Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kẻ Đàn Người Hát

Tiểu thuyết gốc · 2010 chữ

Mày…mày… Mã Thiếu Dương đã không có đủ bình tĩnh, mặt tái xanh không ngừng lùi lại phía sau, hắn biết thuộc hạ của mình mạnh tới đâu, nhưng đối phương chỉ một cước đã hạ gục tất cả, bản thân lại là một kẻ ham chơi, sao có thể là đối thủ.

Trung Quân hừ lạnh “không phải mày có một ông chú gì đó rất lợi hại sao, bảo ông ta lếch tới đây”, đối với những kẻ như Mã Thiếu Dương, Trung Quân rất chán ghét, đến nhìn cũng cảm thấy bị dơ mắt, điều anh quan tâm chính là cái tên sâu mọt trong Sở thương mại kia.

Mã Thiếu Dương sợ hãi rút điện thoại ra gọi, hy vọng duy nhất của hắn chính là người chú quyền lực này, dù sao cũng là nhân vật nằm trong bộ máy chính quyền, đương nhiên sẽ lợi hại hơn nhiều so với nấm đấm.

Alo, chuyện gì.

Chú Thanh mau cứu cháu, cháu bị người ta đánh, chú tơi ngay đi.

Thằng nào có gan lớn vậy, nó không biết con là người nhà họ Mã à. Khốn kiếp! ở đó chờ chú.

Mã Thiếu Dương gửi định vị xong, nhếch miềng cười “vừa rồi mày đúng là có cơ hội làm tao xấu mặt, nhưng bây giờ không còn cơ hội đó nữa…haha. Nhưng không sao, tính tao rất rộng lượng, chỉ cần mày chịu dập đầu tước mắt tao, rồi tự phế đi hai chân, tao coi như chưa có chuyện gì xảy ra, thế nào?

Vậy sao, hay là tao cũng cho mày cơ hội đó, mày tự suy nghĩ đi, nếu không hậu quả khó nói lắm. Trung Quân hờ hững nói.

Hừ! để tao coi mày cứng cổ đến cở nào.

Lúc này một chiếc xe Bentley màu đen sáng bóng dừng ngay trước quán bar, một tên vệ sĩ đến mở cửa, một người đàn ông trung niên trong chiếc áo vest đen sang trọng bước xuống, hai tay nắm vạt áo thông thả đi vào.

Mã Điền Toại là phó giám đốc sở thương mại, điều hành quản lý thương nghiệp tại Hưng Thành, là người chức cao quyền trọng trong giới thương nghiệp, khi nhìn thấy ông ta bước vào cửa, mọi người không khỏi nuốt một hơi khí lạnh. Chỉ có Mã Thiếu Dương mặt mày hớn hở chạy ra đón.

Chú, rốt cuộc chú đã tới, nếu trễ thêm một chốc có lẽ con sẽ lành ít dữ nhiều rồi.

Là thằng nào đánh cháu, dám không để nhà họ Mã vào mắt, chú muốn xem hắn là có ba đầu sáu tay gì.

Là nó!

Mã Thiếu Dương chỉ tay về phía Trung Quân, Mã Điền Toại nheo mắt nhìn đánh giá Trung Quân một lượt, trong lòng không khỏi tức giận trong lòng “một thằng nhà quê mà đối phó không được, đúng là làm tao mất mặt”

Mày là ai?

Mã Điền Toại nghiêm giọng truy vấn, nhưng đợi một lúc vẫn không thấy Trung Quân trả lời, lập tức rống giận “tao hỏi mày, mày điếc à?”

Tôi là ai ông không cần biết, tôi hỏi ông ông có biết hắn làm gì ở đây không, là người đại diện công lý lại không phân biệt đúng sai, bênh vực người nhà mà quên đi trách nhiệm, ông có xứng với chức trách của mình không, có xứng đáng với sự tin tưởng của người dân dành cho ông không?

Trung Quân thẳng thắng chấp vấn, giống như anh mới là người làm chủ cục diện vậy. Ngược lại Mã Điền Toại khuôn mặt đỏ bừng, chưa có ai dám thách thức uy quyền của hắn.

Công chức nhà nước làm việc chưa đến mức cần một người như mày nhắc nhở, tao thấy mày nên lo cho bản thân mày trước đi, cảm giác ngồi tù không thoải mái đâu.

Ông có quyền bắt tôi ngồi tù sao, chưa tưng nghe qua sở Thương Mại cũng có quyền lực này. Trung Quân thản nhiên đáp.

