Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Máy tính, Thực Thiên Thành

Tiểu thuyết gốc · 1813 chữ

Đường gồ ghề gập ghềnh, ấy thế mà chiếc xe ngựa được kéo đi lại chạy với tốc độ rất nhanh, vượt qua bao núi non, biển cả, cuối cùng trước khi Trường An kịp nhận ra, xe ngựa đã ngừng lại từ lúc nào.

Tốc độ phi thường thật. Hắn nhíu mày và nghĩ thầm, sau đó bèn xuống xe, chợt quay sang nhìn gã kéo xe ngựa, không nhịn được mà hỏi một câu:

“Ví Thực Thiên Thành như Luyện ngục nhân gian, ý ngài là gì?”

Đối phương cúi đầu nhìn hắn, đôi mắt lộ ra đằng sau lớp vải thoáng ngẫm nghĩ, cuối cùng khẽ híp lại, giọng nói như đang ẩn chứa ý cười:

“Cái đó, khi cậu tiến sâu vào Thực Thiên Thành, chắc chắn sẽ hiểu thôi”

Lời nói như vậy khiến Trường An không tiện hỏi thêm điều gì, và khi Diệp Tuyên lẫn Thủy Tình đều xuống khỏi cỗ xe ngựa, người đàn ông không nói gì thêm, chỉ lạnh nhạt quay người dứt áo ra đi, rất nhanh chóng, những gì còn lại chỉ là làn khói bụi đánh thẳng vào mặt của Trường An.

Cmn, không để chút thông tin nào mà thẳng tay quay lưng ư?

Trường An ngơ ngác, tay chỉ về phía đã từng có cỗ xe ngựa, quay đầu sang Thủy Tình mà run rẩy mấp máy môi và hỏi:

“Cô nương, sư phụ của ngài thật kiệm lời”

Nào ngờ, nàng ta thoáng ngẫm nghĩ một hồi lâu, cuối cùng mới chép miệng rồi thở dài lắc đầu:

“Tông môn có muôn vàn sự việc, sư phụ không thể vắng mặt một ngày được”

Xem ra người này có vai vế rất quan trọng trong Sơn Thủy Tông nhỉ? Trường An tự nhủ, rồi mới quan sát lại hoàn cảnh xung quanh.

Trời nắng chang chang, hoang mạc khô cằn không có một giọt nước nào cả, may mắn thay, hắn không phải lo sợ bị gặp cướp, bởi lẽ nơi đây bốn bề không có một vết tích người sống, chỉ toàn là một vùng đất cằn cỗi.

Trường An: ?

Hắn giật nhẹ khóe miệng, không hiểu vì sao chuyến xe ngựa lại ngừng ở nơi như thế này, nhưng còn chưa kịp nói gì, Thủy Tình đã mỉm cười, nàng lập tức phi hành lên trên không trung mà ôm theo Chân Ngắn, gật đầu với Trường An:

“Ta đi trước để gặp một số người quen, ngươi cứ đi dọc theo hướng Nam là sẽ tới Thực Thiên Thành ngay”

“Cô nương, để ta đi theo-” Trường An lập tức hét lên, nhưng còn chưa kịp nói xong, một cánh tay đã giữ chặt vai hắn, chỉ thấy Diệp Tuyên cười cười, đồng thời giọng nói ẩn chứa rất nhiều điều kỳ quái:

“Ông ở lại đây, tôi có thứ này hay lắm”

Nghe thấy lời nói của Diệp Tuyên khiến cho Trường An bất đắc dĩ thở dài, chỉ thấy hắn rất bình tĩnh quay người, nở một nụ cười bình thản, cùng với đôi mắt đã thông suốt vạn vật vạn sự, tĩnh lặng như hồ nước mà nói:

“Ông à, từ thần binh cho tới đạo khí các kiểu trong mắt tôi cũng chỉ là cỏ rác, cái thứ hay lắm của ông chắc gì…”

Diệp Tuyên sững người nhìn hắn một lúc lâu, cuối cùng lưỡng lự lấy từ trong người ra… Một cái máy tính laptop.

