Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Săn Thú

Tiểu thuyết gốc · 3141 chữ

Cuộc thi săn thú là một hoạt động được tổ chức hàng năm tại miền trung, cuộc thi thường sẽ được diễn ra trước hoặc sau khi cuộc thi chế tạo kết thúc.

Săn thú thường diễn ra khoảng mười ngày và mọi người tham gia đều phải tuân thủ một số quy tắc nhất định mà ban tổ chức đưa ra, hơn hết là họ sẽ hoàn toàn không chịu trách nhiệm khi mà các thi sinh tham gia có bị làm sao hay không bởi không ai ép họ tham gia cả.

Cuộc thi sẽ phân ra ba cấp độ để phù hợp với khả năng cũng như cấp độ của mỗi người, chia từ binh sĩ đến binh tướng, mỗi cấp độ sẽ có một khu vực thi đấu nhất định để tránh khả năng người mạnh sẽ thi đấu với những đối thủ yếu hơn.

Lâm Thần với cấp độ binh sĩ cấp năm sẽ chỉ được tham gia ở cấp độ thứ nhất, hắn lúc này đang đứng ở quầy đăng kí để ghi tên cũng như ghi bản cam kết, dù không muốn nhưng nhìn thành chủ sau lưng hắn vẫn phải cắn răng mà làm.

Sau khi đăng kí xong cũng là lúc một người hướng dẫn viên đưa hắn đến nơi huấn luyện cũng như giới thiệu về luật lệ ở đây.

Các điều luật rất đơn giản thí sinh chỉ cần tiến vào bên trong khu rừng sử dụng tất cả thủ đoạn mình có để tiêu diệt quái thú bên trong, và thu thập những viên đá.

Nói đến viên đá đây là một phương thức mà ban tổ chức đã nghĩ ra, những viên đá được gắn trên cổ của quái thú, và chia làm nhiều màu khác nhau, tương đương với cấp độ của quái thú gồm bốn màu, trắng, vàng, tím, đỏ để dễ nhận biết cấp độ của quái thú hơn trong quá trình săn bắt, cũng như là dễ né tránh hơn khi gặp quái thú vượt sức, còn nếu ngu quá thì như trên đã nói ban tổ chức không chịu trách nhiệm.

Màu trắng tương đương với quái thú từ binh sĩ cấp một đến cấp ba, màu vàng tương ứng với cấp bốn đến cấp bảy, màu tím tương ứng với cấp tám và chín cuối cùng là màu đỏ tương ứng với cấp mười cấp độ tối đa, ngoài ra cường độ màu sắc cũng là một dấu hiệu để nhận biết rõ hơn về cấp độ của quái thú, màu càng đậm trong khoảng bốn màu sắc sẽ càng mạnh.

Hướng dẫn viên lúc này đưa hắn đến một bìa rừng thì dừng lại, đây có lẽ chính là điểm bắt đầu, Lâm Thần lúc này dùng ánh mắt nhìn về sau nơi thành chủ đang ngồi ra vẻ không chịu, nhưng thành chủ phớt lờ vẩy vẩy tay như thể đang đuổi hắn đi.

Hết cách hắn cũng đành chịu bước chân tiến vào khu rừng dù không cam tâm lắm, tiến vào trong khu rừng hắn cảm nhận được cảm giác ẩm thấm vào chân và một mùi chua nhẹ, cũng phải dù sao khu rừng này cũng gần biển.

Thầm nhủ gặp gì thì gặp đừng đụng trúng hàng khủng,nói là có khi chỉ vừa đi được vài bước hắn bắt gặp một ổ rắn nhỏ, nói là nhỏ nhưng con nào con đấy cũng to bằng cổ chân hắn, hắn nhìn vào phát hiện trên cổ nó có đeo một chiếc vòng nhỏ cùng với viên đá màu trắng bên trên.

Nên cũng thở phào một hơi vì màu sắc khá nhạt nên đoán chừng ổ rắn này chỉ khoảng cấp hai nên hắn tự, tin lấy thanh kiếm tiên bảo trong người ra, lao về phía bầy rắn.

