Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 55

Phiên bản Dịch · 1152 chữ

Thằng nhóc này có vẻ rất kiêu ngạo về hành động của Dương Hưng, vẻ mặt tự hào nói:

"Bố, sau này con cũng muốn oai phong giống như bố."

Dương Hưng đắc ý vỗ vỗ đầu con trai, nói:

"Con chắc chắn sẽ có tiền đồ hơn bố, sau này con mang theo mấy tên đàn em, đi ra khỏi cái xóm này, làm thật tốt để bố có thể được hưởng phúc."

Hai cha con đang vạch kế hoạch cho một

tương lai tốt đẹp, Hàn Tam Thiên đã đi mua đồ ăn về, lúc anh nhìn thấy thằng nhóc kia thế mà lại mang mấy người lớn quay lại để báo thù. Thời điểm anh thấy Trương Khiên Tâm đang bị đánh, trong lòng anh đã nảy sinh một cỗ sát ý không thể nào ngăn cản được.

"BỐ, chính là anh ta, vừa nãy anh ta đã đánh con."

Thằng nhóc kia chỉ vào Hàn Tam Thiên rồi nói với Dương Hưng.

Dương Hưng cười dữ tợn, nhìn về phía Hàn Tam Thiên:

"Con mẹ nhà nó, chính thằng chó này đã đánh con trai của tao sao? Quỳ xuống xin lỗi con trai tạo, nếu không ngày hôm nay ông đây sẽ đánh gãy hai chân của mày."

Hàn Tam Thiên ném đồ ăn trong tay xuống, đi thẳng về phía Dương Hưng.

Lúc này, sát ý của Hàn Tam Thiên chưa bao giờ lớn như thế này.

Mấy tên đàn em thấy thế, che ở trước mặt Dương Hưng, tất cả đều không để Hàn Tam Thiên vào mắt.

"Ngay cả con trai của anh Dương cũng dám đánh, lá gan của mày cũng không nhỏ đâu."

"Nhìn dáng vẻ này của mày, không phải là người trong cái xóm này hả, mày có biết không, người ở bên ngoài, mặc kệ là ai cũng không dám đến cái xóm này để gây sự đâu."

"Còn chưa quỳ xuống..."

Đột nhiên Hàn Tam Thiên dùng lực của hai chân, nhanh như hổ đói vồ mồi tiến

đến người gần nhất, nắm đấm xé gió, mấy tên tay sai không coi ai ra gì giờ lại ngã xuống nằm kêu rên.

Dương Hưng cũng dựa vào nắm đấm mới có địa vị như ngày hôm nay, trong cả cái xóm trong thành phố này, không tìm ra người thứ hai có năng lực giống như gã

ta.

Nhưng thủ đoạn sắc bén của Hàn Tam Thiên ngay lập tức đã khiến Dương Hưng choáng váng, mẹ nó đây cũng quá dũng mãnh rồi!

Chờ đến lúc Dương Hưng hồi phục lại tinh

thần, Hàn Tam Thiên đã đá một cước vào bụng gã, khiến gã lui liên tục hơn mười bước rồi mới ngã xuống đất.

Sắc mặt Dương Hưng trắng bệch, gã cảm thấy mình bị đá xuyên qua bụng luôn rồi, đau đớn không chịu được.

Bước chân Hàn Tam Thiên không dừng lại, tiếp tục đi về phía Dương Hưng.

Dương Hưng nhìn thấy sát ý trong mắt Hàn Tam Thiên, lần đầu tiên gã cảm thấy sự sợ hãi và hoảng sợ, nói:

"Người anh em, cậu muốn làm gì, có

chuyện gì thì cứ từ từ nói."

Hàn Tam Thiên đá một cước vào mặt Dương Hưng, ngay lập tức máu vung ra khắp nơi, mũi của Dương Hưng gãy luôn rồi.

"Người anh em, có chuyện gì thì nói rõ ràng, cậu đừng đánh nữa, tôi cầu xin

cậu."

