Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mỗi nơi mỗi hoàn cảnh

Tiểu thuyết gốc · 10846 chữ

Khu vui chơi.

Trong khu vui chơi Disneyland Hạ Liêu.

Ánh Nguyệt dẫn hai đứa trẻ xuống khỏi đu quay mặt trời khổng lồ, Quả Quả và Hằng Liên đều vô cùng thích thú khi đã được ngắm nhìn toàn cảnh công viên từ trên cao.

“ Dì Nguyệt ơi, cháu muốn đi đu quay nữa.”

Quả Quả nũng nịu đòi muốn đi lại lần nữa.

Nguyệt tươi cười xoa đầu đứa cháu, nói nhỏ.

“ Ừ. Nhưng chúng ta còn có rất nhiều trò chơi chưa thử nữa, cháu có muốn chơi những trò đó trước rồi ba chúng ta sẽ lại quay lại đu quay tiếp không?”

“ Dạ vâng.”

Mặc dù rất muốn nhưng Quả Quả vẫn là một đứa trẻ ngoan, biết nghe lời.

Hằng Liên đột nhiên kéo tay mẹ.

“ Mẹ…Mua cho con và Quả Quả kẹo dẻo họ làm đi ạ.”

Chỉ tay về quầy bán kẹo kẻo đẳng trước.

Nguyệt cũng vui vẻ dẫn hai đứa tới đó. Liên và Quả rất thích thú nhìn cách người bán hàng quấn kẹo nhiều vòng tạo thành hình dáng đẹp, mỗi đứa cầm hai cái kẹo ăn ngon lành.

Họ tiếp tục vui chơi ở mê cung nhà gương, Nguyệt phải cẩn thận dắt đám trẻ di chuyển qua một mê cung toàn gương kì ảo, đi không cẩn thận có thể bị va quệt khá đau.

Sau đó vào nhà bóng cười, cô thản nhiên đẩy hai đứa vào một biển bóng khi còn đang trên cầu cao.

“ Hai đứa ở dưới đó đi…”

“ Mẹ đẩy chúng con!”

“ Há há há…”

Nguyệt phá lên cười đầy thỏa mãn.

Sau đó ba người lại kéo nhau ra nhà ma, Quả Quả đã làm hai mẹ con Nguyệt giật mình khi mất tích không thấy đâu.

“ Quả Quả…!”

Nguyệt vừa gọi, vừa cùng Liên tìm từng chỗ, đôi khi họ còn bị ma dọa. Liên toàn giật nảy mình bởi những trò yếu tim đó, toàn bám theo sát chân mẹ.

Biết Quả Quả thường thích trốn tìm, nên Nguyệt cũng thuận theo mà tìm con bé từng chỗ thay vì chạy tới nơi trực camera ngay.

“ Chị gì ơi, có phải bé này là con của chị?”

Bỗng một nhân viên giả ma, mệt mỏi bế theo cô bé Quả Quả tới.

“ Ủa? Thế nào Quả Quả nhà ta lại phải để nhân viên mang tới tận mặt thế này?”

Nguyệt ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu đáp.

“ Vâng đúng vậy, đó là cháu tôi…”

“ Hầy. Cô bé này bằng cách nào đó tìm thấy chúng tôi trong chỗ tối, cứ bám chân hỏi này hỏi nọ rất phiền toái à.”

“ Ồ. Thật xin lỗi các anh, tôi sẽ đưa cháu nó đi.”

Nguyệt cúi nhẹ xin lỗi, rồi nhanh chống bế Quả Quả rời đi.

Ra tới bên ngoài, cô cười tươi mà vỗ vỗ vào mông bé.

“ Quả Quả nghịch, các chú đuổi ra rồi.”

“ Cháu chỉ tìm thấy chân chú ấy lộ ra ngoài. Dì ơi mấy chú này hóa trang kém xa cháu…”

“ Ha há há…"

Hằng Liên ôm bụng chết cười.

“ Thôi, chúng ta đi xem kịch trước rồi đi ăn nhé…”

“ Yeeee…Kịch!”

Hằng Liên vui sướng hò reo, cô nàng rất thích xem kịch, phim truyện. Bởi nhìn cách họ diễn làm nàng ta say mê.

“ Ăn gà rán nữa ạ…”

“ Được rồi, trước tiên xem kịch, dì cháu chúng ta sẽ đi mua đồ ăn vặt vào đó, sau đó xem xong chúng ta qua quán Lotteria nhé.”

“ Vâng. Cháu ăn nhiều lắm.”

Quả Quả đáp với một chút ngượng ngùng, nhưng dì của cô bé rất chiều cháu.

“ Không sao, ăn hết cả quán cũng được dì không thiếu tiền, nhưng cháu phải đảm bảo mình sẽ không tăng thêm cân.”

“ Dạ…”

Quả Quả bó tay luôn, xem ra không thể ăn được cả quán thật.

“ Vậy chúng ta đi thôi mẹ.”

Cứ thế ba người dắt tay nhau tới toà lâu đài đằng xa, nơi tổ chức kịch thiếu nhi nổi tiếng.

Ngoài kịch, ba người còn xem qua cả diễn xiếc trong đó, nơi mà Quả Quả nhảy cẫng lên mỗi khi những nghệ sĩ biểu diễn xiếc thú.

Hằng Liên thì như thể là đạo diễn, thuộc lòng cả lời thoại của các diễn viên.

Nhìn hai đứa nhỏ thích thú như vậy, Nguyệt rất vui. Nhất là Quả Quả, con bé ở nhà không thường được bố mẹ dẫn đi chơi, có chăng chỉ là bảo mẫu dẫn đi đây đó vài nơi.

Còn với Quả Quả, cô bé chỉ thích nhất là ở với dì và chị Liên. Bởi hai người rất chiều cô bé, vẫn luôn chơi cùng cô bé.

Trước kia, Quả Quả còn được dì Nguyệt nuôi nâng một thời gian khi mà bố mẹ cô bé có việc phải đi xa. Lúc đó với một đứa trẻ, người chăm sóc cô bé chính là người thân thiết nhất, khi đó Quả Quả chỉ chịu nghe lời mỗi dì Ánh Nguyệt.

Còn bây giờ, tuy lớn khôn hơn. Quả Quả vẫn thoải mái nhất khi ở với gia đình của dì, chị Hằng Liên cũng giống như dì rất yêu thương Quả Quả, cô bé như hòa mình khi đi chơi với hai người.

Những đứa trẻ ranh mãnh.

Trong cửa hàng gà rán, Liên và Quả đang ăn gà một cách ngon lành.

Còn Nguyệt, cô đã ăn xong sớm từ lâu và vẫn đang ngồi nhìn hai đứa trẻ ăn uống, càng nhìn chúng cô càng tủm tỉm cười.

“ Chúng đáng yêu quá, mỡ loáng trên má…”

Khi ăn hết một suất gà, cô lại hỏi chúng còn đói không. Nếu có lại gọi tiếp vài suất gà nữa.

“ Mẹ không ăn ạ?”

Liên hỏi mẹ, cô để ý mẹ mình chỉ ngồi đó chống má mà cười cười nhìn hai đứa ăn.

“ Mẹ không ăn nhiều, hai con cứ ăn thêm đi.”

“ Dì không thích ăn gà rán ư?”

“ Dì cũng thích ăn món rán, nhưng dì thích nhìn hai đứa ăn hơn.”

Nguyệt đáp, lại nháy mắt với hai đứa.

Tới khi ăn no, ba người vui vẻ ra ngoài. Họ định tới đu quay mặt trời vốn có vòng quay khá lâu để vừa nghỉ ngơi, vừa ngắm cảnh.

Nguyệt thủ thỉ với hai đứa.

“ Sau khi chơi vòng quay xong, chúng ta tới một quán nước gần đây nhé. Dì có người bạn làm thêm ở đó.”

“ Vâng thưa dì.”

Quả Quả vâng lời, còn Liên cũng gật đầu ưng ý.

Cứ thế, ba người tiếp tục ngồi một tiếng đồng hồ trên đu quay khổng lồ, trong lúc hai đứa trẻ nhìn thế giới của chúng bên ngoài cửa kính, Nguyệt tiện thể chợp mắt một chút.

“ Dì ngủ rồi?”

“ Hai chúng ta chụp lén đi…”

Hai đứa trẻ lén bàn mưu chụp trộm ảnh Nguyệt khi đang dựa đầu vào kính mà thiu thiu ngủ không biết gì.

Chúng như những nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, chụp vài tấm với nhiều góc khác nhau, khi nhìn vào cảm giác rất tuyệt.

Cộng với việc Nguyệt cũng là một mỹ nữ chứ không hề tầm thường, lại càng làm ảnh chụp thêm đáng giá.

Hai người này nghịch như quỷ sứ, gửi ảnh vào trang Boschat của người nhà, rồi còn tiếp tục đăng trộm vào bản tin trong tài khoản mà Liên đang dùng.

“ Như này, mẹ chị sẽ sớm có người để ý tới.”

“ Chị Liên, chị muốn dì có bạn trai á?”

