Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Những năm tháng hòa bình ngắn ngủi sau chiến tranh.

Tiểu thuyết gốc · 11756 chữ

Quang cảnh một nhà hai mẹ con.

Thành phố Hạ Liêu thuộc tỉnh Trung Lĩnh, địa phận nước cộng hòa Hoa Hạ, một phần của Liên Bang các nước cộng hòa Đông Á.

Ngày 15 tháng 8 năm 2035.

Trong một biệt thự nhỏ nằm trên một quả đồi ở ngoại ô, tách biệt với phần lớn khu dân cư và thương mại nhộn nhịp.

Trái ngược thì ở ngôi nhà này, không gian bên ngoài rất yên tĩnh, lâu lâu nghe từ xa những tiếng huyên náo của xe cộ, công trình xây dựng.

Một nơi tuyệt đẹp có thể nhìn từ trên cao toàn cảnh thành phố Hạ Liêu giàu mạnh, thủ phủ phát triển nhất tỉnh Trung Lĩnh.

Trong nhà, một người phụ nữ trẻ đẹp đang nấu ăn trong bếp, bên cạnh vẫn còn chiếc điện thoại đang phát thời sự hôm nay.

“...Cuộc bạo loạn lớn chưa từng có ở tỉnh Ninh Giang là hồi chuông cảnh báo cho Hoa Hạ chúng ta. Từ tỉnh Ninh Giang cuộc bạo loạn đã lan tới cả tỉnh Phúc Kiến bên cạnh…!”

“...Để hiểu rõ tình hình ở Ninh Giang và Phúc Kiến, chúng tôi đã mời tới trường quay thiếu tướng Đô Hiến Thành, nguyên là tham mưu trưởng của lực lượng vũ trang Hoa Hạ…”

Đỗ Hiến Thành bắt đầu được phát sóng.

“...Vâng thưa nhân dân, cuộc bạo loạn ở Ninh Giang là thách thức lớn nhất từ sau khi đại chiến thế giới kết thúc tới nay của Hoa Hạ nói riêng và Liên Bang nói chung…”

“…Thưa thiếu tướng, ngài có thể cho chúng tôi biết tường tận về nguyên do, tình hình hiện tại và tương lai của cuộc bạo loạn tại Ninh Giang?...”

“…Vâng, cuộc bạo loạn ở Ninh Giang thực chất nguyên do bắt nguồn từ hàng triệu người tị nạn tới từ trung á sau chiến tranh, việc quá nhiều người tị nạn trú tại tỉnh Ninh Giang vốn giáp với các vùng hèo lánh trung á khiến cho mật độ dân số tăng quá nhanh. Ninh Giang lại vốn không phải tỉnh quá phát triển kinh tế hay nhân khẩu đông nên đã bị quá tải. Điều tất yếu dẫn đến đói nghèo nói chung, đặc biệt là tình trạng phân biệt đối xử với người tị nạn vùng khác…”

“...Tuy nhiên, một vấn đề ở đây là số người tị nạn đã vượt quá cả số người địa phương, dẫn đến một số xung đột khó giải quyết. Chính quyền tỉnh cũng phải thừa nhận là đã thất trách trong việc kiểm soát an ninh…”

“…Cuối cùng, nguyên nhân chính đã được xác định là có dấu hiệu của tổ chức phiến quân TLA. Một lực lượng tự xưng muốn đòi độc lập cho trung á đã có dấu hiệu kích động quần chúng đang bất mãn ở tỉnh Ninh Giang, vốn đều là người Hồi từ trung á chạy nạn về…”

“…Vậy. Ngài nhận định cuộc bạo loạn lớn là do các phần tử phiến quân được vũ trang gây ra?...”

“…Chính là như vậy, chính phủ đã xác định cuộc bạo loạn này mang tính chất chính trị có chủ đích rất nguy hiểm, quân đội Hoa Hạ sẽ ngay lập tức vào cuộc để giải quyết tình hình, ngoài ra có sự giúp sức của những nước bạn liên bang xung quanh…”

“…Vê tương lai, mặc dù chưa thể dự đoán chính xác bất kì hướng đi nào của cuộc bạo loạn, và mặc dù tỉnh Phúc Kiến bên cạnh cũng đã gặp tình trạng tương tự, nhưng với sự đồng lòng trên dưới của chính quyền và quân dân. Tôi tin cuộc bạo loạn này sẽ nhanh chóng được dẹp yên, hòa bình sẽ lại trở về với phía tây…”

“ …Vâng, xin cảm ơn nhận định của thiếu tướng Đỗ Hiến Thành. Như vậy, cuộc bạo loạn tính đến nay đã kéo dài ngót 1 tháng với thương vong lên tới chục ngàn người. Các nước thành viên cùng với cộng đồng quốc tế đã liên tục thể hiện sự quan tâm và đồng cảm tới những khó khăn mà Hoa Hạ đang phải hứng chịu…”

“…Mới đây, bộ y tế Liên Bang đã báo cáo về tình hình bệnh truyền nhiễm mới xuất hiện ở Hoa Hạ. Bệnh suy giảm chức năng nội tạng do thể protein độc gây ra, vốn đã được báo cáo từ cách đây hai năm liên tục âm ỉ hoành hành ở các tỉnh biên giới phía tây…”

“…Một số nước cộng hòa anh em gồm Hoa Bắc, Nam Hà, Buryatia Sakhan, Asakura, Choson đã ngay lập tức cử những đoàn y tế cùng 50 000 ngàn thùng thuốc kháng sinh tới hỗ trợ công tác phòng chống dịch. Tuy nhiên do tình hình bạo loạn khiến việc kiểm dịch gặp khó khăn đang càng góp phần làm cho bệnh truyền nhiễm lây lan rộng hơn…”

“…Hiện nay tình trạng sinh hoạt của người dân Ninh Giang đang ngày càng tồi tệ hơn, đòi hỏi cả nước cùng chung tay tương trợ…”

Nghe những bản tin đó, người phụ nữ chỉ thở dài một cái chán nản.

“ Haaa…Cuối cùng mọi chuyện chỉ ngày một tệ hơn…”

Đột nhiên, có tiếng bước chân bình bịch ở cầu thang truyền tới.

“ Mẹ…Con thi đỗ vào trường trung học Đài Dân rồi!”

“ Chạy chậm thôi Liên!”

Người mẹ nhắc nhở.

Còn cô con gái như không để tâm, chạy vội ra tới bếp giơ ipad đang hiện điểm thi và giấy báo đi học lên.

“ Mẹ xem này…”

“ Hà hà, con giỏi lắm.”

Người mẹ xoa đầu đứa con nhỏ, tay còn hơi ướt mùi cà chua.

“ Tóc con có cà chua?”

“ Ha ha ha…”

Mẹ cô bé bật cười vì khuôn mặt đáng yêu của đứa con.

“ Con gái ngoan lên tắm rửa đi, sau bữa ăn này sửa soạn hai mẹ con mình đi chơi một chuyến.”

“ Vâng…!”

Đứa con gái vui mừng hớn hở, chạy vội lên tầng để chuẩn bị.

Người mẹ chỉ cười cười tiếp tục hoàn thành nốt chuyện bếp núc.

Một bàn cơm đầy đủ, thịnh soạn được bày ra. Người mẹ vừa hoàn thành xong, đang lau tay thì có điện thoại.

“...Vâng, tôi Nguyệt xin nghe…”

“...Chị Nguyệt, là em đây...”

“...Ah...Là Ngọc à…Có chuyện gì đấy em?...”

“...Vâng, lâu lắm rồi mới gọi chị. Em và chồng đã tới thành phố Hạ Liêu một tiếng trước. Chúng em có chút việc ở đây…”

“...Tuyệt vời, ghé qua nhà chị dùng cơm đi, nghỉ ngơi qua một đêm luôn rồi ngày mai hẵng tiếp tục...”

“...Dạ, ha ha ha vâng. Nhưng tiếc quá bọn em hiện gần như kín lịch, chắc sau khi xong việc mới ghé qua nhà chị một chuyến...”

“...Ồ. Tiếc thật…Vậy Quả Quả, con bé ở nhà một mình à?...”

“...Không chị, Quả Quả đi cùng chúng em, vì thế em mới gọi cho chị để nhờ trông giúp Quả Quả một hai ngày...”

“...Tốt quá, chị và Hằng Liên chuẩn bị đi chơi một chuyến, có thể dẫn Quả Quả chung vui...”

“...Dạ được, vậy giờ em sẽ dẫn Quả Quả tới chỗ chị trước...”

Nhã Ngọc, mẹ của bé Quả Quả 10 tuổi đưa điện thoại cho đứa con.

“ Nào Quả Quả, chào dì Nguyệt đi con…”

“...Con chào dì Nguyệt, Quả Quả con sắp ghé chơi nhà dì rồi ạ...”

“...Ừ, Quả Quả đáng yêu của dì, tới nhà đi dì làm bánh kém cho con nha…”

Đầu bên kia có tiếng cười khúc khích của trẻ con nghe rất vui tai.

Đầu dây lại chuyển về người em gái Nhã Ngọc.

“...Vậy em cúp máy đây, khoảng 40 phút nữa em sẽ có mặt ở nhà chị...”

“...Được rồi em...”

Nguyệt cúp máy với nụ cười nở trên môi, hôm nay xem ra sẽ là ngày rất vui với cô.

“ Mẹ, con nghe đâu đó mẹ có chuyện vui.”

Cô con gái Hằng Liên 15 tuổi đã tắm rửa sạch sẽ, mặc bộ váy thường ở nhà mà lon ton ra hóng chuyện.

“ Dì Nhã Ngọc cùng chú của con và Quả Quả sẽ tới nhà chúng ta trong một lúc nữa. Hãy ăn cơm luôn để mẹ chuẩn bị làm ít bánh mời họ.”

