Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cửu Sắc Bảo Tháp mở ra

Tiểu thuyết gốc · 1407 chữ

Phát hiện ba người Vương Thế Khải không còn đuổi theo, Võ Biến Thiên cũng bắt đầu chậm rãi phi hành, tránh làm cho vết thương trở nặng.

Ánh mắt quan sát xung quanh, nhìn thấy có người, Võ Biến Thiên vội hô lớn :

“ Cứu mạng a “

“ Võ Biến Thiên, ngươi làm sao vậy “ Từ đoàn người bên trong, Võ Lập Đạo hốt hoảng lao tới

Nhìn thấy đồng tộc, Võ Biến Thiên mới thả lỏng, để cho Võ Lập Đạo dìu mình tiếp đất.

Nhìn vào vết thương của Võ Biến Thiên, những kẻ xung quanh dường như cũng biết chủ nhân mũi tên này là ai. Nhưng bớt một chuyện còn hơn thêm một chuyện, tất cả đều ngó mắt làm ngơ.

Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Võ Biến Thiên cùng Võ Lập Đạo cũng chẳng suy nghĩ nhiều, cả hai cùng đoàn người vội vàng đi tới cạnh Bảo Tháp dưỡng thương.

“ Có nhà “ Một thiếu nữ trong đám người kinh ngạc thốt lên

Sau đó, toán người cũng nhao nhao nhìn về phía căn nhà đơn sơ được cất tạm ở bên cạnh Bảo Tháp.

Căn nhà nhỏ đủ che nắng, che mưa. Bên ngoài còn có 1 thiếu niên mặc áo bào đen đang nhẹ nhàng đung đưng chiếc chõng trúc. Trông rất thư thái.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, bóng đen nhìn về phía Võ Bá Thiên mà nói :

“ Bảo toàn mạng sống, vật, bỏ qua “

Nghe vậy, Võ Bá Thiên liền quên đi đau đơn, cao giọng nói : “ Võ Văn Đông, ta còn, vật còn, nếu nói bỏ qua thì chỉ có ngươi bỏ qua mà thôi “

Nói xong, Võ Bá Thiên còn cười lớn khiến cho vết thương càng trở nên nghiêm trọng không ít.

Nhìn thấy tình hình này, Võ Lập Đạo vội vàng cầm lấy thân thể Võ Biến Thiên, cương chế mang đi trước mặt tất cả mọi người.

Đến một bãi đất trông trải, bằng phẳng. Võ Lập Đạo vừa trị thương vừa nói : “ Biến Thiên, ngươi không nên ăn nói như vậy cùng Thiên Tử, ngươi cũng biết, Thiên Tử tính tình quái đản, ta chỉ sợ ... “

“ Lão tử không sợ chết “ Võ Bá Thiên hùng hổ nói

Nghe thấy Võ Bá Thiên nói những lời này, Võ Lập Đạo lập tức cầm lấy chuôi tên, xoắn nhẹ hai lần , tiếp đến lại lùi tiến hai lần khiến cho Võ Bá Thiên sợ hãi không thôi.

Nhìn thấy Võ Bá Thiên bình thường mạnh miệng giờ đây lại ngoan như cún nhỏ. Võ Lập Đạo cười nói : “ Không sợ chết nhưng sợ đau a, hahaha”

Nghe thấy những lời này, Võ Biến Thiên không khỏi nghiến răng nghiến lợi. Nhưng thân là người bị thương, hắn không thể phản khán, chỉ có thể làm một con cún nhỏ đáng thương mà thôi.

Hai ngày sau,

Bảo Đồ giờ đây chỉ còn lại năm trăm trượng khoảng cách.

Lúc này, vẫn là tình cảnh như lúc đi vào, người người đông nghẹt, chen chúc nhau mà tới.

Giờ khắc quan trọng, tất cả mọi người đều tập trung ở lối vào Bảo Tháp, chờ đợi những Cửu Sắc Lệnh được xuất ra.

Từng người từng người bước lên phía trước,

Nhâm Hoàng Khang,

Vương Thế Khải,

Cùng với một tên người khuyết tật đi còn không vững Võ Biến Thiên đứng lên.

Ba người lên sân, tay phải cầm lấy Cửu Sắc Lệnh, tĩnh tọa chờ đợi.

Bên dưới, âm thanh ồn ào náo nhiệt vang lên

“ Giờ này chỉ có ba kẻ lên sân. Còn đính giấu diếm, chẳng lẽ có người dám cướp “

“ Nhâm Hoàng Khang, khốn kiếp, dám cướp của lão nương “

“ Nhâm Hoàng Khang, Viên Hùng ta thề không đội trời chung với ngươi”

“ Có lẽ ta nên lên thay thế tên phế tài kia a”

Âm thanh xì xào bàn tán rầm rộ bao trùm lấy Cửu Sắc Bảo Tháp.

Lúc này, bào đen nam tử Võ Văn Đông mới chậm rãi lên đài.

