Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hai tầng diễn kỹ

Tiểu thuyết gốc · 1767 chữ

Trên thế gian này, xác thử có những kẻ rất dễ dàng thay đổi khí chất, cũng như tính tình của bản thân, có thể là bẩm sinh, lại có thể là do luyện tập.

Nhưng thay đổi từ một kẻ bình thường không có gì lạ, lại hóa thành nho sinh xuất trần, thực khiến cho Thanh Nhạc phải cảm thán.

“Xem ra tiên sinh giấu thật lâu”

Ngọc Mi từ trong nỗi khiếp sợ thoát ra, sau đó nàng đưa tay sang kéo tay áo của Diệp Tuyên, giơ mắt nhìn.

Diệp Tuyên: “...”

Sư muội, thực sự phải thế này hả?

“Sư huynh, ngươi thua hắn ta rồi!”, Ngọc Mi nhìn chằm chằm hắn, sau đó ánh mắt lộ ra vẻ thất vọng.

“... Sư muội, đừng làm rộn”. Diệp Tuyên chỉ im lặng giơ trà lên nhấp một ngụm, thở dài.

Mà trong khi hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, Trường An mỉm cười, sau đó bình thản nâng tách trà lên, lại nhìn vào mắt Thanh Nhạc:

“Nữ tiên quả thực tinh mắt, chỉ là… ta cũng không biết tung tích của vị tiên nhân ấy”

Vị tiên nhân? Hắn nói gì vậy?

Chợt, nàng nhớ đến cảnh tượng Trường An kỳ kèo với cửa hàng đất sét, sau lưng hắn lại là một vị thanh niên tuấn tú, bộ dáng xuất trần đứng đợi.

Lúc này, sự chú ý của Thanh Nhạc chớp mắt đã nhắm đến người thanh niên kia, dường như nàng bắt đầu nghĩ rằng người thanh niên đó chính là vị đại năng đã giúp đỡ cho Hoàng Thành.

Mà Trường An, chính là một người bình thường thu hút sự chú ý của hắn ta.

Thanh Nhạc hơi ngừng lại, sau đó nàng thoáng suy nghĩ, nhưng rồi lại cười và đáp lại:

“Tiên sinh gặp được tiên nhân, vậy tại sao không nhờ hắn để bước vào tu tiên?”

Trường An nghe đến vấn đề này chỉ im lặng một lúc, sau đó hắn nhấp một ngụm trà, cười bất đắc dĩ mà nói, trong giọng còn có chút đắng chát:

“Hắn bảo ta không có thiên phú, không chỉ là hắn, các đại tông môn cũng từng nói vậy”

Nghe thấy câu trả lời như vậy, bầu không khí thoáng chốc chìm vào yên tĩnh.

Xác thực, trong cả ba người ngồi ở đây, Diệp Tuyên và Thanh Nhạc đều là thiên kiêu của Thánh Tiên Tông, cho dù Ngọc Mi tư chất kém nhất, vốn cũng vượt xa người thường nhiều lắm.

Nhưng càng bởi vì như thế, bọn hắn càng biết được tu tiên là một con đường rất gian nan, và đối với nhiều người, có khi việc đạp bước chân đầu tiên vào tu luyện cũng đã là vô kế khả thi, giống như Trường An vậy.

Trong một thời gian ngắn, không có ai nói gì cả.

Trường An nhìn thấy mọi người yên lặng, chỉ mỉm cười ôn hòa và rót trà ra từng tách, sau đó nói:

“Cho nên ta cũng chỉ có thể mở một quán trà sống qua ngày, lấy đó làm vui.

Mà lại, được gặp nữ tiên như trong lời đồn, quả thực không có gì để tiếc nữa”

Lời nói của hắn cho dù đã giấu đi tâm tình của bản thân, nhưng bên trong lại có gian ý, như đang muốn tán tỉnh Thanh Nhạc.

Ngọc Mi thấy thế liền lộ vẻ khinh thường, giả vờ nửa ngày trời, cuối cùng cũng lộ đuôi cáo ra. Xem ra cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là tâm cơ hơn người một chút.

