Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thuật Đoạt Hồn

Tiểu thuyết gốc · 2552 chữ

Nguyên Lực bàng hoàng nhìn Diệu Khang. Y thật không tin nổi rằng y vẫn còn cơ hội gặp họ, cầu xin họ tha thứ cho lỗi lầm của y. Diệu Khang nói đúng, y nên chờ đến khi gặp rồi chết vẫn chưa muộn. Huống chi y còn nhiều điều muốn nói với cha mẹ, giả dụ như muốn cầu xin họ tha thứ, giả dụ như y chưa bao giờ có ý định giết chết họ nếu không phải vì tâm ma.

Lần này Nguyên Lực đã chịu đứng lên, y vịn cánh tay của Diệu Khang, trong lòng dâng lên những mối lo ngại khác. Hiện giờ y đang đứng giữa hai bên mà bên nào y cũng không thể làm ngơ.

Nếu Nguyên Lực không đứng bên cạnh Nguyên Sâm cùng lão chiến đấu, thì làm sao xứng với hai chữ “đồ đệ” bao năm qua. Cho dù lão đã hạ độc trùng tam, nhưng ít nhất y biết lão chỉ muốn y quên đi nỗi đau giết cha mẹ.

Nếu Nguyên Lực đứng bên cạnh Nguyên Sâm thì y sẽ chẳng thể nào ra tay với Diệu Khang hay bất cứ ai bên phe của gã. Liệu gã có còn muốn giúp y hoàn thành tâm nguyên cuối cùng không khi y cứ nhất nhất đứng ở phe đối địch với gã?

Nhưng Nguyên Lực không thể bỏ mặc sư phụ mà sang phe chính nghĩa, cũng như y chẳng thể ở bên cạnh Nguyên Sâm tiếp tục tội ác của mình. Bởi vì y muốn gặp lại cha mẹ của mình. Y đang giằng co giữa một bên là Diệu Khang, một bên là Nguyên Sâm. Ánh mắt khổ tâm cứ đong đưa qua lại, trông rất tội nghiệp.

Nguyên Sâm biết đến nước này không còn giữ được Nguyên Lực nữa. Cái vịn tay ban nảy của nó đã rành rành quá rồi. Rằng nó sẽ không vì lão mà đối đầu với Diệu Khang hay bất cứ ai bên phe của Huyết Yêu. Rất có thể Diệu Khang đã đưa ra điều kiện gì đó liên quan đến cha mẹ của thằng bé. Và nếu điều đó là sự thật thì lão chẳng thể nào trách cứ nó điều gì cả.

Thằng bé luôn luôn chứng tỏ mình là một người hiếu đạo. Mọi lúc tu luyện cùng với lão đều muốn trở về nhà thăm cha mẹ của mình. Nhưng phải mất tám năm lão mới cho phép thằng bé về thăm nhà.

Nguyên Lực luyện lên tầng thứ chín thì tẩu hỏa nhập ma, nhưng phần thần khí bên trong người của nó (Nguyên Sâm chắc mẻm lúc cứu thằng bé trong bụng mẹ nó, Diệu Khang đã vô tình để lại phần thần khí của mình bên trong cơ thể nó) không thể kiểm soát nổi nếu không nhờ phần thần khí bên ngoài khống chế lại. Vì thế nó cần kim khâu – thứ thần khí mà Diệu Khang nhất định phải đòi lại.

Và rồi bi kịch đã xảy ra. Nguyên Lực không khống chế được tâm ma khi đánh rơi phần thần khí của Bụt, khiến y ra tay với chính cha mẹ ruột của mình. Và lão phải hạ độc y thôi, lão không thể nhìn y tự giết chết chính mình sau khi ra tay với cha mẹ như thế, cũng chẳng thể nào nhìn y đau khổ và bị dày vò bởi ký ức đau buồn đó.

Nguyên Sâm vừa giúp Nguyên Lực, lại vừa muốn lợi dụng y. Lão muốn y tập trung vào Bụt, nên đã lừa gạt rằng chính Diệu Khang mới là kẻ giết người. Như vậy, lão càng có thêm lý do giết những người từng được Bụt giúp đỡ dưới sự hổ trợ nhiệt tình quá mức của Nguyên Lực và thằng bé làm rất tốt, dứt khoát và quyết liệt. Kết quả lão thành công lấy được phần thần khí của Diệu Khang và thằng bé chưa bao giờ không hoàn thành tốt nhiệm vụ của lão giao cho.

