Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quái Thú Độc Thù

Tiểu thuyết gốc · 2568 chữ

Nguyên Sâm vừa dứt lời thì Y Nguyên, Cố Nhi và cả Hoàng Anh đều như bị trúng tà. Họ đứng dậy, bước đi như một con rối. Càng lúc tốc độ của họ càng tăng, họ chạy một cách khập khiểng và lao vào tấn công nhóm Huyết Yêu.

Vô Ảnh không còn thời gian trò chuyện với Huyết Yêu nữa. Anh gạt hắn ra một bên, nhanh chóng ngăn chặn đường tấn công của Y Nguyên bằng thanh Huyết kiếm. Thanh kiếm đỏ rực của Y Nguyên chạm vào thanh lưỡi hái tạo ra một tiếng nổ lớn như tiếng sấm. Hai kẻ địch đang nhìn nhau bằng ánh mắt thâm thù đại hận.

Y Nguyên rút lại thanh kiếm và đâm vào be sườn bên trái của Vô Ảnh và anh lách mình né được chiêu hiểm. Gã tiếp tục chém nhiều nhát vào không khí khiến mặt đất như bị cào xé thành nhiều đường. Không chiêu ấy xé gió lao đến chổ Vô Ảnh và nếu như anh không ngăn cản chúng kịp thời thì có thể anh đã bị cắt thành nhiều mảnh nhỏ và chết.

Y Nguyên như một con người hoàn toàn khác. Vốn dĩ gã mạnh lắm rồi, nhưng khi trúng thuật đoạt hồn thì linh lực cộng sát khi khiến gã trở nên hung hãn hơn. Gã thấy không chiêu không thể giết chết Vô Ảnh thì đổi sang phương thức khác. Gã bay đến trước mặt anh, biến thanh kiếm trên tay thành thanh đoản kiếm và đâm vào ngực Vô Ảnh.

Vô Ảnh dùng huyết kiếm chặn lại mũi kiếm mà Y Nguyên đâm tới. Hai bên dằn co qua lại. Y Nguyên dồn toàn bộ sức mạnh vào lòng bàn tay và ấn mạnh thanh đoản kiếm vào thanh lưỡi hái, ép sát Vô Ảnh khiến thanh lưỡi hái dính sát vào bụng anh. Khuôn mặt của anh cau có, rõ ràng đang cố nhịn đau. Vậy mà Y Nguyên không rời tay, tiếp tục dồn sức khiến anh lùi ra xa mấy thước.

Y Nguyên phóng lên và dùng bàn chân đạp vào ngực Vô Ảnh khiến anh bay ra xa. Tấm lưng của anh chạm xuống đất khiến nó đau rát, anh có thể cảm nhận được nó đang bị rách vài đường dài. Anh cố gắng đứng dậy, nhìn vào khuôn mặt như đang phát dại của Y Nguyên và thầm than trong lòng.

Ngày xưa Vô Ảnh đã bại dưới tay Y Nguyên, đến độ Thủy Hà phải lao vào lãnh nhát kiếm thay anh. Anh biết sức mạnh lúc đó của mình so với quỷ vương thấp hơn rất nhiều, nhưng bây giờ phải khác. Y Nguyên bị giam giữ lâu như thế, khó mà có cơ hội tu luyện. Anh thì khác, bao năm trôi dạc trong giới quỷ tộc, mặc dù không còn nhớ bản thân là ai, anh vẫn luôn học hỏi và tiến bộ rất nhiều. Nếu bây giờ anh thua gã xấu xa kia, anh sẽ không còn mặt mũi nhìn đời nữa.

Vô Ảnh hành động rất dứt khoát, anh rạch một đường dài trên lòng bàn tay, nhỏ máu lên thanh lưỡi hái cho đến khi thanh kiếm ngập tràn trong máu của mình. Anh đạp xuống đất lấy đà phóng đến chổ Y Nguyên. Khi gã đang cố tạo ra một không chiêu khác thì anh nhanh hơn, anh chém một đường dài (nằm ngang) vào không khí, sát khí bay đến chổ Y Nguyên và hất văng gã ra xa (dù gã đã cố dùng thanh kiếm kia chặn lại).

Vô Ảnh khạc ra một câu:

“Huề nhé thằng mắc dịch.”

