Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp Chuyện Bất Bình

Tiểu thuyết gốc · 2000 chữ

Mọi người đồng loạt há hốc, sức mạnh này bọn họ chưa từng chứng kiến, kể cả là Lôi Côn chỉ có thể trợn tròn hai mắt.

Thật ra Trung Quân biết tình cảm Gia Hân dành cho mình, anh không muốn Gia Hân bị loại tình yêu này quấn lấy, bản thân Trung Quân cũng không biết tương lai mình sẽ đi đâu về đâu, chiến sự phía Bắc tuy tạm lắng xuống, nhưng không phải là mãi mãi, sẽ có một lúc nào đó anh sẽ rời đi, Gia Hân vẫn nên có một lựa chọn khác tốt hơn.

Gia Hân lòng quặng đau, lời nói của Trung Quân chẳng khác là từ chối, cơ thể như rơi vào hố băng sâu vạn trượng, lạnh lẽo cô đơn, cố nhịn để không rơi nước mắt, khiến Trung Quân cảm thấy khó xử.

Gia Hân tôi phải đi rồi, bảo trọng. Nói xong anh lặng lẽ ra đi, trông thật cô đơn lạc mạc.

Nhìn bóng Trung Quân rời đi, những giọt nước mắt lăn dài trên má, cô đã khóc, cô đã đau, nỗi đau như xé nát ruột gan. Chẳng lẽ anh thật sự không thích em, hay lòng anh còn điều gì trắc ẩn không muốn cho em biết… những câu hỏi cứ vang vọng trong đầu, không ai trả lời cho cô cả, phía trước chỉ còn màn đêm u tối vô tình mang bóng hình người ấy đi mất.

……

Trung Quân lòng nặng nề rời khỏi biệt thự Gia Hân, anh tìm đến một quán bar nhỏ, một mình ngồi trong góc tối độc ẩm. Dù quy mô quán không lớn nhưng không thiếu những cố gái thiếu vải tung tăng nhảy nhót theo từng làn điệu nhạc sôi động. Một số cô gái tham ăn lười làm cũng xem nơi đây là một nơi hoàn hảo kiếm chác, một khi có một nhân vật tài phú xuất hiện, các cô như phát hiện kho báu, tìm cách làm quen, thậm chí sẵn sàng trao thân đổi lấy tài lộc, nói chung khá phóng túng. Tất nhiên Trung Quân không phải là khẩu vị của những loại phụ nữ này, ít ra bề ngoài không cho thấy anh giống như kẻ lắm của nhiều tiền, nên khi đem một chai rượu mạnh cùng một ít mồi nhắm, cũng không có ai đến quấy rầy Trung Quân nữa.

Choảng!

Một chiếc bàn bằng thủy tinh bị đá một cước thật mạnh, ngã xuống nền nhà cứng, bị nát ra từng mảnh nhỏ. Âm thanh chấn động bất ngờ khiến những người có mặt một phen hoảng hốt.

Quản lý đâu, bò ra đây cho tao.

Hắn là một thanh niên khá trẻ đang cực kỳ tức giận “con khốn, được bổn thiếu gia để ý tới là may mắn cho mày, mày ngoan ngoãn qua uống hết chai rượu này cho tao, nếu không đừng trách tao độc ác.

Phía đối diện là một cô gái tuổi teen xinh đẹp đang tựa vào lòng một chàng trai khóc nức nở. Chàng trai này là Davis Chu dáng người cao to, mắt xanh da trắng, là một người ngoại quốc, nhưng ngôn ngữ Hoa Hạ hắn biết được ít nhiều.

Mấy người làm trò gì vậy, nơi đây không còn luật pháp sao. Davis Chu thấy bạn gái bị bắt nạt, rống giận quát.

Luật pháp…ha ha… may muốn nói luật pháp đúng không, ông ở đây chính là luật pháp.

Nói xong hai tên đàn em phía sau liền lao đến đấm đá túi bụi vào chàng trai ngoại quốc, người ngoại quốc tuy cao to nhưng chỉ là một danh nhân, trên thương trường dù có tiếng nói, nhưng với những tên côn đồ thì vô kế khả thi, bị đánh đến mặt mày bầm dập, hai tên đàn em kìm chặt hai tay lôi hắn đến chổ lão đại bọn chúng.

Mã thiếu gia, tên này xử sao. Một tên đàn em lên tiếng.

