Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1019 chữ

Tô Nghênh Hạ ngẩng đầu, nói: "Tam Thiên, người bạn kia của anh vừa gọi điện thoại cho em, nói phải rời khỏi thành phố Thiên Vân rồi."

Bạn?

Hàn Tam Thiên suy nghi, người cô nói chắc là Tần Lâm, lúc này tình huống công ty nhà họ Tô đã ổn định lại, Tần Lâm cũng phải quay về thủ đô quản lý công ty

Phon

iên của mình.

"Anh ta cũng là tổng giám đốc một công ty, có thể để anh ta giúp đến giờ đã rất hiếm thấy, chẳng lẽ em còn hi vọng anh ta làm việc cho anh sao?" Hàn Tam Thiên vừa cười vừa nói.

"Nhưng anh ta thật sự rất lợi hại, em đã coi anh ta thành thần tượng, em sợ trong công ty không có anh ta, em sẽ không ứng phó được." Tô Nghênh Hạ nói, năng lực làm việc của Tần Lâm khiến Tô Nghênh Hạ vô cùng sùng bái, xem anh thành thần tượng cũng tuyệt đối không phải nói đùa, vì vậy đột nhiên hay tin Tần

| Lâm phải đi, Tô Nghênh Hạ cũng không tiếp nhận được.

Câu này khiến Hàn Tam Thiên biến thành chanh tinh, lộ ra ghen ghét, Tần Lâm chỉ là con rối của anh mà thôi, Tô Nghênh Hạ lại có thể xem Tần Lâm thành thần tượng.

Hơn nữa sao cô có thể xem người đàn ông khác thành thần tượng chứ.

"Chẳng lẽ anh không lợi hại sao?" Hàn Tam Thiên cạn lời nói.

Tô Nghênh Hạ nhìn thấy phản ứng của Hàn Tam Thiên, nhịn không được bật

cười, vừa định nói chuyện, trong ánh mắt đột nhiên lộ ra vẻ chơi xấu, nói: "Anh cũng lợi hại, nhưng không lợi hại bằng anh ta, anh ta có thể xoay chuyển được cục diện của công ty, nếu không có anh ta, công ty đã xong đời từ lâu rồi."

Hàn Tam Thiên lập tức hối hận vì để Tần Lâm đến thành phố Thiên Vân, giao chuyện này cho Chung Lương, để anh thao túng phía sau, mặc dù sẽ lãng phí chút thời gian, nhưng cũng không phải không làm được, thằng nhãi Tần Lâm này tới một lần, vậy mà đã đoạt mất toàn bộ danh tiếng của anh.

Nhìn Hàn Tam Thiên mặt ủ mày chau cúi đầu, nụ cười trên mặt Tô Nghênh Hạ càng sâu, ngồi gần sát Hàn Tam Thiên, kéo tay nói khẽ: "Chẳng lẽ người nào đó đang ghen hả?"

"Đúng vậy, rõ ràng như vậy, giờ em mới phát hiện ra hả?" Hàn Tam Thiên thoải mái thừa nhận.

Trong lòng Tô Nghênh Hạ vui đến nở hoa, Hàn Tam Thiên ghen cho thấy anh quan tâm cô, cảm giác được người ta quan tâm này, sao cô lại không vui được.

"Thật hẹp hòi, chẳng lẽ em không thể nói người đàn ông khác tốt sao?" Tô Nghênh Hạ bĩu môi nói.

"Nếu có thể thì tất nhiên là tốt nhất, ai muốn trong miệng người phụ nữ của mình khen người đàn ông khác chứ." Hàn Tam Thiên nói.

Tô Nghênh Hạ phát hiện dáng vẻ Hàn Tam Thiên ghen rất đáng yêu, vì vậy không nhịn được tiếp tục đùa: "Nhưng anh ta thật sự rất lợi hại đó, hơn nữa lại đẹp trai, anh không biết trong công ty bao nhiêu người mê mẩn đến chết đi sống lại,

cả Thẩm Linh Dao cũng rất thích anh ta, muốn làm bạn gái anh ta đấy."

Thằng nhãi này, có mị lực lớn như vậy, cả Thẩm Linh Dao cũng thích anh ta?

Hàn Tam Thiên càng cảm thấy quyết định của mình là sai lầm, đáng lẽ không nên để tên nhãi này tới thành phố Thanh Vân.

Trong khách sạn nào đó, Tần Lâm không hiểu sao hắt hơi một cái, lầm bầm lầu bầu nói: "Đừng bảo là có người nói xấu mình đấy?"

Tô Nghênh Hạ nhìn Hàn Tam Thiên mặt

mày buồn bực không nói lời nào, đột nhiên phá lên cười, cô rất muốn nhịn xuống để tiếp tục trêu chọc Hàn Tam Thiên, nhưng thật sự không nhịn được, trên mặt Hàn Tam Thiên đầy vẻ ấm ức, giống như oán phụ thuê phòng.

"Em giỡn với anh thôi, anh ta lợi hại, cũng không ưu tú bằng anh, anh mới là thần tượng của em." Tô Nghênh Hạ vừa cười vừa nói.

"Em không cần an ủi anh, tim anh tan nát rồi." Hàn Tam Thiên uể oải cúi đầu, xem ra tổn thương không nhẹ.

Tô Nghênh Hạ ghé bên tại Hàn Tam Thiên, hơi thở như lan nói: "Bị thương nặng như vậy, phải làm sao mới chữa khỏi đây?"

Cảm nhận được hơi nóng truyền tới bên tại, cả người Hàn Tam Thiên đều nổi da gà.

Hơn nữa trong lời nói của Tô Nghênh Hạ, hình như mang theo ý dụ dỗ, khiến Hàn Tam Thiên không khỏi tim đập rộn, hô hấp dồn dập.

Lúc này, Tưởng Lam không đúng lúc

bước vào phòng khách, nói với Tô Nghênh Hạ: "Nghênh Hạ, ngày mai con trai của chị em mẹ kết hôn, hai người các con đi với mẹ đi, lần trước lúc hai đứa kết hôn, người ta cũng đã tặng quà, lần này đi trả lễ lại."

Hôn lễ ba năm trước, đa số mọi người đều tới để chế giễu, việc trả lễ trong mắt Tô Nghênh Hạ không cần thiết chút nào.

"Mẹ, chị em của mẹ, mẹ không tự đi được hả? Bọn con đi làm gì." Tô Nghênh Hạ nói.

"Mẹ đã nhận lời bà ấy cả nhà đều sẽ đến,

nếu con không đi, chẳng phải là không nể mặt, quyết định vậy đi." Tưởng Lam không cho Tô Nghênh Hạ cơ hội từ chối, sau khi nói xong thì lên lầu.

Tô Nghênh Hạ mang vẻ mặt cạn lời, rõ ràng đây là ép buộc, cô nói với Hàn Tam Thiên: "Nếu anh không muốn đi, chúng ta sẽ không đi."

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.