Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đứa Bé Ở Tiệm Quan Tài

Phiên bản Dịch · 1847 chữ

Một nam tử có sắc mặt trắng bệch, vóc người gầy cao, lưu lại chòm râu dê, khoảng ba mươi mấy tuổi đổ lại.

Hắn tựa hồ không tập trung, giữa lông mày tản khí tức sầu bi không tán, đi giữa đám đông náo nhiệt trên đường lớn, xung quanh cũng toàn người xa lạ.

Càng thêm quái dị là, những người hắn đi qua đều cảm nhận được một sự rét run.

"Khục khục khục..."

Nam tử đột nhiên kịch liệt ho khan, lấy khăn ra che lên miệng, sắc mặt đỏ lên, nhìn có vẻ cực kỳ khó chịu.

Những người đi đường xung quanh vội vàng tránh né, như sợ sẽ bị lây bệnh.

Ho một hồi lâu, hắn dần ổn định lại, ngồi thẳng lên, nhìn thoáng qua trong tay khăn tay.

Giữa khăn tay trắng lại hiện ra một vệt máu đỏ thẫm.

Nếu nhìn thật kỹ, có thể thấy ở giữa vệt máu có một vài khối máu đông đen đặc.

Mà những khối máu này lại giống như những viên hàn băng, tản ra từng tia hàn khí.

"Không còn nhiều thời gian nữa rồi..."

Hắn có chút không cam lòng, lại không thể làm gì ngoài việc cất gọn khăn tay, tiếp đến là tiến vào một một tiệm Quan Tài quy mô tương đối lớn.

Nhìn vào biển hiệu cửa hàng QuanTài.

Nói là Hiệu Quan Tài, thực sự không chỉ có là bán quan tài, còn bán Nến Nguyên Bảo, Chỉ Nhân, Thọ Y (áo liệm, người giấy), và các loại vật phẩm dùng để mai tang người chết.

Một bên bầy ra nhiều loại quan tài, một bên là những người giấy ăn mặc lộng lẫy.

Một người giấy có khuôn mặt bị lệch, nhìn chằm chằm vào nam tử, giống như cười mà không phải cười, kinh khủng lại quỷ dị.

Bất quá hắn không lộ ra chút sợ hãi, ho nhẹ một tiếng, ý nói với chủ quầy đang bận sổ sách, có khách đến cửa.

"Khục khục ~ "

Chưởng quầy lập tức ngẩng đầu, lộ ra dáng cười nịch nọt: "Khách quý là muốn thăng quan, hay phát tài?"

Thăng quan là mua quan tài, phát tài là mua Nến Nguyên Bảo, những thứ này là tiếng lóng mấy tiện bán Quan Tài bịa ra để tránh đi những từ xui xẻo được dùng trong nghề.

"Đã thăng quan, cũng phát tài." Nam tử ngữ khí bình thản.

Nghe nói như thế, nụ cười trên mặt chủ quầy lại tăng thêm vài phần: "Cái này là quý khách đã đến đúng chỗ rồi, xét toàn bộ Hoàng Phong Trấn này, tiệm nhà nha tà lớn nhất, toàn bộ vật phẩm đều là tốt nhất."

"Khách quý mời đi theo ta." Chưởng quầy đưa tay ra, dẫn nam tử đến trước một đống quan tài.

"Không biết trong nhà khách quý là người nào công đức viên mãn, giá hạc thăng tiên? Thân phận khác nhau sẽ dùng chất liệu khác nhau, kiểu dáng khác nhau sẽ lại càng tôn them thân phận."

"Là mua cho bản thân ta, nhờ ngươi tìm xem giúp kiểu dáng thích hợp." Ngữ khí của hắn vẫn bình thản như trước.

Nụ cười trên mặt chưởng quầy cứng đờ, mặc dù dưới cài nhìn của lão, nam tử này đúng là có dáng vẻ sắp chết nhưng ông ta nào dám nói ra những lời như thế.

"Hề hề, khách quý nói đùa, nhìn qua tướng mạo khách quý đây, đã biết rõ khách quý có đại phú đại quý, sống lâu trăm tuổi."

