Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có tâm thư ở cuối chương

Tiểu thuyết gốc · 2080 chữ

Bên ngoài, hai vị đại năng đánh nhau khiến trời đất biến sắc, giông tố ầm ầm trỗi dậy.

Bên trong quán trà, Trường An rối rít thu dọn áo quần, sau đó định đóng quán lại.

Lúc này, một bóng người từ xa xa bước tới, một người đàn ông đã gần ba mươi tuổi, hắn mang một chiếc áo tơi lá trên mình, đầu đội nón lá, chân lại mặc guốc gỗ, bộ dáng nhìn thế nào cũng giống như một tên nông dân ra đồng giữa trời mưa gió.

Hắn ta cất giọng, thanh âm khàn khàn vang lên:

“Chủ quán, còn mở chứ?”

Trường An thoáng cảm nhận một hồi, sau đó mày giãn ra, kẻ này là người tu luyện, nhưng cũng chỉ mới đạt tới cảnh giới Nhất Bộ Tụ Khí.

Anh bạn à, bên ngoài bầu trời nổi giông tố, hơn nữa có hai kẻ mạnh hơn ngươi nhiều lần đánh nhau, ngươi không tránh né, còn đến chỗ ta uống trà?

Thần kinh của anh bạn có vấn đề đúng không?

Nhưng nghĩ là thế, với tư cách một người chủ quán trà mang lòng tốt, Trường An vẫn mở rộng cửa ra và thở dài, sau đó giơ tay ra hiệu với người đàn ông:

“Mời quý khách vào, trời cũng đang nổi giông tố, đi bên ngoài sẽ rất nguy hiểm đấy”

Người đàn ông nghe vậy mà cười nhạt, sau đó chỉ bước vào và lựa một chiếc bàn trong góc và ngồi xuống, lại gõ ngón trỏ lên bàn:

“Chủ quán, cho ta một tách trà, loại gì cũng được”

Trường An tráng ấm trà xong, đoạn hắn bước tới đối diện người đàn ông, tay bỏ lá trà vào bên trong ấm, sau đó đổ nước sôi vào, hương thơm thanh đạm thoáng tràn ngập khắp quán trà.

Ngoài trời giông tố, bên trong quán trà lại ấm áp vô cùng.

Vị khách này mỉm cười và nâng tách trà lên khẽ nhấp một một ngụm, lại tựa vào ghế và nhìn xung quanh quán trà một hồi, giọng tán thưởng:

“Trà ngon”

Trường An nghe vậy mà chỉ cười nhẹ, sau đó đi về bên quầy trà, tay cầm tiểu thuyết và tiếp tục đọc.

Người đàn ông thưởng thức trà một hồi, sau đó nhìn sang Vạn Sự Tượng Quán một lúc, rồi cuối cùng thuận miệng hỏi một câu:

“Nghe đồn rằng Tượng Quán đối diện nơi này có một vị tiên nhân không màng trần thế, không biết chủ quán thấy thế nào?”

Trường An nghe vậy, hắn chỉ bật cười, rồi nhìn sang Tượng Quán.

Một người mộ danh Lão Nhược mà tới à… Chỉ mới có một tuần, thế mà hắn ta đã gây dựng được danh tiếng của bản thân rồi.

Không hổ là phần tử tinh anh của xã hội, người mang khí chất của quan to chức lớn.

“Tượng Quán có một vị tiên sinh mang tài nghệ nặn tượng rất cao, con người thần bí khó lường, xem xét bộ dáng sâu không lường được, tượng hắn bán không thể mua được bằng tiền bạc, vị tiên sinh này đến đây đã một tuần, nhưng ta không biết gì về hắn cả”

Chỉ thấy Trường An lộ ra bộ dáng ngưỡng mộ và đáp lại, không ngần ngại đem hết từ ngữ hoa mỹ để miêu tả Nhược Trần.

Người đàn ông nghe vậy, chỉ bật cười, sau đó nâng tách trà lên và uống một ngụm:

“Ta hiểu rồi, chủ quán ở nơi này, chắc cũng có gì đó hơn người nhỉ?”

Trường An chỉ lộ ra bộ dáng khiêm tốn, nhưng trong lời nói lại không che được vẻ kiêu ngạo, hận không thể khoe hết cả ra:

“Tại hạ chỉ biết đôi chút về thơ văn, mở một quán trà để đón khách, không có gì đáng nói cả”

“Năm xưa ta làm nông dân, ba lần thi trượt trạng nguyên, cuối cùng chỉ đành quay về với thửa ruộng này.

Tiên sinh là người có học thức, chắc chắn rất ghê gớm!”

Người đàn ông nghe vậy mà thoáng có chút kính nể, hắn thán phục nhìn Trường mà nói.

