Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lòng Dạ Kẻ Lạ

Phiên bản Dịch · 1863 chữ

Chờ Trương Thần ăn no, trời cũng gần sáng.

"Bảo vệ tốt ta." Trương Thần phân phó một câu, liền nằm lên nệm da hổ cực lớn, ngủ thật say.

Đám người giấy vẫn giữ nụ cười quỷ dị trên mặt, hai mắt vô thần nhìn chăm chú lên đống lửa, không nhúc nhích, chung quanh chỉ có âm thanh củi lửa nổ lốp đốp.

Mặt trời mọc đằng đông, lặng đằng tây. Ánh trời chiều chiếu rọi những làn mây trắng, tản ra màu sắc rực rỡ hùng vĩ, ráng đỏ cả một bầu trời.

"Trời sắp tối, chúng ta đi tìm nơi nghỉ chân, ngày mai lại đi đường."

"Ta nhớ được phía trước có cái miếu sơn thần, chúng ta đến đó qua đêm."

"Được. Giá!"

"Giá!"

"Giá!"

Một nhóm ba người, cưỡi ngựa, hướng đến sơn thần.

Sau đó không lâu, ba người đến trước miếu sơn thần.

"Ồ! Nơi này tại sao lại có một cái kiệu?"

"Chắc là đã có người đến miếu sơn thần này trước chúng ta.

"Có vẻ như đêm nay sẽ có bạn!"

"Ha ha ha..." Ba người cười to, không sợ hãi mà tiến vào miếu.

Nghe thấy tiếng cười, Trương Thần đang ở trong miếu hơi nhướng mày.

Lúc này Trương Thần đang nướng thịt, dự định sau khi ăn xong, lại chờ trời tối hoàn toàn sẽ đi ra ngoài tìm yêu ma quỷ quái.

Không ngờ rằng, lúc này lại có người đến miếu sơn thần.

Trương Thần vốn không muốn bại lộ bí mật về người giấy, nhưng thời gian còn lại không được nhiều, vẫn quyết định đến khi trời tối sẽ ngay lập tức rời đi.

"Rầm!"

Cửa miếu bị tác động lực mạnh liền bật ra, sau đó lại thấy ba người, mặc trang phục dữ tợn, người đeo vũ khí lần lượt đi vào.

Ba người bỗng nhiên xững người, tay cầm chặt binh khí, khuôn mặt cảnh giác. Nhưng rất nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

Trong đó một tên đại hán chửi ầm lên: "Mẹ nó, là ai đem người giấy thả trong sơn thần miếu? Còn một vũng máu dã thú này nữa, doạ chết lão tử rồi, còn tưởng rằng gặp phải kẻ xấu. Các ngươi ban đêm đi ngủ, có nhiều người giấy nhìn vào như vậy, không sợ sẽ bị doạ cho chết sao?"

Trương Thần cũng không để ý, một mặt lạnh lùng, tiếp tục nướng thịt.

Thấy không có người trả lời, ba tên đại hán cũng không bối rối, quan sát bốn phía.

Phát hiện ngoại trừ người giấy, chỉ có Trương Thần đang ngồi, người đứng sau cùng có chút kinh ngạc hỏi: "Tiểu huynh đệ, chỉ có một mình ngươi sao?"

Trương Thần quăng cho đại hán này một cái lườm, nhàn nhạt nói: "Xung quanh không phải đều là người sao ?."

Đại hán sững sờ, nhưng cũng kịp phản ứng, cười nói: "Người giấy cũng không phải người."

Trương Thần cũng không để ý tới, cũng không ngẩng đầu lên tiếp tục nướng thịt.

Thấy Trương Thần không cho mình mặt mũi như vậy, ba người cũng không tức giận, bọn hắn vào Nam ra Bắc, đã gặp đủ loại người.

Ba người liếc nhau, nhỏ giọng nói chuyện với nhau: "Các ngươi thấy thế nào?"

"Không thể nào là một người, bên ngoài không có dấu vết của xe ngựa, nhiều người giấy như vậy không thể nào một mình hắn đem đến."