"Ngươi ngược lại rất biết nói chuyện." Nam tử lộ ra một tia thê thảm cười khổ: "Nhưng ta thật sự không còn sống lâu nữa rồi."

Chưởng quầy không muốn tiếp tục cái đề tài này, vội vàng nói sang chuyện khác: "Khách quý cần "Quan Cư" cấp bậc nào? Tiệm ta có Kim Ti Nam Mộc, hoa lệ chắc chắn, nhưng cam đoan trăm năm không mục nát, nghìn năm bất diệt."

"Còn có Tử Đàn Hồng Mộc, mùi hương tràn đầy... Cũng có vạn mộc tôn sư Ô Mộc... Hoàng Kim Mộc chi Vương sắc tựa Hoàng Kim, Hoàng Dương Mộc..."

Chưởng quầy thao thao bất tuyệt giới thiệu các loại quan tài, nói ba hoa thiên địa.

"Liền lấy Ô Mộc đi." Nam tử tùy ý nói.

Ô Mộc không rẻ, đây là một vụ làm ăn lớn!

Chưởng quầy càng thêm nhiệt tình: "Không biết quý khách muốn đặt hàng theo yêu cầu hay dùng hàng đã làm sẵn, còn có khác biệt về chiều dài, bề rộng, kích thước, độ dày… cũng làm giá tiền khác biệt."

"Cái này cũng không tệ." Nam tử chỉ vào một cái Ô Mộc quan tài nói.

"Khách quý thật thật tinh mắt, cái này bề dày, chiều dài chiều rộngvừa phải..." Chưởng quầy tiếp tục khoa trương.

"Khách quý cón muốn lựa luôn một bộ áo kiệm hay không? Bởi vì có câu nhân kháo y trang, Phật kháo kim trang..."

*Ý nói người thì nhìn vào cách ăn mặc Phật thì nhìn vào kim trang (áo vàng)

"Quý khách không biết có muốn lựa chọn luôn một vài người giấy, khi còn sống không ai hầu hạ, sau khi chết tự nhiên muốn hưởng thụ. Khi còn sống có người hầu hạ, vậy thì lại càng tốt, bằng không khi xuống dưới không ai hầu hạ lại càng không quen. Bất kể là nô bộc nha hoàn, hay tráng đinh mỹ nhân, cao thấp mập ốm..."

"Khách quý muốn bao nhiêu Nến Nguyên Bảo? Người sống vì tiền mà sầu, sau khi chết cũng giống vậy, không có tiền là tuyệt đối không thể, có tiền có thể xui ma khiến quỷ, đến phía dưới, còn muốn dùng tiền, lo trước khỏi hoạ, càng nhiều càng tốt..."

Nam tử toàn bộ mua một phen, để cho chưởng quầy mặt mày hớn hở, cười đến không ngậm được miệng.

"Đây là tiền đặt cọc, đồ vật đêm nay phải đưa đến." Nam tử từ trong ngực lấy ra ngân lượng, ngữ khí bình thản, dáng bộ nghiêm túc giống như không cho phép từ chối.

Đây mới thực sự là khách quý, chưởng quầy nào dám trì hoãn: "Đồ vật mà quý khách muốn, trong tiệm hiện tại đều có hàng, khách quý nếu như đã vội vã, ta đây liền đi an bài, hiện tại liền đưa ngài đi."

Nam tử nhẹ gật đầu: "Tốt nhất nên như vậy."

"Khách quý chờ một lát, ngồi xuống uống một chén trà, ta đi an bài chuẩn bị." Chưởng quầy hướng nam tử thi lễ một cái, đi tới hậu viện, tiện thể phân phó tiểu nhị: "Cho khách nhân một chén trà ngon."

Nam tử cũng không hề ngồi xuống, mà đi đến chỗ một đám người giấy, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, mắt lộ ra mâu thuẫn vuốt ve những người giấy này.

So với người sống, nam tử tựa hồ quen ở chung với đám người giấy này hơn.

Đột nhiên, ánh mắt của hắn bị một đứa trẻ đứng trong góc hấp dẫn đến.

Đứa nhóc này tực hồ sáu, bảy tuổi. Trước đó là do vóc gười nhỏ bé, lại đứng giữa đám người giấy nên không có bị phát hiện ra.

