Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhớ lại

Tiểu thuyết gốc · 1192 chữ

“Tiêu nhi, con không làm sao chứ?”

Hắn đờ đẫn mở mắt, vịn giường, tay vỗ liên hồi vào thái dương huyệt, xoa dịu cơn đau đầu như búa bổ. Liếc nhìn nữ tử xinh đẹp đang dàn dụa nước mắt, hắn ngạc nhiên khi trông thấy gương mặt xa lạ đang lo lắng cực độ nhìn hắn. Chưa kịp mở miệng, nữ tử đã tiếp lời: “Khoan dậy đã, nằm xuống điều hoà kinh mạch, ta vừa giúp con kích phát dược lực của kiện hoàn khí đan. Ai da, âu cũng là ta không tốt”.

Trần ninh hốt hoảng nghĩ thầm: “Di??? Điều hoà kinh mạch? hoàn khí đan? Nơi đây là nơi nào? Tại sao ta ở đây?” Liên tiếp các thông tin xa lạ rơi vào tai Trần Ninh. Hắn chưa hiểu tại sao bản thân lại rơi vào nơi xa lạ này, nhất nhất nữ tử trước mặt xem hắn là con, gọi hắn là Sở Tiêu, bày ra vẻ mặt quan tâm chăm sóc. Nhưng đó chưa phải vấn đề lớn nhất, hiện hắn phát hiện cơ thể mình hầu như không thể cử động, các vết ngoại thương chồng chất trên thân thể làm hắn đau nhức không thôi! Bất quá nhờ luồng khí bí ẩn đang truyền qua trên thân thể hắn làm hắn cảm thấy đau đớn giảm đi không ít. Nữ tử nhẹ nhàng thu quyền, chầm chậm nói:

“Con nghỉ ngơi tốt, ta ra ngoài trước xem có thể dàn xếp sự tình này hay không, chà! Sở Hạc hắn chắc chắn sẽ đến gây khó dễ. Con đó, chỉ là người thường lại khiêu chiến với Sở Nguyên, trong 10 năm qua chỉ có hắn khai mở tứ mạch khi chưa 17 tuổi. Là một đại thiên tài họ Sở ta, cha Hắn Sở Hạc tuy chẳng tốt lành gì, tự thân thực lực cũng chỉ tam đẳng chiến sĩ, nhưng dựa vào Sở Nguyên cũng có mặt mũi trong Sở Gia, được nhị tưởng lão cùng tam trưởng lão ủng hộ. Ai cha cha... Con yên tâm, dù phải bỏ vị trí Gia Trưởng, ta cũng quyết bảo vệ con.”

Nhìn bóng lưng nữ tử xinh đẹp lướt nhanh ra ngoài, trán vẫn còn thấm đẫm mô hôi do dùng khí lực quá độ, mặt mày xa xẩm vì lo lắng. Hắn không khỏi ngạc nhiên, trấn định tinh thần nhìn lên trần nhà. Hắn cố gắng nhớ lại những sự việc vừa xảy ra.

Sắp xếp mớ hỗn độn trong não hải, hắn nhớ ra mình là Trần Ninh, vừa nhập học đại học tại Quốc Tử Nhất Khí Viện. Ai chà, cố gắng đèn sách bao năm, tâm huyết ngày đêm ôn luyện cùng thi cử qua 3 vòng, lại đạt TOP 5 điểm cao nhất trong kỳ thi sơ nhập tuyển sinh, hắn mới giành lấy một cái danh ngạch miễn toàn bộ học phí tại đệ nhất viện có danh tiếng một không hai tại Đông Quốc. Hắn phấn đấu như thế cũng chỉ vì cha mẹ hắn quá nghèo, cha lại bệnh liên miên không dứt, mẹ hắn một tay chăm lo cả gia đình, gồng thêm số nợ lớn từ xã hội đen vay để trả tiền viện phí chữa bệnh cho cha. Hắn không muốn tạo thêm một áp lực nào nữa lên vai mẫu thân hắn, 17 tuổi hắn cũng không có cách nào để chia sẻ gánh nặng gia đình, cắn chặt răng hắn quyết tâm phải học thật giỏi, để giúp cha mẹ hắn vượt lên khỏi cảnh bần hàn bệnh tật. Đậu đạt TOP 5 Quốc Tử Nhất Khí Viện bước đầu cũng minh chứng cho những cố gắng của hắn đã có thành công, cũng cho thấy hắn dù nghèo nhưng không hề ngu, để giành một danh ngạch miễn học phí tại đệ nhất viện tại Đông Quốc là chuyện khó khăn đến dường nào, nhưng hắn đã làm được, ngạc nhiên hơn khi 4 người phía trên hắn đều có xuất thân cao quý, điều kiện tài chính và quan hệ gia sư cũng như môi trường giáo dục của 4 người họ không phải thứ nghèo hèn như hắn có thể đạt được, vào TOP 5 đủ để hắn vỗ ngực kiêu ngạo rồi.