Lần này thì khác, Nguyên Lực đã lấy lại tất cả ký ức và lão biết đối với thằng bé thứ quý giá hơn mạng sống nó chính là cha mẹ - người đã sinh và nuôi lớn nó, yêu thương nó. Đến bây giờ nó vẫn còn nhớ bài hát ru năm ấy mẹ nó hát và lão biết nó đắn đo điều gì. Nếu nó tiếp tục ở bên cạnh của lão, có thể ngay cả cơ hội hoàn thành tâm nguyện được gặp lại cha mẹ mình (dù chỉ là linh hồn đi chăng nữa) sẽ tan thành mây khói.

Nguyên Sâm phải chấp nhận cuộc chiến này Nguyên Lực sẽ đứng ngoài cuộc. Lão buộc phải tự mình quyết định. Lão nói với Nguyên Lực:

“Hãy rời khỏi đây nếu con muốn. Xem như đây là điều cuối cùng mà ta làm cho con vậy.”

Nguyên Lực lắc đầu như điên. Y biết lão muốn cho y ra rìa, lão không muốn y phải chọn lựa giữa lão và Diệu Khang nữa. Nhưng y vẫn không lo sợ Nguyên Sâm gặp chuyện. Y ngập ngừng:

“Chủ nhân, ngài...”

Nguyên Sâm tỏ ra thông cảm với y:

“Ta biết con muốn ở lại đây với ta, nhưng như thế thì con sẽ không có được thứ mà con muốn. Con phải biết rằng con vẫn luôn là người mà ta coi trọng, Nguyên Lực. Bởi vì như ta từng nói, con rất giống với em gái của ta, nên ta có phần thiên vị con hơn người khác. Điều đó đồng nghĩa với việc ta muốn con đứng ngoài cuộc chơi, không tham chiến, như thế Diệu Khang hoặc có lẽ cái tên tóc đỏ kia sẽ tha cho con một mạng.”

Nguyên Lực chụp lấy cánh tay của Nguyên Sâm và bắt đầu lo lắng nói:

“Nhưng bên cạnh chủ nhân chẳng còn ai đáng tin cả. Ngọc Điền không trở lại, rất có thể gã đã vong mạng. Nguyên Thảo cũng chẳng thấy đâu, Thục Nghi cũng chết. Thuộc hạ chỉ sợ ngài...”

Nguyên Sâm cười nói:

“Con nghĩ rằng lão già này sẽ chết tại đây sao? Con cho rằng lão già này không có hậu chiêu sao?”

Nguyên Sâm nắm lấy tay của Nguyên Lực và một phần nào đó trong sâu thẩm con người của lão thật sự muốn bảo vệ Nguyên Lực. Một người độc ác như lão lại có thể lo lắng cho y, chừa đường lui cho y, lại còn quan tâm đến tâm nguyện mà khi y lấy lại ký ức y muốn làm nhất.

Nguyên Sâm không cho Nguyên Lực thời gian để nói thêm những lời vô nghĩa. Lão trói y bằng một sợi dây ma thuật màu đỏ và nhốt y lại trong một kết giới (lão bắt chước Huyết Yêu) vừa tạo ra. Lão muốn y tránh xa cuộc chiến này. Nếu lão thật sự thua cuộc thì Huyết Yêu có thể nể mặt Diệu Khang mà tha tội chết cho Nguyên Lực.

Nguyên Lực gào thét dữ dội, liên tục đấm vào thành tường, muốn phá vỡ kết giới lao ra ngoài. Rõ ràng y không muốn bị nhốt như thế này, càng không muốn bất lực đứng nhìn Nguyên Sâm tham chiến với kẻ thù. Nguyên Lực liên tục hét lớn:

“Chủ nhân thả con xuống, con muốn cùng người chiến đấu mà.”

Nguyên Sâm dùng thần lực đẩy kết giới đang nhốt Nguyên Lực ra xa, không muốn nghe tiếng thét đầy vô vọng của nó. Xong xuôi lão mới quét mắt nhìn tất cả một lượt. Lão sẽ không chết tại đây. Hôm nay lão đã thực sự đạt được mục đích: Thả Hắc Nương ra ngoài và khiến Hạ giới gặp sóng gió (dù mục tiêu này có vẻ chưa thuận lợi lắm, nhưng lão mặc kệ).