Đều làm hắn chú ý là đứa trẻ này đang chơi đùa cùng với người giấy, cực kỳ vui vẻ không hề có chút sợ hãi.

Giống như những người giấy kia là bạn bè thân thiết nhất của nó, là những người thân thật sự của nó.

Hơi do dự một chút, nam tử quyết định bước lại gần đứa trẻ.

Đứa bé trông thấy hắn đi đến liền lộ vẻ sợ hãi, núp phía sau một người giấy thân hình cường tráng.

Nam tử lộ ra nụ cười hiền hòa: “Anh bạn nhỏ, ngươi không sợ những người giấy này hay sao ?”

Đứa bé ló đầu ra, nhìn trộm nam tử.

Khi nhìn thấy cái nụ cười tươi quỷ dị đáng sợ kia liền một lần nữa sợ hãi mà rụt đầu về.

Nam tử liền đưa tay lúng túng sờ lên mặt mình, đã lâu rồi hắn không có cười nha.

“Anh bạn nhỏ, không cần phải sợ, ta không phải người xấu” Nam từ mở miệng nói.

“Ta… không sợ, Đại Tráng sẽ bảo vệ ta!” Đứa bé núp sau người giấy, lớn tiếng nói vọng ra.

"Đại Tráng?" Nam tử nhìn thoáng qua người giấy: "Đại tráng là tên của người giấy này sao?"

Một giọng nói cực kỳ non nớt lại vang lên “Đại Tráng là bạn của ta, hắn to lớn nhất trong tất cả người giấy ở đây”

Nam từ nghe thấy lời nói thành thật của đứa bé, trong lòng có chút tò mò liền hỏi “Tại sao ngươi lại xem những người giấy này là bạn?”

“Bởi vì không ai chịu chơi với ta, lại còn khi dễ ta. Bọn họ nói nhà ta đều là quan tài, tràn ngập xui xẻo, điềm xấu. Chỉ có những người giấy ở đây là chịu chơi với ta, tất cả bọn họ đều là bạn của ta”

Đứa bé lộ ra toàn là vẻ sa sút, nhưng khi nhắc đến người giấy liền hiện ra chút vui vẻ.

Nam tử hiểu được, đứa trẻ này thực sự coi những người giấy này là bạn.

“Ngươi có muốn những người giấy này thực sự động đậy, cùng người nói chuyện, thực sự cùng ngươi chơi đùa?” Nam tử đưa ra lời dụ hoặc.

"Ta cũng muốn thế, nhưng mà…" Tuy nó vẫn là trẻ con nhưng không phải cái gì cũng không hiểu.

"Muốn là tốt rồi." Nam từ có chút do dự, lấy ra một quyển sách từ trong ngực: "Ở đây ra có một quyển sách, chỉ cần học xong những thứ bên trong là đã có thể khiến những người giấy này cùng ngươi chơi đùa rồi."

"Thật sao?" Đứa bé nghe nói thế, cũng không còn cảm thấy sợ nữa, nó ló đầu ra từ phía sau người giấy, nhìn nam tử với ánh mắt chờ mong.

"Thật!" Nam từ nhìn đứa bé với ánh mắt khích lệ, tay đưa cuồn sách về phía nó.

Đứa bé có chút do dự, lại quay đầu nhìn những người giấy phía sau lưng, đưa ta nhận lấy cuốn sách.

Khi đứa bé nhận lời, cầm lấy quyển sách. Ánh mắt nam tử lộ ra một tia giải thoát.

Giống như là buông bỏ được gánh nặng, không còn mang điều gì nặng nề trên người nữa.

Nhìn thấy đứa bé chăm chú đọc sách, nam tử lặng lẽ lùi lại trong lòng có chút áy náy. “Vậy là đã có người kế tục, cũng không đến nỗi truyền thừa bị đứt đoạn trong tay ta. Nhưng mà không biết đứa trẻ này có thể sẽ vì đó mà hận ta hay không…”

Bạn đang đọc Chỉ Nhân Thành Đạo của Lý Phát Đích Tiểu Cường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi OanhOanh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.