Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nỗ Lực

Tiểu thuyết gốc · 2159 chữ

"CẠN....!"

Một tiếng hô vang truyền tới, trong căn phòng kĩ túc xa nơi mà Sự, Trung, Lâm, và Lâm Thần đang nâng li tưng bừng, bầu không khí sôi trào ấm cúng.

Sau khi phụ giúp ba tên này treo Tắc Tinh lên tường trong tư thế nhạy cảm, trần truồng, cả bốn người vui vẻ bắt tay nhau vui sướng trong khoảng thời gian xa cách.

Giờ đây hắn đã trở về, Lâm Thần sau khi uống cạn thì cả ba tên này liền xúm lại hỏi han tình hình ở nam thành như thế nào, đương nhiên hắn cũng vui vẻ trả lời, kể than kể khổ nước mắt chảy dọc, làm ba tên này nghe dăm dắp.

Sự lúc này vỗ tay lên bàn sau khi Lâm Thần hỏi về chuyện ở học viện, đa phần đều là các trận quậy phá của hội nhóm ngoài ra Sự còn kể về một chuyện mà khi nói đến đây hắn cũng dóng tai lên chú ý hẳn.

Sự kể về biểu hiện lạ của Văn Khôi có lẽ là vào tuần trước là ngày mà cuộc thi chế tạo sắp sửa bắt đầu, Sự kể ban đầu chỉ là một vài chiệu chứng lạ không đáng nói nhưng mấy ngày chở lại đây nó càng khiến mọi người lo lắng.

Hắn luôn luôn luyên thuyên về một người nào đó dù không biết có tồn tại hay không, hắn đi khắp nơi và nói về nó "Lạc Lối" đó là người mà Văn Khôi hay nhắc tới.

Nghe đến đây Lâm Thần cũng nhỡ ra gì đó là vào ngày hôm trước khi hai người gặp nhau hắn cũng nhắc đến hai từ Lạc Lối và dường như hắn rất chán ghét cái tên này.

Sự ra vẻ thần bí kể tiếp về việc sinh vật đáng bị nguyền rủa trong miệng Văn Khôi, ngoài ra tên đó thường xuyên đi lại vào ban đêm trong học viện và cầm theo một quyển sách màu đen rêu rao về những sinh vật hạ đẳng.

Sự khá ghét tên này chí ít là bơi giờ mới ghét, Sự đã đấm tên này mấy lần nên dạo gần đây cũng không còn thấy Văn Khôi bén mảng lại gần, thử nghĩ đang yên đang lành ở một mình còn nghe lời nhảm nhí không đấm cho mới là điềm lạ.

Lâm Thần cũng đồng tình bởi hắn hôm qua cũng vừa cho tên Tắc Tinh ăn vài cú, thấy sướng tay hẳn, cậu chuyện vẫn cữ kéo dài mãi trong đêm, bốn người cũng đều say khướt không lết đi được nên đành ôm nhau ngủ tại chỗ.

Đến sáng hôm sau hắn mới ôm đầu tỉnh lại nhìn ba tên mợm rượu vẫn còn đang ngủ có lẽ hôm qua uống hơi quá chén, hắn mở cửa bước ra định bụng đi vệ sinh khi bước chân lướt qua hắn nhìn thấy Tắc Tinh đang treo trên tường.

Cái tên này đã tỉnh lại nhìn Lâm Thần bằng ánh mắt đầy khó hiểu, Lâm Thần cũng nhìn lên cảm thấy cũng chơi đủ rồi bèn mở dây trói cho tên này.

Sau khi đã hoàn thành Tắc Tinh lúc này quay đầu trông khá bứt dứt, nhưng sau một hồi lại nói "Cảm ơn !".

Lâm Thần nghe xong mà ngơ ngác cảm thán mình đâu tốt đến thế, nhưng Tắc Tinh lúc này đã bước đi hắn trần chuồng với quả quần đùi hình trái chuối nói một cách khó hiểu.

"Ta đã nhìn thấy bóng đêm vĩnh hằng và ngươi là ánh sáng !".

Dù thấy lạ nhưng Lâm Thần hắn không để trong lòng điều đó chỉ quan tâm đến nhà vệ sinh gần đó mà chạy lại, giải quyết xong cảm giác của hắn cũng tốt hơn nhiều.

Lúc quay lại thì bon Sự cũng đã tỉnh lại ba tên này lúc này gấp gáp chạy ngang chạy dọc mặc quần áo rất nhanh, nhưng giọng Lâm Thần thông báo cắt ngang mọi hành động đang dang dở.

"Nay ngày nghỉ mà!".

Trung lúc này đang xỏ ống quần nhận ra bèn nói "Ờ ha sao không nói sớm".