“ Đúng rồi. Quả Quả có muốn mẹ chị có bạn trai không?”

Quả Quả lắc đầu.

“ Không. Nếu dì có bạn trai rồi, thì dì sẽ không quan tâm tới chúng ta nữa mất…”

Liên cười, gõ đầu vì thấy đứa em còn rất ngây ngô.

“ Ngốc. Chẳng nhẽ em và chị lại ích kỉ tới nỗi muốn mẹ chị mãi mãi bên cạnh chúng ta? Mẹ chị cũng là người lớn, cũng cần có một người lớn khác để nương tựa chứ…”

“ Vậy ạ?”

Quả Quả ngạc nhiên hỏi.

“ Tất nhiên, chị sau này lớn lên sẽ phải đi xa, em sau này về ở với bố mẹ em. Thì hóa ra mẹ chị lại cô độc một chỗ sao, như thế không tốt.”

“ Nhưng chị rồi lại về thăm dì mà?”

“ Ôi bé ngốc, chị làm sao có thể ngày nào cũng về được, có khi như thế mẹ lại không vui.”

Nghe Liên nói vậy, Quả Quả cũng hiểu ra phần nào. Cô bé gật đầu đáp.

“ Vậy chị làm đi, đăng ảnh lên để thu hút người khác.”

Liên bấm nút đăng, và như vậy là xong.

“ Vậy sau này dì vẫn yêu thương chị em mình chứ?”

“ Mẹ Nguyệt luôn yêu thương chúng ta, dù có chuyện gì đi nữa…”

Liên xoa đầu Quả Quả, phấn khích trong lòng vì làm được việc tốt.

Còn Quả Quả, nghe thế cũng thấy yên tâm rất nhiều. Cô bé thầm nghĩ.

“ Biết đâu như thế, dì lại vui hơn thì sao. Dì sẽ được người đó cưng chiều như cách dì yêu thương mình như vậy.”

Con bé đã có thể tưởng tượng về một tương lai mai sau rất là hạnh phúc của dì.

Bởi Quả Quả có thể để ý, đôi lúc dì Nguyệt lại có vẻ mặt muộn phiền, trầm tư như mong muốn điều gì đó. Quả Quả rất yêu quý dì của mình, cô bé đã được dì yêu chiều rất nhiều, giờ cô muốn dì được người khác đối xử tương tự.

Đáng tiếc, Nguyệt vẫn không hay biết gì về trò nghịch của hai đứa nhỏ này.

Gặp lại bạn cũ.

Ba người sau khi nghỉ ngơi trên đu quay, liền ra về.

Bắt một chiếc taxi tới khu phố nhỏ, họ xuống xe và đi bộ tới cửa tiệm nước hoa quả phía trước.

Mặc dù là cửa tiệm hoa quả, nhưng lại có sẵn hai người lực lưỡng ngồi ngay ngoài cửa, họ trông như xã hội đen hơn là khách.

Những người này ngồi bên ngoài suốt đêm tới sáng, bất thường.

“ Xin chào.”

Quả Quả nhanh nhảu cất tiếng đầu tiên khi đẩy cửa vào, cô bé đang rất thèm một cốc nước ép táo nên chạy tới cửa tiệm trước, vô tư đẩy cửa vào.

“ Tiệm giải khát Thông Quý xin chào đón quý khách.”

Nhân viên vẫy tay với cô bé, bên trong cũng có vài vị khách ngồi quanh quẩn uống nước.

“ Cho cháu hai nước ép táo, một nước ép nho.”

“ Có ngay, cô bé đợi chú một chút.”

Vừa lúc, Nguyệt cùng con gái bước vào.

“ Ồ…”

“ Ngạc nhiên chưa…”

Nguyệt cười.

“ Chị. hôm nay chị ghé qua.”

“ Ừ, sẵn tiện dẫn bọn nhỏ đi chơi nên ghé qua thăm cô cậu.”

Người nhân viên nữ bên cạnh tươi cười chạy ra bắt tay.

“ Quý hoá quá, chị và các cháu lại đây ngồi.”

Dẫn Nguyệt cùng hai đứa trẻ tới một chỗ ngồi khuất tầm đằng sau, gần với cửa kho hàng nhỏ.

“ Nước tới ngay đây.”

Không ngờ vừa hay nước tới nhanh như vậy, hai đứa trẻ vô tư ngồi đó thưởng thức.

Người nhân viên nam giơ tay.

“ Chị, vậy đây là…?”

“ Đứa lớn là Hằng Liên, con chị. Đứa nhỏ là Quả Quả, cháu ruột của chị.”

“ Ồ hô.”

“ Chào cô chú đi hai đứa.”

Liên và Quả Quả đều lễ phép chào, vừa hay cô kia tặng cho mấy cái kẹo.

“ Hai đứa rất ngoan.”

“ Chú này là Cao Minh, và cô ở bên là Nhã Kỳ vợ chú ấy. Họ đều là bạn cũ của mẹ hồi còn ở Hoa Bắc.”

Nguyệt giới thiệu qua hai người cho bọn trẻ, chúng gật đầu lia lịa, nhìn hai người kia với ánh mắt thân thiện.

“ Vậy mời thưởng thức nước nho mà chị thích.”

“ Cảm ơn.”

Nguyệt vui vẻ uống một chút, sau đó hỏi hai người.

“ Buôn bán tốt chứ?”

“ Cũng tàm tạm chị ạ, ngày được ngày không. Chúng em nghĩ cần hỏi ý kiến chị vài chuyện…”

Nhã Kỳ nói với câu từ mở, còn Cao Minh thì mở cửa kho đi vào.

Nguyệt cũng đứng dậy.

“ Hai đứa nghe thấy đó, cho mẹ một thời gian nhỏ để tâm sự với hai người bạn.”

“ Vâng, con sẽ trông Quả Quả.”

Liên hiểu chuyện đáp.

Vậy là Nguyệt theo hai người vào đó, cửa đóng lại. Hai người nhân viên khác thay họ ở bên ngoài tiếp khách.

Một người còn nói nhỏ với hai đứa trẻ.

“ Mẹ các cháu là khách quen của quán, nên hai đứa cứ gọi thoải mái, hôm nay chủ quán khao hai đứa…”

“ Uây…”

“ Vậy chúng cháu sẽ gọi thêm ạ.”

Bên trong kho.

Nhà kho rộng hơn người ngoài tưởng rất nhiều, không có cửa sổ và chỉ có một cửa thông gió kín đáo.

Đèn sáng trưng, một bộ bàn ghế bên trong cùng xung quanh là hàng hóa, bình nước và một cái máy tính.

Nguyệt và hai người kia vô tư ngồi lên ghế, nhìn nhau mà cười.

Họ nói thật với nhau trong một căn phòng đủ bí mật.

“ Vậy?...Tin tức tệ?”

“ Vâng, vừa tốt vừa xấu…Cô chủ.”

“ Tin xấu trước đi.”

“ Tình hình là chúng em nhận thấy chính quyền Hoa Hạ dậm chân tại chỗ sau những sự việc ở phía tây, bây giờ tồi tệ hơn dân chúng không biết gì, quân đội cũng không. Bọn TLA có thể là một tác nhân có chủ đích, nhưng thực chất vụ Ninh Giang cũng một phần vì thời điểm tới sớm…”

“ Tôi đã nghe chuyện này từ thuộc cấp cũ ở liên quân, dù sao cũng đã gửi lực lượng tới đó.”

“ Vâng, tin tốt là hiện không có gì bất thường thêm, chúng em vẫn liên tục truy lùng lũ chuột và bọn diều hâu ở khắp nơi. Tuy nhiên bắt được cáo thì không được, chị biết đó hắn là quan chức cấp quá cao.”

“ Tôi biết, như vậy là được.”

Hai người len lén nhìn Nguyệt ung dung ngồi đó nghe, vẫn nhâm nhi cốc nước nho.

Họ chỉ lo là chị ta nổi trận lôi đình, nhưng hóa ra Nguyệt đã tiên liệu hết từ lâu nên không bất ngờ.

“ Vậy, có đánh rắn động cỏ rồi?”

“ Vâng, không thể tránh được thưa cô chủ. Chúng ta bị bắt mất một vài người bởi mật vụ Hoa Hạ, nhưng cô chủ yên tâm, chúng không thể tra ra gì.”

“ Vậy là tốt rồi, có thể cứu được họ không?”

Trước câu hỏi của Nguyệt, hai người chỉ nhìn nhau mà lắc đầu.

“ Hiện giờ hết cách ạ, chúng em chỉ có thể đợi tới cơ hội khác.”

“ Nếu bùng phát, thì lúc đó cứu được dễ dàng nhất…”

Nguyệt ung dung nói, cũng chỉ còn 1 năm nữa mà thôi.

“ Vậy chúng ta sẽ tổ chức các nhóm thám sát tình báo và thực thi thành hai phía một tới giải cứu đồng đội và thu thập tin tức, phía còn lại sẽ rút lên phía bắc.”

“ Được, đó là cách tốt nhất.”