Nhìn về phía ba người, hắn nhẹ nhành nói :

“ Cửu Sắc Lệnh, đưa ta “

“ Võ Văn Đông, tên khốn kiếp nhà ngươi, có gan thì tự cướp, ở đó miệng lười làm gì “ Võ Biến Thiên từng giận hét lớn, vừa hét, hắn còn không quên tăng thêm vài ba vũng máu cho thêm sống động, sắc nét.

Võ Văn Đông lại nhìn về phía Vương Thế Khải cùng Nhâm Hoàng Khang.

Ánh mắt quét qua. Nhâm Hoàng Khang vội vàng cất Cửu Sắc Lệnh vào giới chỉ. Còn Vương Thế Khải thì lại bình tĩnh mà nói

“ Thiên tử, nếu ngươi muốn cướp của chúng ta, thì nên thôi đi a. Vẫn còn sáu cái Cửu Sắc Lệnh, ngươi có thể thoải mái lựa chọn “

Nghe những lời này, Nhâm Hoàng Khang cũng bồi theo phụ họa :

“ Đúng! Thiên tử, ngươi nên chọn cái khác a. Ta là tân tân, vạn khổ mới lấy được “

“ Ta phi! Cướp của còn già mồm “ một nam một nữ từ bên dưới hô lớn.

Nhâm Hoàng Khang nhìn về phía hai người, chỉ một khắc, hắn liền rụt đầu, nhắm mắt mà nhìn về phía hướng khác khiến cho hai người kia không khỏi đắc ý.

Võ Văn Đông lần nữa dò hỏi : “ Đưa? “

Lần này, không ai trả lời hắn.

Nhìn thấy vậy, hắn nhẹ nhành ý niệm. Từ bên trong giới chỉ, sáu chiếc Cửu Sắc Lệnh nhẹ nhành bay ra khiến cho chúng người xung quanh không khỏi khiếp sợ.

Một tràng cảnh kinh thiên động địa khiến cho người ta phải thốt lên

“ Khốn kiếp “

Nhưng có lẽ, kẻ hô to nhất chính là Nhâm Hoàng Khang, nhìn đống Cửu Sắc Lệnh đã từng là của hắn. Hắn chỉ biết nuốt nước mắt vào trong cầm chắc Cửu Sắc Lệnh của bản thân.

Lúc này, Vương Thế Khải tươi cười tiến đến bên cạnh Võ Văn Đông rồi thân thiện nói :

“ Thiên tử, dù sao người cũng không cần nhiều như vậy, hay người bán lại cho ta đi.”

“ Với lại, Cửu Sắc Bảo Tháp này đối với Võ Gia Thế Tộc tác dụng cũng không được tính là quá lớn, người cần gì phải tự ép mình như vậy “

Nhìn thấy đống Cửu Sắc Lệnh trước mắt. Võ Lập Đạo lúc này cũng muốn lên phụ họa một phen, nhưng nghĩ đến tính tình quái dị Thiên Tử, hắn lại nuốt cái suy nghĩ này chôn sâu vào bên trong.

“ Dù sao cũng không quá quan trọng “ Võ Lập Đạo lẩm bẩm nói

Đôi môi nở một nụ cười hài hòa, Võ Văn Đông nhẹ nhàng vỗ vai Vương Thế Khải.

“ Ầm “

Vương Thế Khải bất tỉnh

Vương Phàm thấy hoàng huynh bị đánh, vội vàng lao lên trợ giúp,

“ Ầm “

Vương Phàm bất tỉnh,

Liễu Mộng ở một góc đang muốn lao lên trợ giúp, nhìn thấy tình cảnh này, nàng chỉ biết giấu lòng chính nghĩa bản thân vào trong, chuẩn bị sẵn đan dược, chắp tay cầu cho cả hai không chết.

Nàng là con cháu Thế Gia, đã là con cháu thế gia, ai ai cũng biết tới Thiên Tử, nàng cũng không ngoại lệ. Chỉ là nàng không ngờ, Thiên Tử này còn ra tay tàn bạo hơn lời đồn rất nhiều.

Một đồn mười, mười đồn trăm, trăm đồn ngàn. Nhưng có lẽ, một ngàn khi đến tai Liễu Mộng không còn một nữa.

Tháo lấy giới chỉ của Vương Thế Khải, thuần thục lấy ra Cửu Sắc Lệnh, Võ Văn Đông chậm rãi tiến tới trước mặt Nhâm Hoàng Khang.

Nhâm Hoàng Khang lúc này đã bị dọa sợ thật rồi, nhìn Vương Thế Khải nằm thoi thóp, hắn chỉ có thể uất hận dâng lên Cửu Sắc Lệnh.

“ Đây “

Lần nữa quay lại, nhìn về Võ Biến Thiên. Còn chưa kịp buông lời, Võ Biến Thiên đã tự giác giao ra khiến Võ Văn Đông vui vẻ lên không ít.

Nở một nụ cười tươi, Võ Văn Đông cầm theo toàn bộ Cửu Sắc Lệnh tiến vào.

Bạn đang đọc Chí Tôn Mộng sáng tác bởi ATL03

Truyện Chí Tôn Mộng tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ATL03
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.