Thế là ba tên này lại thay một bộ quần áo mới khoác vai hắn kể về học sinh mới chuyển tới, bảo đảm hắn sẽ có hứng thú, Lâm Thần cũng thấy lạ ba tên này thường ngày ăn rồi phá nay cũng biết để ý đến người ngoài ?.

Không nói nhiều cả ba người kéo hắn đến khu rừng sau vườn, theo lời Sự kể hắn biết cô gái này đến từ ngôi trường nhỏ trong vùng, vì trong quá trình học có rất nhiều điểm nổi bật nên được chuyển về đây.

Bình thường thì ai cũng biết đến ba ngôi trường lớn khắp ba miền gồm học viện ánh sao ở miền nam, trường thống nhất miền trung , và anh hùng học viện ở miền nam. Ngoài ra còn rất nhiều các ngôi trường nhỏ rải rác khắp nơi thường là những người có tư chất thấp hoặc là không muốn tham gia cũng như là các ngoii trường lớn không có thứ họ cần học.

Cô gái này là một trong số đó tuy không có tư chất , nhưng lại là một người sử dụng bùa pháp gọi là người luyện phù, tên là Vương Ngọc Ánh.

Như bao người luyện hồn hay các nhà chế tạo bảo vật thường sẽ chỉ chú tâm vào lĩnh vực mà họ cho là giỏi nhất thì những người bình thường lại khác.

Họ không có tư chất cũng như thông minh tuyệt đỉnh nên họ đã nghĩ ra nhất nhiều phương pháp ngoài lề, ban đầu chỉ là kiếm sống nhưng dần dần mọi người dần xem trọng họ, khi mà thấy được giá trị của nó luyện phù cũng vậy.

Lâm Thần nghe đến luyện phù cũng thắc mắc bèn thử hỏi hệ thống và bất ngờ khi biết được Luyện phù đã tồn tại từ rất lâu về trước hơn nữa còn rất phát triển, đã từng ở thời kì hưng thịnh ngang hàng với các nhà chế tạo bảo vật.

Nhưng vì một vài lí do mà nay đã thất truyền, luyện phù rất phong phú đa dạng nhiều loại có công dụng vô cùng thần kì, hắn nghe xong bất chợt cảm thấy hứng thú và cũng hiểu vì sao mấy người này lại phải kéo hắn tới đây bằng được.

"Nhưng mà sao phải đi vào rừng!" Lâm Thần thắc mắc.

Lâm lên tiếng "cô giáo nói việc học của cô gái này cần yên tĩnh nên mới phải chuyển qua đây".

"Vây sao!" Hắn vuốt cằm rồi đi tiếp.

Sau vài bước chân thìa cả nhóm đi đến nơi đó là một khoảng đất khá rộng có một tòa tháp nhỏ, hắn cũng để ý xung quanh lúc này cũng đang có rất nhiều người vây quanh quan sát cũng phải vì đây là lần đầu họ thấy người luyện phù, điều này càng tăng thêm hứng thú của hắn

Đứng ở bên ngoài hắn thấy bên trong là một cô gái bình thường như bao người khác, điểm nhấn duy nhất là mái tóc bạc trắng ẩn hiện sau tấm rèm cửa.

Cô gái ngồi trước chiếc bàn nhỏ một tay cầm bút lông tay còn lại cầm một tờ giấy hình chữ nhật, đôi tay uyển chuyển vẻ một vài hình thù kì lạ, mà sau khi đặt bút xuống cũng là lúc lá bùa được hoàn thiện.

Hắn vẫn nhìn theo từng cử chỉ hành động mà cô gái làm lúc này lá bùa được đưa lên trên đó là rất nhiều họa tiết ngoằn ngèo nó dần tan vào không khí trước sự bất ngờ của mọi người, ngay tại vị trí đó lúc này không khí dần xoáy lại tạo thành một quả cầu nhỏ bằng gió, quả cầu xoay rất nhanh đồng thời nổ tung.

Từng luồng gió bay ra xung quanh tạo thành một cơn gió nhẹ, Lâm Thần nhìn vào rèm cửa đang bay hắn thấy một gương mặt thanh tú ẩn hiện bên trong mang nét đượm buồn tang thương.

Lá cây xung quanh lúc này xáo động rơi khắp nơi, rong số đó có một chiếc lá rơi trên bàn tay hắn, nhìn vào chiếc lá trên tay hắn lấy ra que tăm đang ngậm dở trong miệng vẽ lên đó một hình mặt cười, đồng thời xoay về mặt sau khắc lên một vài hình thù rồi dừng lại.