“ Quả Quả có ở lại không ạ?”

“ Có chứ, con bé sẽ đi chơi với chúng ta luôn.”

“ Yaaa…Huu!”

Cô con gái vui vẻ ngồi vào bàn dùng cơm cùng mẹ mình.

Câu hỏi của đứa con gái.

Hai người ăn những món ngon và ngồi nghe một chương trình ca nhạc nhẹ.

Đột nhiên Hằng Liên hỏi mẹ mình.

“ Mẹ ơi. Tại sao con nhất định phải theo học ở một trường tốt tận trên phía bắc? Mà lại nhất định là ở nước Hoa Bắc láng giềng?”

Trước câu hỏi hồn nhiên của đứa con, người mẹ có chút khó nói.

“ Hự ừm...Khụ!...Con hỏi câu hỏi này đúng lúc mẹ chưa nuốt xong…”

“ Dạ…”

“ Ờ thì…Ừm.”

Nguyệt hơi khó không biết giải thích cho con gái hiểu, cô không thể nói toẹt ra sự thật quyết định của mình.

Cộng hòa Hoa Bắc là một nước láng giềng với Hoa Hạ, có sự tương đồng ít nhiều về văn hóa và thành phần dân tộc. Cả hai cũng đều là những thành viên chủ chốt của Liên Bang các nước cộng hòa Đông Á.

Tuy nhiên thành phố Hạ Liêu tỉnh Trung Lĩnh và thủ đô Biện Kinh của Hoa Bắc cách nhau tới cả ngàn cây số. Rõ ràng là rất xa và hơi vô lý để bắt đứa con chuyển tới tận đó học.

Tất nhiên, lý do mà Nguyệt biết thì đáng để làm như vậy, tất cả cũng chỉ vì Hằng Liên mà thôi.

“ Mẹ?”

“ Liên, con là người ở đâu?”

“ Dạ, con là người bắc.”

“ Đúng vậy, con là người phương bắc, con sinh ra ở Hoa Bắc. Và mẹ đã nhận con cũng ở tại đó.”

“ Vâng, con nhớ rõ…”

“ Quê nhà của mẹ và con đều ở Hoa Bắc, người thân của chúng ta đều ở Hoa Bắc. Vì thế, cũng đến lúc mẹ con mình quay về rồi.”

“ Nhưng mà mẹ, con đã ở miền nam Hoa Hạ này mấy năm rồi, quen nhiều bạn bè như thế con không muốn xa họ ngay…”

Đứa con gái năn nỉ với ánh mắt sáng đáng thương, đủ để làm siêu lòng người mẹ.

“ Được rồi, mẹ sẽ để con tạm biệt bạn bè trong 1 tháng tới. Nhưng điều chắc chắn là hai mẹ con ta phải về Hoa Bắc sau đó.

“ Vâng ạ.”

Hằng Liên nói với giọng có phần tủi thân, nhưng vẫn ngoan ngoãn không trái ý mẹ mình.

“ Mẹ đưa con xuống nam là để mẹ con ta tạm quên đi quá khứ không vui đó, nhưng giờ mẹ thấy quay về miền bắc vẫn là tốt hơn. Con biết mẹ làm nghề gì chứ?”

“ Dạ thì...Có lúc thấy mẹ làm văn phòng, có lúc thay đổi thấy mẹ đi diễn thuyết. Hồi ở trên bắc, con nhớ mẹ là quân nhân.”

“ Mẹ chỉ đổi việc khi cần thôi, nhiệm vụ chính vẫn là công tác trên cơ quan nhà nước ở Hoa Bắc, sắp tới họ lại triệu tập mẹ về đó. Nếu mình mẹ về thì con gái sẽ cô đơn lắm, nên mẹ mới kéo con theo cùng.”

Hằng Liên giờ mới hiểu ra nguyên do.

“ Mẹ thì ra là vì sợ mình sẽ buồn nên mới làm vậy.”

Cô con gái cười tươi, thầm cảm động trong lòng vì mẹ mình.

“ Mẹ, thì ra là vậy. Con hiểu rồi, con sẽ không đòi hỏi mẹ gì nữa cả.”

“ Được rồi, nhanh ăn đi cơm đi con.”

Nguyệt hiền từ đáp.

Một cuộc điện thoại bất thường.

Trong lúc Hằng Liên đang dọn bàn ăn, rửa bát. Nguyệt đột nhiên nhận được một cuộc gọi.

Lần này là điện thoại kết nối vệ tinh đặc biệt mà cô để ở trên bàn.

“...Tôi Ánh Nguyệt xin nghe…”

“...Chị Nguyệt, là em Hân Nghiên đây...”

Nghe thấy người này, Nguyệt lập tức đi vào phòng sách riêng kín đáo, đóng cửa lại mà dựa lưng vào tường nghe tiếp.

“...Có báo cáo mới à Nghiên?...”

“...Vâng chị, vụ việc ở Ninh Giang tệ hơn báo chí đưa tin nhiều, phía chính quyền Hoa Hạ đã phong bế thông tin chính, mặc cho trong hội đồng Liên Bang có người phản đối...”

“...Vậy tệ cỡ nào?...”

“...Một vụ bùng phát tiền cấp! Có vẻ nồng độ bệnh loại G tăng mạnh bất thường do tới kì kết thúc ngủ đông sớm gây biến đổi ở một bộ phận người dân...”

“...Vì thế nó đã lây lan sang tỉnh Phúc Kiến?...”

“...Vâng, đây là một vụ bùng phát bình thường đã nằm trong dự tính của chúng ta. Chỉ là chính quyền ở đó phản ứng quá tồi nên nó mới nghiêm trọng hơn mà thôi. Nhưng vụ ở Phúc Kiến có chút bất thường chị ạ...”

“...Bất thường như nào?...”

“...Thể T đã xuất hiện tại đó, có dính dáng tới hành vi phát tán có chủ đích. Em đã cử một đội đặc nhiệm từ đơn vị K và chuyên gia truyền nhiễm tới đó ứng phó...”

“...Chị đã nghe việc phương bắc cử quân đội cùng các nước khác tới can thiệp?...”

“....Em biết, dù gì đó cũng là nghĩa vụ phải làm. Hiện tại em có thể chắc chắn mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nhưng…”

“....Làm sao vậy?...”

Nguyệt khó hiểu với người bên đầu dây kia.

“....Chị. Còn 1 năm nữa là bắt đầu rồi, chị cũng nên về thôi cho kịp...”

“....Hiểu, chị có hai đứa nhỏ thân thích ở đây, chỉ là muốn cho chúng chơi nốt một chút rồi đưa về bắc. Sau này chúng mà quay lại đây được có lẽ đã lớn già rồi…”

“...Hà hà…Em hiểu rồi, chị thực là một người yêu quý trẻ con mà...”

“...Vậy các anh em ở bắc thế nào?...”

“...Rất ổn thưa chị, họ rất mong chị quy về phương bắc nắm quyền như cũ. Mấy tên quan từ phía nam được bổ nhiệm lên chỉ giỏi hách dịch, quá kém cỏi...”

“...Ờ hờ, nói bé thôi nhé...”

“...Kệ chứ ạ, ở đây tất cả đều phải nghe em hết chị ạ...”

Rồi Nguyệt cũng không đùa nữa, gặng hỏi một cách nghiêm túc.

“...Vậy đúng 1 năm nữa mới bắt đầu đúng chứ? Sofia nói thế nào?...”

“...Vâng chị, em và Sofia xin cam đoan với chị 1 năm sau mới bắt đầu bùng phát diện rộng, chúng em đã chuẩn bị kĩ càng xong mọi thứ rồi. Bây giờ chị và các cháu có thể yên tâm nghỉ ngơi nốt, thu nhặt thật nhiều kỉ niệm đẹp...”

“...Được rồi, nghe lời này của em là chị yên tâm rồi. Vậy hẹn gặp lại Nghiên ở Biện Kinh vào tháng sau vậy...”

“...Vâng, chào chị...”

Nguyệt tắt máy, thở dài một hơi.

Người cô như không còn sức, từ từ trượt xuống đất một cách mệt mỏi.

Những thông tin này, toàn tệ dần theo thời gian mà thôi.

Đón chào cô cháu gái.

“ Tinh…Tinh...”

Tiếng chuông cửa vang lên.

Không thấy mẹ đâu nên Hằng Liên bèn chạy ra mở cửa.

Nhìn từ màn hình an ninh, Liên vui mừng vì đó là dì Ngọc và em gái Quả Quả.

“ Dì Ngọc, em Quả Quả…!”

“ Chào con Hằng Liên.”

“ Con mời hai người vào nhà ạ.”

Hai mẹ con Nhã Ngọc vui vẻ vào nhà.

Biệt thự sang trọng và đầy đủ tiên nghi của hai mẹ con nhà Nguyệt nằm ở một quả đồi cách biệt, nên vô cùng yên tĩnh, thoáng đãng mát mẻ.

Nhã Ngọc thoải mái ngồi lên ghế, để cho Quả Quả chạy nhảy tung tăng dưới đất mà không sợ bẩn.

Hằng Liên nhanh nhẹn rót nước trái cây mời hai mẹ con.

“ Mẹ Nguyệt của con đâu rồi, Hằng Liên?”

“ Dạ, mẹ con có chút việc vào phòng riêng nghe điện thoại rồi dì ạ.”

“ Ồ.”

“ Mà dì Ngọc, chú nhà đâu rồi ạ?”

“ À, chú có chút việc nên đã đi làm trước rồi con. Vậy Hằng Liên chuẩn bị đi chơi rồi chứ?”

“ Vâng, mẹ con còn muốn dẫn Quả Quả theo…”

Quả Quả một bên nghe vậy phấn khích.