Trong lúc đó, Hoàng Anh đang tấn công Thủy Hà. Con ngươi của ả đã chuyển sang màu đỏ rực, mái tóc trở nên rối mù và đã chuyển sang màu tím (màu đặc trưng của nữ hoàng bóng đêm). Thủy Hà là thần tiên, nhưng nàng lại không phải là đối thủ của ả. Bởi vì nàng đang bị ả ép sát và lưng của nàng đụng nhẹ vào cánh cổng vô định.

Thủy Hà nhanh chóng nhận ra rằng cung tên màu bạc của mình chẳng thể nào đả đọng đến một sợi lông trên người Hoàng Anh. Khi mà nàng cố gắng bắn bao nhiêu mũi tên về phía ả đều bị ả dùng móng vuốt sắt nhọn kia chém gãy làm đôi. Nàng không giỏi chiến đầu bằng kiếm, ngày xưa nàng tham chiến cũng chỉ nhờ nàng bắn rất nhiều mũi tên chuẩn xác mà thôi. Với cự li gần như thế này, nàng đánh không lại ả.

Hoàng Anh đá văng cung tên màu bạc rơi xuống đất. Ả dùng móng vuốt của mình chụp lấy cổ của Thủy Hà và nâng nàng lên cao cách mặt đất ba gang tay. Móng vuốt của ả cứa vào cổ nàng đến chảy máu. Nàng theo phản xạ cố cào vào cánh tay của ả, nhưng rồi đành bất lực chịu đựng cơn đau. Nàng cảm thấy hoa mắt, chóng mặt, cảm thấy không khí như bị ai đó cướp mất và nàng không thể nào thở nổi.

Thủy Hà trong lúc thập tử nhất sinh đã chụp lấy mũi tên bằng thần lực. Nàng đâm mũi tên vào lưng Hoàng Anh khiến ả đau đớn và thả nàng ra. Nàng ngã xuống đất, hớp lấy không khí mà thở.

Một mũi tên kia không thể khiến Hoàng Anh bị thương nặng. Nó chỉ đủ khiến ả buông tay mình ra. Ả nhìn chòng chọc vào Thủy Hà, định bụng sẽ xé thịt, lột da nàng ra.

Tiểu Bạch thấy Thủy Hà sắp thua tới nơi thì lao tới hỗ trợ. Nó đứng trước mặt Hoàng Anh, dùng ngọn đèn dầu (đã được Huyết Yêu khôi phục lại) soi rọi vào tận đáy lòng của nữ hoàng bóng đêm và biết được nỗi sợ lớn nhất của ả là gì.

Tiểu Bạch mỉm cười rồi xoay người tại chổ và biến thành một gã đàn ông, mà khi Thủy Hà nhìn thấy đã tự động thốt ra hai chữ: Hữu Lực. Ngay cả Hoàng Anh cũng sửng sốt vài giây, ả cứ mãi nhìn bóng hình người đàn ông trước mặt mà quên luôn bản thân đang bị khống chế bởi thuật đoạt hồn.

Tiểu Bạch (dưới hình dáng của Hữu Lực) đang cầm thanh lưỡi đâm thủng chiếc khăn tay có thêu hình một con đường ngoằn nghèo. Nó ném chiếc khăn tay vào mặt Hoàng Anh và dùng giọng nói của Hữu Lực nói với ả:

“Trả lại cho ngươi.”

Hoàng Anh hét lên vang trời, tay ôm lấy ngực đang đau như ai đó thắt chặt nó lại. Có giọng nói bên trong đầu ả cứ vang lên, một giọng nói thúc giục ả giết chết người đối diện. Nhưng cơn đau từ tâm hồn dường như khiến ả nhớ lại bản thân trong vài phút. Ả nhớ chiếc khăn này ả đã trao cho Hữu Lực, người được ả giúp đỡ năm nào. Ả nắm lấy chiếc khăn tay bị rách nát kia, ngước mắt nhìn Hữu Lực và nói:

“Công tử đã hứa sẽ trở lại với ta. Ta đã đợi công tử rất lâu.”

Hoàng Anh rơi vài giọt nước mắt khiến Tiểu Bạch bối rối không biết phải làm sao. Nó biết nỗi sợ lớn nhất của ả chính là bị người đàn ông này xé nát chiếc khăn tay và ném trả lại cho ả, nhưng lại không biết lắm về đoạn ký ức của ả và Hữu Lực.