Nguyệt nhìn ra phía cửa.

“ Nhất định phải bảo vệ thật tốt cho gia đình của tôi, dù có dùng cả mạng người!”

“ Vâng, chúng em hiểu ạ.”

Tiếp tục, họ mở máy tính ra.

“ Dường như miền nam vẫn còn hi vọng, các nhà khoa học vẫn còn những viện nghiên cứu chạy hết công suất.”

“ Hừm, cho dù thế thì quá chậm đi. Vậy những nước khác lúc này như nào?”

“ Họ cũng giống Hoa Hạ, mặc dù chúng ta nhận thấy họ có mối quan tâm nhất định tới chủng bệnh, nhưng cũng chỉ tới vậy.”

Nguyệt băn khoăn một lúc, rồi ra yêu cầu.

“ Vậy hãy rút những thành viên của chúng ta cài cắm bên ngoài trong diện thành phần quan trọng để ưu tiên trở về. Còn lại, tiếp tục duy trì hiện trạng tới ngày bùng phát.”

“ Vâng, vậy còn nhiệm vụ tiếp theo ạ?”

Nhã Kỳ hỏi.

Nguyệt cười, xoay nhẹ ly nước rỗng.

“ Vẫn như cũ, nhiệm vụ của các người tiếp tục thu thập tin tức về tình trạng các khu vực cài cắm, thông tin đáng chú ý dù là nhỏ nhất cũng phải thu thập và tổng lược. Ngoài ra ưu tiên cao diệt những kẻ gây khó khăn cho chúng ta hay những kẻ trong danh sách, sau đó tới ngày bùng phát thì dừng mọi hoạt động lại mà rút về các căn cứ khu vực đã chỉ định, rồi đợi lệnh.”

“ Vâng.”

Hai người cúi đầu cung kính.

“ Thưa chị, tin tức về tên Osman đó, tên hắn thực ra là Du Lập Thành, là người Hoa Hạ. Hắn đã mất tích khỏi nơi giám sát ở Liên Minh, bên đó bây giờ đang tổ chức tìm hắn…”

Nghe tin này, Nguyệt tới giật mình. Đứng dậy gặng hỏi ngay.

“ Hắn là người Hoa Hạ? Có ảnh chứ?”

Cao Minh mang ra một tấm ảnh, có thể thấy một nửa khuôn mặt của một người đàn ông gốc á đang lên xe.

“ Đó là bức ảnh duy nhất mà mạng lưới của chúng ta tìm được, hắn quá bí ẩn ạ.”

“ Tiếp tục truy tìm về hắn, điều tra mọi thứ có dấu tay của hắn. Nếu bắt được về đây thì quá tốt, còn không giết tại chỗ!”

Nguyệt thở mạnh, tay nắm chặt bàn tới mức nứt toác vỏ. Cô đang rất rất phẫn nộ trước kẻ đó.

“ Vâng, như ý cô chủ…Nhưng thực cơ hội rất nhỏ, kể cả với chúng ta. Hắn cứ như được trời che chở vậy.”

“ Hầy……”

Nguyệt phải cau mày, xoa trán vì mệt mỏi với những chuyện đó.

“ Tên khốn đó gây ra tất cả mọi chuyện rất tồi tệ mà lại được trời đất chở che ư? Đạo lý ở đâu!”

“ Kể cả có là gì thì cũng phải truy bắt hắn cùng đồng bọn, đó vẫn là mục tiêu quan trọng nhất hơn cả những việc ưu tiên khác.”

“ Vâng, chúng em luôn gửi những người giỏi nhất đi thực hiện việc này…Ít nhất chúng ta có thể hiểu mưu đồ của hắn như thể thỏa mãn ý muốn cá nhân.”

Nhã Kỳ tiết lộ với cảm xúc khó chịu.

“ Đó quả là tên khốn nhất mà tôi từng biết!”

Cao Minh còn tức giận hơn, nhưng không thể bằng Nguyệt.

Cô gái này chỉ đang cố kìm nén để biểu hiện bên ngoài thật bình tĩnh nhất trước hai người.

Bởi tên đó là một kẻ thù không đội trời chung của tất cả họ.

“ Cuối cùng, một trong những kẻ đã hại nhà họ Mạt. Đã được tìm thấy đang trú tại nhà riêng là cơ sở được cấp bởi chính quyền Hoa Hạ, nằm trong vùng nội thủ đô Nam Kinh…”

Bây giờ Nhã Kỳ mới dám nói ra điều này, vì cô muốn cô chủ nếu có mất bình tĩnh thì cũng là lúc họ đã gần nói chuyện xong.

Đúng như cô nghĩ, Nguyệt tức tới nỗi bóp nát ly thủy tinh.

Tiếng vỡ của ly làm không khí trong phòng im lặng hẳn, cùng với đó là hình ảnh Ánh Nguyệt đứng lặng một lúc.

Hai người chỉ có thể nhìn thấy một bên của cô chủ, bị mái tóc che đi khuôn mặt mà họ chắc chắn là đang rất đáng sợ.

“ Thưa...”

Nguyệt vẫn không nói gì, cho tới khi như đã cảm nhận được tay đang chảy máu nhẹ.

Nhìn xuống mới thấy một vết rách nhỏ ở lòng bàn tay, Nguyệt nhìn nó mà trầm tư.

“ Vậy…Giết hắn đi!”

“ Vâng.”

Cao Minh vâng lời ngay tức khắc, anh đã chờ câu này từ lâu.

Nhưng Nhã Kỳ có điều muốn phản đối, vì nhiều lý do khách quan.

“ Không thể, đó là nhà nằm trong khu vực mà quan chức sống, Hoa Hạ chắc chắn bố trí rất nhiều vệ sĩ và cảnh sát, đặc nhiệm quanh đó……”

Nguyệt nghe vậy, đáng lẽ có thể tức giận quát lại. Nhưng cô lại rất điềm nhiên lấy khăn ướt quấn lại bàn tay bị thương, buộc nó cẩn thận.

Sau đó, nhìn về hai người kia.

“ Vậy theo hai người thấy, có khả năng xử lý hắn không?”

“ Cô chủ còn chưa biết tên hắn…”

“ Tôi hỏi là có thể không?”

Nguyệt nhấn mạnh một lần nữa làm Nhã Kỳ phải im lặng ngay.

Cao Minh thay vợ đáp.

“ Có thể, khả năng thành công là 50 trên 100.”

“ Vậy là được, lập tức sớm thi hành ngay. Còn tên của hắn, hay người thân hắn là ai, hắn có chức vụ gì tôi không muốn biết.”

“ Dạ.”

Nguyệt cứ vậy quay đi, cho đến khi tới cửa rồi lại ngoảnh đầu.

Hai người kia vẫn ở đó, sẵn sàng nghe cô nói.

“ Hắn có gia đình không?”

“ Thưa, có 1 vợ và 2 đứa con…”

Nhã Kỳ nói, mà rất lo lắng.

“ Không lẽ cô chủ định giết cả nhà hắn!”

Ngay cả Cao Minh cũng cùng mối lo.

“ Không ổn, ánh mắt đó…!”

Nguyệt đã có ý định đó, nhưng lại thay đổi vào phút chót.

“ Bỏ đi, tôi chỉ muốn hắn chết, những người khác không cần thiết.”

Nói xong cửa mở ra, cô cứ thế rời đi và đóng cánh cửa lại.

Đôi vợ chồng ở lại, nhìn nhau mà thở phào. Như vậy một số mệnh lệnh và nhiệm vụ từ họ sẽ truyền cho các thành viên khác.

“ Vậy cố gắng thực hiện mọi thứ có thể để hoàn thành yêu cầu của cô chủ.”

“ Về gia đình của tên đó, có lẽ chúng ta nên nhắm vào lúc hắn ở nhà một mình.”

Hai người bàn luận, rồi gật đầu chốt kế hoạch được vạch ra.

Tấm lòng của một người mẹ.

Nhìn thấy mẹ đi ra, Hằng Liên vẫy tay chào.

Quả Quả thì lon ton đi tới.

“ Dì, con thấy dì có vể ôn lại chuyện cũ với họ khá lâu.”

“ À hà. Lâu vậy sao con?”

“ Vâng, chúng con ăn vặt, uống nước mãi mới thấy dì ra.”

Nhìn Quả Quả xoa bụng tỏ vẻ no căng, còn Liên thì đang dọn lại rác vứt xuống thùng bên dưới.

Nguyệt chỉ cười.

“ Vậy hai đứa đã muốn về chưa?”

“ Vâng.”

Tiếp đó, họ thanh toán rồi ra về, cô lại dắt hai đứa trẻ đi dạo trên đường, kiếm cái taxi nào đó.

Mặc dù chúng hồ hởi cười đùa, nhưng trong lòng Nguyệt vẫn còn rất phức tạp do chuyện vừa rồi.

Bỗng Liên cầm lấy bàn tay bị thương đó.

“ Mẹ bị đứt tay rồi?”

“ Ớ.”

“ Không sao, chẳng may rách nhẹ một cái thôi.”