“ Vui quá…”

“ Quả Quả, con không chào chị Liên à?”

“ Con chào rồi mà...?”

“ Hả?”

Nhã Ngọc khó hiểu, cho tới khi đứa con gái 10 tuổi giơ cái điện thoại cảm ứng nhỏ xinh của mình ra.

“ Con chào chị Liên từ lúc chúng ta tới trước cửa nhà dì mà.”

Hằng Liên cũng đồng ý.

“ Đúng rồi dì Ngọc, con nhận được lời chào của em ấy này…”

“ Hả trời?”

Nhã Ngọc cau mày mà xoa xoa thái dương, không ngờ đứa con gái mới 10 tuổi của mình hay đáo để thật.

“ Quả Quả hư, chào người khác là phải chào trực tiếp với thiện cảm. Sao con lại đi chào bằng tin nhắn được…”

“ Không được ạ?”

Quả Quả ngây thơ hỏi mẹ.

“ Tất nhiên là không được rồi, với chị con Hằng Liên thì không để ý. Chứ với người khác, họ sẽ mắng là Quả Quả không ngoan đấy.”

“ Ơ…?”

Quả Quả tròn mắt nhìn, vô cùng khó hiểu tại sao mọi chuyện lại rắc rối như vậy, cô bé lạ lẫm tại sao phải chào nhau bằng lời mới được.

Bỏ qua việc đó, Nhã Ngọc hỏi thăm tình hình dạo này của Hằng Liên.

Cô nàng kể tường thuật chi tiết thành tựu thi vào trường cấp ba danh tiếng ở Hoa Bắc của mình.

“ Dì, dì thấy con giỏi không ạ, mẹ con cũng rất vui đó…”

“ Con giỏi lắm, bé Quả Quả nhà dì còn phải học con nhiều lắm.”

Quả Quả tới gần Hằng Liên, định ngồi cạnh.

Liên vui vẻ nhấc luôn Quả Quả lên để bên cạnh mình.

“ Quả Quả đáng yêu quá.”

Nói rồi xoa bóp hai cái má phính của đứa em.

Tiện tay lấy bánh ngon cho Quả Quả ăn.

Nhã Ngọc thấy vậy cũng vui lòng.

“ Cho Quả Quả chơi ở chỗ chị Nguyệt vài hôm cũng được đấy.”

“ Liên, dì nhắc nhé. Sau này khi con tới trường Đài Dân, nhớ là học tập chăm chỉ, nhưng cũng nên tìm kiếm những người bạn tốt và vui chơi thật vui ở đó.”

“ Dạ vâng.”

“ Dì và mẹ con cũng từng học ở Đài Dân, giáo viên ở đó rất thân thiện, học sinh thì cởi mở. Trường lại rất rộng nằm ở một vùng có thiên nhiên đẹp, yên tĩnh nên rất đáng để con tìm hiểu đấy.”

“ Vậy thì tuyệt quá, sớm thôi mẹ cũng đưa con về đó rồi.”

“ Ừ, dì cũng biết trong năm nay mẹ con sẽ chuyển về đó mà, dẫn cả con theo tới đó. Có khi nhà mới sẽ gần chỗ dì ở, lúc đó con có thể tới thăm Quả Quả mỗi ngày đấy.”

“ Vâng, hì hì...”

Liên cười tươi, vui vui hỏi nhóc Quả bên dưới.

“ Quả Quả có thích chơi với chị không?”

“ Có mà chị, em muốn chị tới xem ngôi nhà ghép hình mà em kì công làm mấy hôm.”

“ Vậy Quả Quả phải học giỏi như chị nhé, thì chị mới muốn sang chơi.”

“ Chị Liên, em học tốt lắm mà…Mẹ em biết rõ lắm.”

Nhã Ngọc gật một cái nhẹ như chứng thực.

Lúc này, cửa phòng đằng xa mở ra.

Nguyệt trong đó đi ra với cử chỉ vui tươi, khác với lúc trước.

“ A. Dì Nguyệt!”

Quả Quả nhảy xuống, chạy tới chỗ dì Nguyệt thật nhanh.

Nguyệt cưng chiều đứa cháu.

“ Quả Quả ngoan, dì bế cháu cái nào.”

Ánh Nguyệt nhấc bổng đứa trẻ lên cao, ôm vào lòng một cách tự nhiên.

“ Cháu béo lên rồi sao, nặng quá…"

“ Đâu ạ.”

“ Dì đùa thôi, kể cả cháu béo lên thì vẫn là Quả Quả đáng yêu nhất nhà.”

Nhã Ngọc cười cười.

“ Trời ạ, con bé 10 tuổi rồi đó chị. Hết cái tuổi được bồng bế rồi.”

“ Chị thích vậy mà, bé Quả Quả cũng thích vậy không?”

“ Dì Nguyệt ơi, cho cháu xuống nếu không dì mỏi người.”

Nguyệt tròn mắt nhìn, Quả Quả ai ngờ lại để ý tới như này.

“ Xem ra Quả Quả nhà ta đã lớn rồi…”

Cô để con bé xuống đất, xoa đầu đứa trẻ một cách yêu chiều.

“ Vậy ăn bánh kem nhé, Quả Quả?”

“ Vâng ạ.”

Biết đứa cháu thích ăn bánh kem, Nguyệt vui vẻ ra tủ bếp lấy bánh vừa nướng xong. Trát thêm kem tươi nhà làm cùng ít kẹo vụn, socola, dâu tây lên tạo thành một cái bánh kem hoàn chỉnh.

“ Mời cả nhà…”

Nguyệt mang bánh ra cùng nụ cười vui.

Cứ thế cả nhà ăn bánh ngon lành.

Nguyệt hỏi Ngọc.

“ Chồng em lại đi có việc rồi à?”

Nhã Ngọc gật đầu đáp.

“ Vâng, anh ấy có cuộc họp với đối tác ở tòa Tower City.”

“ Vậy hôm nay hai mẹ con ở lại đây với chị chứ?”

Cô tỏ ý muốn họ ở lại chơi một ngày.

Nhưng nhã Ngọc có việc nên đành từ chối, dù cho cũng lâu rồi hai chị em chưa gặp nhau.

“ Em cũng rất muốn, nhưng hôm nay em cũng tới đây vì công việc, nên đành từ chối chị trước.”

“ Được, không sao cả. Vậy bé Quả Quả em có muốn để nó ở lại lâu hơn?”

Nguyệt lộ ra biểu cảm năn nỉ, mong chờ. Từ đôi mắt tới lông mày đều tỏ ra điều bộ cầu xin rất đáng yêu.

Nhã Ngọc không lạ gì cách cầu xin đầy dễ thương này của chị mình.

“ À hà. Vâng được chứ, dù sao bọn em ở đây tới 1 tháng liền cơ ạ.”

“ Vậy thì tốt quá.”

Nguyệt chắp tay mừng rỡ, thuận lợi véo má Quả Quả.

“ Dì sẽ chăm cháu béo hơn nữa trong tuần này nhé.”

“ Đau dì ơi…”

Thấy hai dì cháu chơi với nhau vui vẻ như vậy, Nhã Ngọc cũng yên tâm mà định rời đi.

“ Vậy em xin phép về trước, sắp tới Moon Conglomerate sẽ tổ chức một cuộc họp đại hội đồng cổ đông ở trụ sở tại Biện Kinh. Chị sẽ đi chứ?”

Nguyệt tỏ vẻ đã biết nhưng không quan tâm.

“ Chị đã nghe thông báo, nhưng không quan trọng với chị. Thời gian họp trùng với thời gian mà chị định cho Hằng Liên đi chơi và chia tay cuộc sống nơi đây.”

Nhã Ngọc nghe vậy khá là cau có.

“ Chị ơi, chị là một đồng sáng lập tập đoàn đấy, chị không thể cứ thích làm thì làm không thì thôi như vậy được. Các cổ đổng rất hi vọng chị tới…”

Nghe thế, Hằng Liên mới nhìn sang mẹ mình, ánh mắt của con bé hơi khác.

“ Mẹ lại vì mình mà bỏ bê công việc.”

“ Mẹ, con có thể một mình tự làm, và trở về bằng tàu cao tốc được mà…Con lớn rồi.”

“ Không được, mẹ không bao giờ để con một mình.”

Nguyệt thì thầm nói vào tai con bé, rồi chỉ cười trừ mà trả lời đứa em Nhã Ngọc.

“ Hôm đó chị sẽ họp online, vậy được chứ?”

“ Haiz. Chị thật là...”

“ Hi hi…Em thông cảm đi.”

Nhã Ngọc bất lực trước thái độ có phần bất cần biết của chị mình, nghĩ thử xem người quan trọng hàng đầu mà cứ toàn vắng với nghỉ thì hội đồng làm việc cũng phải gặp khó chứ.

Cô em và chồng mới chỉ là lãnh đạo của một công ty con trực thuộc tập đoàn, mà đã việc ngập đầu không đủ tay chân để làm. Trong khi cô chị là bà chủ của hàng bao nhiêu người thì lại rất nhàn nhã đi chơi cùng con gái, xem ra thật là trái ngược.

“ Vậy em đi nhé.”

“ Chào tạm biệt, khi nào có chuyện gì gọi lại chị…”

Nhã Ngọc gật đầu, bước tới một chiếc Mercedes hạng sang đã có tài xế đang chờ sẵn, lên xe từ từ rời đi khỏi tầm mắt ba người.

Quả Quả vẫn đang ăn bánh ngon lành khi nhìn mẹ rời đi, Nguyệt lại véo nốt bên má còn lại của cô bé.

“ Sao không chào mẹ con?”

Cô bé ôm bên má còn lại mà đáp.

“ Con chào mẹ trên điện thoại rồi ạ.”

“ Hả?”