Thủy Hà ở bên cạnh cũng không biết nên trưng ra biểu cảm gì. Nàng từng nhìn thấy chiếc khăn tay ấy. Hữu Lực rất trân trọng nó. Có một lần nàng đã hỏi từ đâu mà anh có được chiếc khăn ấy, anh chỉ lắc đầu mà không nói gì. Nàng từng thấy anh thoáng nhìn chiếc khăn ấy và cười một mình. Thì ra chiếc khăn mà anh luôn cất giữ có liên quan đến Hoàng Anh. Hai người này rõ ràng quen biết nhau trước cả khi Hữu Lực biết đến nàng.

Hoàng Anh chỉ khóc được hai phút, đôi mắt của ả lại trở nên vô hồn và đỏ rực. Ả đứng dậy, phất tay tạo ra năm hình nhân giống như ả và họ đứng thành một vòng tròn bao vây Tiểu Bạch và Thủy Hà.

Cố Nhi thì đang nhìn chòng chọc Nguyệt Trinh như đòi nợ. Chẳng mấy chốc, những người tưởng như sánh vai chiến đấu cùng nhau đã trở thành tử địch của nhau.

Cố Nhi biến thành một con rắn dài và quấn chặt Nguyệt Trinh. Có thể nói cả hai người này ngang nhau về sức mạnh. Bởi vì Nguyệt Trinh rất bình tĩnh dưới sức ép của con rắn. Nàng ta chẳng hề tỏ ra nao núng trước ả người rắn. Nàng ta rút kim châm đâm vào thân con rắn khiến nó la oai oái, nó thả nàng xuống.

Con rắn nỗi điên trườn đến chổ Nguyệt Trinh với tốc độ nhanh như tia chớp. Diệu Khang sợ người trong lòng bị thương liền lao tới, định dùng thanh kiếm giết chết con rắn, đã bị Nguyệt Trinh kịp thời ngăn lại. Nàng nói:

“Em có thể xử lý được. Chàng đến giúp người khác đi.”

Diệu Khang chuyển ánh mắt sang những chổ khác. Và đúng như những gì Nguyệt Trinh vừa nói: Những thuộc hạ khác của Nguyên Sâm giống như phát điên. Chúng lao vào tấn công phe của Huyết Yêu. Lúc này Nhất Uy và Lý Ngôn đang cùng nhau cản đòn tấn công từ chúng. Ngay cả những tên đã thoát ra khỏi cõi vô định cũng như bị trúng tà, chúng cũng đang bao vây họ.

Nguyên Sâm làm như việc đánh nhau như thế chưa đủ hấp dẫn liền thuận tay thả ra những quả trứng kì lạ, to bằng quả trứng gà. Chúng nở và thoát ra ngoài. Nếu có thứ gì trông khủng khiếp có thể diễn tả được bằng lời thì chẳng lời nào có thể ví nổi những sinh vật thoát ra từ quả trứng kia.

Chúng là sinh vật đứng bằng tám chân (trông giống nhện sát thủ - loài duy nhất có cổ riêng biệt), nhưng đen xì, đầy lông lá đến nổi chẳng nhìn thấy cái miệng (trên cái đầu đang nhô cao kia) đâu cả, bộ kìm to và dài quét đất (thứ duy nhất đang cử động trên cơ thể nó), và cả tám con mắt đỏ rực như lửa đang nhìn chằm chằm phía trước, cộng thêm hào quang màu đen phát ra từ sau lưng nhìn chúng hắc ám vô cùng. Chúng đứng thành một hàng (có đến hai mươi con) trước mặt lão và chỉ chực chờ lão ra lệnh.

Huyết Yêu rùng mình, tự thì thầm:

“Độc thù. Thứ quỷ dị và hắc ám như thế mà lão ta có thể nuôi được ngần ấy con ư?”

Diệu Khang vừa hay đến bên cạnh Huyết Yêu và nghe thấy những gì hắn vừa nói. Gã cũng hoang mang nhìn những con thú hoang kia, anh kinh hoàng nghe được tên của chúng từ miệng Huyết Yêu. Gã nhìn hắn với vẻ không tin được. Bởi vì độc thù, đúng như cái tên của nó, chúng giống nhện và trên cơ thể có độc gây chết người. Nếu chỉ bị một vết cắn hay vết chích nhỏ cũng đủ giết con mồi. Vết cắn chứa độc khiến đầu óc bị tê liệt, và nó gây đau đớn đến mức họ tự xé toạt cái đầu mình ra.

