Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người Giấy Truy Tung

Phiên bản Dịch · 1775 chữ

Nhưng đáp lại bọn hắn, là đông đảo người giấy đánh tới.

Ba người tay chân phát run, hai mắt trợn tròn, tràn đầy hoảng sợ.

Bọn hắn nhìn qua những tên người giấy này, mặc dù có khả năng nhìn không ra, trong đám người giấy rất có thể có người trốn đằng sau, không có khả năng toàn bộ bọn họ đều nhìn nhầm.

Vậy nên để mà nói, tất cả đám người giấy này thật sự đều là người giấy, nhưng lại không phải là người giấy bình thường. Bọn chúng biết cử động.

Bởi vì những con người giấy này là yêu quái!

"A ~ "

Ba người bị những con người giấy này vây lại, hoảng sợ kêu lên, từ từ biến thành kêu la thảm thiết.

Bất quá đi qua mấy hơi thở, đám người giấy liền quay lại chỗ cũ, không nhúc nhích, nếu như trên người bọn chúng không phải còn có vết máu chưa kịp khô, thì quả thật giống như chưa từng động thủ vậy.

Nhìn thấy khuôn mặt tàn tạ của ba kẻ kia, Trương Thần cũng không còn muốn ăn nữa, tuỳ ý đặt thịt nướng trong tay xuống, đi đến bên cạnh một tên người giấy.

Nhẹ nhàng sờ sờ người giấy, Trương Thần tự lẩm bẩm: "Vẫn là người giấy tốt, sẽ không tổn thương ta, sẽ không thấy mùi tiền mà nổi máu tham, nếu như tất cả mọi người trở thành người giấy..."

Dưới trời chiều, một đám người giấy xanh xanh đỏ đỏ, bảo vệ bốn tên người giấy màu trắng đang đội kiệu lớn trên đầu, rời khỏi miếu sơn thần.

Trời chiều xuyên thấu qua thân thể người giấy, tạo ra cái bóng mờ nhạt kéo dài, từ xa nhìn lại giống như là những ngọn nến đang cháy.

Trong miếu sơn thần, ba bộ thi thể không còn nguyên vẹn lẳng lặng nằm ngang, tươi máu nhuộm đỏ mặt đất, bọn hắn vì tham lam, trả một cái giá bằng cả mạng sống của mình.

Những chuyện tương tự, mỗi thời mỗi khắc đều đang diễn ra. Nhưng kết cục thường đến nhất là, bọn tham lam kia đều lấy được những thứ chúng muốn.

Mặc dù Trương Thần đã rời đi nhưng lại để lại cho căn miếu này một truyền thuyết đầy quỷ dị.

Về sau những đoàn người đến căn miếu này khi nhìn thấy ba cỗ thi thể người cùng xương cốt dã thú thì đều hoảng sợ bỏ chạy.

Dần dần, lại nổi lên lời đồn, trong ngôi miếu này có yêu ma nghỉ lại. Chỉ cần có người ghé qua hay bất luận dã thú nào đi vào đều sẽ mất mạng.

Thế là, miếu sơn thần này càng thêm vắng hơi người. Càng dần trở nên rách nát cuối cùng bị bao phủ bởi tro bụi trong dòng sông thời gian.

Đêm khuya, đa số mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ, tại một nơi thâm sơn cùng cốc hiếm khi thấy dấu chân người, một cái kiệu đang đi xuyên qua khu rừng, đánh vỡ sự yên tĩnh, hù doạ chim chóc bay tán loạn.

Gió núi thổi qua, thổi bay rèn kiệu.

Trong kiệu, Trương Thần hai mắt híp lại, thân thể nằm nghiêng trên da hổ, dưới chân giẫm lên một cái đầu hổ to lớn dữ tợn.

Gương mặt suy yếu trắng bệt, ngược lại càng tăng thêm vẻ tà mị bá đạo.

Cộng thêm bên ngoài là những tên người giấy nở một nụ cười quỷ dị trên mặt, cảnh tượng lúc này tựa như Quỷ Vương xuất hành.