Mã Điền Toại gằng giọng “có quyền hay không, không phải mày sẽ được chứng kiến ngay sao…bắt lấy”

Mọi người ngớ người, họ không dám tin Phó Giám đốc Mã lại là người ngang tàng như vậy, nếu như ở lĩnh vực thương nghiệp ông ta tất nhiên có quyền hạn quản lý chấn chỉnh hoạt động doanh nghiệp sai luật, nhưng đây lại là một chuyện khác, không thuộc phạm vi Sở thương mại quản lý.

Ông thật sự muốn ra tay sao?

Ha ha, ở đây tao là trời, mày nghĩ tao đang đùa mày sao?

Hú…hú! Hàng chục chiếc xe cảnh sát đã nhanh chóng bao vây nơi này, nhiều người tỏ ra rất hoang mang lo sợ, họ hoài nghi đây chính là người do Mã Điền Toại triệu tập, nhưng lại không để ý khuôn mặt Mã Điền Toại cũng kinh ngạc không kém.

Người đàn ông trung niên vừa bước xuống xe đã khiến Mã Điền Toại toàn thân run rẩy, vội vã khom lưng chạy ra đón.

Chủ tịch Cố sao có thời gian đến đây vậy, phía tôi có một ít rượu ngon muốn kính ngài nhưng không có hội, hôm nay đúng là may mắn của tôi. Mã Điền Toại là lần đầu tiên đối diện chủ tịch Cố, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội lấy lòng ông ta, chỉ cần có chủ tịch Cố chống lưng, ông ta tất một bước lên trời, còn ai dám chống đối với ông ta nữa, nghĩ đến đây Mã Điền Toại càng thêm hưng phấn.

Chỉ có điều chủ tịch Cố không hề quan chỉ lạnh lùng thốt một câu “Ông Mã, ông làm gì ở đây?”

Mã Điền Toại có chút mất tự nhiên, nén nghi hoặc trả lời “ở đây vừa xảy ra một chút xô xát, gây rối trật tự trị an, thuận tiện tôi cũng đang ở gần đây, nên đến xem xét”.

Oh vậy sao! nhưng việc này vốn là nhiệm vụ của cảnh vệ, từ bao giờ phải nhọc lòng đến người của Sở Thương mại vậy?

Mã Điền Toại nhất thời lúng túng, ông ta suy nghĩ đến lý do sự có mặt của chủ tịch Cố, chắc không phải vì ông ta mà tới chứ, nghĩ đến điều này lòng ông ta bắt đầu thấy bất an nhưng vẫn cố trấn tĩnh đáp “thưa chủ tịch, thật ra đứa cháu này tôi gọi đến, tôi đến với tư cách cá nhân, muốn dàn xếp một chút hiểu lầm mà thôi, hoàn toàn không có ý lạm quyền, mong chủ tịch suy xét”.

Oh vậy sao, vậy ông giải quyết sao rồi? Cố Thụy mặt không biểu tình chỉ lẵng lặng nhìn Mã Điền Toại.

Thật ra tôi cũng vừa mới đến, vẫn chưa nắm rõ tình hình thì Cố chủ tịch tới, có Cố chủ tịch ở đây tôi tin mọi việc sẽ được giải quyết công bằng. Nói xong Mã Điền Toại cúi đầu thật sâu, dáng dấp rất từ tốn.

Ha ha, thật biết tính toán, nhưng không sao tôi chịu ủy khuất vậy, ai cho tôi biết chuyện này là thế nào không?

Lúc này cô gái chạy vội ra, trên mặt còn vương những giọt nước mắt, chứng tỏ chuyện vừa rồi vẫn làm cô ta kinh sợ không ít.

Chủ tịch Cố xin làm chủ cho tôi, tôi bị người này nhục mạ, hắn còn cho người đánh chúng tôi, bạn trai tôi bị hắn đánh thành ra thế này, xin ông lấy lại công bằng cho chúng tôi.

Mã Thiếu Dương trừng mắt chỉ tay cô gái “cô đừng có vừa ăn cướp vừa la làng, cô nghĩ chủ tịch Cố dễ dàng để cô qua mặt vậy sao” nói xong hắn quay sang Cố Thụy với vẻ mặt đầy ủy khuất “Chủ tịch Cố ông xem rõ ràng cô ta thấy tôi có tiền, liền sa vào người tôi định ăn vạ, tôi sao có thể làm chuyện đó được, vốn cãi lý với cô ta ai dè cô ta mang đồng bọn đến đánh người của tôi, ông xem… hắn ta chỉ vào mấy tên đàn em đang bị thương nằm dưới đất.

