Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người Giấy Gánh Quan, Bách Quỷ Đưa Đám

Phiên bản Dịch · 2024 chữ

Không lâu sau đó, chường quầy từ phía sau đi ra: "Khách quý, đồ vật ngài muốn đều đã được chất lên xe ngựa rồi, hiện tại có thể đưa ngài đi."

"Ừm." Nam từ nhẹ gật đầu, ánh mắt kìm không được lại nhìn về đám người giấy kia

Nhìn xuyên qua rất nhiều người giấy, hắn vẫn có thể mơ hồ thấy được đứa trẻ kia vẫn đang nghiêm túc đọc sách.

Một trận gió nhẹ thổi qua, cánh tay của người giấy bên cạnh bỗng nhẹ nhàng đặt lên vai đứa bé, tự hồ nó cũng hiếu kỳ nội dung trong sách. Đang lén lút đọc cùng.

Mà đứa bé giống như không phát hiện ra, vẫn tập trung tình thần đọc sách như cũ.

Một cảnh này rõ ràng vô cùng quỷ dịch kinh khủng, nhưng lại lộ ra vẻ hài hòa đến khó tin.

Chưởng quầy củng thuận theo ánh mắt nam tử nhìn đến, nói “Đó là khuyển tử (con trai) nhà ta, từ nhỏ đã kỳ lạ, lại thích chơi đùa cùng với những người giấy này, không biết có phải đã dọa khách quý hay không ?”

Nam tử lắc đầu: "Không có, chúng ta đi thôi."

Chưởng quầy dẫn nam tử ra cửa sau, ở đó đã có bốn tiểu nhị đứng chờ, cùng với đó là xe ngựa đã được chất đầy hàng hóa.

Một chiếc xe ngựa chở Nến Bảo Nguyên, Chỉ Nhân (người giấy), Thọ Y (áo liệm), một chiếc khác thì chở quan tài Ô Mộc

Chưởng quầy hướng nam tử nói “Quý khách hãy ngồi trên xe ngựa, chỉ đường cho tiểu nhị là được, khoản ngân lượng còn lại khi đến nơi xin mời giao lại cho tiểu nhị.”

Nam tử nhẹ gật đầu, ngồi lên xe ngựa.

Tên tiểu nhị đánh xe không kìm được run nhẹ một cái, rụt lại thân thể. Trong lòng nghi hoặc: Tại sao tự nhiên lại thấy lạnh như thế?

Chủ quầy đứng tại chỗ, nhiệt tình đưa tiễn, đến khi xe ngựa đi xa biến mất tại góc đường.

Sau đó không lâu xe ngựa chạy ra khỏi trấn Hoàng Phong, chạy đến khu vực hoang vu sơn dã ngoài trấn Hoàng Phong.

Hoàng hôn buông xuống, mặt trời lặn dần, sắc trời ngả tối.

Xe ngựa càng chạy càng xa, càng chạy càng lệch đường chính, xung quanh cỏ dại rậm rạp, cây cối um tùm, hoang tàn vắn vẻ, khó thấy dấu chân người.

Vài tên tiểu nhị hơi sợ, lên tiếng hỏi thăm: "Khách quý, xin hỏi ngài có chắc chắn không nhầm đường chứ ạ?"

"Không có." Nam tử tích chữ như vàng, biểu lộ lạnh lùng.

Bọn tiểu nhị thấy thế, rõ ràng không đám đắc tội ông chủ lớn này, kiên trì tiếp tục đi tới.

Rất nhanh, sắc trời hoàn toàn tối, trăng sáng treo cao, sao sáng đầy trời, chiếu rọi vùng đồng không hiu quạnh này.

Bọn tiểu nhị đốt lên vài ngọn đuốc, cẩn thận từng ly từng tý như là sợ sẽ va vào cái gì. Chầm chậm đánh xe ngựa về phía trước từ từ tiến lên.

Đường ban đêm khó đi, nhất là ở giữa trốn đồng hoang này.

Xung quang không ngừng truyền ra âm thanh huyên náo kỳ lạ, giống như là có độc xà độc trùng đang từ từ tiến đến, lại giống như là có những tồn tại kỳ lạ bí ẩn đang vờn quanh, du đãng nhìn xem.

Xa xa thi thoảng còn truyền đến tiếng sói tru, tiếng gầm gừ của dã thú, tiếng cành cây đứt gãy, giống như có một con mãnh thú khổng lồ đang chầm chậm đi qua.

Lại có khi có bóng đen chợt vụt qua, nhánh cây lắc lư như là yêu ma quỷ quái, làm đám tiểu nhị thót tim, nơm nớp lo sợ.

