Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Nhãn bị Đánh Cắp

Tiểu thuyết gốc · 2049 chữ

Hồi lâu sau, Trường An cũng “mịt mờ” tỉnh dậy, Thanh Nhạc đã bỏ đi từ lúc nào.

Lão y sư giơ ra một túi bạc cho hắn, sau đó mỉm cười đôn hậu, nói với Trường An:

“Chàng trai trẻ, bạc này là của cô ấy đưa cho cháu, nhớ sau này trả lại nàng đấy”

Đưa tay đón lấy túi bạc, cảm nhận được độ nặng của nó mà Trường An bỗng ngạc nhiên, sau đó hắn cười nhẹ và đứng dậy, lại chắp tay cái rồi đi:

“Vâng, cháu xin đi trước ạ”

Kinh Đô không hổ là trung tâm của đất nước, nơi này người dân đông đúc hơn nhiều, lại náo nhiệt nữa.

Bước đi trên đường, Trường An ngừng lại trước một quầy hô lô, sau đó hắn nở một nụ cười ôn hòa và cất tiếng:

“Dì à, cái bánh bao này bao nhiêu tiền vậy?”

“Bánh bao tao bán chỉ lấy chất chứ không lượng, hai đồng một cái, không mua thì đi chỗ khác”

Bà thím bán bánh bao ngẩng đầu lên và đáp, trong cái giọng vẫn có chất dân quê khiến Trường An không nhịn được mà bật cười, cuối cùng hắn chỉ đành nhân nhượng và thở dài đưa tiền ra:

“Được rồi, cháu cũng thử một lần bánh bao của dì xem”

Cũng không có cái gọi là kiêu ngạo hay khí chất vương giả, bộ dáng của Trường An lúc này hoàn toàn giống như một chàng trai trẻ, bình thường và chẳng có gì lạ lẫm.

Hắn bước đi và đưa bánh bao lên miệng mà khẽ cắn một ngụm, trong đầu chợt xuất hiện cuộc đối thoại của Thanh Nhạc và Ngọc Mi.

Nói mới nhớ, dường như ở Kinh Đô xuất hiện một vị danh sư mang Thiên Nhãn, có thể xem thấu được bất kỳ loại ưu, nhược điểm của loại công pháp nào?

“Mà kệ đi, cũng không liên quan tới mình…”

Trường An lắc đầu mà định bước đi tiếp, chợt hắn ngừng lại.

Một luồng ký ức xuất hiện trong đầu hắn.

[Đinh! Hệ thống khóa lại thành công, ban thưởng cho chủ thể gói quà tân thủ.

Thiên Địa Chi Nhãn: Có thể xem xét cảnh giới của đối phương cao hơn một cảnh giới, đồng thời biết được nhược điểm của hắn.]

Trường An: “...”

Hắn im lặng một hồi, sau đó đưa tay lên ôm mặt, lại mở một con mắt trái ra, gọi một cái:

“Thiên Địa Chi Nhãn!”

Không có gì thay đổi cả…

“Thiên Địa Chi Nhãn?”

Vẫn không có gì thay đổi…

Trường An mở mắt ra mà nhìn lên người cạnh bên, dường như hắn định xem thử bản thân sẽ thấy gì.

Mặt nhiều mụn… Không đúng!

“Mẹ nó, Thiên Địa Chi Nhãn của mình đâu???”

Trường An giật mình mà lên tiếng hô to, rồi hắn tức tốc mở hệ thống ra kiểm tra, bàn tay đập vào giao diện liên hồi như muốn phá banh nó ra:

“Hệ thống! Hệ thống! Ngươi đem Thiên Địa Chi Nhãn của ta bán mất đánh bạc rồi ư?”

[... Chủ thể, hệ thống cũng không biết cái gì đang xảy ra]

Trường An nghe vậy mà ngớ người, sau đó… hắn tiếp tục giơ tay ra chọc vào giao diện, cũng may bởi vì đi đến một chỗ vắng vẻ, nếu không mọi người sẽ nhìn Trường An như một tên đần mất.