Trường An chỉ cười đắc ý mà lắc đầu:

“Quá khen quá khen, ta chỉ biết đôi chút chữ nghĩa, không xứng với hai từ “ghê gớm” đâu”

Vị khách kia chỉ cười mà không để ý lời khiêm tốn của Trường An, lần này hắn chỉ chậm rãi thưởng thức cho hết ấm trà, cuối cùng đứng dậy, tay đặt vài đồng xu lên bàn, sau đó đứng dậy và rời khỏi nơi này.

Trường An bất giác gọi lại hắn:

“Quý khách, số tiền này…”

“Tiết trời giông tố thế này, việc kinh doanh của chủ quán cũng rất khó khăn, giữ lấy tiền thừa đi”

Người đàn ông cười và hào phóng đáp lại, trong khi bước ra khỏi quán, thân thể cho dù mặc áo tơi lá, nhưng vẫn có gì đó ẩn hiện quanh hắn, Trường An không xem thấu được.

Trường An đột ngột nhỏ giọng:

“Nhưng… tiên sinh trả thiếu tiền…”

Người đàn ông: “...”

Hắn ngớ ra một hồi, sau đó quay lại nhìn Trường An đầy nghi hoặc, người sau chỉ chân thành nhìn lại.

Thực sự, tách trà này Trường An pha bằng trà búp tiên, lại sử dụng ấm trà bát tràng, nguyên vật liệu đều là thượng hạng, cho nên…

“Lần này ra đường vội vã, ta không đem theo tiền, thôi thì chủ quán có thể giữ tạm cái này không?”

Người đàn ông lục người một hồi, sau đó cuối cùng hắn lấy ra một cuộn bức tranh, đặt lên trên bàn mà bất đắc dĩ nói.

Trường An nhìn một lúc, sau đó nở một nụ cười:

“Không”

Đùa cái gì, ngươi chỉ mới Nhất Phẩm Tụ Khí còn bày đặt giả vờ làm cao nhân, chẳng lẽ bức tranh đó có thể phong thần diệt thánh chứ?

Nếu là thật, Trường An ta đây sẽ đem toàn bộ tượng đất nặn của Nhược Trần cho vào miệng, nuốt không cần nhai cho mà xem.

Người đàn ông đơ ra, sau đó hắn cười khổ mà nói:

“Bức tranh này có điểm bất phàm, chủ quán-”

“Không”

Người sau chậm rãi nhìn hắn một lúc, rồi đáp lại.

Bầu không khí yên tĩnh, thoáng lộ ra một chút lúng túng, dường như người đàn ông thực sự không mang theo tiền, mà Trường An cũng không có vẻ gì là nhân nhượng cả.

Cuối cùng, kẻ sau chỉ thở dài, lại nói:

“Ta viết giấy ghi nợ được chứ?”

“Được”

Trường An gật đầu đáp lại.

Hồi lâu sau, Trường An thu tờ giấy nợ lại, hắn nhìn bóng dáng mặc áo tơi bước đi rời khỏi nơi này, chỉ im lặng suy nghĩ một lúc, cuối cùng cười lơ đãng, tiếp tục chăm chú đọc tiểu thuyết:

“Chậc, lại nghĩ nhiều rồi.

Thế gian làm gì có nhiều ẩn thế cao nhân đến như vậy?”

Người đàn ông mang áo tơi ra ngoài quán trà, sau đó hắn rời khỏi nơi này, cũng không để ý đến Tượng Quán nữa.

Hắn thở dài, rồi cười lơ đãng lẩm bẩm:

“Chậc, xem ra Lý Nhược Trần cũng chỉ là một kẻ đạt tới Cửu Phẩm Hóa Tiên đang trùng tu lại từ đầu.

Làm gì có chuyện có một vị đại năng phá toái hư không đến thế giới này, lại giả làm phàm nhân chứ?”

Cuối cùng, vẫn không đột phá lên Nhị Phẩm Kết Thủy được…

Mụ nội nó, đệ tử hắn đã phi thăng, đệ tử của đệ tử hắn đã Cửu Bộ Hóa Tiên, đệ tử của đệ tử của hắn cũng đã Lục Phẩm Đại Hải.

Ngay cả người đệ tử Diệp Tuyên mà hắn mới thu gần đây, ba năm đến Tứ Phẩm Khê Xuyên cảnh.

Mẹ nó, gắn tên lửa sau lưng cũng không đến mức này, yêu nghiệt cũng có mức độ chứ.

Nhìn lên bầu trời xám xịt, mưa rơi tầm tã, nước mưa xối lên trên người của hắn, khiến thân thể đã ướt nẹp từ khi nào.