Kỳ thật cũng không phải là Trương Thần đòi hỏi quá cao, chỉ là bởi vì thân thể quá yếu, chịu không được kiệu gỗ xóc nảy, mới đem da thú đệm ở dưới đáy, phía trên lại trải lên da hổ, dùng cách này để kiệu bớt xóc nảy.

Cỗ kiệu dừng lại trên một đỉnh núi, Trương Thần xốc lên màn kiệu, nhìn và trong màn đêm rộng lớn liên miên bất tuyệt, cất giấu không biết bao nhiêu sơn mạch, trong lòng đầy chờ mong.

"Sơn mạch lớn như thế chắc chắn là nơi ẩn núp rất nhiều yêu ma quỷ quái."

Trương Thần từ trong ngực móc ra một chồng giấy, những tấm giấy này từng ba trăm tờ, đều bị cắt thành hình người, phía trên còn vẽ ký hiệu quỷ dị.

Tiếp đến, Trương Thần lại rạch bàn tay, dùng máu tươi nhuộm dần những con Tiểu Chỉ Nhân (người giấy nhỏ) này.

Những Tiểu Chỉ Nhân này giống như những miếng bọt biển, hấp thụ lấy huyết dịch.

Theo máu tươi chảy ra, sắc mặt Trương Thần càng thêm tái nhợt, bờ môi không có huyết sắc, thân thể lung lay sắp đổ.

Nhưng Trương Thần vẫn cắn răng kiên trì, chờ huyết dịch hoàn toàn thấm vào những con người giấy này, lúc này mới thu tay lại.

Trương Thần ráng chống đỡ lấy thân thể, ném những con người giấy này ra không trung, hai tay nhanh chóng kết ấn, miệng niệm pháp quyết.

Cùng lúc đó, huyết dịch và ký hiệu quỷ dị trên những con người giấy này cũng dần tiêu thất.

Chờ lúc Tiểu Chỉ Nhân rơi xuống đất, huyết dịch cùng ký hiệu vừa vặn toàn bộ biến mất.

"Đi, tìm kiếm tung tích của đám yêu ma quỷ quái." Trương Thần hữu khí vô lực phân phó.

Chỉ thấy đám Tiểu Chỉ Nhân này nhao nhao đứng thẳng lên, giãy dụa thân thể, mở ra bộ pháp đi vào sơn lâm, chớp mắt biến mất trong bóng đêm.

Đây là pháp thuật lưu lại bên trong “Chỉ Nhân Bí Thuật”, Người Giấy Truy Tung.

Mỗi lần sử dụng đều phải tiêu hao không ít máu tươi.

Có thể nói, mỗi một thuật bên trong “Chỉ Nhân Bí Thuật” đều sẽ tổn thương thân thể.

Trong huyết dịch của thợ đâm giấy đều tràn đầy âm khí, những luồng âm khí này chính là lý do mà người giấy có thể hành động.

Khi còn bé, Trương Thần thường xuyên khống chế những Tiểu Chỉ Nhân này chơi đùa tìm niềm vui, làm theo ghi chép trong binh thư, bắt chước lưỡng quân giao chiến, bày binh bố trận.

Bởi vì vậy còn mất máu quá nhiều, hôn mê hai lần, ăn không ít vật đại bổ mới chậm rãi hồi phục. Lại bị phụ mẫu răn dạy, về sau mới biết được tính nghiêm trọng, rất ít khi tái sử dụng.

Lấy tình trạng thân thể hiện tại của Trương Thần, sử dụng có chút quá miễn cưỡng.

Nhưng cũng không có cách nào, sơn mạch như thế lớn, dựa vào những người giấy bên cạnh này để tìm kiếm, không biết phải mất bao lâu.

Chuyện trọng yếu hơn, những Tiểu Chỉ Nhân này dễ dàng ẩn nấp, sẽ không khiến cho dã thú bên trong núi rừng bạo động.

Trương Thần hoài nghi, lần trước không có tìm thấy yêu ma quỷ quái, khả năng cao là đã làm ra động tĩnh quá lớn, khiến yêu ma quỷ quái bị dọa chạy.

