Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại năng giao chiến, phàm nhân hoảng hồn

Tiểu thuyết gốc · 2032 chữ

Từ lúc Nhược Trần đến mở ra Vạn Sự Tượng Quán, thoáng chốc cũng đã một tuần trôi qua.

Đến lúc này, Trường An mới thực sự được mở mang tầm mắt, hiểu rõ những đại sư tùy tiện chế tác ra một sản phẩm, lập tức các nhà phú thương ập đến ra giá ngàn vàng mua lại là ra sao.

Suốt một tuần, Vạn Sự Tượng Quán chỉ đón có hai, ba lượt khách, nhưng mỗi một lần giao dịch xong đều phải dùng đơn vị “thoi vàng” để tính toán lợi nhuận.

Trái lại, Vạn Sự Trà Quán mỗi ngày đều có ba, bốn khách ghé qua, nhưng thu nhập so với người phía trên, đơn giản là thấp đến đáng thương.

Vì thế, Trường An dường như đã lĩnh ngộ ra điều gì đó từ Nhược Trần.

Trong quán trà, hơi ấm nhẹ nhàng tỏa ra, người thiếu nữ mang mái tóc hồng, ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt có vẻ trưởng thành, lại bởi vì nàng hay cười nên pha lẫn nét dịu dàng trong đó.

Đây là Thanh Diệp, đệ tử của hắn.

Đối diện nàng, một người mỹ nam anh tuấn lại tiêu sái, phong độ nhẹ nhàng, khí tức không nhiễm khói bụi trần gian, trong từng cử động của hắn lộ ra mị lực lớn vô cùng, phảng phất cả thế gian này chỉ còn lại mình hắn.

Chỉ là pha trà, vậy mà trong tay hắn lại ngập tràn nghệ thuật, khung cảnh này quá đỗi kỳ ảo, tựa như một bức tranh.

Đây là hình ảnh mà Trường An tự dát vàng lên mặt mình.

Còn với góc nhìn của Thanh Diệp, nàng thấy sư phụ mình rõ ràng chỉ cần pha trà như thông thường là được, lại huơ tay múa chân, trông kỳ cục vô cùng.

Nếu mô tả, đại khái là một người bình thường không có gì nổi bật, lại cố tình hành xử như thể bản thân chính là mỹ nam khuynh quốc khuynh thành. Kết quả không những có tác dụng gì, lại càng khiến bản thân trông xấu thêm.

Thanh Diệp im lặng, nàng chỉ giữ những lời này trong lòng mà giương mắt nhìn Trường An pha trà.

Để chuẩn bị cho lần này, Trường An đã sử dụng nước mưa tinh khiết, lại pha với trà búp tiên, kết hợp cùng ấm trà bát tràng.

Đặc sản Việt Quốc có bao nhiêu, hắn đem ra bấy nhiêu, hơn nữa giá thành lại không hề rẻ, thành thử hành động pha trà của Trường An cũng trở nên hoa mỹ cực kỳ.

Mặc dù với khí chất và vóc dáng của hắn, không có tác dụng gì cả.

“Đây, con thử đi”

Pha trà xong, Trường An rót trà ra cho Thanh Diệp và cười đắc ý, đồ áp đáy hòm đã đem ra, không biết có biến quán trà trở nên giống như Vạn Sự Tượng Quán, mỗi một chén trà đều tính bằng vàng.

Nước trà màu vàng tươi sáng, nhẹ, hương thơm thanh đạm khẽ thoáng qua, Thanh Diệp đưa tay nâng tách trà uống một ngụm, sau đó chậm rãi cảm thụ.

Nước trà nhẹ nhàng trôi qua cổ họng, đượm lại hương vị của hoa thảo quả và mật ong rừng.

Và thế là hết…

Thanh Diệp: “...”

Thực sự, khi nàng thấy Trường An lấy ra những nguyên liệu thượng hạng, trong lòng bất giác cho rằng sư phụ mình pha trà sẽ có chỗ nào đó hơn người.

Nhưng bằng cách nào đó, nó thực sự rất bình thường.

Trường An xoa xoa hai bàn tay, sau đó háo hức giương mắt lên nhìn Thanh Diệp:

“Thế nào, cho dù biết ở Vạn Sự Trà Quán, tay nghề của ta đứng thứ nhất, nhưng sư phụ cũng không vì thế mà kiêu ngạo, con cứ nêu cảm nghĩ đi”

Sư phụ, bởi vì trong quán trà chỉ có hai người nên ngài mới mạnh miệng thế đúng chứ?

Với cả, giọng điệu của sư phụ chính là muốn khoe khoang, hận con không thể rung động trước hương vị của trà đúng chứ?