Hắc Nương đã được thả ra, chỉ còn một việc lão cần làm nữa thôi. Đó là chiếm lấy thân thể của Trúc Chi – người mang huyết thống của Y Nguyên và là chủ nhân của quỷ kiếm, giúp Hắc Nương có được cơ thể chứa linh hồn mạnh mẽ của nó. Muốn đạt điều đó, rõ ràng Nguyên Sâm phải thắng được Huyết Yêu. Giết được hắn, lão mới phá bỏ được kết giới và chiếm đoạt thể xác của Trúc Chi.

Nguyên Sâm phóng lên cao, lão ném xuống mặt đất một loại chất lỏng kỳ dị, chất lỏng màu bạc tuôn xuống từng giọt như những hạt mưa bự chảng. Chúng bám vào cơ thể của những kẻ bên dưới, luôn cả Y Nguyên, Hoàng Anh và Cố Nhi cũng bị nhiễm loại nước đó. Chỉ trừ nhóm Huyết Yêu cùng công chúa Thủy Hà mới không bị thứ độc đó rơi vào cơ thể, cho dù có bám được cũng tự động trượt khỏi cơ thể của họ.

Mọi người tưởng đó là độc tố và cố giũ sạch nó ra khỏi cơ thể thì chuyện lạ lập tức xảy ra: Tất cả phe của lão, ngay cả Cố Nhi, Hoàng Anh và cả Y Nguyên đều quằn quại nằm dưới đất. Trông họ rất đau đớn.

Thủy Hà hoảng sợ, theo phản xa liền quỳ xuống bên cạnh Y Nguyên, muốn xem gã có bị trúng độc gì hay không. Lúc này, Y Nguyên cảm thấy cơ ngực co thắt và một thứ gì đó đang chạy dài bên trong cơ thể. Thứ đó chạy đến đầu ngón tay của gã khiến bàn tay của gã vô thức đưa lên ngang tầm với cái cổ trắng ngần của nàng. Gã muốn tóm lấy nó và bóp chặt dưới tay mình.

Y Nguyên cầm cự lại, và đung đưa bàn tay trên không, y khó nhọc nói với Thủy Hà:

“Nàng tốt nhất nên tránh xa ta một chút. Bàn tay của ta không chịu nghe lời ta nữa.”

Thủy Hà lo lắng nhìn khuôn mặt đỏ lừ của gã, bất giác nàng đưa tay lên sờ má của y. Nó nóng và suýt chút nữa đã khiến đôi tay nàng bị phỏng theo. Nàng lùi ra xa, vẫn không hề di chuyển ánh mắt khỏi mặt của gã.

Y Nguyên cuộn tròn nắm đấm, đưa nó vào bên trong miệng của mình và gã bắt đầu cắn lấy nó. Có như thế gã mới giữ cái đầu của mình được tỉnh táo.

Thủy Hà nói to:

“Ngươi đừng làm như thế. Tay của ngươi đã chảy máu hết rồi.”

“Ta chảy máu còn hơn lại khiến nàng bị thương. Lần trước ta đã không ngăn được thanh kiếm đâm xuyên qua trái tim của nàng. Lần này, ta sẽ không làm điều đó nữa. Thủy Hà, nghe lời ta, nàng cần rời khỏi đây. Bởi vì… ta…”

Y Nguyên vùng dậy, ném ánh mắt độc ác lên khuôn mặt xinh đẹp của Thủy Hà. Gã gào rú, như muốn thoát khỏi sự kiềm cập của ai đó mà lao đến xé nát khuôn mặt nàng. Gã tự ném mình ra xa, cách xa nàng càng xa càng tốt. Bởi vì càng đứng gần nàng, gã chỉ càng muốn giết chết nàng.

Y Nguyên vẫn giữ được chút tỉnh táo cuối cùng. Gã quay sang nói với Vô Ảnh:

“Hữu Lực, bằng mọi giá hãy ngăn ta lại…”

Không chỉ một mình Y Nguyên có triệu chứng lạ, cả Cố Nhi và Hoàng Anh cũng bị thứ gì đó khống chế. Họ muốn tấn công nhóm người của Huyết Yêu, nhất là người đang đứng gần mình nhất.