Khuôn mặt Trường An cứng lại, hắn nhìn chằm chằm cái laptop, im lặng một hồi lâu, trong lòng trải qua muôn vàn sóng gió, cuối cùng chỉ lạnh nhạt mà nói:

“Tôi cần kiểm tra”

“Tốt, ông muốn kiểm tra cái gì?” Diệp Tuyên cũng phất tay mà hỏi lại, ngũ quan thanh tú giờ đây cũng xuất hiện một luồng khí phách không thể nào tả được.

Thế là, như hai người đàn ông thực thụ, Trường An và Diệp Tuyên lạnh lùng mở chiếc laptop ra và bắt đầu kiểm tra thử Resident Evil 7, Fifa, Warcraft 3,... Hai người tựa như tuyệt thế cao nhân đang thăm dò thứ thần binh ở trong tay mình giờ này qua tiếng nọ.

Sau đó, Trường An lập tức gập lại chiếc laptop, không nhịn được mà kêu lên một tiếng thán phục:

“Người trẻ tuổi, ngươi thành công thu hút sự chú ý của ta”

Rồi hắn lập tức túm lấy cổ áo của Diệp Tuyên mà lắc qua lắc lại như thể hôm nay là ngày tận thế mà không nhịn được kêu lên:

“Vãi chưởng! Đừng nói là ông chế tạo ra cái laptop này nhé? Ông tính cải cách văn hóa ở giới tu tiên ư? Có biết như vậy sẽ bị Thiên Đạo chú ý đến không hả?”

Bị lắc, Diệp Tuyên cười khổ, chợt hắn như nắm bắt được điều gì mà nhướng mày lên, đột ngột hỏi lại:

“Thiên Đạo? Đó là cái gì vậy?”

Quả nhiên Trường An thực sự bất phàm, khi mà được sư phụ Thiệu Tổ để ý đến, lại có đại năng ẩn cư như Nhược Trần bên cạnh, e sợ rằng thực lực của người này thâm bất khả trắc, đã đến mức độ có thể hiểu được các tồn tại đáng sợ như Thiên Đạo.

Đúng là kẻ đã từng đánh bại tất cả tuyệt thế thiên kiêu trong sự kiện Thiên Bia Thí, người này không tầm thường!

Được hỏi, Trường An chợt ngừng lại, hắn gật đầu, vẻ mặt vô cùng đương nhiên mà đáp lại:

“Khi nào ông muốn biết, Tổ ca tức khắc sẽ nói thôi”

Đoạn, hắn đưa tay gập chiếc máy tính lại, ánh mắt hướng về phía Diệp Tuyên một cách khó hiểu:

“Thế nếu không phải lắp ráp, vậy ông kiếm đâu ra cái máy tính này?”

Chiếc máy tính đó là hệ thống ban thưởng khi Diệp Tuyên dọn sách quái ở Táng Xà Lâm, nhưng dĩ nhiên, hắn nào dám lộ ra bí mật lớn nhất của bản thân cơ chứ? Thế cho nên, Diệp Tuyên chợt mỉm cười, đôi mắt hướng lên trên trời cao và nói, giọng điệu rất đỗi sâu sắc:

“Hôm đó, tôi vừa tu luyện xong, trong lòng chợt nảy sinh ra một khát khao cháy bỏng!”

Hắn nắm chặt tay đặt trên lòng ngực, nghiến răng mà mô tả một cách rất đỗi sinh động:

“Tôi muốn gặp lại các em gái anime xinh đẹp, những chị gái nóng bỏng, tôi muốn được chứng kiến hơn 90GB kho lưu trữ tài liệu nghiên cứu của bản thân. Rồi đột ngột, trời cao chợt dậy sét, không gian nứt vỡ, một thứ gì đó bay ra từ trong đó!”

“Chính là cái máy tính này! Hóa ra, chính lòng khát khao của tôi đã đem nó đến thế giới đây”

Diệp Tuyên nói chắc nịch như đinh đóng cột, tay chỉ về phía cái máy tính, miệng mỉm cười, bộ dáng thư sinh ngọc thụ lâm phong, hắn thậm chí còn cảm thấy đắc ý trong câu chuyện của mình mà gật gù nữa.