Nhìn Liên, Quả Quả. Nguyệt hiểu đây là những gì đã níu kéo chút tính người còn lại của cô vào lúc đó. Nếu không, như một lẽ tất yếu cô sẽ ra một mệnh lệch cay nghiệt và tàn nhẫn với kẻ thù cũ của mình.

Tuy vậy, bây giờ cô lại không thấy hối hận vì một chút mềm lòng đó, trái lại còn rất thanh thản và hưởng thụ niềm vui hiện giờ.

“ Chấp niệm này đã không còn quan trọng nữa, vậy thôi…”

Nguyệt nghĩ vậy, về chuyện vừa rồi.

Họp hội đồng chỉ huy cấp cao của liên quân.

Trong một boongke ngầm ở phương bắc lạnh giá, nằm cạnh núi Avachinsky, gần thủ đô Petropavlovsk của cộng hoà Kamchatka.

Một quốc gia cộng hoà có lãnh thổ bao chọn vùng bán đảo Kamchatka, trực thuộc Liên Bang Đông Á được 20 năm. Bây giờ là một thành viên trong nhóm quân sự, chính trị mang tên liên quân phương bắc.

Là một đối nghịch với liên quân miền nam.

Phương bắc với hoàn cảnh lịch sử, văn hóa cùng tinh thần đoàn kết tự cường đã gắn kết nhau lại để chống chọi mọi mùa đông lạnh giá của thời đại.

Một cuộc họp của những chỉ huy quân sự có trách nhiệm đã gửi quân tới Ninh Giang và Phúc Kiến.

Họ được nhóm lại họp với sự triệu tập của Hâng Nghiên, phó tổng tư lệnh của liên quân phương bắc, người nắm quyền lực quân sự cùng ảnh hưởng chính trị rất lớn trong liên quân.

Cuộc họp bắt đầu với một video quan sát đêm cảnh một cuộc đột kích nhà máy dầu được camera cá nhân gắn mũ của lính ghi lại.

Có thể nhận ra họ là thuộc đơn vị K, nhờ vào biểu tượng được khắc lên mũ đội đầu.

Họ di chuyển theo trật tự trong nhà máy tối tăm, camera nhìn xuyên qua đêm tối.

Một người đi đầu ra hiệu tiến chậm lại.

Sau đó, camera như được nghiêng theo đầu, nhìn sang một góc nơi có ba bóng người di chuyển cứng nhắc, lâu lâu còn giật giật người.

Nhanh chóng, ba người bị hạ guc. Cả đội tiếp tục tiến vào, lách nhẹ qua một góc tường bị vỡ.

Họ từ từ đi dọc một giàn giáo thép, từ từ nhìn xuống một cách cẩn thận.

Bên dưới là một cảnh tượng cực kinh dị.

Một đám thịt, máu và dịch bầy nhẩy la liệt, ngậm úng cả một góc nhà xưởng kiểm soát máy móc lọc dầu.

Bên còn lại là năm sinh vật khổng lồ, một thì loằng ngoằng súc tu thịt, hai còn lại là những gã khổng lồ tới 5m đang ngồi im.

Cùng hai sinh vật giống thằn lằn bò sát khổng lồ với thân to chỉ bằng một con ô tô nhỏ nhưng đuôi thì dài khủng khiếp.

Cái đầu của chúng nhìn rất na ná giống người, nhưng răng và xương sọ bị biến dạng dài ra một chút.

Chúng nhai ngấu nghiến mấy cái xác đang thối, bên cạnh đó vẫn còn vài người còn sống khỏe mạnh đang khóc lóc khi thân thể bọ bị sinh vật toàn sợi thịt kia bám vào hút chất nhầy.

Nó một bên hút dịch người sống, bên còn lại cuộn những thớ thịt thối cùng chất bầy nhảy ở góc tường thành cục thịt, đưa ra cho hai con thằn lằn ăn.

Một cảnh tượng ghê rợn tới tột cùng, đủ khiến một vài vị chỉ huy lão luyện trong phòng họp cũng thấy ớn người.

Thử hỏi riêng cái mùi dịch nhầy lên men thối đó đối với lính ở thực địa cũng đủ gây bất tỉnh, may họ trang bị đầy đủ mũ áo giáp bao bọc toàn thân kín từ đầu, cổ tới khớp tay chân, một lớp áo bảo hộ sinh hóa và một lớp áo chống vết đâm chém.

Bình dưỡng khí và mặt nạ phòng độc đầy đủ.

Camera nhìn sang giàn thép đối diện cũng có một tốp lính tương tự đang tiến vào lặng lẽ. Những chiếc giầy được làm chống gây tiếng ồn đã phát huy tác dụng rất tốt.

Một người phía đối diện liên lạc qua radio một cách chầm chậm.

“...Chuẩn bị, cả hai cùng khai hỏa!......”

“...Tốt, K1 sẵn sàng…”

“...K2 sẵn sàng...

“...Chú ý, bắn vào mắt chúng...”

Một người đứng lên, rồi ngắm bắn vào sinh vật toàn sợi thịt đó, nã một phát đạn cối báo hiệu hành động.

Viên đạn nổ tung đốt trụi lập tức sinh vật đó cùng toàn bộ cỗ bầy nhầy và cục thịt thành một biển lửa, rõ ràng chúng giống dầu sinh học dễ cháy.

Lập tức, tất cả đứng lên chĩa súng vào 4 tên to xác, nã cấp tập vào chúng.

Mục tiêu là đầu vào mắt để chúng bị mù.

Một số người cầm súng phun lửa loại không cần đốt đầu nòng để đảm bảo bí mật.

Họ phun thẳng vào bọn chúng mà không chần chừ.

Mặc cho kể cả có vài người còn sống bên dưới, họ cũng không giải cứu, thiêu thì thiêu cả cụm cho nhẹ nợ.

Mấy con quái gào lên một cách kinh hoàng, đủ để khiến video trực tuyến này bị rè tiếng ồn, nhưng chúng không gào được lâu vì ăn đạn lựu nổ, dần chuyển sang âm thanh rên rỉ của đau đớn.

Một con thằn lằn quật đuôi dài đập nát một nửa giàn thép đối diện.

Vài lính K bị rơi xuống đó, kết cục của họ chắc chắn là chết không dễ chịu.

Nhưng những người khác như đã quen thuộc, không hề sợ hãi hay chùn bước dù chỉ một giây trước chuyện này. Tiếp tục tập trung hỏa lực vào kẻ thù của họ.

Những tên to xác dù khỏe như vậy, khó bị thiêu chết nhưng lại không đủ khôn ngoan để tự vệ, nhanh bị súng bắn hỏng mắt mà di chuyển loạng choạng.

Một vài lính vác súng chống tăng bắn nổ đầu hai tên đó trước, khiến chúng gục xuống.

Hai con thằn lằn còn lại khôn hơn, lấy đuôi che đi phần đầu.

Chúng chớp cơ hội thổi một thứ dung dịch ngược lại giàn thép.

Tệ hơn thứ đó bắt lửa, cháy ngược lại lính K một phía giàn sắt.

Bao gồm cả người đang đeo camera trên đầu, video nhanh chóng bị tắt trước tình cảnh cháy thành khúc củi của mấy người lính.

“ Có vẻ như camera bị lửa cháy quá nhiệt nên đã hỏng……”

Một nữ sĩ quan mặc quân phục mùa đông màu xám xanh với áo khoác từ dạ len và mũ lông mềm Ushanka đính ngôi sao vàng mang phong cách Liên Xô cũ trước đây, cô ta đứng bên màn hình LCD lớn giải thích về lý do video quay trực tiếp bị mất theo cách hiểu của mình.

Đó là Hâng Nghiên, phó tổng tư lệnh và là người chủ trì cuộc họp này.

Một chỉ huy trong cuộc họp bày tỏ sự lo lắng.

“ Vậy cuộc đột kích đã thất bại?”

“ Không, chúng ta đã thành công diệt một ổ quái biến dị cấp 3.

Nhờ bộ đồ bảo hộ sinh hóa chống bắt lửa mà lính chỉ bị bỏng thay vì chết cháy.

Những tiếng thảo luận bắt đầu xuất hiện, dựa vào một video trực tiếp cũng có thể giúp giới chỉ huy xác định được tình hình tổng thể.

“ Chúng ta không thể chỉ dựa vào các đội K…..”

Một người phát biểu.

Một người khác cũng hỏi ngược lại anh ta.

“ Ý anh là sao? Họ là những người giỏi nhất.”

“ Tôi muốn nói là chỉ các đơn vị K tiếp cận sâu các thành phố là không đủ, họ tuy là những lực lượng tinh nhuệ hàng đầu, nhưng số lượng không nhiều. Tình trạng ở Phúc Kiến là đang cầm cự, còn ở Ninh Giang thì gần như thất thủ với 90% diện tích đã bị mất kiểm soát...”

Hâng Nghiên vỗ tay hưởng ứng, làm mọi ánh mắt hướng về cô.