Độc thù, chữ thù nghĩa là nhện. Bởi vì thể trạng của nó giống loài nhện, nên nó là loài săn mồi, có thể giăng tơ, một khi con mồi dính chặt vào màn tơ của nó, sẽ không cách nào thoát khỏi đó. Nó sẽ tiết ra loại độc chết người từ bộ kìm và giết chết nạn nhân, sau đó ăn thịt.

Bởi vì độc thù là sinh vật cực kì hắc ám, nên nó đã bị tuyệt chủng từ lâu. Vậy mà Nguyên Sâm (bằng cách nào đó) đã hồi sinh và nuôi dưỡng chúng đến tận bây giờ. Lão già này không biết còn giấu bao nhiêu thứ tệ hại hơn cả thuật đoạt hồn và độc thù nữa.

Huyết Yêu nói với Diệu Khang:

“Vết chích của chúng rất độc, ngay cả Trúc Chi cũng không thể rút được hết chất độc khỏi cơ thể của mọi người. Vì thế ta muốn mọi người phải cẩn thận và không được để chúng cắn được. Đừng xem thường phần bụng của nó. Mặc dù phần đầu là điểm chết, chỉ cần đâm xuyên là giết được con quái thú, nhưng nếu chúng ta lỡ đụng đến bụng của nó thì chất độc sẽ văng ra ngoài. Bị dính chất độc cũng khó bảo toàn tính mạng. Vì thế mọi người phải rất cẩn thận, làm sao đâm xuyên đầu nó lại không được phép đả thương phần bụng.”

Diệu Khang sợ gã chưa kịp đâm vào đầu chúng thì đã bị chúng xé nát rồi, nhìn tám cái chân và bộ kìm bự chảng của nó thì biết nó nguy hiểm bậc nào. Gã hoang mang nói với Huyết Yêu:

“Thuật đoạt hồn, bây giờ còn có cả độc thù. Chúng ta khó mà thắng được lão già ấy nếu không nhanh hành động.”

Huyết Yêu gật đầu. Hắn biết thứ có thể phá giải được thuật đoạt hồn ngay lúc này chính là giết chết kẻ đầu sỏ. Người này không ai khác ngoài Nguyên Sâm. Huyết Yêu không muốn mất thêm thời gian nào cả, hắn muốn chấm dứt mọi chuyện tại đây. Hắn sẽ bay lên trời, đối đầu với lão, giết chết lão dù hắn có phải mất cái mạng này chung với lão.

Huyết Yêu dặn dò Diệu Khang:

“Ta muốn ngươi giúp đỡ Nhất Uy, được không? Chúng ta cần thằng bé phải giết tất cả đám độc thù kia mới có thể an tâm. Về phần Nguyên Sâm cứ giao lại cho ta.”

Trong một phút (chỉ vì thấy ánh mắt ấm áp mà Nguyên Sâm dành cho Nguyên Lực), Huyết Yêu đã quên lão là một tên độc ác, một lão già thích giết chóc và tội ác của lão trãi dài từ nam ra bắc. Lão đối xử tốt với Nguyên Lực chẳng đồng nghĩa với việc lão có thể quay đầu làm người tốt. Hắn đã đánh giá khá cao phần “người” của lão, đã tưởng có thể chấm dứt mọi chuyện trong hòa bình và không ai bị thương cả.

Lý do Nguyên Sâm tự tin đến đây mà chỉ dẫn theo vài người là đây. Lão nắm trong tay nhiều chiêu bài mà mỗi lần lão ra tay đều khiến người khác phải khóc thét. Huyết Yêu làm sao nghĩ ra được chuyện lão dùng chính người của hắn đánh trả người của hắn đâu chứ. Lão còn giấu rất nhiều sinh vật bóng đêm mà hắn không tài nào đoán ra được mà quái thú độc thù là thứ sinh vật tởm lợm nhất.

Bạn đang đọc Thanh Kiếm Của Quỷ sáng tác bởi RubyHuu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RubyHuu
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.