Một người giấy bộ dáng nữ tính đi vào trong kiệu, ôn nhu thay Trương Thần băng bó vết thương trên tay.

"Cám ơn ngươi, tiểu Thúy." Trương Thần nở một nụ cười, đối với nữ người giấy nhẹ giọng nói cám ơn.

Nữ người giấy tên là Tiểu Thuý không hề đáp lại, chỉ là duy trì nụ cười quỷ dị đặc trưng của người giấy, ôn nhu thay Trương Thần băng bó vết thương.

Mặc dù hết thảy hành động của người giấy đều là do Trương Thần khống chế. Đồng thời theo tuổi tác tăng trưởng, tâm trí dần dần thành thục, biết người giấy cùng người thường khác nhau, nhưng hắn đã quen đối đãi với những người giấy này như người thật.

Bất quá, sau khi đọc sách lại biết về loại giấy đặc biệt kia, Trương Thần tin tưởng, những người giấy bên cạnh này sẽ sớm thật sự trở thành người.

Chờ mong một ngày tốt như vậy...

Trương Thần nhắm đôi mặt hư nhược lại, dựa lưng vào kiệu, chờ đợi kết quả dò xét của những Tiểu Chỉ Nhân kia.

Xung quanh, đông đảo người giấy không nhúc nhích, thủ hộ kiệu gỗ.

Lại nói đến sơn mạch rộng lớn như vậy, ba trăm tên Tiểu Chỉ Nhân giống như một giọt nước trong biển lớn, không có ý nghĩa gì.

Nhưng đám Tiểu Chỉ Nhân thăm dò cũng không chậm.

Có Tiểu Chỉ Nhân trên bầu trời sơn mạch, bay phất phới theo gió. Có Tiểu Chỉ Nhân nhanh chóng xuyên qua trên những cành cây, cũng có Tiểu Chỉ Nhân chạy vội trên mặt đất, ngẫu nhiên dừng lại quan sát một phen.

Một con mèo rừng đang ngủ trên tán cây, bỗng nhiên giật giật lỗ tai, giống như nghe thấy âm thanh gì đó.

Nó mở to mắt, ngó xem bốn phía, cũng không phát hiện ra cái gì, sau đó nhắm mắt tiếp tục ngủ.

Trên chạc cây, tên Tiểu Chỉ Nhân bị mèo rừng xem như một cái lá cây, nghiêng cái đầu nhỏ quan sát con mèo rừng một hồi liền rời đi.

Sau đó không lâu, Tiểu Chỉ Nhân lại rơi xuống thân một con báo hoa.

Cảm giác có đồ vật rơi vào trên người, con báo hoa quay đầu xem xét, sau khi phát hiện chỉ là một mảnh "lá rụng", nó liền rung rung hất "lá rụng" ra.

Coi như Tiểu Chỉ Nhân bị dã thú phát hiện, thường thường sẽ bị dã thú cho rằng không có uy hiếp mà xem nhẹ.

Một vài con dã thú bởi vì tò mò mà muốn bắt giữ những Tiểu Chỉ Nhân này, cũng sẽ bị Tiểu Chỉ Nhân bén nhạy né tránh.

Đi lại giữa những con động vật vô chi vô giác này, Tiểu Chỉ Nhân ung dung thăm dò sơn mạch.

Những con Tiểu Chỉ Nhân này kỳ thật cũng không nhận ra yêu ma quỷ quái, dù cho thật sự gặp được yêu ma quỷ quái, bọn chúng cũng có thể không nhận ra.

Bọn chúng tìm kiếm thật ra chỉ là những thứ mà Trường Thần nghĩ là yêu ma quỷ quái.

Cho nên, bọn chúng khả năng nhận lầm, cũng có thể là gặp mà không biết.

Sau hai canh giờ, Trương Thần đột nhiên ngồi dậy trong kiệu: "Trở về!"

Bạn đang đọc Chỉ Nhân Thành Đạo của Lý Phát Đích Tiểu Cường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi OanhOanh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.