“ Rất tốt, đó là những gì tôi muốn nói với các vị qua đoạn video này. Nếu thay vì dùng một trung đội đi dọn dẹp ổ cấp 3 trong nhà máy thì thực bất tiện. Có khi dùng vài lính trinh sát hay robot thâm nhập vào, rồi từ đó đánh dấu cho máy bay ném bom nhiệt áp có lẽ khả thi hơn hẳn.”

“ Vâng, tôi đồng tình với cô Nghiên. Chúng ta nên bắt đầu đẩy các lữ đoàn chính quy vốn đang bao vây quanh Phúc Kiến và Ninh Giang vào sâu trong vùng bị chiếm. Tôi cá những vùng đấy cũng chẳng còn mấy bọn TLA. Mà toàn xác sống và lũ biến dị!”

Một lão tướng tán đồng.

“ Vậy quân Hoa Hạ và các thành phần liên quân miền nam có tham gia không? Họ có sẵn sàng hỗ trợ chúng ta?”

Có người lo lắng về việc nếu chỉ phương bắc đẩy quân vào, thì đó là hơi quá sức với họ. Dẫu sao hai tỉnh này là lãnh thổ miền nam, phải do người miền nam tự mình lo lấy.

Nghiên cười.

“ Nếu họ có thể, thì đã không cần chúng ta can thiệp ngay từ đầu…”

Một người cũng đồng thuận, còn nói thẳng ra một cách gay gắt.

“ Cái bọn miền nam đó chỉ giỏi làm kinh tế với đấu đá nhau, tranh giành quyền lực mềm. Chúng không có một chút sự chuẩn bị hẳn hoi nào cho mối nguy tiềm tàng, cũng chẳng có năng lực giải quyết vấn đề này đâu!”

“ Phải đấy…”

“ Nhưng một mình chúng ta tham chiến, làm vậy hơi quá sức và nhiều rủi ro…”

Họ bắt đầu tranh luận sôi nổi. Ai cũng có cái lý của họ, đều là tướng chiến trường nhiều năm nên không thể phủ nhận mọi tính toán của họ.

Lúc này cần một người đưa ra sự thống nhất chung, dù cho có phần ép buộc chăng nữa.

Để tập trung sức lực vào một giải pháp duy nhất.

Người đó khi trước là tổng tư lệnh, nhưng cô ta đang nghỉ hưu và chức vụ đó chưa có ai xứng đáng kế thừa. Giờ người đứng ra là Nghiên.

“ Thôi nào…”

Nghe giọng nói lạnh lùng của cô, tất cả cũng tạm dừng lại để nghe lời Nghiên nói.

“ Không nên bận tâm quá mức tới rủi ro, rõ ràng dù chúng ta có thua trận ở hai tỉnh đó thì cũng không ảnh hưởng tới thực lực của liên quân. Đẩy một vài lữ đoàn tham chiến là cần thiết và nó lợi nhiều hơn là hại.”

Một vài người gật đầu với ý kiến của cô.

Nhưng một người đứng dậy chất vấn, người trẻ nhất trong số những chỉ huy tại đây.

“ Làm vậy là ném quân vào chỗ tối, nướng lính không màng hậu quả. Tôi không chấp nhận để lính của mình đánh nhau kiểu đó!”

Nghiên nhướng mày, nhìn anh ta với vẻ thông cảm.

“ Tất nhiên chúng ta không nên đẩy anh em cấp dưới vào hiểm cảnh. Nhưng vốn dĩ đây là hiểm cảnh rồi mà, cuộc bùng phát đã xảy ra sớm ở một phía, đâu thể trơ mắt chờ tới lúc nó lây lan ra tỉnh thứ 3?”

“ Nhưng...”

“ Phải chấp nhận hi sinh, thiếu tá. Ngay từ đầu tổng tư lệnh tôn kính của chúng ta đã xác định rằng sẽ có mất mát rất nhiều. Bây giờ chúng ta phải đẩy quân vào đó, giao tranh trực tiếp dọn dẹp hàng triệu người đã biến đổi ở từng góc phố, ngôi nhà trong các tỉnh, từ đó chiếm lấy vùng đó làm một căn cứ đứng chân. Đó là chiến lược chung của liên quân phương bắc, không thể vì sợ mất người mà dừng lại.”

Viên thiếu tá trẻ không thể phản bác, vì bây giờ nó là thực tế phải chấp nhận.

“ Vậy thiếu tá, anh tên gì?”

“ Tôi, Arvay cấp hàm thiếu tá lục quân.”

“ Tốt, Arvay. Anh sẽ là người tới đó làm sĩ quan quan sát chiến trường, nhiệm vụ như đúng tên gọi anh sẽ thu thập tình hình, tự mình xử lý tin tức dựa theo phán đoán bản thân và gửi về cho tôi. Đó sẽ là một lần học hỏi kinh nghiệm cho anh đấy.”

“ Dạ vâng.”

Viên thiếu tá trẻ nghiêm chỉnh nhận lệnh, không một lời bàn cãi nào.

Dù sao phương bắc trọng người tài, anh ta cũng phải rất giỏi mới được tới đây ngồi thảo luận.

Sẵn tiện Nghiên đang thiếu một người đáng tin cậy để đi thị sát thực địa, cử người trẻ tuổi nhiệt huyết và có tư tưởng đàng hoàng của một chỉ huy sẽ là hợp lý nhất.

“ Vậy chúng ta chốt vấn đề đẩy quân vào chiến trường phía nam nhé.”

Mọi người nhìn nhau mà hiểu ý, rồi tất cả giơ tay đồng thuận.

“ Tốt. Bây giờ tham mưu xin hãy phổ cập về lực lượng, trận địa ta bố trí.”

Vị tham mưu đứng lên, đi tới thay chỗ Nghiên điều khiển màn hình LCD.

Màn hình lớn chuyển cảnh sơ lược về bố trí quân sự.

“ Chúng ta có 20 lữ đoàn chính quy tại thực địa được bố trí theo kiểu đan xen bao vây với các đơn vị bạn từ Hoa Hạ. Gồm 2 lữ đoàn tăng thiết giáp bố trí ở hai tỉnh, 6 lữ đoàn cơ giới, 5 lữ đoàn bộ binh, 3 lữ đoàn pháo binh. Lữ đoàn K số 8 và lữ dù 99, lữ kỵ binh bay 20. Cùng 1 đoàn công binh và vài tiểu đoàn cận vệ tổng là hơn 190 000 quân mặt đất. Ngoài ra có không đoàn liên hợp 10 kiểm soát bầu trời.”

“ Cũng không phải là ít, chỉ là vẫn thật nhỏ bé so với hàng triệu người biến dị…”

Lời của Lã Toàn, một người cấp hàm tướng khá có tiếng nói, ông ta có thâm niên rất lâu, dày dặn kinh nghiệm.

“ Như vậy thì…Đẩy lữ đoàn dù nhảy xuống biên giới phía tây của Ninh Giang, lữ kỵ binh bay sẽ bay vòng theo biên giới tỉnh để hỗ trợ đơn vị dù. Mục tiêu của họ sẽ diệt tất cả những lực lượng TLA còn tồn động ở biên giới, và cũng chặn hậu bất kì kẻ nào muốn thoát.”

Nghiên đề ra kế hoạch.

Lã Toàn cũng gật gù cười.

“ Ý kiến hay, vậy tôi kiến nghị dùng các đơn vị cơ giới và thiết giáp làm lực lượng cơ động bao vây các thành phố…”

“ Nhưng pháo binh của họ không đủ mạnh để hạ thành phố?”

Một người đáp.

“ Vậy thì nhờ các lữ pháo binh hỗ trợ, họ có trọng pháo hạng nặng và tên lửa đạn đạo tầm thấp, quá đủ để dẹp các thành phố đầy người nhiễm bệnh và phiến quân.”

“ Nhưng Hoa Hạ sẽ nói sao?”

Nghe thế, Alara một nữ sĩ quan pháo binh có lời rất cực đoan.

“ Kệ họ, thành phố của họ nhưng người giành lại là tôi!”

“ Được rồi, vậy như Lã Toàn tiên sinh đề nghị thì pháo binh sẽ là hỏa lực chủ đạo để quét các thành phố, dù có biến thành phố trở nên hoang tàn thì tôi cũng đồng ý, chỉ là nhớ bắn phá cũng có mức độ.”

Nghiên nhìn Alara mà đáp, mong rằng cô ta sẽ kiềm chế.

Alara gật đầu hiểu ý.

Một người cho ý kiến: “ Vậy liệu có nguy cơ chúng ta bị phục kích khi ở địa hình nhiều trướng ngại vật như thành phố, rừng cây?”

Nếu như trong chiến tranh bình thường, thì sự lo lắng của anh ta là hợp lý.

Chỉ là lần này hơi khác.

Lã Toàn đáp: “ Lần này chúng ta chiến đấu với những con quái vật và những cái xác, việc bị phục kích sẽ hiếm xảy ra, chúng không đủ khôn để làm điều đó như một chiến thuật có tổ chức.”

Ý của lão tướng rất đúng, nhưng Nghiên vẫn bổ sung thêm như một lời nhắc nhở họ phải cảnh giác.