“ Hì hì hì…”

Nguyệt không hiểu ý đứa cháu nghĩa là sao, còn Hằng Liên bên cạnh chỉ tủm tỉm cười.

Một nơi nào đó ở tỉnh Phúc kiến.

“ Tằng tằng tằng tằng…”

Tiếng súng khô khốc vang lên từ chỗ một người lính Hoa Hạ, anh ta hạ gục một tên phiến quân nổi loạn TLA.

“ Hạ được hắn rồi…!”

“ Trống!”

“ Trống!”

Lính tỏa ra các phía quanh cái người mới chết đó, cách anh ta một đoạn là nhiều chiếc xe cháy và vài cái thi thể phiến quân khác.

Một nhóm phiến quân dùng xe bán tải và xe bọc thép cướp được từ cảnh sát định di chuyển khỏi thành phố, nhưng quân đội đã phục kích chúng trên góc phố ven đường.

Những nhóm phiến quân cực đoan TLA, viết tắt của tổ chức giải phóng người Turk tự xưng bắt nguồn từ trung á, một vùng đất từng là chiến trường của cuộc đại chiến 40 năm.

Vì quê hương họ là chiến trường cho các đế quốc lớn, nên họ nuôi sự căm thù với những nước này. Thường tiến hành khủng bố ở cả Liên Bang Đông Á và Liên Minh Châu Âu.

Những thành phần có tư tưởng dân tộc cực đoan của TLA còn trà trộn vào dòng người tị nạn, mang theo vũ khí và những mầm bệnh được coi là vũ khí sinh học kiểu mới, phát tán nó ra nơi công cộng.

Gây ra một đợt dịch nặng nề, từ đó gây khủng hoảng xã hội ở Ninh Giang. Lợi dụng sự yếu kém của chính quyền mà kích động bạo loạn.

“ Chúng mày đáng lẽ phải chết từ lâu, lũ mọi trung á!”

Một lính Hoa Hạ phỉ nhổ vào thi thể kẻ thù.

Anh ta không tiếc mà đạp thêm một cái nữa.

“ Chu Hải! Có lệnh tập trung khẩn cấp ở quảng trường thành phố!”

Đồng đội anh ta nói vọng lại từ xa.

“ Sao vậy?”

Thật khó hiểu, vì họ đang thắng lợi và đáng lý tiến sang Ninh Giang ngay ngày hôm nay, giờ rút về trung tâm thành phố làm gì.

“ Lệnh rút lui cầm cự ở trung tâm thành phố, tôi cũng không hiểu tại sao. Nhưng mấy lão đấy nói vậy thì nghe thôi.”

“ Được rồi, anh em về thôi!”

Chu Hải cũng hết cách, lệnh thì phải nghe thôi.

Họ còn nhanh chóng lấy đi vũ khí của kẻ thù chất lên xe.

Bỗng nhiên Chu Hải nhận ra cái gì đó, anh liếc xuống chân.

Cái xác của phiến quân vẫn nằm đó, nhưng hình như có gì đó rất lạ.

“ Ủa, mình nhớ là cái tay kia vẫn đang cầm vào súng mà?”

Anh ta nghĩ trong đầu, rồi bỗng nhiên có tiếng la thất thanh.

“ Gaaaa...!”

Bên kia một đồng đội bị tấn công, bởi chính cái xác mà anh ta đang lục lọi đồ vật.

“ Tằng tằng…!”

Chu Hải lập tức bắn chết hắn, hoảng hồn nhìn kẻ đó lăn ra đất lần nữa.

“ Không sao chứ anh bạn…?”

“ Không sao đâu, nhưng chẳng phải hắn chết rồi sao?”

“ Có khi chúng ta chưa giết hẳn hắn, một tên còn thoi thóp cố phản kháng.”

Mấy người tò mò nhìn kẻ mới chết, chỉ thấy đồng tử mắt hắn co lại bất thường, gân xanh nổi lên khắp người.

Chu Hải cũng không bận tâm nhiều, chỉ hút một điếu thuốc.

Nhưng anh ta đã mất cảnh giác khi đứng cạnh cái xác khác.

Lập tức nó nhồm dậy như một trò đùa của thượng đế, cắn mạnh vào đùi của Chu Hải.

“ Aaaaaaaa…Tên khốn!”

Chu hải kêu lên rồi ngã ra đất, nhìn thấy cái xác đó vẫn còn sống đang cắn xé bắp chân anh.

Thật tệ là lực lượng tham chiến của Hoa Hạ chỉ dùng những loại quân phục bình thường vốn chất liệu vải chỉ ngang với quần áo thường dân.

Khác với quân phục không thấm nước làm từ sợi Kevlar chắc khỏe có thể chống lại dao quân dụng, thứ đó khá đắt nên họ chưa được trang bị.

Vì thế răng của tên kia dễ dàng cắn rách quần áo, vồ lấy Chu Hải đáng thương.

“ Chết tiệt!”

Bản lĩnh của một người từng trải chiến trận, Chu Hải rút súng lục ra bắn vỡ đầu tên đó.

Hắn chết lập tức, có lẽ là chết thực sự.

“ Khốn nạn. Đau!...Quân y đâu, cứu tôi!”

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, cho tới khi đồng đội kịp chạy tới thì bắp chân phải của Chu Hải đã rách tả tơi rồi.

Nhìn thấy chắc chắn rằng vô cùng đau đớn. Quân y cũng chỉ thể cố ấn chỗ thịt rách vào trong bằng bông băng, máu vẫn chảy không ngừng.

Bất ngờ.

“ Gè gè è è è…!”

Những tiếng kêu ghê tởm phát ra, hàng chục cái tử thi chết của phiến quân lại đứng dậy dễ dàng như thể chúng chưa từng bị bắn chết.

“ Ôi má ơi! Ma quỷ!”

“ Bắn chúng!”

Tiếng súng cùng tiếng la hét hỗn loạn, do binh lính đã nơi lỏng phòng bị để thu nhặt vũ khí của bọn phiến quân. Nên họ đã đứng ngay giữa những xác chết, khi chúng tỉnh dậy liền lao vào tấn công từ mọi phía.

Mỗi người lính chưa kịp tập trung lại, tản mát các nơi và bị động trước việc kẻ thù mới rất khó giết chỉ bằng vài phát súng.

“ A á á á…!”

“...Cứu tôi!...”

Nhiều người bị tấn công, bị những cỗ tử thi cắn xé không thương tiếc trước cái nhìn bất lực của đồng đội.

Một trung đội bị lượng xác sống cỡ đại đội tấn công, thậm chí cả những cái xác chỉ còn nửa người, cái xác bị cháy đen khét lẹt trong xe bọc thép cũng di chuyển ra ngoài.

“ Cái quái! Âm dương bị đảo lộn sao? Người chết sống lại…!”

Viên chỉ huy đứng trên xe tải khiếp sợ nhìn cảnh tượng này, không thể dùng súng máy 12,7mm bắn chúng khi mà lính phe mình vẫn còn lẫn trong đám hỗn loạn đó.

“ Pằng!”

“ Rút lui…”

“ Tất cả rút lui lên xe, chúng ta rời khỏi địa ngục này!”

Mệnh lệnh rút lui được hét lên.

Không một lời phản đối, bất kì ai có thể cũng đều vội vã từ bỏ mà tháo lui, một vài người đỡ những đồng đội bị thương do xác chết cắn xé. Miễn là còn đi được đều lên xe tải.

“ Cứu tôi, quân y!”

Chu hải gào mồm khi bắp chân đã nát và máu mới ngừng chảy một chút, nhưng đang mưng mủ nhanh chóng.

Viên quân y nhìn xác chết biết đi xung quanh, rồi nhìn những đồng đội đang vội vã rút lui. Còn mỗi anh ta và Chu Hải ở lại.

Viên quân y lắc đầu, anh ta không đủ gan dạ ở lại tiếp.

“ Xin lỗi, với vết thương đã hoại tử nhanh như vậy của anh, về tới doanh trại chắc cũng lan tới toàn bộ chân phải. Xin hãy tự cứu lấy mình đi…”

Dứt lời mà đứng dậy rời đi, một câu nói sáo rỗng vô trách nhiệm.

Đổi lại, Chu Hải quát tháo một cách bất lực.

“ Mẹ nó! Quay lại cho lão tử thằng quân y hèn hạ kia!”

Nhưng chẳng ai để tâm, tất cả đều lên xe rời đi khỏi tầm mắt.

Chu Hải lúc này mớ khóc lóc van xin họ trở lại, nhưng chắc chắn lúc này hi vọng của anh ta sẽ không thành hiện thực.

Nhìn sang bên cạnh, thấy cảnh những cái xác túm lại ăn thịt một người không thể di chuyển, nhìn cảnh anh ta bị cắn đứt cổ mà Chu Hải phải sợ hãi tột độ.

Nhưng một bóng đen đi tới gần anh, chính là cái người chết bị Chu Hải nhổ nước bọt đó, hắn nhe hàm răng dường như nhọn hơn bình thường.

“ Không! Làm ơn tha cho tao!”

Chu Hải cố bò đi, nhưng cuối cùng cũng bị vồ lấy cắn tới chết trong tuyệt vọng.

Quảng trường trung tâm đẫm máu.

Ở quảng trường trung tâm thành phố, thật hỗn loạn.

Binh lính kẻ chết, người bị thương, người thì cố bắn trả hàng đàn xác sống đang đổ tới.

Phía sau họ là những người dân may mắn sống sót và người bị thương đang được chữa trị gấp.

Đây là một thành phố ở vùng giáp ranh giữa tỉnh Phúc Kiến và tỉnh Ninh Giang. Là nơi vừa mới chịu một cuộc tấn công của những kẻ bạo loạn, giờ lại hứng chịu tiếp cuộc tấn công của những cái xác.