Bởi vì chưa đột phá đến Nhị Phẩm Kết Thủy Cảnh, nên hắn vẫn chưa thể phi hành, cũng như khiến mưa bị chặn lại ở bên ngoài được.

Dưới cơn mưa, ánh mắt chán nản của hắn lộ ra, sau đó thoáng mất kiên nhẫn.

Hoàng Thành và Thánh Tiên Tông vốn có mối quan hệ rất tốt, gắn bó nhiều năm liền, có thể nói luôn ra tay tương trợ nhau.

Bây giờ hai Thất Phẩm Hóa Khí cảnh cường giả đánh nhau là chuyện của bọn hắn, nhưng triệu hồi lĩnh vực, lại liên lụy đến dân chúng Hoàng Thành, thân làm lão tổ của Thánh Tiên Tông không ra tay sẽ rất mất mặt.

“Chậc, thật là…”

Vì thế, hắn giơ bàn tay ra hứng lấy một dòng nước mưa, sau đó nhìn ra bầu trời ở phương xa, lại giơ tay lên.

“Tát nước!”

Hắn bởi vì thuận miệng mà hô, sau đó như lời nói, kẻ này thực sự đem nước trong bàn tay ném lên bầu trời.

Đột ngột, âm thanh không khí nổ tung vang lên, dòng nước vừa rời khỏi tay hắn lập tức hóa thành vô số tia nước nhỏ như cây kim, phóng đi tựa như côn bằng cất cánh, thoáng chốc đã vượt xa hơn ngàn dặm.

Đột ngột, mưa ngừng, mây đen tản, trời lại trong xanh.

Người đàn ông nhìn lên bầu trời, sau đó nhún vai và tiếp tục bước đi, thở dài phàn nàn:

“Tụ Khí cảnh cũng chỉ có thể đi bộ…”

Thực sự rất muốn đột phá…

Hắn không hề nhận ra rằng, con mèo đen nằm bên trên cái cây một cách nhàn nhã, nó thè lưỡi ra liếm móng vuốt, nheo mắt lại.

Thú vị…

Tâm thư:

Sáng nay vừa tỉnh giấc, phát hiện trên mạng đang lan tràn những tin tức về việc nam sinh trường chuyên nhảy lầu tự sát.

Ta xem video, trước khi tự vẫn, nam sinh và bố có nói chuyện lời qua tiếng lại. Một lúc sau đó, hắn mở cửa đi ra ngoài ban công, dặn bố đọc bức thư để lại trên bàn. Và khi người cha mình đang đọc, hắn đãi đứng lên thành lan can rồi lao ra phía ngoài. Chứng kiến giây phút ấy, người cha hốt hoảng chạy ra, gào tên con mình một cách bất lực.

Khoảnh khắc người cha hốt hoảng gọi tên con mình, ta chợt bất giác hoảng hồn, trong lòng nhức nhối không thôi.

Hắn bởi vì áp lực mà lựa chọn tự sát, chết rồi, không còn gì có thể làm phiền hắn nữa, hắn sẽ ổn.

Nhưng còn cha hắn thì sao? Ông vừa đi làm việc về, nằm trên ghế, mở máy ra xem chút tin tức, thư giãn như bao ngày.

Đột ngột, con mình gọi mình lại xem vở, mình đọc di chúc, đầu lờ mờ không hiểu chuyện gì xảy ra.

Đọc hết, ông hoảng hồn quay đầu, rồi chạy theo la lớn, nhưng không kịp, con ông đã rơi từ tầng hai mươi xuống, thân xác không còn nguyên vẹn.

Với tư cách làm cha, cảnh tượng đó xảy ra trước mắt các ngươi sẽ trở nên đáng sợ đến nhường nào.

Đứa trẻ đó chết, hắn không còn chịu áp lực nữa, nhưng kể từ lúc hắn đặt chân ra khỏi lan can và để cha mình thấy cảnh đó, thì ông cũng đã rơi theo hắn rồi.

Tự sát sẽ chuyển những áp lực của các ngươi sang người thân của mình, những người yêu thương ngươi.

Các bạn đọc, ta biết các ngươi có người còn đang đi học, phải chịu áp lực từ phụ huynh, lại có một số kẻ đã cưới vợ sinh con, mong con mình cố gắng không ngừng.

Nhưng, hi vọng những người trẻ tuổi có thể cố gắng hơn một chút, và những người đã làm cha có thể thấu hiểu con mình, lại giảm bớt áp lực, đừng để sự tình bi thương như thế này xảy ra lại lần nữa.

Cảm ơn các bạn đọc để chú ý đến những dòng này, thân.

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 27
Lượt đọc 463

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.