Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thân phận Trần Ninh

Tiểu thuyết gốc · 1712 chữ

Liếc nhìn quanh trong lớp học, Trần Ninh vô tình chạm ánh mắt với Cao Lãnh, đang dùng ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Trần Ninh.

Cao Lãnh thân là nhị thiếu gia nhà họ Cao, là một trong tam đại gia tộc tại Đông Quốc, sánh ngang với Lục Gia về tiềm lực kinh tế. Nếu Gia tộc nhà họ Lục nổi danh về kinh doanh quốc nội, chiếm phần lớn thị phần phân phối hàng hoá tại Đông Quốc, sản nghiệp lục gia trải dài từ nam chí bắc, chi phối huyết mạch kinh tế quốc gia, người người xài hàng Lục Gia, nhà nhà xài hàng Lục Gia. Song song đó, Cao Gia lại nổi danh về kinh doanh xuất khẩu. Đưa hàng hoá băng qua các nước trên thế giới, hơn 50% các nước trên thế giới có hàng hoá Cao Gia tại Kho Khố, nhiêu đó đủ để biết tiềm lực tài chính mạnh mẽ của Cao Gia, mà thân là nhị thiếu gia của nhà họ Cao, Cao Lãnh đủ tiền vốn để kiêu ngạo uy phong, bất quá dang tiếng Cao Lãnh không mấy tốt đẹp. Hắn yêu ai không quá 2 ngày, mà những thiếu nữ có nhan sắc bị hắn nhìn trúng thì không phân biệt có đồng ý hay không hắn đều có cách để đem những thiếu nữ đó tới tay, cũng không thiếu những màn đập chậu giựt hoa, song do e ngại thế lực Cao Gia, nên các nam tử xui xẻo bị mất người yêu đều ngậm đắng nuốt cay. Đối với Cao Lãnh, Trần Ninh hoàn toàn né tránh, không muốn cùng loại người như Cao Lãnh tranh chấp, nhưng xui xẻo thay, Cao Lãnh và Lục Hy Tuyết lại có mối lương duyên được 2 nhà sắp xếp hòng thắt chặt quan hệ 2 đại gia tộc, chuyện này ai ai cũng biết nhưng Lục Hy Tuyết lại vờ như không biết, khăng khăng đeo bám Trần Ninh, khiến Cao Lãnh đối với Trần Ninh tràn ngập lãnh ý. Bất quá hắn cũng chưa đụng tay đụng chân với hắn, hắn thầm thở phào nhẹ nhõm, có lẽ do bản thân cũng đã từ bỏ Lục Hy Tuyết, hoàn toàn lạnh nhạt với nàng, nên Cao Lãnh sẽ không làm khó hắn.

Lướt nhanh qua Cao Lãnh, Trần Ninh càng ngạc nhiên hơn khi nay thấy cả Liên Bằng - Thiếu chủ Liên Gia đang ngồi gần cửa sổ, sao nay Liên Bằng cũng tới, bình thường Hắn không phải giáo sư đến tận nhà giảng bài sao? Nay chỉ nhận lớp cư nhiên lại xuất hiện, đúng là chuyện lạ. Liên Bằng cảm nhận được có ánh mắt nhìn tới, quay lại nhìn hắn gật đầu cười rồi lại quay ra ngắm hoa ngoài cửa sổ, không biết y đang suy nghĩ cái gì. Liên Bằng trong mắt mọi người là một người trầm ổn, y không dễ gần, không dễ nói chuyện nhưng mang lại cho mọi người cảm giác thân thiện, tốt hơn nhiều so với Cao Lãnh. Sinh ra tại Liên Gia, một gia tộc lấy quyền lực làm chủ, đa số vị trí chủ chốt tại Đông Quốc đều có người nhà Liên Gia, Liên Bằng cũng thừa hưởng nét nghiêm nghị từ sâu trong huyết mạch, ở y toát ra vẻ quân nhân chững chạc, song y lại được giáo dục để trở thành Tộc trưởng Liên Gia tương lai, sâu trong đôi mắt thâm trầm của y là những toan tính không ai có thể đoán được. Mà Liên Bằng cùng Cao Lãnh cũng như nước với lửa, không thể ở gần nhau, do cả 2 người cùng mang tâm ý đặt ở trên Lục Hy Tuyết, xem ra cả 2 cũng là tình địch của nhau, 2 thiếu gia của 2 gia tộc lớn cùng thích tiểu thư của 1 gia tộc cũng lớn không kém cạnh, quả là một việc đau đầu.