Quân đội Hoa Hạ, trực thuộc là lữ đoàn 75 thuộc quân đoàn cơ động 5 phụ trách hỗ trợ cho quân khu Tây Bắc trong việc đối phó bạo loạn và phiến quân.

Nếu nói không ngoa họ là quân từ trung ương điều động tới, và giờ họ đang bị bao vậy. một nửa lữ đoàn ở ngoại ô và bị chia cắt với nửa còn lại trong nội thành đang bị bao vây dần vào quảng trường trung tâm rộng lớn.

Xe tải, xe quân sự được vây lại thành vòng tròn để che chắn cho người bên trong.

“ Bắn vào đầu! Cố gắng hạ chúng bằng một phát duy nhất!”

“ Tiết kiệm đạn…”

“ Yểm trợ cho người dân rút lui!”

Những tiếng hô lẻ loi trong trận chiến, xác sống rất yếu nhưng chúng tụ tập thành bầy lớn rất nhanh khi nghe tiếng súng, con trước đỡ đạn cho con sau ùn ùn kéo tới làm họ có bắn súng cũng không hết được.

“ Đáng chết, vì là lực lượng mai phục, dọn dẹp tàn dư phiến quân và đảm bảo an ninh mà chúng ta không mang vào thành phố trực thăng hay xe tăng vũ trang nặng, chỉ có xe bọc thép với súng không giật thế này thì không đủ…!”

Viên chỉ huy ở trung tâm quảng trường cay đắng nhìn về bốn phía, lính của ông đang gặp khó khăn lớn.

Dân số thành phố có tới nửa triệu người, mà phần lớn chưa được di dời khi bạo loạn nổ ra. Rất nhiều người cũng đã chết trong cuộc trấn áp của quân đội vì hoả lực pháo với không kích dội thẳng vào thành phố.

Sau đó thêm quy mô của nạn dịch lớn ập tới khủng khiếp làm rất nhiều người chết trong thời gian ngắn.

Rồi bất ngờ một ngày, ông ta nhận được tin là bệnh viện có loạn. Những cái xác ở đó trồi dậy tấn công người sống.

Lúc đầu nghe có vẻ vô lý, nhưng giờ quanh đây có thể tới hàng ngàn cái xác biết đi. Viên chỉ huy cũng phải tin rồi.

“...Đại tá, các ông vẫn không có hỏa lực hỗ trợ ư?...”

Ông ta chất vấn chỉ huy ở trong bộ đàm.

“...Trung tá, bên tôi cũng đang bận lắm. Xác chết với người bệnh từ đâu xông ra tấn công. Các đơn vị đều bị chia cắt trên những góc phố, tiểu đoàn pháo binh đã buộc phải cháy trốn sau khi bị những sinh vật lạ tấn công!...”

“...Cái quái? Các ông được trang bị hỏa lực hạng nặng đấy!...”

“...Tôi biết! Trung tá ông phải tự lo thôi, bên tôi có những thực thể hình người khổng lồ cao tới 5 mét không sợ đạn, nó đang đập xe tăng kìa!...Hết!...”

Nghe giọng bên đấy có vẻ run sợ, viên chỉ huy biết cấp trên của mình bên kia cũng gặp chuyện rồi.

Ông ta lặng lẽ đứng đó dưới ánh nắng nóng chiếu vào người, bất lực.

“ Thưa ngài, có báo cáo của quân ta ở phố tây rằng thêm một đám rất lớn đang chạy tới, khác là chúng không phải xác chết mà là người dân đang tị nạn trong siêu thị đột nhiên phát điên lao ra ngoài hút máu người!”

“ Quỷ thần thiên địa! Mau cử anh em mang xe IFV ra chặn chúng!”

“ Bùm!...Ùng!...”

Một tiếng nổ đinh tai, có lẽ một xe chở xăng phát nổ thổi bay cả một đám xác sống.

“ Tằng tằng…!”

“ Cản chúng lại!”

Quân đội bán trả liên tiếp vào bầy người chết.

Cảnh sát có vũ trang tập hợp lại với đội hình khiêng, làm theo lời khuyên từ cố vấn quân sự có kinh nghiệm. Họ dùng vũ khí có vật nhọn chặt vào đầu lũ xác chết, dùng khiêng và áo bảo hộ để tự vệ trước chúng.

“ Ổn định đội hình, lùi lại!”

Cảnh sát trưởng ra hiệu lệnh để đội hình tường khiên lui dần dưới sự yểm trợ của hỏa lực quân đội.

Hàng chục quả lựu đạn ném về phía bầy đàn, thổi bay chúng rơi vương vãi ra thịt vụn và máu.

Lựu đạn là thứ vũ khí hiệu quả nhất với bầy xác sống đông đảo, tốt hơn nhiều so với súng không giật hay súng chống tăng.

Một người lính đứng trên nóc nhà dùng súng phóng lựu cầm tay bắn liên thanh loạt đạn nổ giữa đám xác chết.

Tiếp tục, lính bắn tỉa trên cao cùng xạ thủ súng máy nã đạn vào chúng.

“ Á!...Chúng lên được đây rồi!”

Một người hét lên khi xác sống đi từ dưới nhà đã lên được mái qua đừng cầu thang, tấn công bất ngờ nhóm lính thủ trên này.

“ Chém chúng! Đừng để bị cắn!”

“ Đông quá!...”

Họ bị tràn ngập, bị đẩy ngã ra lan can và rơi xuống mà chết.

Lũ xác sống tiếp tục nhảy ra từ tòa nhà đó rơi vào trong phạm vi quảng trường trung tâm.

“ Chết tiệt, tòa nhà thị chính đã thất thủ!”

Lính vây lại quanh tòa nhà thị chính, chỉ để thấy những con xác sống đó không phải người nữa, nằm ngoài hiểu biết của họ.

Dù ngã từ tòa nhà 10 tầng, chúng vẫn sống khi mà đầu nát một nửa, ngọ nguậy khi chân tay bị gãy. Chúng tiếp tục nhào đến, buộc lòng lính phải bắn chết ngay tức khắc.

Người dân tị nạn gần đó, chứng kiến cảnh tượng này khiếp hãi chen lấn nhau bỏ chạy ra càng xa càng tốt.

“ Nào không được xô đẩy, giữ trật tự!”

Một quân y bất lực cản họ, buộc lòng anh ta nổ súng chỉ thiên. Nhưng chẳng có tác dụng.

Họ có thể giẫm đạp nhau mà chạy, nhiều người bị thương còn bị họ hất văng khỏi giường khi bỏ chạy.

“ Tôi chưa muốn chết...”

“ Đừng ủn nữa!...”

“ Dừng lại đằng này cũng toang rồi!”

Ai cũng muốn sống, nhưng đường trước mắt họ cũng bị chặn, cánh phía tây đã thất thủ khi hàng trăm người sống từ siêu thị đổ về đã vượt qua tường bao cát và rào chắn, quật ngã binh lính mà cắn xé hút máu.

Những kẻ này nhìn thấy đám dân tị nạn mới còn đang hoảng loạn không biết chạy đường nào, lập tức nhảy tới với toàn lực bình sinh để bắt lấy con mồi tiếp theo.

“ Những người đó không phải là người nữa rồi...!”

“ Chạy đi...!”

Người dân lại chạy tán loạn ở hướng ngược lại, lần này một vài binh lính cũng chạy nốt.

Tạo ra một khung cảnh hỗn loạn không thể kiểm soát.

Những xác sống và dị nhân hút máu tỏa ra khắp nơi tấn công, cắn xé người một cách bừa bãi.

Thậm chí, bắt đầu có những người bị thương biến đổi ngay trên giường bệnh, cắn cả bác sĩ quân y vừa rồi còn đang cố cứu chữa anh ta.

Viên trung tá chỉ huy đứng ở đài cao giữa quảng trường chỉ có thể bất lực ra lệnh.

“ Toàn quân, ai có vũ khí thì tự do bắn vào người có biểu hiện không đúng!...”

“...Chi viện chưa thấy đâu, chúng ta sẽ tử thủ tại đây tới khi viện quân tới!”

Nghĩa là ai nấy tự lo thân mình, không còn có thể tổ chức phòng thủ hiệu quả tiếp nữa.

Bởi trong đội hình phòng ngự hình tròn hay ô vuông, nếu một phía thủng và địch thâm nhập vào trong thì coi như vỡ trận, trở thành một cuộc hỗn chiến mạnh ai người đó sống.

Trung tá cũng cầm lấy súng, tỉa chết bất kì ai ông ta nghi là không bình thường.

Binh lính cũng làm theo, quây thành nhóm nhỏ bắn hỗ trợ nhau, tuy nhiên trong tình cảnh người người tán loạn thế này, khó mà có thể phân biệt ngay kẻ địch với người dân thường.

Vì thế họ bắn nhầm, đúng hơn một số lính cố tình bắn nhầm để đảm bảo an toàn.

“ Á!”

Một bà mẹ ngã ra đất trong vũng máu, khi mà bà ta người đầy máu đen lại chạy đi tìm con mình.

“ Tằng tằng tằng tằng…!”

Súng máy từ xe bọc thép hạng nhẹ bắn xả vào dòng người mà họ cho là những kẻ không bình thường, hạ gục hàng dài người la liệt dưới đất.

Nhưng rồi, ba người biến dị với đôi mắt đỏ ngầu leo lên kéo anh ta ra mà cắn.

Ở góc phía nam, một số lính tổ chức cho người dân trốn vào tòa nhà bên cạnh.

“ Mau lên! Mau vào đây!”

Hai lính bắn yểm trợ cho ba công dân đang bị người biến dị đuổi. Họ hạ được ba tên trước khi tên thứ tư bắt lấy một công dân và bắt đầu cắn xé, hai người còn lại nhanh chóng chạy tới.