“ Ngài Lã nói đúng, vì lần này kẻ thù của chúng ta chỉ có trí khôn bằng con mèo. Nguy hiểm lắm chắc chỉ là vài thể cấp 3 hoặc phiến quân TLA…”

“…Nhưng tôi cũng nói trước tuy đây là một cuộc bùng dịch tự phát, nhưng 1 năm nữa thôi sẽ tới thời điểm bùng dịch khắp nơi, nên nhớ việc mật độ người nhiễm bệnh đông sẽ sinh sôi ra những thể biến dị có trí tuệ không kém con người, có thể chỉ đạo những thể thấp kém hơn tạo thành một đội quân có tổ chức. Giống như thể David…!”

Nghe tới cái tên David, mọi người rùng mình một cái.

Đó là một thể dạng cấp 5 với đặc tính thông minh ưu việt hơn cả người, có năng lực chỉ đạo hàng triệu người bệnh như một dạng tâm trí bầy đàn thống nhất với nó là trung tâm của cả bầy, rất nguy hiểm.

“ Chúng ta còn may mắn chán khi không phải đối đầu với chúng, chỉ có tổng tư lệnh mới đủ trình đấu trí với thứ đó thôi…”

Một sĩ quan tham mưu cảm thán.

Lời của ông ta cũng đại diện chung cho cảm xúc lo sợ của tất cả mọi người trong đây về tương lai sau này.

Cuối cùng, vẫn có vài tiếng ho nhẹ từ Nghiên làm thức tỉnh mọi người khỏi mớ cảm xúc hỗn loạn.

“ Vậy bộ binh sẽ dọn dẹp các vùng còn lại, đây sẽ là việc rất dễ dàng dù những vùng nông thôn và bán đô thị khá rộng lớn, nhưng thưa dân.”

Một sĩ quan trẻ khác đề nghị.

“ Tốt lắm.”

Lã Toàn rất đồng tình với đề nghị đó.

Nhưng Nghiên cũng nhắc nhở.

“ Với các vùng không phải thành phố, xin hãy cố gắng đảm bảo các công trình hạ tầng, sản xuất ở đó còn lành lặn, dù sao đó cũng là vùng dễ kiểm soát.”

“ Hiểu.”

“ Đoàn công binh nên ưu tiên sửa sớm các cây cầu an toàn, còn những vùng quá nguy hiểm ưu tiên cho phá đường để cô lập lại, ví dụ như thủ phủ Ninh Giang nơi có hơn triệu tên nhiễm bệnh cần được chặn hoàn toàn về đường bộ. Xác sống mà men theo đường quốc lộ thì thực đáng sợ…!”

“ Công binh đã hiểu.”

Một sĩ quan công binh đồng ý với mối lo của người đồng cấp kia.

“ Vậy nếu đường cầu an toàn được công binh đảm bảo, thì việc tiến quân sẽ thuận tiện. Đường sắt Ninh Giang cũng cần được khôi phục, thật tệ là lúc trước chúng ta đã quá dễ dãi khi để chỉ huy không đoàn liên hợp 10 cho ném bom bừa bãi.”

Một vị đã có chút lời trách cứ với viên đại tá chỉ huy không đoàn 10.

Ông ta nghe xong có chút lo lắng, khép nép một góc trước con mắt của mọi người.

Nghiên đáp.

“ Vậy đại tá. Ông có lẽ nên chú ý nghiên cứu kỹ hơn các mục tiêu trước khi không kích.”

“ Vâng. Tôi đã hiểu thưa cô…”

Ông ta nghiêm chỉnh đáp, rồi lặng lẽ chui ra đâu đó cho đỡ ngại.

Lã Toàn cười.

“ Tôi e rằng vẫn cần không quân hỗ trợ nhiều, để họ ném bom rải thảm những khu vực có mật độ người nhiễm quá đông đi.”

Nghiên: “ Tốt thôi, còn lại đơn vị K và cận vệ giờ sẽ chỉ lo các mục tiêu giá trị cao cũng như hỗ trợ cho đội nghiên cứ lấy mẫu vật. Cô Sofia sẽ rất vui nếu cấp dưới của mình được K bảo vệ từ đầu tới chân.”

“ Chúng ta phải lấy lòng bên nghiên cứu sinh hóa cơ à?”

Lã Toàn cười cười hỏi.

Nghiên nhún vai trả lời.

“ Tất nhiên, nếu không chúng ta bị coi là vô trách nhiệm với họ mất.”

Mọi người phá lên cười, phải công nhận rằng đội nghiên cứu chính là một trong những động lực để liên quân phương bắc làm một lần nam tiến.

“ Vậy tạm thời khái quát kế hoạch như vậy, cụ thể hơn sẽ do bên tham mưu hoạch định.”

Nghiên nói mà chỉ tay về phía hai sĩ quan tham mưu, họ gật đầu vâng lệnh.

“ Đã rõ thưa cô.”

Cuộc họp cứ như vậy mà kết thúc.

Dư luận miền nam.

Chỉ 1 giờ sau khi một kế hoạch chi tiết được bộ tham mưu vạch ra và mệnh lệnh tấn công ban xuống.

Các lữ đoàn của phương bắc lẫn miền nam bắt đầu ồ ạt tấn công từ mọi hướng vào những vị trí đông dân cư.

Cũng là những vị trí đang có mức độ ô nhiễm biến dị nặng nhất.

Tuy nhiên, Hoa Hạ cùng một số đồng minh miền nam lại đơn phương rút quân, chỉ để lại một lực lượng nhỏ đứng chân vừa để chiến đấu vừa để tượng trưng cho sự có mặt ở vùng lãnh thổ của mình.

Đó là một hành động thiếu trách nhiệm, đi ngược lại với những tuyên bố thắng lợi cũng như quyết tâm của chính quyền trung ương trên truyền thông đại chúng.

Tất nhiên người dân thường không biết sự thật này, họ còn chẳng quan tâm lắm nếu nó không ảnh hưởng tới họ.

Một cuộc khảo sát cho thấy tới 63% số người được hỏi tỏ ra không quan tâm tới vấn đề ở Ninh Giang, hay dễ nói hơn là có quan tâm nhưng cũng chỉ cho có biết. 26% được hỏi tỏ ra quan tâm nhưng không muốn phải dẫn thân quá sâu vào cuộc chiến, còn lại 11% đòi hỏi chính phủ phải có giải pháp mạnh mẽ.

Một cuộc phỏng vấn ngắn được thực hiện ngay trên đường phố thủ đô Liên Bang, Nam Kinh.

Phóng viên.

“...Anh có thể cho biết cảm thấy thế nào khi liên quân phương bắc tham gia hành động dẹp loạn ở Ninh Giang, một lãnh thổ của Hoa Hạ chúng ta?...”

“...Đó là việc của họ, liên quân phương bắc từ xưa tớ nay là tấm khiêng bảo vệ cho toàn Liên Bang. Nên tôi không thấy có vấn đề gì, việc này có khi giúp chúng tôi ít đổ máu và tổn thất chiến phí...”

Một người thanh niên cho hay.

Một người đàn ông trung niên trả lời.

“...Theo tôi thấy năm nào cũng có những xung đột lớn nhỏ ở biên giới mà thôi. Quân đội Hoa Hạ chúng ta tuy hiện đại tinh nhuệ, nhưng đối phó với những phe nổi dậy vẫn là khó khăn, tốn kém. Vì thế, để những lực lượng quân sự sẵn có dày dặn kinh nghiệm và hiếu chiến như phương bắc đảm đương sẽ tốt hơn…”

“...Anh không cảm thấy như vậy làm giảm uy tín của Hoa Hạ trong mắt bạn bè quốc tế sao?...”

“...Không hề. Hoa Hạ vẫn là nền kinh tế lớn nhất thế giới, một siêu cường về dân số, công nghệ và kinh tế. Việc rút khỏi một trận chiến nhỏ không làm vị thế quốc gia tổn hại quá lớn...”

Một cô gái cho biết quan điểm.

“...Thú thật, em chả quan tâm lắm cuộc chiến này...”

“...Là công dân trẻ của Liên Bang, vì sao lại không quan tâm tới tình hình biên giới?...”

“...À thì…Em không biết nữa…”

Một ông lão đi chợ cũng được phóng vấn ké.

“...hưa ông, ông có quan tâm tới tình hình ở biên giới không?...”

“...Ờm. Tôi có nghe đài báo nói vậy...”

“...Vậy ông nghĩ Hoa Hạ rút ảnh hưởng khỏi biên giới là đúng hay sai?...”

“...Rút sớm càng đỡ cho binh lính bớt đổ máu, nó tốt mà...”

“...Nhưng, một số người cảm thấy bực tức về hành động đó, vậy ông nghĩ thế nào ạ?...”

“...Tôi luôn tin tưởng vào quyết định sáng suốt của chính quyền trung ương, vì thế có lẽ nó có lý do nào đó thôi...”

