Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiến

Tiểu thuyết gốc · 2230 chữ

Sau khi rời khỏi nhà của cô Nguyệt, Lâm Thần mệt mỏi trở về căn phòng của mình, vừa đi trên hành lang kí túc xã hai mắt hắn đảo quanh toát lên vẻ bí hiểm trên tay Lâm Thần thì cầm một chiếc túi đen đen được buộc kín đó là mấy con hàng mà hắn dùng để trị bọn Tùng nên phải dấu kĩ kẻo lộ thì hỏng hết bánh kẹo!.

Vừa đi đến cửa phòng Lâm Thần phát hiện cánh cửa không hề khóa bèn đẩy vào xem thử thì Sự đã biến mất từ khi nào không hay ban đầu hắn cho là Sự đi đâu chưa về nhưng sau một hồi ngẫm nghĩ hắn lại thấy lạ. Bình thường Sự rất cẩn trọng sao hôm nay lại quên được, hắn và sự đều có một cây chìa khóa nên việc Sự để cửa cho hắn là không thể từ lúc này trong lòng hắn lập tức một cảm giác bất an dâng trào bèn cất chiếc túi chứa bom xuống gầm giường sau đó rời đi không quên khóa cửa.

Sau khi Lâm Thần rời khỏi hành lang thì lúc này Sự lại từ phía bên kia thò đầu ra theo sau là hai người lạ hoắt bọn họ cười nói rất là vui vẻ, Sự sau khi tiến đến cánh cửa phát hiện đã bị khóa bèn nghĩ rằng Lâm Thần đã trở về nhưng lại vội đi học nên không quan tâm lắm bèn móc trong túi ra một cây chìa khóa sau đó mở cửa đi vào đồng thời hai tên theo sau Sự cũng đi vào.

Lâm Thần lúc này đang chạy nhặng khắp cả học viện để Tìm Sự nhưng chẳng thấy đâu lần này lo lắng trong lòng Lâm Thần càng dâng cao hắn nghĩ Sự có lẽ bị băng ba con sói đen bắt đi rồi,  bèn chuẩn bị đi sang lớp năm hai tìm thử thì chợt nhớ ra vẫn còn một nơi mình chưa đi qua đó là lớp học về thực chiến nói đơn giản là lớp huấn luyện về hồn lực.

Bởi hắn quên đặt mình vào vị trí của Sự nên quên luôn chuyện này hắn và Sự học về hai khóa khác nhau, một bên là hồn lực bên còn lại là kiến thức nên hắn lon ton ở bên này khả năng không gặp là phải bèn cấp tốc đi qua bên đó nếu còn không tìm thấy nữa thì chắc là đã bị năm hai dẫn đi rồi. Vừa đi hắn không ngừng mong chờ là Sự ở đó nếu không hắn chắc sẽ cầm bom qua liều với chúng dù sao chuyện này cũng sớm muộn thôi.

Lớp hồn lực chia làm ba lớp lần lượt là lớp cơ bản chuyên dạy về cách hấp thụ hồn lực hai là lớp trung đẳng chuyên dạy về cách sử dụng hồn lực và lớp cao cấp dạy về chiến đấu Sự mới tham gia học viện nên được xếp vào lớp cơ bản nên Lâm Thần sẽ đến đó tìm.

Lúc này tại lớp cơ bản do thầy Hưng quán lý đang chuẩn bị dạy cho học sinh cách hập thụ hồn lực thì cánh cửa tự nhiên bật ra chỉ thấy Lâm Thần mồ hôi nhể nhải đẩy xe lăn đi vào trước sự ngỡ ngàng của mọi người thầy Hưng lúc này cũng phát hiện ra hắn hai con ngươi chừng lên nhìn.

"Em kia ! Lớp nào sao lại vô đây không xin phép!"

"Tao! Tìm người!" Lâm Thần quen mồm hồn nhiên đáp.

Cả thầy giáo lần các học viên đều bất ngờ còn  Lâm Thần biết mình chơi dại bèn hạ giọng gãi đầu như chưa có gì xảy ra "Dạ! Em tìm người thưa thầy!"

Thầy giáo nhìn Lâm Thần một vòng liền có chút quen mắt nhớ là đã từng gặp ở đâu rồi nhưng lại chưa thể nhớ ra, ngoài thầy giáo còn nhớ mang máng thì có một thằng lại nhớ như in Lâm Thần đó là Võ Tắc Tinh hắn không biết Lâm Thần đến đây làm gì nhưng khi sờ lên cái đầu vẫn đang còn sưng phù của mình thì liền ghét cay ghét đắng hắn có linh cảm lần đó là Lâm Thần cố tình làm vậy.