“Tiên sinh, xin chú ý tới lời nói của ngươi”

Mà Thanh Nhạc cũng đã phục hồi tinh thần lại, nàng vốn cho rằng người này có gì đó nổi bật, nhưng cuối cùng cũng chỉ tâm cơ hơn, chỉ làm người khác càng chán ghét hơn nữa.

Trên mặt Trường An lộ ra vẻ sửng sốt, sau đó trong lòng hắn tự trách bản thân vì sao phải không nhịn được mà buông lời tán tỉnh, hắn mỉm cười, nhưng bởi vì ý đồ của bản thân bị phát hiện mà có hơi mất tự nhiên, hắn bèn đứng dậy rót trà cho nàng:

“Tiểu thư cũng đã uống hết trà, chi bằng…”

Cạch!

Đột ngột, thoi vàng rơi ra từ ống tay áo của hắn, sau đó đánh đổ tách trà trước mắt mà đổ hết cả trà lên người của Thanh Nhạc, váy trắng dần nhiễm sắc hồng bởi trà.

“Ái! Tiểu thư thứ lỗi, để tại hạ lấy khăn khô cho cô nương”

Trường An thấy thế mà vội vã nói, nhưng rồi hắn lại len lét thu lại ba thoi vàng vào trong người, sau đó mới bước vào trong quầy lấy khăn ra.

Thật tình không biết, cả ba người đều thấy rõ mồn một hành động của hắn lúc ấy.

Trong lúc Trường An đi vào bếp, Thanh Nhạc chỉ chậm rãi thu hồi nụ cười, sau đó mặt không có cảm giác gì mà lắc đầu.

Chuyện đã rõ, vị chủ quán trà này bởi vì ham tài, nhận được vàng bạc từ tiên nhân mà thay hắn bố trí trận pháp.

Trong hai ngày, ấn tượng của Thanh Nhạc đối với Trường An từ ẩn thế cao nhân, trở thành người bình thường không có gì lạ, lại hóa thành một kẻ phàm nhân không có thiên phú tu luyện nhưng rất thú vị, cuối cùng triệt để rớt xuống vực sâu.

Một kẻ gian xảo, lại ham sắc lẫn ham tài.

“Muội giúp ta trả tiền cho hắn đi”

Thanh Nhạc thở dài, thất vọng cất tiếng, đoạn nàng đứng dậy và bước ra khỏi quán trà, lòng tự hỏi tại sao bản thân lại ngập tràn những linh cảm đối với nơi này.

Ngọc Mi khinh thường lườm Trường An mới đi ra, sau đó nàng chỉ lấy ra một thỏi bạc đặt lên bàn, đoạn nói:

“Tiền cho ngươi, không cần thối lại, chúng ta cũng không làm phiền nữa”

Trường An nhìn thoi bạc, mắt thoáng qua vẻ vui mừng, sau đó hắn thu vào trong người, mỉm cười gật đầu:

“Quý khách đi vui vẻ”

Xem cái bộ dáng ham tiền đó đi, thực sự ngứa mắt.

Ngọc Mi nghĩ thầm, sau đó kéo cổ áo Diệp Tuyên và lôi hắn đi ra cùng với mình.

Diệp Tuyên thở dài, sau đó bước đi ra ngoài, nhưng trong lòng lại mừng thầm bởi vì mất đi đối thủ nặng kỳ, ánh mắt kính nể nhìn về Trường An.

Người anh em, ngươi từ được mỹ nữ tán thưởng chuyển sang có ấn tượng xấu quá nhanh, phục!

Thanh Nhạc vừa bước ra ngoài, chợt nàng ngẩn người.

Trước mắt, một dinh thự tuy không to, nhưng lại toát ra vẻ trang nhã, bên trên lại treo hai tấm biển.

Một là [Vạn Sự], một là [Tượng Quán], nét chữ vững như cây đại thụ, tưởng chừng như có thể gánh vác cả núi xanh.

Chữ tốt.

