Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 922 chữ

Hàn Tam Thiên và Mặc Dương cùng rời khỏi khách sạn Bán Đảo, lúc ở trên xe hỏi về chuyện của Thanh Vân, trong khoảng thời gian này thái độ của Hàn Tam Thiên với Thanh Vân là nuôi thả, cũng mặc kệ anh ta làm gì ở thành phố Thiên Vân, chỉ kêu Mặc Dương sắp xếp người theo dõi Thanh Vân.

"Người bạn này của cậu đúng là một nhân tài." Nhắc tới Thanh Vân, trên mặt Mặc Dương nở nụ cười bất đắc dĩ.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Hàn Tam Thiên khó hiểu hỏi.

"Cậu nói cho tôi biết trước đi, rốt cuộc đây là nhân tài thần tiên gì, sao cậu lại quen biết với loại người này?" Mặc Dương hiệu kỳ nói.

"Trước kia anh ta là một đạo sĩ lừa gạt bịp bợm, tình cờ quen biết, không tính là bạn." Hàn Tam Thiên nói, giữ Thanh Vân bên cạnh, nguyên nhân chủ yếu là muốn xem thử cuối cùng tên nhãi này muốn làm gì, tại sao phải ở lại bên cạnh anh.

"Haiz." Mặc Dương thở dài, nói: "Cậu ta vào nhà giam rồi, sàm sỡ ba lần, hai lần trước không có chứng cứ nên cậu ta may

mắn tránh thoát, nhưng lần này vận may không tốt lắm, bị người ta bắt được, có lẽ phải ngồi tù một khoảng thời gian."

Vẻ mặt Hàn Tam Thiên kinh ngạc, tuy rằng anh biết Thanh Vân không phải thứ gì tốt lành, hơn nữa có nhu cầu mãnh liệt với phụ nữ, nhưng Hàn Tam Thiên hoàn toàn không ngờ rằng, anh ta vậy mà lại làm ra chuyện vô sỉ hạ lưu như vậy.

Sàm sỡ!

Thảo nào Mặc Dương nói anh ta là một nhân tài.

"Ở tù thì ở tù, để anh ta nhớ lâu cũng tốt." Hàn Tam Thiên nói.

Hàn Tam Thiên không thể nào chắc chắn Thanh Vân làm như vậy rốt cuộc là cố ý đắp nặn hình tượng của mình, hay là anh ta thật sự thiếu phụ nữ như vậy. Nhưng mấy trò mèo này, xem cho vui là được, chỉ cần Thanh Vân có mục đích, sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ, vì vậy Hàn Tam Thiên cũng không sốt ruột.

Thích Y Vân đứng trước cửa sổ phòng, sau khi thấy xe của Hàn Tam Thiên rời khỏi, lông mày nhíu chặt mang theo nghi

ngờ mãnh liệt. Vừa rồi cô ta đã gọi điện cho cha mình, kêu cha mình đi thăm dò xem nhà họ Hàn ở Mỹ và Trung Quốc có quan hệ thân thuộc hay không, hay là trước kia nhà họ Hàn ở Mỹ có người về Trung Quốc phát triển.

Chỉ có khi xác định được thân phận của Hàn Tam Thiên, Thích Y Vân mới biết kế tiếp mình nên làm gì.

Chưa bao lâu, điện thoại của Thích Y Vân đã vang lên.

"Cha."

"Y Vân, quả thực trước kia nhà họ Hàn có người về Trung Quốc, nhưng đã là chuyện mấy thập niên trước rồi, là em trai ruột của gia chủ đời trước của nhà họ Hàn, bởi vì chuyện này đã quá lâu nên rất nhiều người không biết, giờ muốn điều tra sâu thêm, có lẽ cũng không tra ra được

gi."

"Cha, biết những chuyện này là đủ rồi, tiếp theo, con sẽ làm rõ chuyện này." Thích Y Vân nói.

"Sao tự nhiên còn lại cảm thấy hứng thú với những chuyện này?"

"Người con chọn trúng rất có thể có liên quan đến nhà họ Hàn ở Mỹ, Hàn Yên đã đến thành phố Thanh Vân, đã gặp mặt anh ta, nhưng giữa bọn họ xảy ra chuyện gì, đến giờ con vẫn không biết." Thích Y Vân giải thích.

Đầu bên kia điện thoại nghe Thích Y Vân nói xong thì trầm mặc hồi lâu, hỏi: "Con nghi ngờ cậu ta có quan hệ với người nhà họ Hàn ở Mỹ rời nước năm đó?"

"Đúng vậy, nếu không, sao Hàn Yên phải tìm anh ta chứ, có lẽ, anh ta cũng là

người nhà họ Hàn." Thích Y Vân suy đoán. Trước mắt không có bất kỳ chứng cứ gì chứng minh chuyện này, nhưng trực giác của cô ta cho biết, suy đoán này là tám chín phần mười, nếu không thì cô ta không thể nghĩ ra được bất kỳ khả năng nào để Hàn Yên đến thành phố Thanh

Vân.

"Y Vân, con nên biết, đối thủ của chúng ta có quan hệ mật thiết với nhà họ Hàn, nếu như cậu ta cũng là người nhà họ Hàn..."

"Cha." Thích Y Vân ngắt lời: "Chuyện này cha đừng lo, giao cho con đi, hơn nữa trong mắt con, bọn họ xuất thân từ cùng

một mạch, nhưng quan hệ cũng không tốt."

"Thôi được, con cẩn thận nhé."

Cúp điện thoại, Thích Y Vân nói với Đông Hạo: "Đi điều tra giúp tôi rốt cuộc Hàn Tam Thiên là ai, tôi muốn biết mọi chuyện của anh ta ở Trung Quốc, mặc kệ tốn bao nhiêu tiền cũng không sao cả, nếu không tra được, anh khỏi cần về nữa."

Đông Hạo gật đầu đáp: "Cô chủ, Đông Hạo sẽ không khiến cô thất vọng."

Hàn Tam Thiên về đến nhà, thấy Tô

Nghênh Hạ ngồi trong phòng khách, dáng vẻ lo lắng, hình như đã xảy ra chuyện gì.

"Sao vậy?" Hàn Tam Thiên đến gần hỏi.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.