Ánh đuốc lờ mờ, nhảy nhảy lên theo từng đợt gió thổi qua, màn đêm bốn phía mịt mù như đang từ từ xâm lấn, thi thoảng lại truyền đến đầy âm thanh kỳ lạ. Làm cho người ta bất giác sinh ra cảm xúc lo sợ.

Nhất là đám người giấy trên xe ngựa, lập lòa trong ánh đuốc, giống như người sống nhìn chằm chằm vào đám tiểu nhị, trên mặt lúc nào cùng có nụ cười quỷ dị làm cho con người ta sợ càng thêm sợ.

Ngoại trừ tên nam tử kỳ quái kia, những người khác đều khó mà nén được nỗi sợ trong lòng.

Sau nửa canh giờ, xe ngựa đột nhiên dừng lại, phía trước là một dãy núi.

"Quý…Quý khách, phía trước chính là dãy núi, xe ngựa không thể đi qua được. Hay là chúng ta đi đường vòng?" Sắc mặt nam tử kia lạnh lùng như người chết, khiến tiểu nhị run sợ khẽ hỏi.

"Không cần, các ngươi đem đồ đạc để xuống, sau đó có thể đi." Nam tử trả lời, ngữ khí vẫn bình thản như cũ.

"Cái này?" Tiểu nhị sững sờ: "Chỉ sợ, hiện tại đang ở giữa núi rừng hoang vắng, chỉ một mình ngài…?"

"Thế nào, ý các ngươi là đang muốn lưu tại đi theo ta phụ giúp?" Nam tử lộ ra dáng cười âm trầm.

"Không không không..." Tiểu nhị bị hù liền vội vàng lắc đầu.

"Vậy còn không mau đem đồ đạc đặt xuống đi?." Nam tử khôi phục bình thản.

"Dạ dạ dạ." Bọn tiểu nhị như sợ nam tử đổi ý, động tác nhanh nhẹn đem quan tài chuyển xuống.

Đợi đến sau khi mọi thứ đều được chất xuống, nam tử lấy ra ngân lượng từ trong ngực “Đây là phần ngân lượng còn lại, hiện tại các ngươi đã có thể đi.”

"Đa tạ quý khách." Bọn tiểu nhị nhận lấy ngân lượng, đánh xe nhanh chóng rời đi, chạy loạn như chối chết.

Bất quá vẫn cẩn thận để lại một bó đuốc.

Nam tử cứ như vậy lẳng lặng đứng nguyên, nhìn xe ngựa đi xa.

Đợi đến khi còn không nghe được tiếng xe ngựa nữa, hắn mới bắt đầu hành động, lấy từ trong áo ra một con dao găm, đi đến đám người giấy trước mặt.

Ánh lửa lập lòe, đám người giấy với nụ cười quỷ dị trên mặt so với ban ngày, lại càng thêm phần ma quỷ dọa người.

Nhưng hành động của nam tử, so với đám người giấy còn dọa người hơn.

Chỉ thấy hắn dùng dao rạch đầu ngon tay của mình, vẽ lên thân người giấy những chú ngữ quái dị, miệng lẩm bẩm ngôn ngữ kỳ lạ.

Sau khi vẽ lên tất cả sáu con người giấy, lại bởi vì mất quá nhiều máu. Sắc mặc nam tử lại càng thêm lạnh nhạt, yếu ớt ho khan không ngừng.

"Khục khục khục..." Hắn mặc vào áo liệm, đẩy nắp quan tài, chui vào bên trong.

Nam tử tựa như luyến tiếc nhìn lên bầu trời đầy sao, ánh trăng chiếu rọi. Chậm rãi kéo nắp quan tài đóng lại, bóng tối bắt đầu bao chùm.

Theo nắp quan tài khép lại, vết máu trên thân thể những người giấy kia dần biến mất.

Hơn nữa, người giấy dần chở nên linh động, giống như là người thật, kinh khủng nhất chính là người giấy thật sự cử động.

Ban đầu tay chân vẫn cứng nhắc, di chuyển khó khăn, nhưng chỉ sau một thời gian đã bắt đầu linh hoạt, giống như người thật.

"Hi hi hi..." Đám người giấy phát ra tiếng người ghê rợ, giống như vui sướng vì có được sinh mệnh.

Tiếp đó bốn gã người giấy nam tiến đến gần quan tài Ô Mộc, rõ rành là những người giấy mỏng manh lại có thể đem quan tài nặng trĩu mà bê lên.

Hai người giấy nữ thì cần lấy Nến Nguyên Bảo, giỏ tiền âm phủ mà nhảy một cái đi thẳng về phía trước, thi thoảng lại ném ra tiền giấy, khi thì ném ra một ngọn nến Nguyên Bảo.