Thanh Diệp im lặng một hồi, cuối cùng nàng chỉ nở một nụ cười và khen:

“Tài pha trà của sư phụ vẫn chưa bao giờ vì thế mà suy giảm cả”

Thật, bao năm qua vẫn bình thường không có gì lạ, lời này nàng nói ra từ trong lòng.

Trường An đắc ý cười, sau đó hắn giơ ly trà lên nhấp một ngụm, cảm thụ hương vị của hoa thảo quả và mật ong rừng.

Sau đó không có gì nữa.

Trường An: ‘-’...

Ơ kìa trà ơi, dư vị đọng lại đâu, cảm giác thân thể nhẹ nhõm, được tẩy sạch đâu, tâm hồn thanh tịnh đâu.

Trà của hắn bị táo bón rồi?

Hắn im lặng nhìn xuống tách trà, lại đưa mắt nhìn Thanh Diệp một lúc, cuối cùng nâng tách trà lên nhấp một ngụm, đoạn cười nhẹ:

“Đúng vậy, tài pha trà của ta chưa bao giờ bị suy giảm cả”

Trong giọng nói còn mang vẻ buồn bã, khiến Thanh Diệp im lặng, cuối cùng nàng chỉ đứng dậy và chắp tay, đoạn quay lưng bước đi:

“Sư phụ, con tiếp tục tu luyện, có khách nhờ người tiếp đón”

Trường An thở dài và ngồi trông quán, đoạn hắn lấy một cuốn tiểu thuyết ra và đọc, tay kia giữ lấy hồ lô rượu và giơ lên nhấp một ngụm.

Thật tình, vậy là giấc mơ một chén trà một thoi vàng đi vào dĩ vãng rồi…

Đột ngột, bầu trời tối sầm lại, mây đen từ đâu kéo đến giăng đầy trời, như báo hiệu trước rằng giông tố sắp kéo đến.

Người dân trong Hoàng Thành chỉ nhìn lên bầu trời rồi ai nấy nhanh chóng về nhà, trong mắt họ đây chỉ là một trận giông tố sắp kéo đến không hơn không kém.

“Mau lên, áo quần mình phơi ở nhà còn chưa lấy vào!”

“Giông tố kéo tới đột ngột thế, xem ra ông trời lại đổi tính rồi”

“Chậc chậc, nói không chừng là tiên nhân đánh nhau đấy”

Nhưng trong mắt của những người tu luyện, một trận đại chiến có thể khiến thiên địa thất sắc đang diễn ra.

Hai cỗ khí thế khủng bố đang không ngừng đè nặng lên vai từng người tu luyện, bọn hắn cũng thế mà biến sắc, ngẩng đầu nhìn lên trên bầu trời.

“Khí thế này, là Lục Phẩm Đại Hải Cảnh ư?”

“Không đúng, có thể thay đổi một vùng trời đất, đây chính là cường giả cấp Thất Phẩm Hóa Khí Cảnh!”

“Điên rồi, điên rồi! Hai vị cường giả đột ngột giao chiến với nhau, liệu Hoàng Thành có còn tồn tại nổi không đây?”

Rất nhiều câu hỏi được đặt ra, mà Trường An ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, Nhược Trần cũng vậy, và rồi cả hai bọn hắn biến sắc.

“Không ổn! Áo quần còn đang phơi ở bên ngoài mà”

Trường An chạy ra sau quán trà, hắn lấy áo quần ở dây phơi vào mà thở phào nhẹ nhõm.

May quá, nếu quên mất chuyện này thì khi Thanh Diệp trở về, con bé sẽ bắt hắn phải giặt đống áo quần này mười hai lần liên tiếp mất.

Ở phía bên kia, Nhược Trần cũng nhanh chóng đi tới Vạn Sự Tượng Quán mà nhìn ra sân:

“Không ổn! Tượng đất nặn còn chưa kịp nung, mưa rơi thế này sẽ bị nhão mất!”

Cho nên mới nói, phàm nhân ngu muội và ẩn thế cao nhân, có đôi khi cũng chẳng có gì khác biệt, ha ha.

Mà lúc này, ở Thánh Tiên Tông.

Diệp Tuyên đi đến động phủ của Thanh Nhạc, sau đó hắn hít một hơi thật sâu, lại giơ tay vuốt lại mái tóc, đoạn hắng giọng một cái, cuối cùng nở một nụ cười nhu hòa.

Được rồi Diệp Tuyên, mày là nhân vật chính xuyên việt đến thế giới này, mày có hệ thống, mày có thể làm được.