Những con rắn lúc này đang quấn lại với nhau thành một quả cầu tròn, không rõ là mấy con nhưng hắn không quan tâm, linh lực vận chuyển chuẩn bị bắt rắn làm mồi.

Những con rắn sau khi phát hiện có dòng linh lực lạ liền mở to đôi mắt đỏ hoe ra, chúng bắt đầu hoảng sợ, động vật là thứ rất nhạy cảm nên khi thấy Lâm Thần vận chuyển linh lực chúng biết được kẻ đang lao đến có cấp độ cao hơn chúng.

Những con rắn hoảng loạn nó tản ra làm hỏng kết cấu quả cầu vốn có, bắn ra nhiều hướng, Lâm Thần nhìn thấy cảnh này liền không biến nên chém con nào thì cảnh tượng lạ xuất hiện, những con rắn này vậy mà bị cột đuôi vào với nhau đúng hơn là trong quá trình quấn nhau không may mới bị.

Hắn nhìn sáu con rắn bò ra tứ phía xoay tròn liền cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn dùng kiếm chém đầu từng con một và thu thập được sáu viên đá màu trắng, về phần thịt rắn hắn sợ có độc nên vứt ở đó.

Nhìn sáu viên đá như những viên bi tròn trên tay hắn lấy ở trong người ra một chiếc túi nhỏ, đây là một bảo vật không gian mà ban tổ chức trao cho yêu cầu các thí sinh bỏ những viên đá mình thu thập vào đây.

Nhờ vào hệ thống hắn biết được làm vậy là bởi bên trong chiếc túi này có khả năng đếm số lượng đá mà người chơi thu gom được trong quá trình săn giết quái, từ đó có thể cho ra một bảng số liệu để xem ai là người có nhiều đá nhất .

Bởi những người có thứ hạng cao sẽ nhận được vài phần quà nho nhỏ từ ban tổ chức, hắn sợ chết nên không quan tâm phần thưởng, nếu muốn thì chỉ cần đến kinh đô hội đua về là được liều mạng làm gì, việc trên hết là làm sao sống qua mười ngày ở đây.

Thành chủ nằm ở bên ngoài cũng biết điều đó nên đã kêu người chỉ dẫn đưa hắn đến khu vực nguy hiểm nhất, nếu không hắn việc gì phải đi vào từ bìa rừng nghĩ đến đây thành chủ liền cười đắc ý.

Lâm Thần thì không biết vị thành chủ cầu hắn chết đến nhường nào chỉ cho rằng việc đó là để tránh các thí sinh đụng độ nhau trong quá trình thi đấu mà cứ rảo bước ở khu vực nguy hiểm.

Ở khu vực thứ hai gành cho các thí sinh có cấp độ chiến sĩ Quyết Chí lúc này đang đụng độ phải một con cá sấu to lớn cấp độ cao hơn mình, dù vậy hắn không hoảng sợ mà lấy ra một cây kiếm sương khói mờ ảo từ trong túi.

Đó là một thanh kiếm cấp độ thánh bảo mà sư phụ đã trao cho hắn ở hang động ngày trước, tên diệt hồn kiếm đây là một thanh kiếm có khả năng gần giống với thượng đẳng công pháp khắc hồn mà hắn học được, đó là sử dụng linh hồn để gia tăng khả năng chiến đấu rất thích hợp với hắn.

Nhìn về hướng của con cá sấu hắn lao lên nắm chặt diệt hồn kiếm, trên trán hắn một dấu ấn lóe lên, xung quanh thanh kiếm vài làn khói trông ý như hắn hiện ra hướng đến vị trí quái thú chém xuống.

Ba mũi kiếm chém lên thân cá sấu tạo ra vài vết rách nhỏ nhưng đủ kiến nó kêu lên oai oái, giận dữ quất đuôi về phía hắn, không hoảng sợ Quyết Chí liền giơ kiếm cản đòn, những tia lửa lúc này lóe lên đồng thời hắn bật ra vì cấp độ thua kém.