Nhìn chung, hầu hết trong hàng ngàn người được hỏi ở mọi độ tuổi đều tỏ ra ít quan tâm, hoặc chấp nhận hành động của chính phủ hay hiểu rằng nó rất hiển nhiên.

“...Tôi nghĩ rằng, chính phủ nên tập trung phát triển kinh tế và giảm chênh lệch giàu nghèo đi thì hơn. Cô nhìn tôi xem, cuộc sống rất khó khăn đây…”

Một người bán hàng ngoài trời trả lời như vậy.

“...Hoa Hạ mà đã muốn thì dẹp được ngay thôi...”

Một giáo viên cho biết.

Tuyên truyền nhảm.

“...Cuộc nổi dậy ở hai tỉnh biên giới đã tạm thời được dập tắt, công dân Liên Bang tạm thời không cần quá lo lắng bất an về vấn đề an ninh, các lực lượng thực thi và chính quyền chắc chắn sẵn sàng đối phó với mọi mối nguy hại tới an ninh trật tự và tính mạng, tài sản của công dân…”

Những công dân ở ngoài trời đang theo dõi bản tin của chính phủ trên một màn hình rộng của tòa nhà cao tầng, hầu như mọi thành thị của liên bang đều có thứ như này và loa để cư dân dễ dàng biết tin bất kì lúc nào.

“ Hừm, vậy thì không có gì đáng lo nhỉ.”

“ Nếu chính phủ đã nói vậy thì tôi nghĩ lo cũng bằng thừa…”

“ Tôi thực sự không muốn đóng thêm thuế vì chiến tranh, mặc dù chính phủ ta đầy rẫy tham nhũng nhưng vẫn khôn ngoan tránh xung đột.”

“ Tất nhiên, chứ không như lũ miền bắc quân phiệt, vì đói nghèo mà luôn tuyên truyền nhảm tìm cớ gây chiến.”

“ Ý cô là tin đồn về bệnh dịch vốn là vũ khí sinh hóa đột biến người đang xảy ra ở biên giới á?”

“ Đúng, nó thực nhảm nhí. Chồng tôi từng làm bác sĩ, anh ta nói rằng điều đó là ngu ngốc không thể xảy ra.

“ Đúng vậy, ả đàn bà Ánh Nguyệt đó, tư lệnh của bọn quân phiệt chỉ mong tập trung quyền lực của chúng như thời chiến mà thôi”

Những người đàn ông, đàn bà xì xào bàn tán.

Một điểm chung là họ coi thường miền bắc, tất nhiên cũng coi thường mọi tuyên truyền của miền bắc luôn.

“ Chúng ta cũng viện trợ kinh tế cho miền bắc đủ rồi đó…”

“ Phải phải, chúng ta không phải hầu bao, mà là ông chủ của thế giới. Hoa Hạ vô địch không sợ tin đồn nhảm.”

“ Đúng, Hoa Hạ là siêu cường số 1 thế giới, không có gì phải sợ hết bởi không ai có thể động được vào công dân siêu cường…”

Nhân định chung của người dân là không sợ hãi và yên tâm làm ăn, với nền kinh tế phát triển, tư duy của họ là kiếm lợi thời hậu chiến chứ không muốn nhận những thiệt hại không liên quan.

Đương nhiên có căn cứ cho luận điểm đó, Liên Bang Đông Á là tổ chức chính trị thực sự chiến thắng trong cuộc đại chiến thế giới thứ 3 mới kết thúc cách đây 4 năm trước.

Mặc dù sự thật thì nó vốn có thể đã kết thúc từ 8 năm trước nhưng vẫn còn những cuộc chiến nhỏ lẻ diễn ra.

Mà Hoa Hạ là nước bá chủ ở Đông Á, là minh chủ của Liên Bang.

Việc phương bắc gồm những nước lớn như Hoa Bắc, cộng hoà Buryatia Sakhan đều là tiền tuyến phòng thủ cho Liên Bang đã che chở rất nhiều cho miền nam gồm cả Hoa Hạ.

Họ chỉ bị đúng một lần chiến tranh chạm tới cửa trong cuộc tiến công của Liên Minh đâm sâu vào lòng miền nam.

Nhưng cuối cùng Liên Bang đã đẩy lui thành công, và từ đó cuộc chiến gần như đã kết thúc.

Hoa Hạ chịu ít tổn thất, ung dung phát triển và sản xuất nên kinh tế tăng trưởng cực nhanh, và người dân của họ có quyền tự hào khi Hoa Hạ là đầu tầu kinh tế, chính trị của Liên Bang.

Chỉ có phương bắc với sức mạnh quân sự tuyệt đối là vẫn thường khiến người Hoa Hạ cảm thấy bị đe dọa, khiến họ cảm thấy bị coi thường.

Nhưng đôi khi, sự ung dung quá mức của người miền nam là không tốt, họ không thể đứng ngoài cuộc mãi trước những hiểm họa mới đang âm ỉ trực chờ bùng lên.

Một người đeo bịt mặt đã nghe thấy cuộc nói chuyện của đám đông, chỉ khẽ lắc đầu thất vọng.

Cô đi nhanh qua đám đông tụ tập ven đường, tới một quán nước trái cây và ngồi vào đó.

Vừa hay quan đóng cửa, một nhân viên đi tới.

Đó chính là Cao Minh.

“ Thật điên rồ, cô chủ đã quá lo lắng không cần thiết cho đám người miền nam rồi mà!”

Nhân lúc cửa cách âm đóng lại, người phụ nữ cởi bỏ bịt mặt mà hét lên giận dữ.

“ Nào nào bình tĩnh, uống miếng nước đi Vân...”

Một cố nước ép trái cây được đưa tới, người phụ nữ tên Hoa Vân đó uống một hơi hết sạch.

“ Hừ…”

“ Vậy công chúng có quan điểm gì?”

“ Họ đếch tin! Cô chủ vì biết người miền nam có tư duy thời thượng nên đã dùng cách truyền tin đồn qua mạng xã hội để cảnh báo. Nhưng bọn họ đang coi đó thành tin đồn nhảm, dù rõ ràng chính phủ bọn họ phản ứng rất lúng túng đáng nghi.”

“ Haiz. Tôi biết mà, xem ra người miền nam sẽ phải tự lo cho bản thân vào năm sau thôi.”

“ Chứ sao nữa. Chúng ta làm mọi thứ, từ công bố tới lan truyền tin đồn trong dân, vận động các nhóm chính trị, đi tới tận bàn làm việc của nhà lãnh đạo mỗi nước liên bang và vứt ra đó một bản báo cáo đầy thông tin. Dùng cả danh dự để khẳng định với họ…”

“…Cuối cùng thì sao? Họ nói chúng ta đang đùa à?...Ôi trời đất, bộ họ nghĩ những kẻ từng trải qua đủ thứ tồi tệ nhất trong một cuộc đại chiến lại tự dưng đi lừa thế giới để gây chiến tiếp chắc!”

“ Tôi biết. Nhưng nhớ đừng có hét lên như này với người ngoài đấy Hoa Vân, đây là tin mật.”

“ Chính vì tin mật nên bây giờ tôi mới hét vào mặt anh để thỏa cơn giận đây Cao Minh!”

Người phụ nữ đập bàn, và đang như muốn trút giận vào bao cát mang tên Cao Minh.

“ Ấy. Không chơi thế nhé…Vân…"

Tối đó, họ báo cáo tình hình cho Ánh Nguyệt, xem ra công sức đã không được đền đáp.

Ánh Nguyệt đáp rằng.

“...Tôi hiểu, chúng ta thực sự thất bại trong việc thuyết phục hàng tỷ cái đầu. Vì vậy mọi chuyện trước tiên chúng ta phải tự cứu lấy bản thân trước, còn lại để họ tự lo lấy số mệnh bản thân thôi…”

“...Chúng ta đã làm mọi thứ có thể thưa cô chủ. Xin đừng tự trách bản thân…”

“...A ha ha ha ha…Nực cười!”

Ở đầu dây bên kia, Nguyệt phá lên cười.

Làm Cao Minh cũng phải giật mình vì tiếng cười này.

“...Tự trách? Ồ Cao Minh…Anh lại nghĩ quá nhiều rồi, tại sao tôi phải tự trách bản thân chứ? Tôi đã làm tròn bổn phận của một công dân với bất kì nghĩa vụ nào, họ sống chết, quốc gia trường tồn giờ không liên quan tới Ánh Nguyệt này!...”

“...Dạ vâng…”

Cao Minh đổ mồ hôi hột.

“...Từ nay bắt đầu kế hoạch sinh tồn mới cho tổ chức như những gì chúng ta vạch ra từ trước. Anh cho thi hành đi, bên tôi sau khi xong hậu sự gia đình cũng cuốn gói về phương bắc lánh nạn...”

“...Vâng thưa cô...”

“...Còn lại, anh muốn cứu thêm ai thì cứ việc thực hiện. Đằng nào cũng chả ai quan tâm tới chúng ta làm gì nữa đâu..."

“...Vâng…”

Cúp máy, Cao Minh hít một hơi sâu và bắt đầu làm việc.