Thì thật sự là vậy ngày hôm đó khi Lâm Thần chạy ra ban đầu cũng định ném thằng Tùng nhưng lại sợ nó cay hóa liều nên đành chuyển hướng ném đến Tắc Tinh không ngờ lại dính ngay đầu hắn thế mới vui, các học viên sau vài giây đứng hình cũng nhận ra đó là Lâm Thần kẻ có tư chất cấp không phế vật mà còn liệt hai chân nay còn dây vào băng ba con sói đen nữa thì ai mà không biết tới, quả thật tên tuổi của hắn đã vang xa trong đám học viên năm nhất. Có kẻ khinh thường có kẻ ngưỡng mộ bởi không nói cũng biết có rất nhiều người ghét bọn chúng chỉ là không ai dám đứng lên phản đối mà thôi.

Lâm Thần lúc này mặc kệ lời thì thào bàn tán hắn cũng không quan tâm cái gọi là ô danh hay anh dũng cả mà cái hắn muốn biết bơi giờ là Sự đang ở đâu chỉ có thế thôi, hắn nhìn thầy giáo chờ đợi câu trả lời thấy thế thầy giáo cũng liền nói.

"Em! Tìm ai?" 

"Triệu Quân Sự thưa thầy!"

Thầy Hưng vuốt cằm suy tư "Sự sao? Hình như hôm nay em ấy xin nghỉ rồi thì phải?"

Lâm Thần nghe vậy liền khó hiểu nếu như vậy sao Sự lại không có trong phòng " thôi kệ thử về lần nữa xem sao?" Lâm Thần nghĩ.

"Cảm ơn thầy! Em có việc bận xin đi trước!" Nói xong liền rời đi.

Ở nơi khác tại phòng số 2022 tức phòng của Sự và Lâm Thần, Sự hiện tại đang thong dong làm đồ ăn mà chẳng hề hay biết Lâm Thần tìm hắn nhặng cả lên trong phòng lúc này có ba người cười nói.

"Sự! Mày cũng ngầu thật dám đấm cả bọn năm hai nghĩ thôi đã thấy phê rồi!" Người vừa nói là Lâm bản thuở nhỏ của Sự.

"Ngầu còn khỉ khô! Nằm liệt giường mấy ngày liền đó!" Sự nói.

"Haha" có tiếng cười lớn.

"Sự! Mày với bọn tao là bạn sau hôm nay chúng mình tìm nó liều một phen" Người thứ hai cất giọng là của Minh Trung cũng là bạn thuở nhỏ của sự.

Sự hằn giọng nắm chặt nắm đấm "sẽ sớm thôi!"

Lâm khi này lại lên tiếng "mà mày kể với tao có bạn mới à!"

"Ừ! Hôm đó may mà có Lâm Thần lừa bọn nó không giờ tao chắc vẫn còn nằm trên giường" Sự giọng nói tràn trề cảm xúc quả thật mày hôm đó có Lâm Thần nếu không hắn nhừ tử ở đó.

"Lâm Thần sao? Có khí chất hôm sau dẫn đi đập bọn nó luôn!"Trung khi này lên tiếng.

Sự lắc đầu "bọn mày gặp rồi biết Lâm Thần không đi được đâu?"

Lúc này Lâm Thần đã quay trở lại kí túc xã nhìn thấy căn phòng số 2022 mở cửa khói bay nghi ngút thì liền vui mừng xem ra là hắn lo xa cũng đỡ phải tìm bọn thằng Tung kiếm chuyện Lâm Thần đẩy chiếc xe tiến lại sau đó đẩy nhẹ cánh cửa ra, lúc này Sự lẫn Trung và Lâm đều nhìn ra ngoài.

"Lâm Thần mày về rồi tao tưởng mày đi học!" Sự lên tiếng.

Trung và Lâm nhìn sang giờ thì cả hai thằng đã hiểu tại sao Sự lại nói Lâm Thần không đi được thì ra là bị liệt hai chân, Sự lúc này hí hửng giới thiệu cho Lâm Thần về hai người bạn cũ của hắn nghe vậy Lâm Thần cũng vui vẻ chào hỏi, hắn cảm thấy hai người này ai cũng nhiệt huyết như Sự vậy đều rất là dễ gần.

"Hôm nay chúng ta ăn lẩu!" Sự nói to rồi bắt đầu dọn bàn nhìn nổi lẩu sôi ùng ục làm ai nấy đều chảy nước miệng rất nhanh nồi lẩu cũng hết sạch chỉ còn lại chút cặn dưới đáy nồi cả bốn thằng khi này ai nấy đều ôm cái bụng tròn mà xoa xoa bữa ăn này thật sự rất ngon Lầm Thần nhìn ba người hắn có chút nhớ về trường học trước kia của mình không phải vẫn thường xuyên đánh nhau, cúp tiết rồi ăn lẩu sao bơi giờ bản thân hắn đã trở thanh một thiếu niên trẻ tuổi một lần nữa có được cảm giác này thật sự là may mắn khó tả.

