Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ân oán mười năm

Tiểu thuyết gốc · 1399 chữ

Không một phút một giây nào mà hắn không nhấm nháp rượu cả, một tật xấu cứ thế hình thành, nhưng Trường An mãi không sửa nổi nó.

Khi ngươi mượn rượu giải sầu, cũng là lúc ngươi dần dần phụ thuộc bản thân vào hương vị cay nồng ấy.

Đến bây giờ, Trường An tuy không đến mức đó, nhưng việc không có rượu nhấm nháp sẽ khiến hắn cảm thấy khó chịu.

Bên ngoài ánh nắng dần dần chói chang, mặt trời đã đến đỉnh đầu, lúc này có lẽ Nhược Trần đang đàm đạo với Thanh Nhạc, Diệp Tuyên và Ngọc Mi, hi vọng cả ba người họ sẽ thực sự xem rằng lão Nhược chính là cao nhân…

Trường An dường như đã sắp say rồi, hắn bất giác nở một nụ cười, rồi lảo đảo đứng dậy, bước đi ra ngoài quán trà, thân thể dần dần biến mất đằng sau con đường.

Nhược Trần nhìn bóng dáng Thanh Nhạc biến mất đằng sau con đường, lại nhìn từng viên tinh thạch xếp chồng trước mắt, cười khổ.

Thật tình, đã bảo là hắn chỉ nhận tiền, vàng bạc, cuối cùng cô bé ấy lại nhất quyết phải trả bằng tinh thạch.

Một trăm đồng tiền bằng một thoi bạc, một trăm thoi bạc lại bằng một thoi vàng, mà mười thoi vàng tương ứng với một viên tinh thạch.

Nhược Trần thở dài và thu lại ba phần tinh thạch, còn bảy phần kia hắn sẽ đem cho Trường An vậy.

Vừa ra khỏi Tượng Quán, hắn chợt thấy Trường An đang lảo đảo bước đi về một phía, khẽ ngạc nhiên nhưng rồi Nhược Trần không gọi vội mà chỉ bước đi theo:

“Tiền bối say rồi?”

Hắn lẩm bẩm, sau đó quan sát Trường An, chợt cau mày.

Bộ dáng lúc này của Trường An quá kỳ lạ! Hắn bước đi, thân thể hơi nghiêng ngả vì men say, tay nhất quyết không buông bầu rượu ra, lại lầm bầm:

“Ân oán mười năm… hôm nay nên trả…”

Trong giọng nói rõ ràng có say xỉn, nhưng lại mang theo một sự chấp nhất, phẫn nộ, không cam lòng bên trong đó.

Rõ ràng chỉ là một câu nói, lại bao hàm vô số cảm xúc ở bên trong, Nhược Trần nghe vậy mà im lặng, bước đi lén lút theo sau lưng Trường An.

Tiền bối lại có ân oán, suốt mười năm trời ròng rã?

Để một người cường đại như vậy ghi hận trong lòng, rốt cuộc là chuyện gì cơ chứ?

Trường An bước đi, rồi hắn đi vào Hoàng Thành, thân thể có hơi lảo đảo mà hướng về một phía, lại hớp một ngụm rượu, đôi mắt chợt sắc bén lên:

“Đến rồi”

Đối diện hắn, chính là… một sòng bạc.

Nhược Trần im lặng một hồi, sau đó hắn nhìn thấy Trường An đi vào bên trong, cũng liền bước vào theo.

“Đánh đánh đánh! Ta kiếm được một vốn lớn, lần này sẽ ăn được thôI!”

“Cái gì!? Ta cược sai ư? Không sao không sao, còn hai thoi vàng mà”

“Mẹ nó! Sao lại hụt được? Cược hết, cược hết!”

Đi vào hai người, đi ra là một người vác một người.

Nhược Trần lúc này vác Trường An trên vai và mang hắn đi về, còn kẻ sau thì cứ giãy dụa, không cam lòng mà la lên:

“Bỏ ta ra! Lão Nhược đừng có cản, ta phải lấy lại vốn!”

Chợt, Trường An ngừng lại, sau đó giơ tay ra vỗ vỗ lưng của Nhược Trần:

“Lão Nhược, cho ta vay!”

Nhược Trần: “...”

Tiền bối, ta hiểu lý do vì sao kinh doanh quán trà nhiều năm, ngài vẫn không thể giàu lên được rồi.

Hắn thở dài, bất đắc dĩ vác Trường An trên vai và đi về trà quán, lại nói:

“Tiền bối, nhìn thế nào cũng thấy ngươi bị lừa rồi, cờ bạc tiếp chỉ khiến ngươi lỗ càng nhiều thôi”

“Lần này thôi, Lão Nhược, ta cần phải kiếm tiền về quê cưới vợ, mẹ ta mong có cháu bồng lắm rồi”

Trường An vẫn tiếp tục vùng vẫy, hắn không cam lòng giơ bầu rượu lên uống một ngụm lớn và say xỉn nói, nghe thấy lời này, Nhược Trần đen mặt.