Ý nghĩ hiện lên trong đầu nàng, Thanh Nhạc bất giác bước vào bên trong, sau đó nàng thoáng ngừng lại.

Rất nhiều tượng đất, không chỉ có mỗi tượng người, mà còn cả cây cối, núi non, sông dài, thật khó thể tin được lại có người nặn được như vậy.

Nàng bước thêm bước nữa, sau đó liếc mắt qua, chợt sững người, hai mắt hướng về một bức tượng, ngạc nhiên quan sát.

Băng Long yên tĩnh cuộn mình, thân thể nó bao trùm một tầng mặt trời, cho dù chỉ nằm im nhưng vẫn toát ra khí thế lạnh lẽo, thâm thúy và… u ám.

Nó chỉ nằm im lìm đó, nhưng trong lòng Thanh Nhạc chợt xuất hiện cảm giác lạnh buốt, tựa như đầu Băng Long đó đang nhìn xuống nàng.

Nhưng nhanh chóng, ánh mặt trời tỏa ra, xua tan cảm giác lạnh lẽo.

Ầm!

m thanh vang lên, sau đó khí thế phát tán từ trong người Thanh Nhạc, linh lực trong cơ thể nàng không ngừng vận chuyển.

“Ha… hah…”

Thanh Nhạc chợt lảo đảo và thở dốc, ngực phập phồng.

Tạo Hồ Hậu Kỳ! Nàng chỉ xem một bức tượng, vậy mà đột phá được một tiểu cảnh giới.

Một bức tượng? Nàng chỉ xem một bức tượng mà đã đột phá rồi?

Thanh Nhạc không thể tin tưởng được, nhưng chuyện này lại thực sự xảy ra.

“Cô nương ghé thăm Tượng Quán của tại hạ, phải chăng có chuyện?”

Một thanh âm vang lên, bước ra chính là một người đàn ông cao gầy, khuôn mặt lộ ra vẻ trầm ổn, cùng với đó là khí chất không màng thế sự. Rất dễ khiến người ta sinh lòng kính nể, mặc dù chỉ mới thấy hắn ta.

Cho dù rất trẻ, nhưng khí chất trầm ổn ở trên người hắn, lại vô ý thức hấp dẫn đến người nhìn vào.

Đất nặn… Thanh Nhạc như nghĩ đến điều gì, nàng chỉ chắp tay lại, sau đó cúi người:

“Bái kiến tiền bối”

Trong quán trà, Trường An thở dài tựa vào ghế, hắn giơ bầu rượu lên và hớp một ngụm.

“Meo”

Con mèo nheo mắt lại và khẽ kêu, tiếng kêu như có ý trêu chọc ở trong đó.

Trường An nghe vậy mà chỉ cười nhẹ, hắn cảm nhận vị cay nồng trong cổ họng, lại nói tiếp:

“Khi gặp được Lão Nhược, chắc chắn với trí tuệ của nàng ta sẽ tự động cho rằng hắn chính là vị cao nhân đã bố trí trận pháp.

Dù sao mảng đất nặn ta làm rớt ở Hoàng Thành, và chỗ đất nặn mà lão Nhược làm tượng chính là cùng một loại.

Thật sự, phụ nữ xinh lại có trí tuệ, hơn nữa trực giác lại tốt đến đáng sợ thế, ta không nên tiếp xúc đâu”

“Meo…”

Con mèo chỉ kêu thêm một tiếng, sau đó nó lại cuộn mình lại, yên tĩnh nằm ngủ.

Trường An cong khóe miệng lên và tiếp tục hớp thêm một ngụm rượu nữa, sau đó cười nhẹ:

“Tiền bối cứ để ta say thêm một lúc đi, dù sao có vàng rồi, nghỉ kinh doanh một buổi cũng chẳng sao”

Nói cà lơ phất phơ, tựa như nhà giàu mới nổi, chỉ là trong giọng điệu hắn, lại không che được vô vàn tang thương

Cuối cùng, bồi rượu chính mình, chỉ có mình..

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 21
Lượt đọc 487

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.