố Thiên Vân, cũng là nơi có nhiều người nhất, Giang Phú đưa ra yêu cầu này là muốn chuyện Hàn Tam Thiên quỳ đều bị mọi người nhìn thấy, nói cách khác, ông ta muốn Hàn Tam Thiên trở thành kẻ bỏ đi, hơn nữa còn muốn tất cả người ở thành phố Vân Thiên chứng kiến sự vô dụng của Hàn Tam Thiên.

| “Bây giờ lão già này càng ngày càng quá

phận, có điều rất thú vị, có thể dùng để tham khảo.” Hàn Tam Thiên vừa cười vừa nói, đối với loại uy hiếp này anh không hề cảm thấy có nguy hiểm gì, giống như một đứa trẻ ba tuổi ở trước mặt mình giường nanh múa vuốt, không những khiến cho người ta cảm thấy nguy hiểm mà chỉ cảm thấy rất buồn cười.

“Anh định làm như thế nào?” Tô Nghênh Hạ hỏi.

“Hôm nay anh có thể xuất viện luôn, nếu như ông ta thích quỳ, tất nhiên anh sẽ khiến ông ta vừa ý.” Hàn Tam Thiên đang ăn cơm, nói không rõ ràng.

Mặc dù trong lòng Tô Nghênh Hạ tin. tưởng sự mạnh mẽ của Hàn Tam Thiên, dù không có nghi ngờ rằng Hàn Tam Thiên không thể không làm được, nhưng trong lòng vẫn có lo lắng, dù sao Giang Phù cấu kết với đám người ở thành phố Thiên Vân đều là những nhân vật có thể lực khá lớn mà hiện tại nhà họ Thiên cũng không giúp đỡ Hàn Tam Thiên nữa, chỉ

dựa vào mình sức của Hàn Tam Thiên, thật sự có thể đối phó với nhiều gia tộc như thế sao?

Lúc này, điện thoại của Tô Nghênh Hạ vang lên.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 76

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.