Ngẩng đầu nhìn, lọt vào mắt hắn chính là trời trong xanh, mây nhẹ nhàng trôi, bầu không khí yên bình đến đỗi lạ kỳ.

“Thanh Nhạc sư muội, hôm nay tiết trời rất đẹp, liệu muội có muốn cùng huynh đi dạo đến Tượng Quán của Nhược tiên sinh không?”

Hắn cười tươi, sau đó cất giọng, gọi vào bên trong động phủ.

Một hồi lâu sau, Thanh Nhạc cuối cùng cũng đi ra, nàng mang bộ váy trắng, khí chất lạnh nhạt trong trẻo, khuôn mặt tinh mỹ thoáng có chút ngạc nhiên vì Diệp Tuyên chủ động rủ nàng.

“Sư huynh, lúc này huynh nên chú tâm tu luyện, tiếp tục củng cố cảnh giới ư?”

Quả thật, chỉ mới bước vào Khê Xuyên Cảnh, Diệp Tuyên nên dành thời gian để tu luyện căn cơ vững chắc trước tiên, thay vì chỉ cứ nhàn nhã như vậy.

Chỉ thấy Diệp Tuyên mỉm cười, ôn hòa đáp:

“Sư muội chớ lo, ba hôm trước ta vừa đột phá đến Tứ Phẩm Khê Xuyên Trung Kỳ rồi”

Thanh Nhạc: “...”

Nàng im lặng một hồi, sau đó ngẩng đầu nhìn sư huynh của mình, khí tức của hắn vô cùng vững vàng, không có bộ dáng gì là mới đột phá cả.

Cho nên sư huynh, mục đích đến đây của huynh chính là để tinh tướng với muội một phen đúng chứ?

Nhận thấy bộ dáng của Thanh Nhạc có chút khác thường, Diệp Tuyên bừng tỉnh.

Sư muội đang lo lắng cho mình vì quá tùy tiện ư?

Nhưng sau hôm diệt sát ba tên Khê Xuyên cảnh cường giả, hắn nhận được rất nhiều điểm tích lũy, cuối cùng sử dụng nó để đột phá, lại củng cố công pháp và căn cơ, cho nên…

Chỉ thấy Diệp Tuyên vội vã phân bua:

“Muội đừng lo lắng, căn cơ của ta vô cùng vững chắc, nếu so với cùng cảnh giới thì có thể một đánh năm người-”

Thanh Nhạc “...”

Mặt nàng ngày càng đen hơn, Diệp Tuyên lại càng rối trí, cuối cùng hắn miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn trời và nở một nụ cười:

“Người xưa có bảo khổ nhàn kết hợp, nên hôm nay tiết trời đẹp như vậy…”

Rồi, mây đen kéo đến, sấm chớp đầy trời, khí thế khủng khiếp của hai vị cường giả phát tán, hoàn toàn không có vẻ nào là một ngày đẹp trời cả.

Thậm chí, ra ngoài có toàn mạng trở về hay không là một vấn đề lớn.

Diệp Tuyên: “...”

Mẹ nó, ý chí thế giới cảm thấy lời hắn nói, lập tức vả mặt ư?

Giây trước khen trời đẹp, giây sau đã như thế này.

“Sư huynh, hai vị đại năng giao chiến tất sẽ có nguy hiểm đến tính mạng”

Thanh Nhạc nhìn trời một lúc, cuối cùng thở dài chắp tay, đoạn quay lưng bước vào trong:

“Cáo từ”

Chỉ còn lại Diệp Tuyên, hắn sững sờ đứng giữa nơi này, gió thổi qua khiến thân ảnh càng thêm cô đơn, heo hút.

“Khoảnh khắc này, Diệp Tuyên triệt để nhận ra giữa hắn và nàng có một khoảng cách lớn đến nhường nào, trái tim đau như cắt, nhưng không có gì có thể vãn hồi nữa rồi…”

“Ngọc Mi sư muội, ngươi đừng có tùy tiện chèn lời thoại vào được không?”

Diệp Tuyên cười khổ mà quay đầu sang, Ngọc Mi chỉ bĩu môi và lắc đầu:

“Đáng đời, huynh khoe cảnh giới trước mặt người ta, khác gì vả mặt tỷ ấy không?”

Nghe vậy, người sau chỉ ngừng lại một lúc, cuối cùng nghi ngờ nhìn sang Ngọc Mi.

“Hai mươi mốt tuổi Khê Xuyên cảnh, có gì đặc biệt sao?”

Ngọc Mi: “...”

Đáng sợ, sư huynh ế không phải do trời sắp đặt, mà là do tài năng của huynh ấy!

Cả đời không có người yêu đi, đồ đần!

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 18
Lượt đọc 461

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.