Kiếm tiền về quê cưới vợ? Cách nói của ngài không khác gì mấy gã nông dân lên kinh thành cả…

Hắn nghĩ thầm, sau đó vẫn nhất quyết không thả Trường An xuống mà vác ở trên vai, đoạn nghiêm túc nói:

“Tiền bối, mẹ ngài không còn hối thúc nữa đâu, yên tâm đi”

Thật, lúc Nhược Trần nói ra câu này, hắn có cảm giác như trí tuệ của mình bị kéo xuống trầm trọng.

Nhưng Trường An ngừng lại, sau đó nghi hoặc quay đầu:

“Thật?”

Nhược Trần: “...”

Nó có hiệu quả thật kìa…

“Nếu vậy thì nói với mẹ ta rằng ta phải học lại một năm đại học…”

Sau đó, Trường An còn nhỏ giọng lầm bầm, Nhược Trần vác hắn trên vai mà bước đi, dù không hiểu gì cũng gật đầu đáp lại:

“Vâng vâng, ta biết rồi, ngài cứ yên tâm”

“...”

Vừa nghe hắn đáp xong, Trường An liền nhắm mắt lại và ngủ, tay vẫn nhất quyết không thả hồ lô rượu ra.

Nhược Trần cũng chỉ thở dài, cảm thấy bầu không khí yên tĩnh hơn nhiều mà vác Trường An bước đi, bất giác hắn ngừng lại, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

“Trời nắng thật…”

Âm thanh lẩm bẩm vang lên.

Có vẻ cuộc sống thế này cũng bận rộn không kém, nhưng Nhược Trần lại cảm thấy rất thích cảm giác này.

“Lão Nhược… ngươi… uổng phí tài năng của mình…”

Bất chợt, Trường An mơ màng lẩm bẩm, Nhược Trần ngạc nhiên và lắng tai nghe lấy.

Tiền bối cho dù mộng du, vẫn có thể chỉ điểm cho mình ư?

“Xinh đẹp như ngươi… không mặc đồ nữ… là phí của trời…”

Trường An cười gian tà, sau đó hắn nói.

Nhược Trần giật nhẹ khóe miệng, cố gắng kìm nén cảm xúc muốn vật Trường An ra mặt đất, rồi sau đó bước đi tiếp.

Mà lúc này, tại Thánh Tiên Tông.

“Ẩn thế cao nhân?”

Một bóng người nhìn xuống bàn cờ, hắn chỉ lên tiếng, lạnh nhạt hỏi.

“Vâng, ở cạnh Hoàng Thành, có một vị cao nhân ở Vạn Sự Tượng Quán, chính hắn đã ra tay giúp đỡ con trong cuộc tử chiến với Thất Trưởng Lão”

Diệp Tuyên gật đầu, hắn chắp tay lại và kính cẩn đáp lại. chỉ thấy bóng người đó im lặng một hồi, sau đó cười nhạt:

“Con nói là Thanh Nhạc nhìn qua bức tượng do hắn ta nặn ra, liền đột phá một cảnh giới nhỏ?”

“Vâng”

Nghe thấy Diệp Tuyên đáp như vậy, bóng người bật cười rồi lại tiếp tục quan sát bàn cờ, lá cây rụng xuống rơi trên vai hắn, nhưng cũng chẳng lấy đó để tâm.

“Tên kẻ đó… Lý Nhược Trần…

Thú vị, lấy phàm vật bố trí trận pháp”

Cạch…

Rồi, hắn hạ một quân cờ.

Trong không khí, lá cây đang bay chợt ngưng lại giữa không trung, gió cũng vì thế mà tĩnh lặng, xung quanh hắn ta, thế gian ngưng.

Diệp Tuyên thấy cảnh này mà nín thở, lúc này hắn đối diện với thế lực hàng đầu của Thánh Tiên Tông.

Ầm!

Bàn cờ vỡ vụn, tảng đá cũng vì thế mà nát tan, núi cũng vì thế mà rung chuyển.

Hắn ta thở dài thu tay lại, sau đó bước đi, bình thản nói:

“Ta đã hiểu, những ngày này ngươi trông giữ Thánh Tiên Tông đi.

Ta sắp đột phá lên Nhị Phẩm Kết Thủy rồi”

“Vâng”

Diệp Tuyên gật đầu, hắn ta nghe vậy cũng chỉ nở một nụ cười, sau đó thân hình biến mất đằng sau hang động.

Lập tức, khí thế vô biên, cuồn cuộn tuôn trào, Diệp Tuyên giơ tay ra chặn lại nó, sau đó cười khổ:

"Lão tổ... đúng là yêu nghiệt"

Lão tổ của Thánh Tiên Tông, cảnh giới Nhất Phẩm Tụ Khí tầng thứ chín vạn chín trăm sáu mươi tư.

Muốn đột phá Kết Thủy cảnh!

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 18
Lượt đọc 479

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.