Dương Hưng vừa mới dứt lời, Hàn Tam Thiên lại đánh một quyền vào thái dương của Dương Hưng, tai ù lên ong ong, trước mắt tối sầm xuống, suýt chút nữa đã khiến Dương Hưng hôn mê bất tỉnh.

Thằng nhóc kia nhìn thấy Dương Hưng bị đánh, không biết sống chết chạy đến bên người Hàn Tam Thiên. Vừa mới chuẩn bị đá một cước, đã bị Hàn Tam Thiên cho một đạp văng xa ra, lăn mấy mét mấy dừng lại được.

"Ông muốn chết như thế nào?"

Hàn Tam Thiên lạnh giọng hỏi Dương Hung.

Trong nháy mắt lá gan của Dương Hưng bị dọa đến hỏng luôn rồi. Tuy rằng gã ta

| diễu võ dương oai ở trong cái xóm này nhưng chưa bao giờ dám làm loạn đến mức chết người. Nhưng người thanh niên trước mặt gã lại muốn gã phải chết, hơn nữa trong đầu Dương Hưng không hề nghi ngờ câu nói đó.

Ánh mắt của cậu ta, khuôn mặt của cậu ta, giống như đang nhìn một người đã chết vậy.

Dương Hưng sợ đến mức quỳ xuống trước mặt Hàn Tam Thiên, hoảng hốt nói:

"Người anh em, tôi sai rồi, tôi đáng chết, cậu buông tha cho tôi đi, chỉ cần cậu đồng

ý tha tôi, cậu muốn thế nào cũng được."

Hàn Tam Thiên hít một hơi thật sâu. Tuy rằng anh có thể giết Dương Hưng một cách rất dễ dàng, nhưng chung quy giết người là chuyện phạm pháp. Hơn nữa xung quanh có rất nhiều người đang đứng của của nhà nhìn, bọn họ đều là người làm chứng cho việc này. Hàn Tam Thiên không cần phải vì chuyện này mà hãm sâu vào vũng bùn.

Đi đến bên người Trương Khiên Tâm, Hàn Tam Thiên đau lòng nói:

"Đều do anh, nếu không phải anh để em ở

nhà một mình, em cũng sẽ không bị đánh."

Trương Khiên Tâm kéo góc áo của Hàn Tam Thiên, ánh mắt hoảng sợ lắc đầu, không có ý trách móc Hàn Tam Thiên.

"Đói bụng không? Chúng ta đi ăn cơm trước nhé?"

Hàn Tam Thiên nói tiếp.

Tuy rằng Trương Khiên Tâm vẫn còn sợ, nhưng cũng biết mình đang đói bụng, vội vàng gật đầu không ngừng.

Hàn Tam Thiên mang chiếc bàn vuông nhỏ ra của ăn cơm với Trương Thiên Tâm. Dương Hưng và mấy tên đàn em của gã, bao gồm cả con trai của gã nữa, tất cả đều quỳ gối trước mặt Hàn Tam Thiên. Một màn này khiến cho những người khác trong xóm đã từng bị Dương Hung ức hiếp nhìn đến rất vui vẻ, đang âm thầm vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

| Mà lúc này, Tô Nghênh Hạ vừa đi dạo phố về, mệt mỏi vào trong nhà.

Mặt Tương Lam trầm như nước ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, không đợi

Tô Nghênh Hạ để đồ xuống, đã lạnh giọng nói:

"Từ hôm nay trở đi, nhà này chỉ có thể có

mẹ hoặc Hàn Tam Thiên, Nghênh Hạ, con tự chọn đi."

Tô Nghênh Hạ nhướm này, đang yên đang lành lại bị bệnh thần kinh gì.

"Mẹ, mẹ làm sao vậy?"

Tô Nghênh Hạ hỏi.

"Sao lại bảo mẹ bị làm sao vậy?"

Trong nháy mắt Tưởng Lam xù lông lên, dáng vẻ hợp tình hợp lý nói:

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 127

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.