Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyện tình bi kịch

Tiểu thuyết gốc · 1618 chữ

May mắn là khoảng cách từ đây đến Kinh Đô chỉ có ba cây số, vì thế với tốc độ phi hành của hai người chỉ mất ba mươi phút đã tới nơi.

Nhưng mà ba mươi phút bị treo lơ lửng, Trường An đã cảm giác được người hắn sắp chia làm đôi, toàn thân cứ đau nhức không ngừng.

Mà quan trọng hơn, các nàng mẹ nó đã bay thì bay cao một chút, bay thấp để hắn liên tục đập mặt vào cây, cối, núi, đá à?

Thanh Nhạc chỉ nhìn xuống Trường An một hồi, sau đó đắn đo hỏi lấy Ngọc Mi:

“Sư muội, ta nghĩ ngươi nên cõng người ta chứ?”

“Sư tỷ yên tâm, mẹ ta nói đàn ông như rồng như hổ, một đêm ba tiếng hông cũng chẳng có vấn đề gì!”

Người sau chỉ đơn giản đáp lại, nghe câu nói này mà Trường An như muốn phun máu ra.

Đưa địa chỉ của mẹ ngươi, ta tới thỉnh giáo cái vấn đề dạy con của bà!

Thanh Nhạc chỉ suy nghĩ một hồi, sau đó nàng cũng thở dài mà đưa tay bóp trán, lắc đầu ngán ngẩm:

“Ngọc Mi, ngươi phải học cách tế nhị, nếu không sẽ chẳng có ai theo đuổi ngươi đâu”

Ngọc Mi chỉ bĩu môi, sau đó chỉ về phía Trường An mà hừ giọng lên bất mãn, đoạn nói:

“Đàn ông đều cặn bã như nhau thôi, sư tỷ! Có người yêu chỉ tổ ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm của ta”

Ài, em gái, thân là một người phụ nữ, sao miệng em lại sặc mùi của mấy ông chú trung niên đã ba mươi tuổi vậy?

Trường An nhổ nước bọt trong lòng, vẫn tiếp tục giả vờ làm một người đang bất tỉnh, thành thật nằm yên không chút cử động nào.

Nếu biết hắn tỉnh dậy, chắc chắn các nàng sẽ không để yên mà liên tục hỏi, với tư cách là một con người không thích phiền phức, Trường An cảm thấy bản thân nên tiếp tục bất tỉnh thì tốt hơn.

Đến trước tường thành của Kinh Đô, cả hai người hạ cánh xuống mà bước đi về phía cổng thành, hai vị binh lính thấy thế cũng gật đầu mà để các nàng đi vào trong.

Kinh Đô là trung tâm của đất nước, vì vậy ngay cả binh lính gác cổng cũng đều có thực lực đạt đến Nhất Bộ Tụ Khí sơ kỳ.

Ở Vĩnh Xuân đại lục, triều đình quản lý cõi phàm tục, mặc dù các tông môn hầu hết đều đã bước vào tu luyện, không ở vào trong phạm vi quản thúc của triều đình. Nhưng các Tông môn đều không bằng với một quốc gia.

Hai bên có mối quan hệ ngang hàng nhau, nhưng triều đình nắm giữ quyền chủ động lớn hơn.

Chỉ cần có cống hiến với triều đình, vì phát triển quốc gia mà phấn đấu, tài nguyên đều cho ngươi, tuyệt học cũng thế, kết hợp với tính nghiêm minh kỷ luật đều có thể xây dựng được chiến lực lớn.

Quan trọng là triều đình sẽ có quyền lực, danh lợi, mấy người có thể kháng cự được nó cơ chứ?

Một tiếng nói cất vạn binh, hiệu lệnh thiên hạ, cái này chưa bao giờ là không bị theo đuổi cả.

Nghĩ tới đây, chợt Trường An đập mặt xuống đất, cả người giống như một tấm giẻ lau mà bị Ngọc Mi kéo đi.

Hai binh lính: “...”

Người dân trong thành: “...”

Hai vị nữ tiên này đang làm gì vậy? Hay là đạo đức đã suy đồi, các nàng bây giờ còn bắt cả nam nhân làm thú cưng!?

Ngọc Mi hoàn toàn không để ý mà kéo lê Trường An đi, cuối cùng Thanh Nhạc ngừng, rồi nàng thở dài quay người lại.

Bó tay với con bé này… cứ tưởng chỉ treo lơ lửng hắn trên trời, hóa ra đi bộ cũng nhất quyết kéo theo.

Lại kéo nữa, có khi kẻ này chết thật đấy.

Trường An còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, hắn đã cảm thấy thân thể được nhấc bổng lên, theo đó là hương thơm thoáng qua mũi hắn.

Thanh Nhạc cõng hắn trên lưng, rồi nàng chậm rãi bước đi về phía trước, đi ngang qua Ngọc Mi mà chỉ nhẹ nhàng nói:

“Đi thôi, để ta cõng hắn”

Ngọc Mi thấy cảnh này mà há hốc mồm ra, sau đó nàng ngẩn người mà chạy theo sau.

Sư tỷ đang làm gì vậy? Hả?

Mà người phải kinh hãi đâu chỉ có Ngọc Mi cơ chứ? Bởi vì hành động của Thanh Nhạc diễn ra…

Trường An: !!!

Hệ thống: [!!!]