Nhìn chiếc lá trên lòng bàn tay nó dần cử động như mang theo sự sống dần bay lên đi theo làn gió nhẹ, đi đến trước mặt bàn thì dừng lại hạ xuống, dẫn đến sự chú ý của Ngọc Ánh nàng ngồi trên ghế nhìn xuống bất chiếc lá một cách đầy bất ngờ rồi lại nhìn ra xung quanh mỉm cười.

Lâm Thần cũng đang cười rồi từ sau lưng hắn xuất hiện một cái bóng lớn.

"Ui da!"

Hắn quay đầu mắng lớn "thằng nào gõ đầu tao...gõ lại xem coi!"

Hắn rất mạnh miệng nhưng rồi lại im lặng vì người vừa đánh hắn là thành chủ nam thành Lý Khai Thiên.

"A..thành chủ!? Sao ngài lại ở đây!".

Nở một nụ cười tự tin nhưng trong lòng thì lại lo sợ khó tả, thành chủ lúc này mặt hằm hằm túm lấy cổ áo hắn, tay còn lại véo lấy tai hắn.

"Ta kêu ngươi ở nam thành chờ ta chạy ra đây làm gì".

Lâm Thần lúc này vì đau mà kêu lên oai oái tứ chi dãy dụa trong vô vọng trước sự chứng kiến của lũ bạn, ngoài ra vì động tĩnh khá lớn làm rất nhiều người nhìn sang bất ngờ vì đó lại là nhà đương kim vô địch cuộc thi chế tạo.

Thành chủ vẫn không dừng lại, Lâm Thần thì đen mặt ngày đầu ra mắt sau chiến thắng vang dội lại là trong hoàn cảnh này mặt mũi biết giấu đi đâu, Ngọc Ánh lúc này nàng cũng nhìn sang tay cầm theo chiếc lá mà hắn gửi cười nhẹ rồi gật đầu dù cho hắn không nhìn thấy gì hết.

Vị thành chủ lúc này tay vòng qua cổ hắn mà kéo đi trước sự bất lực của Lâm Thần.

"Theo ta về có việc cho ngươi làm!".

Nhìn Lâm Thần bị lôi đi hừng hực bọn Sư cũng chỉ biết đứng nhìn mà không giúp được gì, còn Lâm Thần muốn hét lên phản kháng nhưng chả thể nói lời nào vì bị kẹp cổ.

Thành chủ kéo hắn ra khỏi khu rừng thì lại túm lấy cổ áo hắn nhảy một cái liền bay đi, ôm cái đầu đau điếng vì ăn đánh hắn thầm khóc trong lòng, người khác thấy mình thù cưng như cưng trứng hứng như hứng ngọc, còn thành chủ thì ngược lại, tính ra còn thua cả đại hắc.

Vừa bay được một hồi Lâm Thần liền thắc mắc "đây đâu phải đường về nam thành!".

"Thì chúng ta đâu về"

"Không về thì đi đâu!? " hắn khó hiểu vừa bị ăn đánh cũng quạo.

Thành chủ lên tiếng "ta nghe nói miền trung đang mở cuộc thi sinh tồn hay săn thú gì đó thấy hay nên cho ngươi tham gia, yên tâm không sao đâu!".

Nói đến từ không sao thành chủ liền nhấn mạnh làm hắn lo lắng không thôi, không nói không sao càng làm bản thân hắn lo.

"Ngươi yên tâm đi ta đã hỏi kĩ rồi, trăm người thì chỉ có vài người ở lại thôi!".

Lâm Thần càng mắng thầm đang yên đang lành không thích cữ phải bắt hắn đi chết mới chịu, dù tức mà lại không dám hó hé gì bất công quá mà, hắn cảm thán nói trong vô vọng.

Nhìn Lâm Thần mặt đen lại Thành chủ lại lên tiếng "Sao hả, không chịu!".

Hắn nghe vậy im lặng không chịu cũng phải chịu.

....

Bắc thành!

"Sư phụ! Sắp tới là cuộc thi săn thú con muốn đến đó rèn luyện!".

Quyết Chí lên tiếng đồng thời có giọng nói đáp lại.

"Cũng tốt! Con nên tham gia khả năng chiến đấu của con vẫn cần rèn luyên thêm!".

"Vâng! Con sẽ cố gắng để đánh bại hắn!" Quyết Chí nói đồng thời hai mắt toát lên vẻ kiên định sau trận thua đó hắn biết mình phải nỗ lực thêm rất nhiều.

Ma Thần nhìn mà vui ở trong lòng bởi để có thể mạnh lên con người cần có một thứ gì đó để thúc đẩy bản thân cố gắng, sao trận thua đó Lâm Thần chính là mục đính mà Quyết Chí cố gắng.

Bạn đang đọc Chiến Thần Sắc Dục sáng tác bởi Tanem
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tanem
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 92

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.