"Hi hi hi..." Đám người giấy cười lên đầy quỷ dị, khiêng lên quan tài, tiến vào rừng sâu.

"Ô ô ô..." Tiếng gió thổi qua, một gã Quỷ Hồn trong suốt không biết từ ở đâu chui ra, lượn lờ bay theo mà nhặt lấy tiền vàng, nguyên bảo.

Tiếp theo, càng ngày càng có nhiều Quỷ Hồn xuất hiện, đi theo đằng sau người giấy nhặt tiền âm phủ, nguyên bảo.

Những quỷ hồn này, nữ có nam có, trẻ có già có, có thiếu cánh tay cụt cái chân, có con lại hoàn toàn thay đổi, mắt lồi, lưỡi dài, thiên kì bách quái, dữ tợn kinh khủng.

"Hi hi hi..."

"Ô ô ô..."

Người giấy phát ra tiếng người rợn người, quỷ hồn lại kêu gào nỉ non thút thít rõ ràng.

Tiếng cười, tiếng khóc, quỷ dị hỗn hợp cùng một chỗ.

May mắn đây là thâm sơn dã lĩnh, không có ai, bằng không người bình thường tất sẽ bị dọa cho sợ gần chết.

Người giấy gánh quan, bách quỷ đưa đám. Những nơi đi qua, dã thú dồn dập tránh lui.

Nhưng trong núi cũng có một chút yêu tinh quỷ quái, núp trong bóng tối, dùng ánh mắt dỏ tươi đầy tham lam nhìn vào phía quan tài. Nhưng giống như lo lắng cái gì đó, không dám ra tay.

Người giấy khiêng quan tài, dần tiến và sâu trong rừng, đến trước một cái mộ huyệt đã được đào sẵn thì dừng lại.

Đây chính là nơi mà nam tử kia đã chọn đển làm chốn táng thân của mình.

Bốn gã người giấy nam nhẹ nhàng đặt quan tài vào huyệt mộ, từng quỷ hồn tiến lên, trong tay cầm lấy một nắm đất nhẹ nhàng thẩy vào mộ huyệt, từ từ lấp lại quan tài.

Làm xong hết thảy, những con quỷ hồn này dùng ánh mắt yếu ớt nhìn vào hai người giấy nữ.

Hai người giấy nữ kia liền vung hết giấy tiền vàng mã, nến Nguyên Bảo trong tay ra mặc cho bách quỷ tranh đoạt.

Nhất thời vang lên tiếng khóc ngào thét, tựa hồ là vì nam tử mà khóc than.

Rất nhanh, tiền âm phủ, nguyên bảo bị cướp đoạt không còn, bách quỷ thối lui.

Những yêu tinh, quỷ quái xung quanh cũng không còn nhịn được nữa, dồn dập xông ra muốn thôn phệ huyết nhục tràn đầy âm khí của nam tử kia.

Một con dã hầu không lông, bộ dạng tinh quái dữ tợn không nhịn được liền xông ra trước, treo mình trên cây hướng nấm mồ nam tử mà đu tới, sau đó thả mình nhảy vào.

Đây là Sơn Tiêu!

Đúng lúc này một người giấy nam chắn trước mặt nó.

Vốn tưởng rằng người giấy sẽ bị Sơn Tiêu xé nát, nhưng sự thực lại ngược lại.

Thân thể người giấy kia tựa hồ thật là giấy, nhìn thoáng qua tưởng như mỏng manh, nhưng thực chất lại cứng như sắt. Móng vuốt sắc bén của Sơn Tiêu cào lên phía trên làm bắn ra từng tia lửa.

Cánh tay người giấy như một lưỡi đao sắc bén mỏng dính, vẽ một đường vòng cung phía trước. Lập tức cắt qua một nửa cái đầu Sơn Tiêu, bộ não lập tức bị phơi ra trong không khí.

Sơn Tiêu cũng không lập tức chết đi, mà thân thể nó run rẩy, thống khổ kêu rên, máu tươi ra đầy một bãi.

Đám yêu quái đứng xem nhìn thấy cảnh này, sợ hãi liền lấn át sự tham lam, chậm rãi lui về phía sau, cuối cùng không nhìn thấy tăm hơi.

Nhưng cũng có vài con không cam lòng, vẫn cố nán lại nhìn xem, âm trầm núp trong bóng tối.

Mà sáu gã người giấy, vẫn không nhúc nhích đứng ở trước phần mộ, giống như thật sự đã trở về lại thành những con người giấy bình thường.

Bạn đang đọc Chỉ Nhân Thành Đạo của Lý Phát Đích Tiểu Cường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi OanhOanh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.