Càng nghĩ Trần Ninh càng không thông, sao bản thân lại có thể xui xẻo như thế, bạn thân thuở ấu thơ là ai cũng được, tại sao lại là Lục Hy Tuyết, hắn ước gì mình chưa từng gặp Lục Hy Tuyết, cũng không ở cạnh nàng lâu thế để nàng thích hắn, giờ đây phải lo lắng thái độ của Cao Lãnh và Liên Bằng với mình. Hắn hi vọng không vì chút chuyện tình cảm này mà mất đi cái danh ngạch khổ sở lắm hắn mới giành được để vào học trong quốc tử nhất khí viện này.

“Nghĩ gì đó, Giáo sư vào lớp kia, người mau hoàn hồn lại đi.”

“Ai da, đau, có tin ta không cho ngươi chép bài nữa không?”

Trần Ninh tay xoa đầu cười, Vũ Mặc vỗ cuốn sách dày cộm lên đầu hắn, đem hắn từ những suy nghĩ quay về. Người này là bạn thân Hắn từ bé, tính tình khẳng khái, mặc dù y học không tốt lắm nhưng gia cảnh cũng không thua kém tam đại gia tộc là bao, lúc còn là tiểu hài tử, Vũ Mặc cùng hắn bày biết bao trò nghịch phá cùng nhau, nhưng lần nào Vũ Mặc cũng bảo vệ hắn, xuất tiền khắc phục hậu quả, nhưng y cũng chưa bao giờ lên mặt với Hắn. Đối với người bạn này, hắn đem những ân tình chôn vào lòng.

Nay chỉ là họp mặt dặn dò buổi đầu tiên, cũng nhanh chóng xong xuôi, hắn dự tính sẽ cùng Vũ Mặc đi đâu đó ăn mừng, nhưng chưa ra cửa đã thấy Cao Lãnh đứng đó từ lúc nào, vẻ mặt âm trầm, xung quanh hắn có 3 gã đồng học vẻ mặc xu nịnh đang cười nhìn hắn, thanh âm Cao Lãnh thốt lên không lớn nhưng đầy đe doạ: "Tránh xa Lục Hy Tuyết, bằng không ngươi sẽ không thể sống an ổn tại Quốc Tử Nhất Khí Viện này đâu".

Trần Ninh lắc đầu: "Đối với Lục Hy Tuyết, ta là không ôm hi vọng gì, càng đã tránh xa muội ấy. Nếu ngươi không thích, có thể bảo muội ấy đừng tìm ta, ta rất vui lòng."

Vũ Mặc đứng bên thấy thế nheo mắt, tay quàng vai hắn, đối mắt với Cao Lãnh, thanh âm nhàn nhạt quát: "Cao Lãnh ngươi tránh ra a, người khác sợ ngươi bất quá họ Vũ ta cũng không sợ ngươi, nay có ta ở đây, 4 người các ngươi muốn làm gì?" Rồi quay sang Trần Ninh: "Chuyện nay chấm dứt đây, chúng ta đi".

Vũ Mặc lôi kéo Trần Ninh xuyên qua đám người Cao Lãnh, lúc đi ngang hãy còn nghe âm thanh băng hàn thì thào vào tai: "nhớ kỹ lời ta, tránh xa Lục Hy Tuyết, tin ta đi, ta sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết tại đây."