Mã Thiếu Dương cười man rợ, tay vỗ vỗ vào mặt người ngoại quốc “bây giờ mày biết luật pháp ở đây chưa, con bạn mày ngon lắm, bổn thiếu gia rất vừa mắt, chắc mày không phản đối cô ta đi với tao đâu nhỉ.

Thằng Khốn… Davis Chu rống lên trong đau đớn

Mã Thiếu Dương tung một cú đấm mạnh ngay vào lòng ngực, khiến Davis Chu đau đớn đến ngã quỵ, miệng nở nụ cười lạnh lẽo “nào mắng nữa đi chứ, tao đang nghe đây”.

Lúc này Lôi Côn quản lý quán Bar nghe thuộc hạ báo cáo liền chạy xuống, nhìn thấy Mã Thiếu Dương ông có chút lo lắng, ông là người biết Mã Thiếu Dương là ai, cho nên tỏ ra chút kiêng kỵ, nhưng việc này diễn ra tại quán Bar, ông sao có thể mắc điếc tai ngơ.

Ngọn gió nào thổi cậu chủ Mã đại giá quang lâm đến đây, đúng là đêm tối có trăng, thế này đi tối nay toàn bộ chi phí của cậu chủ, tôi mời. Xin cậu chủ nể mặt. Lôi Con mỉm cười ra vẻ ôn nhu nho nhả.

Ông cho rằng tôi thiếu chút tiền này sao?

Tôi không có ý đó, tôi thấy nếu như cô gái này đắc tội với cậu chủ, tôi sẽ nói cô ta dập đầu xin lỗi, chỉ là chuyện nơi đây mong cậu chủ rộng lượng bỏ qua cho.

Ha ha tức cười, ông nghĩ ông là ai mà dám đứng đây nói điều kiện với tôi, ông biết chú tôi là ai đúng không, chú tôi là phó giám đốc sở thương mại thành phố, chỉ cần một câu nói của ông ấy, cái quán bar này nhỏ này của ông phải lập tức đóng cửa không?

Chuyện này… chuyện này… Lôi Côn biết Mã Thiếu Dương nói đều là sự thật, bản thân ông thật khó xử, nhất thời không biết làm gì, chỉ một mực im lặng.

Mã Thiếu Dương nở nụ cười tà dị “bắt con nhỏ này vào phòng trên cho tao, hôm nay bổn thiếu gia sẽ ở đây tận hưởng một chút, lát tụi mày cũng có phần. Đám thuộc hạ như mở cờ trong bụng, lao lên bắt người. Cô gái nhỏ vì quá sợ hãi, một mực tựa sát vào mép bàn hét lên trong hoảng loạn “tránh ra, tránh xa”

Các người không được làm bậy. Davis Chu không màng đau đớn lao lên ngăn cản, chỉ tiếc anh chỉ có một chút lực, không phải là đối thủ của bọn côn đồ kia, bị đá vang ra xa, rơi vào một chiếc bàn khác, trên người đầy những vết cắt thủy tinh, cả người như một mạn nhện bằng máu.

Đám côn đồ kia cười rộ lên, bước lên nắm cánh tay cô gái kéo đi, cô gái dù chống trả quyết liệt nhưng chẳng thể làm gì, bị cưỡng ép lên từng bậc thang.

Buông cô ấy ra, tôi có tiền, các người cần bao nhiêu tôi có thể đưa chỉ xin tha cho cô ấy. Davis Chu nài nỉ van xin, chỉ tiếc là hầu không ai nghe thấy lời anh ta.

Khốn kiếp.

Trung Quân lao ngay đến hai tên đang dẫn cô gái, một cước giáng hạ đá văng tên cuồng đồ xa tận mười mét, những hàng ghế trên đường bay đi cũng bị tên đó càn cho nát bét. Tên côn đồ vừa rồi còn nghênh ngang, bây giờ đã nằm im trên mặt đất, sống chết chưa rõ.

Tên kế bên không tốt hơn là bao, hắn bị Trung Quân một tay nắm chặt, ném hắn như bao tải về phía khác. Tình huống quá bất ngờ khiến mọi người một phen khiếp vía.

Trung Quân nắm cánh tay cô gái kia, kéo ra sau còn bản thân bước tới trước, tức giận quát.

Giữa thanh thiên bạch nhật, ngang nhiên cưỡng bức con gái nhà người ta, một lũ sâu mọt hại nước hại dân.