Chính là hắn đánh chúng tôi, hắn là đồng bọn của chúng, là hắn. Mã Thiếu Dương trừng mắt chỉ mặt Trung Quân.

Trung Quân nét mặt sa sầm nhưng không nói gì, duy chỉ có Cố Thụy toát mồ hôi hột, cảm xúc muốn chết đều có, ông ta khẽ nhìn Trung Quân sau đó trừng mắt nhìn hai người nhà họ Mã với sự tức giận tột độ, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh gặng từng chữ “vậy sao, anh nói anh ta ra tay đánh người, có chứng cứ gì không, tốt nhất nên cẩn thận lời nói của mình, ăn có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói bậy?

Mã Điền Toại nhìn thấy thái độ nặng nề của Cố Thụy thầm mừng trong lòng, cho rằng Cố Thụy đang rất tức giận vì một phường giá áo túi cơm ngang nhiên gây hấn với quan chức nhà nước, đều đó chẳng khác nào không coi mặt mũi chủ tịch Cố ra gì. Ông ta vui vẻ bước lên cúi chào chủ tịch Cố ra vẻ liêm chính trình bày

Chuyện này tôi xác thực là đúng như Thiếu Dương nói, khi tôi đi ngang đây, trận ẩu đã vừa rồi đúng thật do hắn gây ra. Ông ta hướng ánh mắt về phía Trung Quân đầy lạnh lùng. Vốn dĩ tôi định khuyên ngăn dừng trận ẩu đã, tránh tổn thất đến hoạt động của nhà hàng, nhưng thật lực bất tòng tâm, xem ra một quan chức quèn như tôi vốn không phải ai cũng tôn trọng…ài!

Cố Thụy tức giận sắc mặt càng nặng nề, đang định lên tiến thì bỗng nghe âm thanh “bốp…bốp” tiếng vỗ tay giòn dã vang lên nhất thời làm mọi người chú ý. Chỉ thấy Trung Quân cười như không cười bước ra “kẻ đàn người hát trông hợp nhỉ, nhưng vỡ kịch nhạt nhẽo dường như có thiếu sót gì a”.

Mã Thiếu Dương tưc giận bước ra quát “khốn nạn, ở đây có chổ cho mày nói chuyện sao, mày không thấy chủ tịch Cố đang ở đây sao, một kẻ ngang tàng chân đất không biết trời cao đất rộng, mày có tin chỉ một câu nói của chủ tịch Cố, mày có thể cả đời không thấy mặt trời không, hay rằng mày cho rằng chủ tịch Cố không thể xử lý được mày.

Câu nói của Mã Thiếu Dương càng khiến khuôn mặt của Cố Thụy càng tối om, những người này ngang nhiên đắc tội Chiến Thần có chết cũng đáng, còn cố kéo ông ta lên cùng chiếc thuyền, chẳng phải muốn ông ta chết sao. Cố Thụy ta từ lúc nào lớn mạnh tới mức có thể bắt Chiến Thần cả đời không thấy được mặt trời, càng nghĩ càng tức giận nấm đấm siết chặt đến trắng toát, nếu không phải vì trước mặt vị kia ông cũng thật sự muốn đánh hai tên có mặt không tròng này một trần ra trò, nhưng tiếc rằng điều kiện trước mắt ông cần phải giữ chút hình tượng, không thể hồ đồ xử lý.

Thiếu Dương! Mã Điền Toại quát lên.

Mã Thiếu Dương rụt cổ lui lại, Mã Điền Toại mới chấp tay nói “chủ tịch Cố, doanh nghiệp làm ăn không dễ, tôi cũng rất muốn giúp họ ổn định kinh doanh, nhưng sức người có hạn, nếu như không có chủ tịch Cố xuất hiện, e rằng hậu quả càng nghiêm trọng, hy vọng chủ tịch Cố xử lý công minh, trả lại ánh sáng cho doanh nghiệp tin tưởng vào sự lãnh đạo của chính quyền, yên tâm phát triển.

Bạn đang đọc Chiến Thần Tình Sử sáng tác bởi dichvanquyet

Truyện Chiến Thần Tình Sử tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dichvanquyet
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.