Sau khi ra khỏi cổng viện, trần ninh Khẽ thở dài một tiếng, quay đầu nhìn Vũ Mặc đi kế bên cười khổ: "chuyện vừa nãy cám ơn ngươi, bất quá ngươi vừa đắc tội với hắn, ta nghĩ với loại người như Cao Lãnh, hắn nhất định không bỏ qua cho ngươi.”

Vũ Mặc nhún vai cười: "người khác sợ Cao Lãnh, riêng Vũ Mặc ta lại không nằm trong số đó, hắn dám đụng ta, ta liền cho gia tộc hắn vài năm không thể khai thuế xuất khẩu, hắc hắc, vừa hay họ Vũ quản lý xuất khẩu, tuy không mạnh như Liên Gia, nhưng Cao Lãnh hắn có 10 lá gan cũng k dám làm gì. Ngươi cứ yên tâm đi, ta che cho ngươi.” Sau đó chần chừ, Vũ Mặc lại vỗ vai Trần Ninh: “bất quá ta thấy, nữ tử như Lục Hy Tuyết là đoá hoa chúng ta không thể hái được, Cao Lãnh và Liên Bằng 2 người bọn họ đều ôm tâm tư với nàng ta, ha ha, hay ta giới thiệu ngươi vài cô nương trong Viện, đảm bảo ngươi sẽ thích.”

Hiểu tâm ý của Vũ Mặc, Trần Ninh thở dài nói: “ta biết chứ, thôi không nói chuyện mất hứng này nữa, hãy còn sớm, ta với ngươi làm vài chén ăn mừng chứ.” Rồi lôi kéo Vũ Mặc vào quán quen.

Xế chiều, nhìn Vũ Mặc nằm một đống say khướt, Trần Ninh bất đắc dĩ lắc đầu, hắn còn về phụ mẫu thân hắn chăm phụ thân, đâu thể tự do mà say tới bến như Vũ Mặc. Đành chờ tài xế riêng của Vũ Mặc đưa Hắn về, xong xuôi Trần Ninh thong thả tản bộ về nhà.

Đi được một đoạn, Trần Ninh cảm giác có người theo dõi hắn, nhưng mấy lần xoay người đều không thấy ai, hắn ngẫm nghĩ mình thân nghèo hèn, chắc hẳn sẽ không gặp cướp chứ? Nghĩ vậy nhưng hắn vẫn bước vội hơn, Càng đi hắn càng cảm giác rõ ràng có ai đó đang theo hắn từng bước một, mồ hôi lạnh thấm đầy lưng, hắn khẽ sờ lên cổ nơi có sợi dây chuyền do nội tổ phụ trước lúc lâm chung để lại cho hắn làm bùa hộ thân, thầm cầu nguyện hắn đang ảo giác, nhưng không, một bóng đen lướt nhanh lại gần hắn đủ để hắn biết thật sự có người đi theo hắn nãy giờ.

Bóng đen không nhìn rõ mặt, trên dưới một màu đen, không nói câu nào đã rút một thanh chủy thủ sáng loáng đâm tới ngay tim Trần Ninh. "Hự..." Một kiếm trúng đích, trần ninh quỵ xuống dần mất đi sinh cơ, vẳng bên tai hắn còn nghe thanh âm phát ra từ bóng đen trước khi bóng đen chạy vụt mất: “là do ngươi tự chuốc lấy.” Một kiếm này, Trần Ninh hắn chết chắc, hắn không cam lòng ra đi như vậy, hắn chỉ vừa mới đậu vào Quốc Tử Nhất Khí Viện, còn chưa học được ngày nào, khoản học bổng miễn học phí 3 năm cũng chưa dùng tới, hắn chưa thành tài cũng chưa giúp được gì cho phụ mẫu hắn, còn nợ Vũ Mặc, hắn chưa trả được phần nào. Hắn.... không cam lòng.

Bạn đang đọc Chiến Khí Phá Thiên sáng tác bởi phamdainghia3
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phamdainghia3
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.