Cửa đóng lại để đảm bảo an toàn, nhưng đồng thời cũng bỏ mặc những người ở ngoài tới chỗ chết.

Một thanh niên đập cửa.

“ Làm ơi mở cửa cho cháu! Bạn cháu đang bị thương!”

Lính bên trong nói vọng ra.

“ Bên trong hết chỗ rồi, cô cậu hãy đi chỗ khác đi!”

Nhưng chàng trai vẫn nấn ná đập cửa, cô bạn ở sau cậu ta đã bị cắn vào tay giờ đang sốt cao bất thường.

“ Lùi ra xa cánh cửa!”

Linh bên trong chĩa súng về tấm kính bên cửa, làm chàng trai lùi lại.

Hai người nữa cũng chạy tới nhưng nhìn tình cảnh này họ cũng không dám tới gần.

Bất ngờ cô bạn gái đó lao tới cắn vào gáy chàng trai, tiếp đó thêm hai xác sống nữa bò tới cắn xé, mặc kệ chàng trai kia có gào thét trong đau đớn cùng cực.

Những người bên trong nhà đó có thể tạm an toàn mà nhìn cảnh tượng bên ngoài, trong số họ ai cũng đều không muốn thêm bất kì người nào vào đây, dù có bị sao hay không.

Ngoài đó tiếng súng vẫn nổ chát chúa, càng làm đám dân thường nhát chết túm tụm vào nhau ngồi, chỉ có mấy người lính đứng gần cửa là có thể tự nhiên quan sát.

Nhưng tệ hại, một bà lão trong đó đang chảy máu từ vai, bây giờ mới có người ngửi thấy mùi máu mà nhận ra.

“ Bà! Vai bà...?”

“ Bị...Bị thanh sắt cứa vào ấy mà…”

Bà lão cố gắng phân minh để tránh bị nghi ngờ.

Tuy nhiên một người lính đã nhìn thấy, và anh ta nhanh chóng tiến tới xé vai áo bà già đó ra.

“ Oái! Một vết cắn này đội trưởng!”

Anh ta la lớn làm mọi người giật mình theo bản năng lùi ra thật xa.

Một người cấp hàm trung úy đi tới xem, rồi chĩa súng vào bà lão tội nghiệp còn đang rơm rớm nước mắt.

“ Tôi đã thấy người bị chúng cắn dù có chữa trị thế nào cũng phát điên mà tấn công người khác, bà cũng sẽ vậy.”

“ Không cậu trai. Không tôi cả đời chưa từng tấn công ai cả…”

“ Nhưng giờ bà không còn an toàn nữa, làm ơn bà phải ra khỏi đây.”

Nói rồi anh ta nhìn đồng đội ngoài cửa, họ hiểu ý mà cầm vào tay nắm cửa mà sẵn sàng.

“ A. Mấy cậu lính…! Làm ơn thân già này yếu lắm rồi, có chết thì cho già chết trong này…”

“ Thưa bà…”

“ Già sợ. Xin các cô cậu!”

Bà lão chắp tay van xin rất tội nghiệp, ai cũng thấy vậy nhưng cũng không thể để bà ta ở lại. Cho tới khi một người đứng lên chỉ.

“ Tôi nghĩ đưa bà này ra ngoài, nếu để bà ở trong này thì rồi bên trong nhà cũng sẽ như bên ngoài quảng trường…!”

Lời nói đó đã làm thay đổi định kiến của mọi người, ai cũng nhìn bà lão với ánh mắt như muốn đuổi đi.

“ Hu hu…Làm ơn.”

Mặc bà lão van nài, hai người lính kéo mạnh bà ra cửa, những người khác mở hé cửa rồi đẩy bà ra ngoài một cách lạnh lùng vô tình.

Rất nhanh bà lão ôm người bên ngoài với sự tuyệt vọng, rồi phải bỏ chạy trước những kẻ đang đuổi tới.

Người bên trong nhà tạm thời an toàn một lúc, để lại không khí tĩnh lặng của sợ hãi, hối hận và suy tư.

Viện quân.

“ Tar tar tar tar…!”

Pháo 30mm trên xe IFV bắn chặn lượng lớn người biến dị, đạn nổ mảnh của nó bắn chết được nhiều mục tiêu trong một lúc.

Sau vài phút hỗn loạn vì bị mất đội hình, quân đội bắt đầu tổ chức trở lại lực lượng mà bắn phá ngược xác sống và người biến dị.

Binh lính trèo lên xe tải vừa di chuyển vòng tròn quanh quảng trường, vừa bắn trả những người có biểu hiện bất thường. Đồng thời cứu những người dân đang chạy loạn lên xe.

“ Trung tá, tuy chúng ta ổn định lại nhưng pháo và súng máy hạng nặng cũng sẽ hết đạn, cối 80mm cũng hết đạn rồi, cối 60mm cũng thế…!”

Một thuộc cấp trèo lên giàn giáo mà nói với chỉ huy của họ.

Ông ta bắn chết thêm một tên nữa, rồi đáp.

“ Còn gì lôi ra dùng hết, bọn chúng cũng ít dần rồi...”

“...Dùng cả vũ khí lạnh nếu có thể, nhắm vào đầu chúng là tốt nhất!”

Lựu đạn quăng ra thổi bay vài tên ở đằng xa.

“...Ôi mẹ kiếp, có quái vật lớn hơn!...”

Xạ thủ 12,7 trên một xe bọc thép trinh sát hét lên trong điện đàm, trước khi một sinh vật khổng lồ lao tới dẫm bẹp con xe bọc thép như dẫm món đồ chơi bằng nhựa.

Trước mặt bất cứ ai trong quảng trường trung tâm đều có thể thấy đó là một sinh vật như người khổng lồ cao hơn 5 mét.

Một bên tay nó bị gần như đứt lìa, còn bên còn lại đang cầm thêm một người lính.

Nó cứ thế nhai đầu anh ta ngon lành.

“ Đồ quái vật!”

Xạ thủ pháo 30mm trên một xe IFV lập tức nã đạn bắn trả.

Đạn nổ mảnh làm rách tả tơi da thịt của nó, còn trọc mù một mắt thứ đó.

Nhưng lực nổ mảnh của đạn chỉ làm rách phần bên ngoài, không xuyên được vào bên trong nó nên không thể hạ được.

“ Hết đạn rồi!”

“ Ôi. Thứ này phải dùng đạn xuyên, mau thay đạn xuyên!”

Trưởng xe và xạ thủ nháo nhào lên đấm vào hộp số của máy nạp đạn tự động, cay nhất lúc khẩn cấp thì máy móc lại tỏ ra kém chất lượng.

Lái xe nhìn trực diện con quái vật đang lao tới, khiếp hãi.

“ Không kịp rồi, bỏ xe thôi!”

Anh ta vừa trèo ra nóc xe thì thứ đó chạy tới một tay lật ngửa bụng con xe nặng 30 tấn này, đè chết luôn người lái xe tôi nghiệp.

Rồi từ cánh tay còn lại của nó mọc ra hai cái móng vuốt dài, một lực đâm xuyên vào bên trong xe giết luôn trưởng xe.

Khi nó còn đạp phá con xe xấu số thì hai chiếc IFV khác với đạn xuyên giáp đã xả hết băng xuyên cả hai phía tên khổng lồ.

Nó thủng toàn lỗ rồi cứ thế gục xuống.

Ở nơi khác, một thứ giống tê giác đột biến đang lao tới, ngay lập tức một xe bọc thép APC lao tới đối diện húc vào nó.

Cú húc mạnh làm đầu xe APC nát thụt vào trong, giết chết ngay người lái xe. Nhưng sự hi sinh của anh ta cũng đồng thời bẻ gẫy cổ của sinh vật nguy hiểm kia.

Liên tiếp hai thứ kì dị khổng lồ tấn công làm mọi người đều choáng váng, họ sợ sẽ còn tiếp con nữa.

Bất ngờ từ trên trời.

Những tiếng rít bất thường ngày càng tỏ ra là đang tới gần.

Viên trung tá, người từng kinh qua chiến trận cùng một vài binh sĩ lập tức nhận ra vấn đề, vội nằm úp mặt.

“ Tất cả nằm xuống!”

“ Pháo tới!”

“...Uỳnh…!”

Những vụ nổ lớn thổi bay toàn bộ những đường phố xung quanh quảng trường, bụi bay mù mịt.

Tiếp đó, một loạt đạn nữa bay tới nổ lớn, tạo ra ngọn lửa với áp suất cao thiêu cháy những kẻ biến dị thành tro tàn.

Một trận pháo kích kết hớp đạn nhiệt áp bắt đầu càn quét hết các góc phố cùng nhà liền kề, chỉ chừa lại đúng quảng trường trung tâm và những ngôn nhà nằm kế bên gần nhất.

Cho tới khi pháo kích kết thúc, người ta mới có thể đứng dậy nhìn quang cảnh đổ nát xung quanh. Nhận ra nơi họ đứng là chỗ duy nhất lành lặn.

Một vài người bị bỏng, hoặc bị chết lây do đứng gần vụ nổ, nhưng hầu hết đều còn sống. Họ tiếp tục hạ những người biến dị và xác chết còn sót lại.

“ Được cứu rồi...”

Viên trung tá lẩm bẩm sau khi nhìn lên trời, thấy nhiều trực thăng bay qua đầu họ.

Tình hình.

Một số trực thăng vận tải hạng nặng hạ cánh xuống, theo đó nhiều đơn vị lính đi ra với trang bị rất hiện đại, đối ngược với lính Hoa Hạ.

Nổi bật là những người mặc đồ đen ngầu, phần lớn đeo mặt nạ phòng độc.

Một trong số đó đội mũ beret đỏ trông có vẻ là chỉ huy, ông ta đi tới chỗ viên trung tá vừa tụt xuống khỏi giàn giáo.