Chả mấy chốc buổi chiều đã tới vì Lâm Thần không phải học hôm nay nên đang nằm trường trên giường còn ba người Sự, Trung, Lâm thì phải đến lớp theo như Sự kể Trung Và Lâm cũng thuộc dạng gia cảnh nghèo nên ba bọn hắn đã trở thành bạn thân của nhau, nhìn ba bọn họ Lâm Thần có cảm giác mình quá xa vời vậy hắn ở đây có tiền nhưng chăng hề có bạn vì hai chân Lâm Thần bị liệt nên ít ra ngoài cũng như chẳng ai chịu chơi cùng. Cuối cùng hắn cũng hiểu được có tiền chưa chắc đã có tất cả bởi có những thứ tiền tài không bao giờ với tới được. Nhưng khi nhìn lại cách đối đãi của ba người bọn Sự hắn cho rằng mình đã tìm được cái gọi là bạn bè.

Sau khoảng chợp tối lúc này bọn Sự đang trên đường trở về kí túc xã thì bất ngờ xuất hiện một đám người tự xưng là người của băng ba con sói đen chặn đường sự có thể nhận ra khoảng ba tên trong số đó là Tùng, Khôi, Phú chỉ là lần này trông ba thằng này ngoan hơn hẳn lần trước nhưng vẫn làm Sự phát ghét.

Một tên trong số đó lúc này bước lên..

"Mày! Là Sự phải không?"

Sự nhìn tên này sau đó nhìn sang Tùng đang e dè có vẻ như tên này mới là đại ca của băng ba con sói đen thật sự! Nhưng Sự không sợ.

"Phải! Bọn mày muốn gì? Sủa luôn!"

Tùng lúc này tức giận "đại ca Nó vẫn còn láo!" 

Tên kia lúc này giơ tay lên gia hiệu im lặng lâm tức Tùng liềm ngậm mồm lại.

"Tao là Dũng đại ca băng ba con sói đen, nghe nói mày thích đánh đàn em tao à!"

"Phải thì sao!?" Sự mạnh miệng đáp.

"Nói cho mày biết tao đã là binh sĩ cấp năm có thể sử dụng hồn lực nhập thể nếu bơi giờ mày quỳ xuống xin lỗi! Làm chó của tao thì may ra chuyện này tao cho qua!"

Nói xong Dũng đưa cánh tay phải lên gồng lực lập tức trên cánh tay hắn xuất hiện một lớp năng lượng mờ nhạt, nhưng Sự không sợ bèn nhổ một bãi nước bọt. "Tao thà ăn đành cũng đếch làm cho của mày, thích gây thì nhào vô". Sự xoắn tay áo lập tức Trung và Lâm cũng vậy.

Hồn lực nhập thể là khả năng đưa hồn lực vào các bộ phận trên cơ thể để gia tăng sức mạnh đây là  bước cơ bản để sử dụng hồn lực trong chiến đấu từ cấp chiến sĩ đổ xuống.

Dũng nghe sự nói vậy liền lạnh giọng "mày thích thì tao chiều!"

 Nói rồi hai bên lao vào ẩu đả chiến thuật thì chưa có nhưng  Sự sẽ lo phần của Dũng Hai người Lâm và trung thì sử ba tên còn lại đây là cách duy nhất để đối phó.

Chỉ thấy Sự lúc này đã lao lên một đấm đối cứng cùng Dũng chỉ thấy Sự yếu thế bật ra ngay lập tức nhưng Dũng không buông tha mà lại liên tục lao đến làm sự chỉ có nước chịu đòn.

Bốp bốp.

Phía bên kia lúc này Lâm và Trung đá mạnh hai cái lập tức làm hai tên theo sau Tùng bật ra bất tỉnh nhân sự một cách nhẹ nhang và đơn giản thế có nghĩa là gì hai tên này quá là gà, lúc này chỉ còn mỗi Tùng trên sân dù vậy thì hai người tư tin sẽ giải quyết nhanh thằng này rồi quay lại giúp  Sự xử lí nốt tên còn lại và thế cuộc chiến sẽ chấm dứt.

Nói thì thế sự lúc này lại đang ăn hành ngập mồm không biết còn đợi kịp đến lúc đó không tiếng đánh nhau khá lớn nên thu hút rất nhiều người thò đầu ra xem, ngay cả cô giáo Lệ cũng đang chăm chú nhìn xem trận đấu này chỉ là không hề thấy ai ngăn cản.

Lâm Thần nằm trên giường nghe được chuyện này liền vội vàng cầm theo cái túi đen giấu  dưới gầm giường sau đó ngồi trên xe lăn cấp tốc chạy ra thấy cảnh này Lệ mỉm cười.

"Đến rồi!"

Bạn đang đọc Chiến Thần Sắc Dục sáng tác bởi Tanem
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tanem
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 10
Lượt đọc 425

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.