Hoàng Anh suýt chút nữa đã vồ lấy Vô Ảnh, mà xé xác anh ra. May mà ả tự đâm móng vuốt vào bụng mình, nhờ vậy mới lấy lại được tỉnh táo trong phút chốc. Ả bay đến đứng bên cạnh Y Nguyên, không muốn nhìn vào mặt Vô Ảnh, bởi vì chỉ cần nhìn anh là ả lại muốn giết.

Vô Ảnh và Thủy Hà nhìn nhau (Huyết Yêu cũng đang quan sát mọi chuyện). Họ không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Có thể loại độc tố màu bạc mà Nguyên Sâm thả ra lúc nảy đã khiến họ thành ra như thế. Chẳng khó mà đoán được những người từng là thuộc hạ của Y Nguyên, hoặc những thuộc hạ của Nguyên Sâm đều trúng chung một loại độc.

Nguyên Sâm đắc ý nhìn tất cả. Lão vui sướng và chẳng thèm giấu giếm nó. Lão sảng khoái nói:

“Tất cả đều đã trúng thuật đoạt hồn của ta. Ngay cả Y Nguyên cũng thế. Đừng tưởng các ngươi có thể thoát khỏi chổ này mà không có ta. Ta chỉ cần sử dụng vật dẫn đã đoạt lấy hồn của các ngươi. Các ngươi sẽ bị ta sai khiến.”

Nguyên Sâm đã hạ thuật đoạt hồn lên những người kia từ lâu, từ cái hồi họ vẫn còn làm việc chung với lão (Nguyệt Trinh may mắn là ám vệ nên an toàn, lão không hề biết sự tồn tại của ả). Lão chỉ chờ đợi thời cơ và sẽ dùng vật dẫn là độc dược mà lão tự điều chế, lão sẽ dùng nó kích hoạt thuật đoạt hồn và điều khiển chúng như đang điều khiển những con rối.

Huyết Yêu đã đến bên cạnh Vô Ảnh và nghe được anh hỏi mình:

“Thuật đoạt hồn có tồn tại sao?”

Huyết Yêu trả lời:

“Thuật đoạt hồn là loại ma thuật cao cấp mà chỉ có những kẻ sở hữu đủ tám loại thần khí của các sinh vật huyền thoại: Long, Phụng, Kim, Kỳ lân, Lạc, Nghê, Tích tà và Giao Long. Kẻ này phải hòa lẫn máu tươi của tám sinh vật, luyện chung với máu của mình, luyện trong một trăm ngày đêm.

Thuật đoạt hồn khiến những người trúng phải trở thành tay sai của chủ nhân. Họ có thể trở thành những sát nhân khát máu. Họ không nhận ra người thân và cả người mà họ yêu. Họ chỉ muốn đoạt lấy mạng của đối phương bằng những cách dã man nhất. Có khi họ còn tự mình làm đau chính mình nếu được lệnh.

Thuật đoạt hồn đã bị cấm từ lâu. Bởi vì nó nguy hiểm và tàn nhẫn. Nó khiến người ta quên tất cả và trở thành những kẻ khát máu tanh. Anh đoán lão tạo độc trùng tam một phần cũng dựa trên nguyên lý của thuật đoạt hồn.

Nguyên Sâm đã hạ thuật đoạt hồn lên họ từ lâu, lão chỉ chưa dùng vật dẫn khiến đoạt hồn kia bộc phát mà thôi. Họ sẽ như con rối, sẽ làm tất những gì lão sai khiến. Cách duy nhất cứu họ là giết chết Nguyên Sâm.”

Vô Ảnh kéo Thủy Hà ra đằng sau lưng mình. Dường như anh sợ Y Nguyên có thể giết nàng một lần nữa bất cứ lúc nào. Cứ nhìn vào ánh mắt khát máu của gã là biết, gã bây giờ đã mất hết ý chí, chỉ giống như con rối mà thôi.

Nguyên Sâm ở trên cao gào lên:

“GIẾT TẤT CẢ.”

Bạn đang đọc Thanh Kiếm Của Quỷ sáng tác bởi RubyHuu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RubyHuu
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.