“ Chào ngài, tôi là thiếu tá Xuân Lâm từ lực lượng K tiểu đoàn 12 thuộc chi khu Hoa Bắc. Chúng tôi nhận tin có những trường hợp đột biến tấn công người...!”

“ Chào thiếu tá, trung tá Lý Tang từ trung đoàn 2 lữ đoàn 75 thuộc quân đoàn 5 trung ương, rất cảm kích vì được giúp đỡ kịp thời từ anh.”

Sau lời chào mở đầu, trung tá cũng thở phào vì sống sót, bắt đầu kể lể như để chút nỗi lòng.

“ Như anh thấy đấy, thứ này là cái quái gì vậy?”

“ Hừm…”

Tang chỉ về phía xác của người đột biến nằm rải rác dưới đất.

Còn chỉ sang bên kia.

“ Đó là phiến quân đã chết, và sau đó hắn sống lại tấn công chúng tôi!”

“ Tôi hiểu rồi.”

“ Tôi chỉ muốn hỏi tôi và lính của tôi vừa chiến đấu với thứ gì? Ma quỷ hay là...?”

“ Đại loại là những người đã nhiễm một dạng bệnh và bây giờ nó bắt đầu phát tác sau vài năm ủ bệnh, ngài có thể hiểu như vậy. Giống báo cáo về thể protein độc!”

“ Hả…!”

Tang giãy nảy lên, nếu đây là bệnh dịch thì quá sức kinh khủng rồi.

“ Hãy bình tĩnh.”

“ Hắn nói mình bình tĩnh, bộ với hắn chuyện này không phải lần đầu sao?”

“ Vậy thông tin cụ thể, chúng tôi cần biết thêm về chuyện này?”

“ Xin lỗi, sẽ không có thông tin cụ thể cung cấp vì chúng tôi không được phép làm thế. Các lực lượng từ cộng hòa Hoa Bắc và Sakhan sẽ tiếp quản nơi này ngay thôi. Lệnh cho quân của ngài rút lui chắc cũng sắp tới rồi.”

“ Nhưng...?”

Trung tá định phản bác, vì sau từng đó thiệt hại mà họ gánh chịu thì ít ra họ phải biết chút thông tin về kẻ thù chứ. Nhưng nghĩ lại, Tang cũng thấy đây là một điều tốt.

“ Lính tráng bình thường họ đâu cần biết chuyện gì và cái đám lính K này tới làm gì. Chúng ta chỉ cần rời khỏi cái địa ngục này và xuất ngũ cho an phận, biết nhiều lại thành không tốt.”

“ Được, tôi hiểu rồi. Vậy tôi sẽ cho quân đội của tôi tập hợp lại rút lui và bàn giao dân tị nạn cùng vũ khí cho hậu phương.”

“ Rất tốt thưa ngài trung tá.”

Tang không muốn lính của mình ở lại đây thêm nữa nên họ không cần biết nhiều hơn. Bởi nếu biết quá nhiều thì họ sẽ là người trong cuộc, và phải ở lại đây đánh nhau với thứ không phải người. Vì thế, Tang trọn nhắm mắt làm ngơ để rút lui.

Xuân Lâm rất hài lòng, nhìn về xác tên khổng lồ chết anh có chút tò mò. Chỉ ngón cái về nó.

“ Vậy thứ đó, các ngài hạ bằng cách nào vậy?”

“ Hừm, chúng tôi mất một vài xe IFV và ACP, nhưng sau đó các xe còn lại phối hợp bắn đạn 30mm xuyên giáp vào người nó, và đây là kết quả.

Con khổng lồ đó thủng lỗ chỗ như tổ ong, bắn rất đẹp.

“ Với người chưa có kinh nghiệm, làm được vậy mà không hoảng loạn bỏ chạy là rất giỏi rồi. Quả là quân từ trung ương có khác.”

Lời khen từ chỉ huy của K, một đơn vị cực kì tinh nhuệ từng tham gia chiến tranh 40 năm rõ ràng đã làm nức lòng của Tang, ông cảm thấy chút vẻ vang vì quân của ông đã làm nên chuyện.

“ Đó là vinh dự khi quãng đời phục vụ của tôi có thể đấu tới cả người khổng lồ, nhưng cũng là một nỗi hổ thẹn vì nhiều đồng đội không thể trở về.”

Lâm nghe vậy, gật gù đồng cảm.

“ Tôi hiểu, chuyện đồng đội chết, tôi cũng nhìn thấy rất nhiều.”

Xe tải giờ chất đầy xác của lính và dân thường vượt qua họ, tuy nhiên.

“ Ngài trung tá, nhưng tôi phải nói thật là toàn bộ thi thể ở đây, và cả người bị thương do kẻ thù tấn công đều phải ở lại. Chúng tôi sẽ tiếp quản…”

Lời nói như sét đánh ngang tai Tang, ông cự tuyệt ngay.

“ Không. Chúng tôi có quyền đưa đồng đội bị thương về và chôn cất cho người đã khuất.”

“ Haiz. Đáng tiếc.”

Dứt lời, Lâm vẫy tay ra hiệu.

Lính K, vốn còn đang hỗ trợ lính trung đoàn 2 dọn dẹp thì lại ngừng tay. Giơ súng chĩa về tất cả những người ở đây.

Mọi người đều ngỡ ngàng, mãi một lục lính trung đoàn 2 mới giơ súng phản ứng lại.

“ Đây là ý gì, thiếu tá?”

“ Tôi không biết thuyết phục ngài như nào, người hùng của quảng trường và nhân dân. Nhưng dù có là người hùng hôm nay, thì cũng phải tuân theo luật.”

“ Là sao? Ai đặt ra luật?”

“ Tất cả những người bị thương đều rất có thể là vết cắn, cào của người bệnh đã đột biến. Tức là giống như bệnh dại, họ cũng có thể đều đã nhiễm và sớm thôi trong vài ngày tới họ cũng đột biến thành bọn chúng…”

Lâm chỉ tay về xác sống.

Tang và nhiều người mới ngớ ra, giờ họ đã hiểu tại sao lại xuất hiện ngày càng nhiều người biến dị, thậm chí có cả đồng đội của họ.

“ Những cái xác, nếu không tiêu hủy đúng cách cũng sẽ là nguồn gây bệnh, vì thế thứ lỗi cho cho tôi nhưng các vị phải chấp hành.”

Nghe thế, lác đác vài tiếng phản đối.

“ Không…Tôi sẽ không giao bạn mình cho các người, các người sẽ giết anh ấy!”

“ Đúng vậy, mẹ tôi chỉ bị cào nhẹ. Làm sao có thể phát bệnh.”

“ Tôi dùng thuốc sát trùng là được!”

Họ dần nhao nhao lên, cả lính lẫn người dân đều phản đối.

Bỗng hai chiếc trực thăng tấn công hạng nặng trang bị đầy ống rocket, tên lửa đối đất và pháo 30mm lượn lờ quanh quảng trường, hướng nòng súng về phía đám đông.

“ Lâm! Anh định bắn vào đồng minh ư!”

“ Không, ngài trung tá. Ngài phải hiểu nếu họ không chấp hành, ngài không chấp hành thì tức là tôi đã không hoàn thành nhiệm vụ. Dịch bệnh này rất nguy hiểm nên cấp trên của tôi sẵn sàng giết cả tôi và ngài cùng toàn thể người ở đây để đảm bảo an toàn!”

“ Đùa à! Giết cả lính của mình!”

“ Hà hà…Cấp trên của tôi là người như vậy đấy ngài trung tá, vì thế mong ngài hợp tác. Hoặc tất cả chúng ta đều chết!”

Thiếu tá đã thực sự dọa họ sợ mất mật.

Tang nhìn hai chiếc trực thăng bay quanh quảng trường, ông bất lực không thể phản kháng.

Lính K đều im lặng nhìn họ, những người này chỉ có sự im lặng chờ đợi một cách đáng sợ. Tang không hiểu có phải đám người này còn chẳng sợ chết và cũng chẳng quan tâm sống chết của những người tại đây hay không.

Hay là họ tự tin rằng ông sẽ đưa ra quyết định đúng đắn.

Tang mệt mỏi rồi, ông nhún nhường.

“ Vậy thì, nghe họ thôi.”

“ Được, vậy cứ nghe theo anh đi…”

“ Tốt lắm ngài trung tá, ngài đã đưa ra quyết định đúng đắn.”

Lính thuộc cấp và nhân dân nhìn thấy vậy, dù không cam lòng nhưng cũng phải chấp nhận.

Chỉ tội cho những người bị thương vẫn còn tỉnh táo, họ là kẻ bị bỏ lại. Mặc cho nhiều người cố níu kéo những người khác đừng bỏ họ, nhưng dù có là người thân hay đồng đội thì sống chết vẫn mặc bay.

Những người lành lặn kệ những người bị thương mà rời đi, có khi là người thân trong nhà bỏ nhau mà đi.

Lính K tiếp quản toàn bộ, họ đưa người bị thương ra một góc và quây rào lại, thi thể được chất thành núi.

Một chiếc trực thăng bay qua, thả một thứ bột màu xanh lam xuống núi thi thể, nó xèo xèo lên thành khói trắng.

Cùng lúc, lính K tẩm xăng và dùng súng phun lửa thiêu núi xác.

Tang nhìn cảnh này, không khỏi nghẹn ngào.

“ Tôi còn không biết những ai vừa mới chết, không kịp thu thẻ.”

Lâm nghe vậy, tuy lòng có chút bứt rứt nhưng vẫn trả lời.

“ Đó là kết cục.”

“ Vậy nếu là lính của anh?”

“ Cũng vậy, luật là luật.”