Cảm nhận được cảm giác mềm mại truyền đến từ thân thể của Thanh Nhạc, lúc này trong lòng Trường An như có hàng ngàn con ngựa chạy qua.

Chị gái, không phải con người lạnh lùng như chị thường sẽ chẳng màng đến sống chết của người khác ư?

Tiên nữ không nhiễm trần thế, tảng băng ngàn năm không nở một nụ cười đâu rồi?

Tại sao lại có hành động như vậy cơ chứ?

Với cả Hệ Thống, tại sao ngươi cũng [!!!] theo ta?

Một nữ cõng một nam, hai người dần dần bước đi, mà bầu trời cũng chuyển sang chiều, trời xanh mây trắng.

Ngọc Mi đang bước đi chợt thả chậm bước chân dần, nàng ngẩn người ra nhìn cảnh tượng trước mắt.

Chợt phát hiện, cảnh tượng này… Khiến hai người trông rất hợp nhau, dù chỉ một phút một giây thoáng qua.

Mà ở xa xa, trên mái nhà có một bóng người thấp thoáng và giơ đôi mắt đầy hứng thú ra chứng kiến cảnh này.

Cho dù trời đã đổ nắng, nhưng kẻ này vẫn mang một bộ áo tơi lá, đầu đội một chiếc nón, hệt như thể người nông dân đang đi giữa trời mưa.

“Ái chà chà… An đệ và tiểu Nhạc có gì đó liên quan…”

Mặt Thiệu Tổ đầy vẻ bát quái, sau đó hắn híp mắt lại mà cười tà tà. Không có vẻ gì là “nữ đệ tử của ta, phàm nhân như ngươi có tư cách gì xía vào?”.

Thanh Nhạc bái sư hắn cùng lứa với Diệp Tuyên, người hoàn hảo như Diệp Tuyên lại không tỏ thái độ gì, bây giờ nàng đang cõng một người bình thường?

Thật tình Thiệu Tổ không biết rằng, ngoại trừ Diệp Tuyên ra, trên thế gian này nếu có người bị thương mà lại không thể di chuyển trước mặt Thanh Nhạc, nàng đều sẽ nguyện ý cõng kẻ đó đi.

Dù sao Thanh Nhạc chỉ có khí chất hơi lạnh giá, chứ không phải nàng lạnh lùng vô cảm. mà tất cả là do…

Ai bảo Diệp Tuyên tỏ thái độ liếm chó quá nhiều chứ? Đúng không?

Thuở nhỏ, Thanh Nhạc có một giấc mơ rất kỳ quái.

Trong mơ, một người đàn ông mặc long bào đang cõng mình đi giữa bão tuyết, cho dù thân thể có rất nhiều vết thương nặng nhưng vẫn bước đi.

Bão tuyết rất lớn, thân thể nàng cũng vì thế mà co quắp lại, khuôn mặt dần dần bị bao phủ bởi băng tuyết, tưởng như bản thân sẽ chết bất cứ lúc nào.

Rồi sau đó, giấc mơ kết thúc.

“Đại nhân, ngài nghe ta nói gì không?”

Đột ngột, âm thanh vang lên phá vỡ suy nghĩ của Thanh Nhạc, nàng giật mình mà lắc đầu, sau đó nhìn về trước mắt.

Lão y sư thấy nàng không chú ý, chỉ kiên nhẫn lặp lại lời nói của mình:

“Phu quân của đại nhân bị thương không nhẹ ở phần hông, phải sử dụng một viên-”

“Được”

Thanh Nhạc có vẻ cũng không tỉnh táo lắm, nàng thở dài và gật đầu, lão y sư thấy thế mà ngạc nhiên, rồi hét lớn vào bên trong y quán:

“Đem đan dược quý nhất ra đây, mau lên!”

Thanh Nhạc: “...”

Lão già, lão dùng lời nói bẫy ta mua hàng đắt tiền đúng không?

Dù vậy, người hầu vẫn đem ra một chiếc hộp ngọc, lão già mở nó ra, để lộ một viên đan dược, nó tỏa ra hương thơm dược liệu khắp căn phòng.

Lão y sư cầm viên đan dược lên nhét vào miệng Trường An, mà Thanh Nhạc chìm vào suy ngẫm một hồi, sau đó nàng giật mình, rồi lắc đầu:

“Hắn không phải là phu quân của ta”

Lão y sư: “...”

Cung thần kinh phản xạ của đại nhân có hơi bị chậm đấy, không đúng!

Lão y sư nghiêm mặt, vừa rồi nàng đang đắn đo suy nghĩ về việc có nên nhận hắn là phu quân hay không, chứng tỏ… Hai người này là vợ chồng!

Người vợ đi tu tiên bị thiên kiêu gạ gẫm, người chồng tức giận đi đòi công đạo cho nàng, cuối cùng hắn bị đối phương đánh gần chết, vợ hắn thấy thế mà cũng phẫn nộ vì hành vi không có lý trí này. Nhưng hai người là vợ chồng, vì thế nàng đưa phu quân mình đến đây trị thương!

Một câu chuyện tình đầy biến cố và bi kịch…

Lão y sư thở dài, sau đó nghiêm túc nói:

“Đại nhân, hắn ta ổn rồi, ngài không cần phải lo lắng nữa.”

Thanh Nhạc nghe thế, cũng chỉ gật đầu, rồi nàng nhíu mày lại.

Ánh mắt lão ta nhìn nàng… có gì đó kỳ quái…

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 12
Lượt đọc 320

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.