"Nhìn tiểu tử này bộ dáng yếu ớt, đi đường còn muốn thở không nổi, cái kiệu bên ngoài chắc chắn là của hắn. Ít nhất còn có bốn tên khiêng kiệu."

"Trên mặt đất đầy vết máu, nhưng không phải là máu người, hẳn là máu đám dã thú, vết máu đã khô như vậy, có lẽ đã khoảng nửa ngày rồi. Lại xem độ dày cả lớp tro và củi thì có lẽ đã ở đây một ngày, cho thấy bọn họ đã ở trong miếu một thời gian dài."

"Ta thấy củi đã không còn lại nhiều, có lẽ những kẻ khác đã đi ra ngoài kiếm củi."

Ba người lần nữa liếc nhau, nhẹ gật đầu.

Nghe mùi thịt, ba người cũng có chút đói, đồng thời cũng muốn thử một tý: "Tiểu huynh đệ, một con dã thú lớn như thế, một mình ngươi ăn cũng không hết. Có thể chia cho ba người chúng ta một ít ăn cho đỡ thèm không ?"

Trương Thần chỉ tay vào một góc, đạm mạc nói: "Ở đó còn rất nhiều, muốn ăn thì tự nướng."

Đám dã thú này nhiều như vậy, một mình ăn cũng không hết. Lại không để được lâu vài ngày nữa cũng sẽ thối rữa. Chi bằng chia cho bọn chúng một ít.

Lúc đầu ánh mắt ba tên đại hán bị đám người giấy che lại cũng không nhìn thấy rõ đống thịt dã thú kia.

Bây giờ tiến lên mấy bước, trông thấy nhiều xác dã thú, lập tức giật mình.

Dự vào kiến thức của ba người bọn hắn tất nhiên nhận ra được đây đều là xác của những con dã thú hung dữ.

Ba người nhìn nhau, đều nhìn thấy sự chấn kinh của đối phương.

Bất quá rất nhanh ba người đã che đi sự kinh hãi, cười nói: “Thật nhiều dã thú, các huynh đệ đây thật sự là một thu hoạch lớn a”

Tiếp đến, ba người giả bộ lựa chọn dã thú, vừa xem kỹ vết thương vừa phân ra các loại dã thú.

"Cái này không tệ, đủ ăn."

"Cái này tốt, có đồ mài răng."

"Ta thấy vẫn là cái này tốt hơn..."

Ba người nhìn như tùy ý, nhưng trong lòng đã chấn kinh vạn phần.

Sói hoang, gấu đen, mãnh hổ...

Vết thương bóng loáng, một kích trí mạng, gọn gàng mà linh hoạt, binh khí sắc bén...

Nếu như là ba người bọn họ đối diện với bất cứ một con nào trong đám mãnh thú này, chưa chắc đã bảo tồn được tính mạng, huống chi một kích giết chết.

Cái này là cao thủ!

Tùy ý chọn một con dã thú, ba người liền tới bên cạnh đống lửa để nướng.

Trương Thần không có ý định trò chuyện với ba người, thấy thịt nướng vừa chín tới, liền đứng dậy rời đi, ngồi lên tấm da hổ từ từ mà ăn.

Ba tên đại hán nhìn nhau một chút, đứng lên nói: "Củi lửa không còn nhiều, ba người chúng ta ra ngoài kiếm chút củi."

Nói xong, ba người cùng đi ra ngoài.

Đến cửa sơn miếu, đảm bảo Trương Thần không nhìn thấy nữa, ba người liền nhỏ giọng nói chuyện.

"Các ngươi thấy thế nào?"

"Tấm da hổ hoàn hảo kia, giá trị ngàn lượng. Lại thêm những tấm da thú khác, nói ít cũng có thể bán hai ngàn lượng. Còn những cái xương hổ và da gấu kia, xử lý một chút, cũng có thể bán được không ít."

"Ta đã quan sát rồi, tên thiếu niên khi bộ dáng không giống như biết võ. Cơ thể lại yếu nhược, thân mang nhiều bệnh. Đến việc nhai thịt cũng làm hắn ta thở hổn hển."