Dù vậy Quyết Chí không lùi bước Hắn quyết tâm một lần nữa lao lên né tránh một cú tạp tới rồi hắn cắm thanh kiếm lên vị trí đỉnh đầu quái thú vận lực, thanh kiếm mang theo gần như là tuần bộ sức mạnh mà hắn có xuyên qua đầu con cá sấu đồng thời chiếc vòng cổ bên trên cũng vỡ ra một viên đá màu vàng mờ nhạt.

Quyết Chí thu kiếm nhặt lấy viên đá rồi cất vào chiếc túi nhỏ mà không phải chiếc túi mà ban tổ chức đưa cho dường như những viên đá này có tác dụng nào đó với hắn.

Ở khu thi đấu cấp độ một Lâm Thần lúc này đang núp sau một cái cây gương mặt khá lo lắng, bởi trước mặt hắn là một con gấu lớn nhìn vào chiếc vòng trên cổ nó hắn biết con gấu này chí ít cũng phải cấp tám tự hỏi sao số mình đen vậy, con gấu lúc này vẻ mặt rất hung hắn hai bàn tay khổng lồ của nó đang đấm vào một gốc cây khô gần đó.

Giống như đang tìm kiếm một thứ gì đó Lâm Thần nhìn theo phát hiện trên tay nó đang dính một dòng chất lỏng màu vàng, hắn biết được khả năng cao là con gấu này đang muốn lấy mật ong.

Từ bên trong gốc cây khô lúc này rất nhiều con ong bay ra và xác đinh con gấu là một mục tiêu đe dọa liền xông về phía con gấu đốt túi bụi, và dù bị đốt nhưng con gấu vẫn rất lì đòn nó bóc một lớp vỏ cây ra sau đó móc lấy một khối mật lóng lánh rồi chạy đi.

Không biết vì có duyên nợ gì không mà con gấu lúc này chạy đúng vị trí mà Lâm Thần đang trốn làm hắn hoảng loạn trốn sang một bên, ăn một đấm của con gấu này đủ làm hắn về với ông bà.

Con gấu lúc này đâm thẳng vào gốc cây miệng thì liếm mật ong khiêu khích mặc cho đàn ong vẫn bu lại đốt, Lâm Thần đứng một bên thở phào một hơi vì vừa thoát nạn rồi lại nhìn sang tổ ong gần đó.

Hắn chạy lại phát hiện không còn con ong nào liền hớn hở thu gom mật ong cho vào túi, rồi cũng phắn mất, thầm nghĩ khi đàn ong kia về sẽ có cảm giác như thế nào mà cười không ngậm được mồm.

Ở học viên lúc này trước sự ra đi đột ngột của Lâm Thần bộ ba báo thủ không mấy quan tâm chỉ chăm chú, quan sát Vương Ngọc Ánh vẽ bùa pháp ở xung quanh cũng có sự xuất hiện của Văn Khôi vẫn là nụ cười hiểm và lời tự thoại của ban thân trông rất giống kẻ điên hoặc tự kỉ.

"Nhìn kìa truyền nhân của ngươi đang dần xuất hiện !".

"Nhìn chúng giống như những sinh vật nhỏ bé đang cố gắng tái hiện sự huy hoàng của ngươi, nhưng ngươi với tất cả mà mình để lại liệu có ngăn cản được ta!".

"Sự xuất hiện của ngươi chỉ như một quả trứng nhỏ cố ngăn cản bước tiến của một gã khổng lồ !".

"Thật nhỏ bé và đáng thương thứ sinh vật hạ đẳng !".

.....

Bầu trời máu dòng nước máu mặt đất màu đỏ máy đó là khung cảnh trông như địa ngục tại một nơi nào đó.

Một gã trung niên ngồi trên một vương tọa màu máu gã lúc này đang thì thầm gì đó, ánh mắt gã như thể là của một ác ma địa ngục, nhìn vào một tấm gương màu máu cười lạnh.