Nay ngày đầu tiên nhập học, hắn hồi hộp chứ, xin phép bản thân được khoác lên mình bộ đồ đồng phục duy nhất còn chưa rách chỉ, bộ đồ còn lại cũng là bộ đồ cuối cùng của hắn thì đã chắp vá rách nát bét.

“Thôi kệ, nay cứ mặc tạm đã, hết kỳ cố gắng đạt TOP 10 sẽ lại được cấp 3 bộ đồng phục mới miễn phí. Lúc đó sẽ chẳng vì vài ba bộ đồ mà lo lắng”.

Nghĩ thầm như thế, Trần ninh rời phòng bước nhanh đến trường.

“Trần Ninh, huynh chờ muội với”.

Trần Ninh xoay người nhìn lại, hắn thấy Lục Hy Tuyết từ xe hơi bước xuống. Người con gái toát lên vẻ cao quý, nước da trắng ngần cùng vóc dáng uyển chuyển thành thục. Khiến bao cặp mắt nam tử xung quanh dõi theo.

Nghe thấy thiếu nữ gọi mình, Trần Ninh lắc đầu, lại thành tâm điểm chú ý rồi, nàng ta suốt ngày đeo bám, đã nhắc nhiều lần đừng tỏ ra thân thiện trước đám đông như thế, ấy vậy mà nàng ta vẫn không nghe. Trần Ninh không trả lời tăng tốc bước nhanh vào cổng học viện. Đối với người con gái này, Trần Ninh cũng rất yêu thích, nhưng chỉ là trong suy nghĩ mà thôi, hắn chỉ là một thường dân nghèo khổ, sao có thể sánh đôi cùng thiên kim tiểu thư của Lục Gia - một trong tam đại gia tộc lớn mạnh nhất tại Đông Quốc, viện trưởng gặp nàng còn phải nhường nàng 3 phần, ta là ai mà có thể bước chung đường đây, trước đây còn là hài tử không hiểu chuyện, có thể cùng nhau bông đùa, cùng nhau vui chơi thoả chí, nắm tay dạo chơi, thậm chí thề ước bên nhau đến răng long đầu bạc, nay đã đủ không ngoan để biết rằng Lục Hy Tuyết không phải người mà hắn có thể mơ tưởng, hắn dứt khoát từ bỏ cũng là để tránh rắc rối có thể xảy đến trên đầu cha mẹ hắn, dẫu biết Lục Hy Tuyết có ý với hắn, hắn cũng chỉ có thể tránh mà thôi.

“Trần Ninh, huynh không dừng lại đừng trách muội nghen.”

“Lục tiểu thư à lục tiểu thư, chuông nhập học đã vang nãy giờ rồi, nếu cô còn không nhanh mà hò hét sẽ bị trách phạt đó.”

“Muội không sợ.”

“Cô không sợ nhưng ta sợ, xin phép lục tiểu thư, ta đi trước nhé!”

“Trần Ninh, huynh nhớ đó.”

Hắn bước nhanh vào lớp, thở phào nhẹ nhõm khi đã thoát khỏi Lục Hy Tuyết nhưng hắn đâu biết rằng, có một ánh mắt bất thiện đã dõi theo hắn từ khi hắn vừa ngồi xuống chứ.

Bạn đang đọc Chiến Khí Phá Thiên sáng tác bởi phamdainghia3
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phamdainghia3
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.