Trong nhà Nguyệt.

Nguyệt bên kia cúp máy, thở dài một cái để lấy lại bình tĩnh.

“ Mình bây giờ không còn cần phục vụ bất kì lý tưởng nào nữa cả. Mà chỉ cống hiến cho hạnh phúc gia đình.”

Cô nghĩ vậy mà nhìn về hai đứa trẻ đang ngồi xem phim, chúng chính là tất cả những gì mà cô coi trọng, tải sản quý giá nhất một đời người.

Nguyệt từ từ rón rén tới gần, hú oà hai đứa trẻ và bắt đầu trơi trốn tìm khắp biệt thự với chúng.

Một vụ tai nạn.

Một vụ tai nạn giao thông thảm khốc đã xảy ra ở đường cao tốc hướng tới thành phố Hạ Liêu.

Một xe buýt đã mất lái tông hàng loạt phương tiện ở lề đường bên phải, vốn là phần đường đi chậm trên đường cao tốc.

Hậu quả hàng chục người chết, chiếc xe buýt đi với tốc độ rất cao hất văng nhiều xe con ra khỏi đường cao tốc và sau đó lao nốt khỏi đường qua một khúc rẽ.

Cảnh sát và nhân viên y tế nhanh chóng chạy tới hiện trường, tang thương nhất là chiếc xe buýt khi không có ai còn sống trên đó.

Tất cả với đầy vết thương được đưa về bệnh viện để chẩn đoán lần cuối trước khi đưa tới nhà xác đông lạnh để bảo quản chờ cảnh sát điều tra.

Nguyên do có nghi ngờ một vụ ẩu đả trên xe đã gây ra tai nạn, nhiều thi thể có dấu hiệu bị tấn công bởi người khác.

Điềm báo.

Nhà xác lúc 1h20 sáng.

Hai nhân viên phòng xác đang ngồi trông cửa một cách nhàm chán, hút vài điếu thuốc, ăn hết cơm hộp mang theo và chỉ còn nửa chai nước ngọt.

Đáng lý hôm nay nhà xác sẽ bàn giao hết việc và tạm đóng cửa cuối tuần.

Đó sẽ là lúc nhân viên được nghỉ.

Nhưng vì một vụ tai nạn, số thi thể tới quá nhiều và buộc phải tăng thêm nhân viên trông coi, hệ quả là hai người này phải trực thêm một ca ngoài giờ nữa.

“ Ai da thực sự tôi nản qua ông ạ.”

“ Anh nên ngủ đi Hoàng…”

“ Không. Tôi đã ngủ rất nhiều rồi, và giờ không thể ngủ thêm nữa ngoài việc coi hệ thống điện của mấy cái tủ đông.”

Vừa nói vừa chỉ tay về một dãy tủ đông đựng thi thể.

Hai người thấy thương tâm cho những nạn nhân này, họ có thể đang đi chơi mà giờ phải nằm lại ở nơi xa.

Tồi tệ là trong đó có cả phụ nữ và trẻ con.

“ Bình thường thì chỉ cần người trực camera, sao hôm nay bắt buộc cả chúng ta phải trông coi trực tiếp vậy?”

Người tên Bình hỏi đồng nghiệp.

“ Tôi nghe phong phanh là vụ tai nạn có khả năng do ẩu đả, vì thế cảnh sát bắt buộc nghiệp vụ phải khám tử thi nữa. Mai sẽ bàn giao cho cảnh sát…”

“ Ồ. Nếu thế thì thật tai hại.”

Bình thấy càng thương tâm hơn nếu lỗi lại vì một vụ ẩu đả, sẽ bất công nếu người không liên quan bị liên luỵ chết vì chút chuyện thường ngày.

“ Thôi, đừng nghĩ thêm nếu không nguyên cả tuần này ông bạn sẽ u buồn đó.”

Hoàng cười, an ủi tâm tình người bạn.

“ Vậy Hoàng, ông đã ngủ rồi thì trông cho tôi chợp mắt một lúc.”

“ Được thôi bạn.”

Bình cứ vậy ngả lưng vào chiếc giường sắt đơn sơ đằng sau mà thiếp đi, còn đồng nghiệp sẽ thay anh trực tiếp.

Cứ thế cho tới vài tiếng sau.

“ Ây Bình…”

“ Hả…?”

Bình bật dậy khi ông bạn lay gọi, nhìn vẻ mặt của Tuấn Hoàng thấy một sự sợ hãi.

“ Ông có nghe thấy gì không?”

“ Gì cơ…?”

Giờ thì Bình cũng nghe thấy, giống như tiếng va đập vào thành kim loại.

“ Có tiếng gì đó…”

“ Đúng vậy, nó càng ngày càng rõ làm tôi hoang mang quá.”

“ Mấy giờ rồi?”

“ Trời ơi! Vừa tròn 3h sáng!”

Tuấn Hoàng cảm thấy những câu chuyện về ma quỷ về lúc 3h sáng có thể đã hiện thực.

“ Bình tĩnh, nghe thử nó từ đâu và mang dụng cụ bảo vệ theo…”

“ Được.”

Hai người đứng dậy, bật hết đèn khu mình lên và cầm theo dụng cụ được trang bị đi tìm nơi phát ra nguồn âm thanh lạ.

Rất nhanh họ nhận ra âm thanh từ ngay cái phòng để đầy tủ đông lạnh chứa xác, nó nằm ngay tay trái họ.

“ Cành cạch…!”

Hai người co rúm lại vì sợ.

Bình cố trấn tĩnh và liên lạc vào bộ đàm.

“...Alo, phòng camera nghe thấy chứ…?”

"...Phòng quan sát đã nghe, khu số 3 có chuyện gì?...”

“...Chúng tôi có chuyện lạ, vài cái tủ đựng xác đang có tiếng động bất thường…”

“...Gì cơ?......”

“...Tôi nói là mau cử người xuống đây xem, sợ là có người chết đi sống lại rồi!...”

Bình như muốn hét vào bộ đàm.

Lập tức bên kia họ hiểu ý trả lời sẽ xuống ngay lập tức.

Còn lại, có lẽ vài phút để họ tập hợp chuyên gia và tới đây.

Còn Tuấn Hoàng và Bình hai người vẫn đứng nhìn mấy cái tủ xác ngày càng động mạnh.

Bình gõ vào một cái tủ, nó càng động mạnh hơn và còn có âm thanh rên rỉ như tiếng người kêu.

“ Chết cha, có khi nào bên pháp y làm việc thiếu sót tưởng người còn sống là đã chết không?”

“ Uây. Giống mấy vụ trên báo á?”

“ Nếu thế thì phải đưa họ ra, chứ không ở lâu trong đó sớm sẽ ngạt chết. Không khí lạnh bơm vào toàn là hoá học thôi!”

“ Nhất chí.”

Lập tức Hoàng chạy tới chỗ công tắc và bấm.

Nó từ từ đẩy cửa toàn bộ chỗ tủ đông mở ra, như vậy dễ kiểm tra xem có ai còn sống không.

Nếu không có ai như vậy, rõ ràng họ nghe nhầm hoặc bị ma chơi.

Nhưng thà bị ma chơi vẫn hơn là có người còn sống lại bị chết ngạt trong tủ đông.

Bình đứng đó đợi tủ mở hết, bất ngờ một người còn cử động vươn tay lên.

“ A. Thực có người còn sống!”

“ Tốt quá...”

“ Thưa, anh không sao chứ...”

“ …Á á á á!”

Bình đi tới gần xem xét người đó, thì hắn bật dậy bắt lấy anh.

Đôi mắt hắn không còn đồng tử nữa, một mắt trắng một đen.

Hắn cào rách mặt Bình, làm anh ngã ra đất ôm mắt phải đang chảy máu mà la thảm thiết.

Hoàng hoảng hồn cầm xà beng ra định cản lại hành động đó, nhưng nhanh chóng anh ta nhận ra những cái xác khác cũng bắt đầu hoạt động.

Một cái ngã ra, bò tới Hoàng.

“ Ay. Đi ra chỗ khác!”

“ Gè èeeee…!”

Hoàng lùi về sau tường, liếc lại thấy một cái xác túm lấy đầu Bình mà cắn, một cái còn lại túm lấy chân mà cào.

“ A đau quá!”

“ Anh Bình!...”

“ …Cứu với Hoàng…!”

Nhưng Hoàng không đủ dũng khí, anh ta dần lùi ra ngoài khi mấy cái xác đứng dậy và di chuyển chậm chạp tới chỗ anh ta.

Hoàng nhìn cảnh Bình bị tấn công hội đồng, tay co thắt liên tục.

Biết là một mình không thể chống lại hàng chục người điên, Hoàng bỏ đi gọi thêm người tới giúp.

Tuy nhiên anh ta không đóng cửa, vì vậy những thi thể theo đó đi ra ngoài.

Tối đó, cả nhà xác trở thành một vụ án mạng, một vài thi thể đã biến mất.

Bạn đang đọc Chiến Tranh Thế Giới Khác sáng tác bởi Sangngoan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Sangngoan
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.