"Những kẻ thất bại đã quay lại, chúng nghĩ rằng mình vẫn là những kẻ thống trị! "

"Và rồi cho rằng minh vẫn là đấng! Sau cùng chỉ nhận lại một sự thất bại thảm hại cho công cuộc vĩ đại của ta".

"Thiên Vũ, và ngươi kẻ đáng bị trừng phạt cho sự trở lại của ta Lạc Lối !".

"Và ta Huyết Ma sẽ là kẻ thống trị mới!!"

....

Quay lại cuộc thi săn thú Lâm Thần sau khi thu được một lượng lớn mất ong, đây là một loại dung dịch khá bổ béo đối với người luyện hồn, nên để an toàn và tránh sự cố không cần thiết Lâm Thần đang muốn tìm một khu vực an toàn để hưởng thụ thành quả.

Cũng như trước khi trời tối tìm được một nơi trú ẩn, vị trí mà hắn chọn là một gốc cây lớn nó có ruột rỗng như thể bị thứ gì đó khoét sầu vào trông như một ngôi nhà nhỏ, mà khi tìm được vị trí Lâm Thần cũng lấy từ trong ba lô ra một vài vật dụng cần thiết đây là thứ mà thành chủ chuẩn bị cho hắn, nhìn đống vật dụng lặt vặt nhưng đầy đủ kể ra vị thành chủ cũng chưa đến nỗi quá tệ.

Ngồi trong hốc cây không gian nhỏ vừa vặn đúng một người nằm Lâm Thần lấy từ trong túi ra đống mật ong mà mình, hớt tay trên của con gấu béo ra, một lượng mật khá lớn, vốn định dùng từ tốn những vì ngon quá mà hắn nốc hết cả đống mật chỉ trong một lượt.

Sau đó ôm bụng nằm thở hổn hển cảm giác khá khó chịu, vừa đau nhẹ lại sót lên từng cơn, xung quanh Lâm Thần lúc này linh lực đang tụ họp lại đây là dấu hiệu của việc sắp sửa lên cấp, chỉ trong thoáng chốc xung quanh hắn gió nhẹ nổi lên đồng thời bên trong linh hồn hắn đang phát triển, đột phá lên cấp thần....nhầm! Binh sĩ cấp sáu.

Vừa đột phá xong cảm giác cũng ổn hơn nhiều, vào ban đêm là lúc nguy hiểm nhất khi mà các loại thú săn mồi, sát thủ chính hiệu của xùng xanh hoạt động, không chỉ riêng Lâm Thần mà tất cả người tham gia đều đã tìm chỗ chú ẩn, không ai muốn đối đầu với chúng cả.

Ấy vậy mà lại có Quyết Chí lúc này đứng thong dong trong bóng đêm xung quanh tỏa ra ma ảnh bay ra khắp nơi giò xét tình hình, không phải bản thân hắn không sợ mà hắn biết khi màn đêm buông xuống mới là thử thách thật sự.

Tuy hành động của hắn là không đúng, thậm chí là ngu ngốc trong mắt người khác nhưng ý chí mách bảo hắn phải mạnh lên nếu muốn vượt qua ai đó, linh hồn Quyết Chí phát triển quá nhanh nên thiếu đi nền tảng chiến đấu vốn có.

Vây nên để nâng cao khả năng chiến đấu hắn cần trải qua một trận chiến thật sự, một trận chiến vì sự sống, vậy nên thay vì sợ hãi vì là con mồi tại sao lại không trở thành thợ săn!?.

Trải qua sự rèn đúc của ý chí xung quanh Quyết Chí một màn sáng vàng hiện lên làm sự phụ bên trong linh hồn phấn khích.

"Cường ý!" .

Nghe giọng sư phụ thốt lên hắn liền hỏi

"Cường ý! Là sao sư phụ !".

Ma thần lên tiếng giải đáp "Cường ý! Đại diện cho ý chí mạnh mẽ bất khuất của con người, nó giúp con trở nên mạnh mẽ không sợ hãi trước kẻ thù!".