Cô gái ngẫn người, cô không ngờ lại có người dám đứng ra vì mình, trong lòng hết sức cảm động, nhưng đối phương có nhiều người, lại có gia thế lớn mạnh đằng sau, nói thật cô rất lo lắng cho Trung Quân, chỉ là trong trường hợp này cô không biết nên làm gì cho phải.

Mày là ai, lại dám xen vào chuyện của ông đây, chẳng lẽ mày không biết có những người mày không thể động tới sao?

Mã Thiếu Dương vừa rồi chứng kiến thực lực của Trung Quân kinh sợ không ít, nhưng tính kiêu ngạo đã ăn sâu vào xương tủy, há chẳng lẽ vì một chút cố sự mà sợ hãi, huống chi còn đám đàn em sau lưng, lấy thịt đè người hắn vẫn rất tin tưởng.

Vậy sao? người không thể động tới không lẽ mày đang muốn nói chính mình.

Thằng nhóc, xem ra mày chưa biết tao là ai nên mới mạnh miệng như thế đúng không? Mã Thiếu Dương nhíu mày hăm dọa.

Mày là ai cũng thế, làm sai ắt chịu phạt, luật pháp luôn công bằng, không thiên vị bất kỳ ai. Trung Quân nghiêm mặt đáp.

Được…được, có cốt cách lắm. Mã Thiếu Dương gằn từng chữ.

Quản lý Lôi Côn đã cảm nhận được không khí ngập mùi thuốc súng, trong lòng lo lắng không yên, bản thân ông vốn không ưa Mã Thiếu Dương, nhưng không thể công khai chống đối hắn, không đơn giản chỉ là chú của hắn là người Sở Thương mại, mà là gia tộc họ Mã phía sau hắn.

Không dám nhận, chỉ là so với ngươi đúng là có hơn một chút. Trung Quân cười khẩy, giọng điệu tràn đầy mỉa mai, khiến Mã Thiếu Dương tràn ngập phẩn nộ.

Bọn bây còn đứng đó làm gì, lên đập nát chân nó cho tao. Mã Thiếu Dương đã không nhịn được nữa, hai mắt đỏ ngầu mang theo sát khí đằng đằng.

Bốn tên đàn em sau lưng hắn phóng tới, bọn họ đều là bộ đội đã giải ngũ, hoặc võ sư cấp quốc gia, khí thế đúng là có phần dọa người.

Sắc mặt ai nấy đều khẩn trương, cô gái phía sau Trung Quân toàn thân không ngừng run rẩy, vô thức nắm lấy vạt áo Trung Quân. Chỉ là có vẻ Trung Quân nhìn cũng không thèm nhìn, ung dung hút thuốc.

Mấy tên côn đồ không khỏi đắc ý, tấc cả đều cho rằng Trung Quân chỉ cố tỏ ra bình tĩnh để che lấp sự sợ hãi trong lòng, đến phản kháng cũng không dám. Bốn cú đấm không hẹn tụ trung trên người Trung Quân, sức mạnh này đủ sức giết chết một con bò. Mãi đến khi bốn cú đấm toàn lực kia đánh trúng trên người, Trung Quân giống như không hề phát giác vẫn tiếp tục hít lấy một hơi thuốc còn đang dang dỡ.

Mã Thiếu Dương cười độc ác “thằng nhóc, sợ rồi sao, không phải vừa rồi mày mạnh miệng lắm sao…haha.

Mã Thiếu Dương có thể không hiểu, nhưng bốn tên thuộc hạ đang thầm kêu khổ, ngay lúc đánh trúng trên thân Trung Quân, họ liền nhận ra mình mắc sai lầm, Trung Quân không phải không dám phản kháng, mà là vốn không để những đòn tấn công của họ vào mắt, bọn họ định tung ra các đòn thế khác tuy nhiên đã không còn cơ hội, Trung Quân đã hút xong điếu thuốc, mỉm cười nhìn bọn họ, nụ cười này lại khiến họ sợ hãi đến tân tâm cang, một cước quét ngang không hề báo trước, lập tức đá bay bốn người văng xa hàng chục mét, rơi ầm ầm xuống các điểm khác nhau, đau đến thổ huyết, ngất ngay tại đương trường.

Bạn đang đọc Chiến Thần Tình Sử sáng tác bởi dichvanquyet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dichvanquyet
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.