Trường An:...

“Hiểu rồi, tôi đấm ông được không?”

“Không thể, cảm ơn”

Trường An thở dài đưa tay day day hai huyệt thái dương, phải chăng Diệp Tuyên đang coi thường trí tuệ của mình? Đùa gì chứ, hắn đã sống hơn chín trăm năm, trải qua chín vạn năm thời đại, làm sao có thể bị chuyện cỏn con như thế đánh lừa cơ chứ?

“Tôi nói này, vụ việc đây…”

“Lạ thật, tôi nhớ cái lúc đi tới Phù Đổng Thành mà gặp nạn, đã có một vị nữ đại năng xuất thủ-”

Diệp Tuyên chợt lẩm bẩm, rõ ràng lúc đó có chuyện gì kỳ quái. Trường An nghe thấy thế liền lập tức quay ngoắt một trăm tám mươi độ, khoanh tay và gật nhẹ đầu:

“Tôi hiểu rồi, chúng ta đều có bí mật cần phải tôn trọng, đúng chứ?”

Tuy nhiên, cái laptop này… Trường An khẽ liếm bờ môi khô khốc, hắn có một ý tưởng với nó, hay nói đúng hơn, đây sẽ là một phương pháp mấu chốt để mà bản thân có thể liên lạc được với một người quen biết ở đời thứ chín, khi mà Trường An còn là Tà Quân.

“Còn nhớ tác giả của mấy bộ truyện không hợp thời đại mà ông thường hay mua chứ?” Trường An chợt hỏi, tay khẽ gõ bàn phím, nhưng thực chất đang tiến hành quá trình để Hệ Thống của mình kết nối vào trong máy tính.

Diệp Tuyên nhướng mày lên: “Hoàng Trường Nguyệt?”

“Đúng vậy, đó là người quen của tôi” Trường An gật đầu, chỉ thấy trước mắt, Hệ Thống bắt đầu truy cập vào dữ liệu máy tính, sau đó bắt đầu phát tán ra một luồng sóng rộng rãi, bao trùm lấy thế giới này, nhưng không ai cảm nhận được nó cả.

Dù sao, đây là một thế giới mà mạng lưới Internet chưa từng tồn tại, và có thể chiếc máy tính này là sản phẩm đầu tiên đã xuất hiện.

Rồi, trên màn hình chợt xuất hiện một dãy IP, Trường An co rụt mắt lại, hắn không nhịn được mà kêu lên:

“Thực sự!”

Có một dãy IP khác xuất hiện ở thế giới này, như vậy sẽ có một người khác đang sử dụng điện thoại hoặc máy tính, và khi cảm nhận được sóng do Hệ Thống phát tán, người ấy đã không ngần ngại kết nối vào.

Là nàng ta? Chắc chắn là nàng ta.

Trường An nghĩ, hắn còn định tiếp tục hành động của mình, chợt, vô số dãy IP dày đặc xuất hiện trên màn hình máy tính, khiến hắn mở to mắt ra, như không tin tưởng về điều này.

Khoan đã, tại sao lại nhiều đến vậy? Ở một thế giới chưa hề có định nghĩa về mạng lưới Internet, thế mà tồn tại vô số nguồn phát sóng đến thế cơ chứ?

Trừ khi…

Crắck!

Không gian trước mặt Trường An chợt nứt vỡ ra, giống như có một cánh cổng đột ngột mở, để lộ ở phía bên kia.

Một dãy binh lính đứng thẳng hàng, bọn họ trang bị áo giáp, súng ống tựa như binh lính khoa huyễn, và đi đầu là một người đàn ông có phần cao to mang chiến giáp, ông ta chỉ liếc mắt nhìn lấy Trường An và Diệp Tuyên, đoạn gật đầu:

“Các vị hẳn là khách mời của Thánh Tiên Tông, xin hãy đi vào”

Rốt cuộc Thực Thiên Thành là cái chốn như thế nào vậy?

---

Tác giả đã trở lại và chắp bút viết tiếp tác phẩm, chúc các đạo hữu năm mới vui vẻ!!!

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.