"Người xưa có câu Cường ý hóa sát niệm, đây là một cột mốc đánh dấu sự trưởng thành".

Quyết Chí nghe xong lại thắc mắc " vậy sát niệm là gì sư phụ !? ".

Ma Thần suy tư rồi giải đáp " sát niệm đối với con còn rất xa vời nhưng nếu con thật sự muốn biết ta sẽ nói cho còn hiểu, sát niệm thức chất chỉ là sự sợ hãi của kẻ thù, đây là một khả năng mà con phải trải qua trăm trận sinh tử mới có thể đạt đến, sát niệm làm cho kẻ thù sợ hãi khi phải đối diện! ".

Sau một hồi trò chuyện Quyết Chí gật đầu dường như vừa hiểu thêm rất nhiều kiến thức bổ ích cho sự phát triển sau này của mình.

Trong lúc đang suy nghĩ thì từ đâu một bóng đen xuất hiện xoẹt ngang làm hắn giật mình, một đôi mắt màu vàng hiện lên tỏ rõ sự hung dữ, của một bậc thầy rừng xanh một đôi chân to lớn vuốt đến vị trí của Quyết Chí, trong vô thức hắn cảm nhận được cái chết cần kề, nhưng hắn không sợ hãi do sự ảnh hưởng của cường ý, trong vô thức diệt hồn kiếm xuất hiện cản đòn.

Ầm...

Một vụ nổ lớn khi móng vuốt sắc nhọn chạm vào diệt hồn kiếm, Quyết Chí lúc này bị sức ép đẩy mạnh bắn về sau đập vào một tảng đá rồi bật ra quỳ gục trên đất miệng rỉ máu toàn thân đau nhức.

Sau cú vồ vừa rồi bóng đen lại biến mất nó nhắm mắt rồi lặn vào bóng đêm, con mồi đã tới liệu bác thợ săn sẽ làm gì?, Quyết Chí lúc này đang chật vật đứng lên hắn không nghĩ tới vậy mà chỉ cần một đòn nếu không phải phản ứng kịp mình đã chết.

Vội vàng để ý xung quanh hắn biết nó vẫn chưa đi mà dường như đang chơi đùa với con mồi, từ sau lưng hắn tiếng xé gió lần nữa vang lên, Quyết Chí quay đầu vẫn là đôi mắt vàng đó, nó nhảy từ trên tảng đá xuống gầm gừ rợn người Một lần nữa vỗ xuống.

Xoẹt....ầm....

Móng vuốt lớn cào vào vị trí diệt hồn kiếm tóe lửa, sáng lên làm Quyết Chí nhìn rõ hình ảnh con quái vật là một con sói lớn, tia lửa lóe lên vút tắt rất nhanh một làn nữa chênh lệch sức mạnh hiện rõ, hắn yếu thế bắn về sau như tên.

Nhưng lần này hắn phản ứng kịp cắm thanh kiếm xuống trượt dài trên đất, con sói lại nhập vào bóng đêm ẩn thân trong bóng tối làm hắn hoàn toàn yếu thế, hắn kiên cường nhưng bất lực, chỉ có thể bị động phòng thủ mà không ngóc đầu lên được.

Hắn quyết tâm nhất đinh phải có cách, vừa nghĩ cách đối phó hắn lại nhìn ra xung quanh để phòng một cách cẩn trọng, không gian trở nên yên tĩnh mọi thứ như ngừng chuyển động chỉ có trái tim hắn đập nhanh đứng trước một đối thủ quá sức, hắn phải làm cách để đánh bại khi mà mọi thứ đều ngăn cản hắn.

BÌNH LUẬN CHO SÔI NỔI CHÚT ĐI !

VÀ ĐỪNG QUÊN TẶNG CHO TA 1♡ NHÉ!

THÂN ÁI!.

Bạn đang đọc Chiến Thần Sắc Dục sáng tác bởi Tanem
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tanem
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 78

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.