Tang thở dài chán nản, chuẩn bị lên xe rời đi thì thiếu tá lại bắt lấy vai.

“ Tôi sẽ tiết lộ riêng cho ngài chút việc, ngài phải hứa sẽ chỉ nói cho lính của ngài mà thôi, và bắt họ giữ bí mật.”

Thấy viên thiếu tá nghiêm túc như vậy, Tang có thể nhận ra đây là một cơ hội, có thể là tin tốt hoặc tin xấu hơn.

“ Tôi. Có thể hứa được, lính của tôi sẽ làm vậy nếu thông tin này xứng đáng.”

Nghe vậy, Lâm có vẻ hài lòng. Kéo Tang tới một chỗ để thì thầm.

“ Đây là đại dịch lớn tầm cỡ quốc tế đấy chỉ huy Tang, là một dạng bệnh có thời gian ủ đông dài, lây qua hầu hết thế giới từ nguồn nước.”

Tang nghe thế giật mình, vì đây là một tin chấn động.

“ Làm sao có thể, chính phủ không hề thông báo?”

“ Chính phủ Hoa Hạ của ngài rất khờ khạo, họ chỉ mong phục hồi kinh tế, tập trung quyền lực và cố gắng kiếm nhiều phiếu bầu thay vì bảo vệ người dân của họ. Thông tin này là từ liên quân phương bắc của tôi, họ được cựu tư lệnh Chu Ánh Nguyệt dẫn dắt…”

“ Cái?.....Vậy những tin rác trên mạng hay được lưu truyền về thuyết âm mưu, là thật?”

“ Ngài có vẻ biết dùng mạng xã hội, đúng vậy.”

Lâm cười cười đáp.

Làm cho Tang hoảng hốt hỏi.

“ Vậy tôi phải làm gì, sao tin này anh lại tiết lộ với mình tôi?”

“ Trước tiên ngài nghe cái đã, chúng tôi đã ước lượng gần như những người dùng nguồn nước ở khu dân cư đều có nguy cơ bị nhiễm, bệnh này ủ đông tới 4 đến 5 năm. Vì thế hầu hết tất cả đến một thời gian nào đó sẽ phát bệnh.”

“ Vậy người nhà của chúng ta...!”

Tang không tưởng tượng được người nhà của quân nhân sẽ trở thành thứ gì, và liệu họ có phải tự mình tiễn người thân về bên kia như cách đang làm.

“ Vì thế tôi mới nói với ngài tin tốt, cựu tư lệnh Nguyệt của chúng tôi cùng bộ tham mưu liên quân phương bắc đã cho xây dựng biện pháp đối phó. Và họ đã chuẩn bị trong 4 năm qua cho ngày bùng phát sắp tới.”

Lâm tự tin đáp.

“ Ngài có thể thấy chúng tôi rất chuyên nghiệp. Bây giờ việc của ngài là trở về, báo cáo với cấp trên là chúng tôi bị tập kích, chỉ cần nói vậy và im lặng. Sau đó hãy từ chức và nhanh chóng về nhà, thu dọn đồ đạc rồi dẫn người thân chạy trốn lên một nước cộng hòa phương bắc bất kì. Tới đó các ngài sẽ được coi là dân tị nạn, sẽ được đỗi đãi đủ tốt và quan trọng là họ có vaccin cho người thân của ngài.”

Nghe thế, mắt Tang như lóe lên tia hi vọng mong manh.

“ Nếu tôi nói cho lính của tôi thì sao?”

Dù hoàn cảnh nào, với cương lĩnh là chỉ huy.

Tang luôn phải quan tâm tới quân lính dưới trướng, họ là đồng đội và cũng là con cái của ông.

Thiếu tá Lâm rất kính phục suy nghĩ này của Tang. Một vị chỉ huy như vậy thì lính mới được nhờ.

“ Tất nhiên, ngài có thể tiết lộ và khuyên họ chạy trốn nhanh nhất có thể. Miễn ngài thuyết phục họ phải giữ bí mất tuyệt đối với bất kì ai trừ người thân phải mang theo, đó là điều sẽ đảm bảo cho những người còn lại không bị chính quyền Hoa Hạ bắt bớ vì biết tin mật.”

“ Tôi hiểu rồi, tôi hứa với anh là sẽ tuyệt đối giữ bí mật. Tôi sẽ làm tất cả để thực hiện điều đó, cảm ơn vì thông tin này. Anh đã cứu chúng tôi một mạng nữa.”

Tang đáp, đứng nhiêm chào thiếu tá như một cử chỉ cảm ơn sâu sắc từ đáy lòng.

“ Hãy cố chạy lên phương bắc sớm nhất, chúng tôi đã xây dựng công sự phòng ngự, kho tàng và chiến lược cho cái ngày mà chúng ta có thể gọi là tận thế.”

“ Vâng, vậy tôi sẽ thực hiện ngay như anh nói. Xin tạm biệt, mong rằng chúng ta sẽ gặp lại ở phương bắc.”

“ Tuyệt vời ngài trung tá, tôi cũng vậy.”

Hai người vội vã từ biệt nhau, ai đi đường của người nấy thực hiện nhiệm vụ của mình.

Tang lên xe và hành tiến về ngoại ô, sau đó ông sẽ làm như được khuyên và tiết lộ điều này cho anh em. Họ sẽ rời khỏi đây nhanh nhất, không ai muốn sống trong địa ngục này lần nữa.

Còn Xuân Lâm và lực lượng K, vốn dĩ đã là người sống trong địa ngục này quá quen rồi, họ tiếp tục công việc của mình.

Tiếp đón.

Trực thăng chở một nhóm nghiên cứu viên tới.

“ Thiếu tá Xuân Lâm của đội K, sẽ là người bảo vệ các vị tiến hành thu thập mẫu vật.”

Lâm chào những vị nghiên cứu sinh hóa từ trụ sở chính của bộ tư lệnh liên quân, những người có thể giúp tìm ra phương pháp khắc chế căn bệnh.

“ Tốt rồi thiếu tá, xin giúp chúng tôi thu thập mẫu vật nhanh nhất.”

“ Tôi nghe nói chúng ta sẽ có 1 tuần...”

“ Đúng vậy thiếu tá, 1 tuần trước khi máy bay ném bom sẽ thiêu hủy toàn bộ vùng dịch, thanh tẩy để chuẩn bị biến nơi này thành tiền đồn.”

Vị trưởng nhóm nghiên cứu và Lâm đi cùng nhau quanh quảng trường, anh dừng lại hỏi vị đó.

“ Tại sao chúng ta cần biến nơi này thành tiền đồn? Tôi tưởng tất cả sẽ rút về sau các bức tường?”

“ Ồ không. Anh là lính đúng không Lâm?”

“ Vâng.”

“ Anh hiểu là bức tường không thể bảo vệ chúng ta mãi được đúng chứ? Cần có những mặt trận khác để chia lửa cho bức tường, sau bức tường chính là quê hương của chúng ta…!”

“ Tôi hiểu rồi. Xin thứ lỗi cho sự ngu dốt của tôi.”

“ Được. Tôi cần anh thể hiện thật tốt, tôi muốn tất cả những nhân viên nghiên cứu của tôi đều sẽ được các anh bảo vệ kĩ càng nhất, bằng cả tính mạng của các anh!”

Lời nói hơi cay độc, nhưng đó là nhiệm vụ của đội K.

“ Đã hiểu.”

Lúc này gần đó ở giữa quảng trường, tất cả những người bị cắn gồm cả lính Hoa Hạ lẫn dân thường đều bị lôi ra xếp hàng.

Lính K dùng súng máy xả làn đản giết sạch sẽ bọn họ, sau đó vài người tới gần bồi cho mỗi nạn nhân một phát đạn vào đầu.

" Đem đi thiêu hủy!"

Toàn cảnh.

Trong lúc đơn vị K còn đang làm nhiệm vụ của mình ở quảng trường, thì khắp thành phố đều đang bị tàn phá, rực cháy bởi pháo kích.

“ Bắn!”

Ở một khu vực cách xa thành phố, người lính của liên quân phương bắc kéo dây làm pháo tự hành kích hoạt, đạn bay vút đi qua 15km để rơi vào mục tiêu được định vị bằng UAV tầm thấp.

“ Nạp đạn nổ!”

“ Thuốc phòng liều 2, đạn nổ nhiệt áp!”

“ Đã nhập tọa độ!”

“ Bắn!”

Khẩu đội pháo tự hành khai hỏa đạn nhiệt áp liều trung bình.

Nó sẽ thổi bay cả một góc phố, sức hủy diệt vô cùng khủng khiếp.

Các lữ đoàn tinh nhuệ của liên quân phương bắc, một tổ chức quân sự riêng của những nước cộng hòa liên bang nằm trên khu vực đông bắc á.

Họ đã tới để giải quyết mớ hỗn độn mà Hoa Hạ cùng liên quân miền nam không thể giải quyết được.

Dù nằm trong một Liên Bang các quốc gia, thể chế chính trị có phần thống nhất. Nhưng tình hình là bắc và nam chia làm hai phe quân sự, phía bắc vốn là lá chắn của cả Liên Bang trong 40 năm chiến tranh, giờ đây tiếp tục thực hiện nghĩa vụ của mình.

Các lữ đoàn tinh nhuệ, dày dặn kinh nghiệm từ phương bắc dễ dàng dọn dẹp tỉnh Phúc Kiến và kế tiếp là Ninh Giang.

Một cuộc chiến ác liệt được giấu kín bởi truyền thông Hoa Hạ theo lệnh của chính quyền trung ương.

Chỉ những người phương bắc mới hiểu thứ họ đang đối phó là gì, và làm sao để chiến thắng chúng.

Bạn đang đọc Chiến Tranh Thế Giới Khác sáng tác bởi Sangngoan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Sangngoan
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.