Ba người lộ ra ánh mắt tham lam, nhưng một người trong đó có chút do dự: "Cao thủ có thể tuỳ tiện giết chết nhiều mãnh thú như vậy, không phải là người mà chúng ta có thể trêu chọc."

"Ta đã xem qua vết tích nơi cửa miếu, bọn chúng không có ngựa. Sau khi chúng ta trộm lấy da thú liền lên ngựa trốn đi. Những cao thủ đó không thể đuổi theo được."

"Thế nhưng lỡ như những cao thủ kia lại trở về kịp lúc, vậy chúng ta phải làm sao!" Người này khẩn trương liếc nhìn chung quanh, y thật sự lo sợ.

Còn bên kia hai người khác lại không có vẻ gì là lo lắng, dữ tợn cười một tiếng: "Hắc hắc, vậy thì lập tức bắt tiểu tử kia lại, lấy tính mạng của hắn ra làm tin!"

Nghe xong lời này, tên đại hán còn do dự cũng cắn răng nói: "Được, mấy ngàn lượng bạc, đáng cho chúng ta liều mạng!"

"Làm xong vụ này, chúng ta liền có thể cầm đống tiền này làm phú ông. Cùng huynh đệ đọc sách, không còn phải khổ cực bôn ba." Ba người một mặt dữ tợn, rút đao ra, đi vào trong sơn miếu.

"Rầm!"

Miếu sơn thần bị đá mở, Trương Thần nhìn thấy đám đại hán không tên nào có ý tốt, tay cầm lưỡi dao, khí thế hùng hổ, lông mày không khỏi nhíu một cái.

Ba tên đại hán cảm thấy đối phó một tên thiếu niên ốm yếu như ma bệnh dễ như trở bàn tay nên không có ý định che giấu.

Một tên đại hán nhấc mũi đao, chỉ vào hướng Trương Thần đang ngồi: "Tiểu tử , đứng dậy, không khéo chút nữa lại tè ra quần làm hỏng một tấm da thú thượng hạng."

Trương Thần sầm mặt lại: "Ta chia cho các người đồ ăn, các người một chút ý cảm ơn cũng không có, còn muốn cướp da thú của ta?"

Ba tên đại hán khinh thường cười một tiếng: "Tiểu tử, muốn trách thì hãy trách cao thủ bảo vệ ngươi hiện không có ở đây. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn phối hợp, chúng ta cam đoan sẽ không tổn thương ngươi, những tấm da thú này đối với ngươi hẳn cũng không có mấy giá trị."

Trương Thần có chút tức giận: "Những tấm da thú này đúng là đối với ta có cũng được, không có cũng chẳng sao, nhưng ta sẽ không cho các ngươi."

"Chuyện này cũng không phải do ngươi quyết định!" Đại hán cười gằn vươn tay, chụp vào Trương Thần.

"Bốp!"

Ba tên đại hán hoa mắt, chỉ thấy trước mặt ba người xuất hiện một con người giấy có khuôn mặt mang theo nụ cười dữ tợn, làm người ta sợ hãi.

Không chờ bọn họ kịp phản ứng, tên đại hán vươn ta muốn bắt Trương Thần bất ngời thét lên. Hai tên kia cũng quay đầu nhìn lại.

"A! Tay của ta, tay của ta..."

Chỉ thấy cánh tay của đồng bọn bọn hắn bị rơi xuống đất, nửa cánh tay cụt đầy máu me kia thì đang giơ lên, la hét inh ỏi.

Vừa mới xảy ra chuyện gì?

Tiếp đến bọn hắn nghĩ đến một khả năng, người giấy trước mặt này chính là một cao thủ đang nguỵ trang, ầm thầm bảo vệ cho cậu thiếu niên kia.

Quả nhiên, là bọn hắn hám lợi đen lòng, những hộ vệ kia làm sao lại để một thiếu niên một thân một mình ở nơi hoang vu như thế này!

"Đại nhân tha mạng!" Đối mặt cao thủ như thế, việc duy nhất bọn hắn có thể làm chính là quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

Bạn đang đọc Chỉ Nhân Thành Đạo của Lý Phát Đích Tiểu Cường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi OanhOanh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.