“Không đúng, ngươi không biết!?”

Hệ Thống của Trường An, thực chất vốn là một món bảo vật do một kẻ luyện hóa Thiên Đạo trong vị diện nào đó mà ra, có thể thao túng trời đất, cũng như thay đổi được chủ thể của nó thông qua điểm tích lũy.

Trường An tuy không tiếc Thiên Địa Chi Nhãn, dù sao làm người bình thường rồi, hắn cũng không cần đến nó nữa.

Nhưng mà có kẻ lấy đi thứ đó, mà Hệ Thống cũng không biết gì là sao?

Bị hack rồi ư?

Trường An nghĩ thầm, cuối cùng hắn hít một hơi thật sâu, lại quay lưng bước đi, lầm bầm:

“Không được, phải đi gặp cái kẻ mang Thiên Nhãn đó!”

Chỉ có điều, Thiên Địa Chi Nhãn đã bị mất từ bao lâu rồi? Mười năm, hai mươi năm, năm mươi năm, hay nhiều hơn thế?

Ở trong một ngôi đình nhỏ, Thanh Nhạc chỉ cung kính chắp tay lại, nàng tâm phục khẩu phục cất giọng:

“Cảm tạ tiền bối trợ giúp, nhờ có ngài mà ta có thể bù đắp những khuyết thiếu trong công pháp của mình”

“Không có gì, ta lại phải đi rồi”

Một giọng nói ôn hòa, nhưng lại đầy tang thương đáp lại, Thanh Nhạc nghe vậy mà cũng không dám hỏi gì nhiều, chỉ đành nói một tiếng:

“Tiền bối đi thong thả”

“Đúng vậy, nếu không sẽ bị một kẻ đi tới bắt mất, ha ha”

Người đó nói, rồi tháo bầu rượu bên hông xuống hớp một ngụm, lại phất tay một cái, sau đó Thanh Nhạc chợt mở to mắt ra.

Vị tiền bối này đưa tay phất một cái, trên không trung đột ngột xuất hiện một vết nứt, tựa như không gian bị chém ra vậy.

Kẻ sau chỉ cười nhẹ mà đi vào bên trong, trước khi đi lại liếc nhìn Thanh Nhạc một lúc, tự lẩm bẩm, dường như chỉ mỗi hắn nghe thấy:

“Là ngươi không biết, hay biết mà không nói?”

Đoạn, người này hớp một ngụm rượu mà biến mất, chỉ để lại Thanh Nhạc ở giữa ngôi đình này.

Nàng đưa tay lên sờ vào không khí, cảm nhận được có thể dễ dàng di chuyển, nhưng lại không thể xé rách không gian ra.

Hơn nữa, vừa rồi vị tiền bối đó chém ra một lỗ hổng, nhưng nó lại ổn định vô cùng, chỉ khi ngài ấy bước qua thì khe hở đó mới biến mất.

“Tiền bối… thâm bất khả trắc”

Thanh Nhạc thở dài lắc đầu và đứng dậy bước ra ngoài đình viện, chỉ có điều nàng vừa ra, đã thấy Trường An thở dốc, tay chạm vào tường mà co gối xuống.

“Mẹ nó… biết thế ráng rèn luyện thân thể…”

Hắn lẩm bẩm, sau đó ngẩng đầu, chỉ thấy Thanh Nhạc đang lẳng lặng nhìn hắn, đôi mắt lộ ra vẻ khó hiểu.

Trường An: “...”

Sao nàng lại ở đây rồi?

Thanh Nhạc: “...”

Hắn đuổi theo nàng, đúng không?

Bầu không khí yên tĩnh một hồi lâu, sau đó Trường An cũng phản ứng lại, chỉ thấy hắn đứng thẳng người, rồi nghiêm mặt nói với Thanh Nhạc:

“Cô nương, ta nghe y sư nói là ngươi đã cứu ta, nên kẻ này đến đây để tạ ơn”

Thanh Nhạc giương mắt nhìn Trường An, chỉ thấy kẻ này tuy rằng đã mệt nhọc vì chạy, nhưng vẫn cố ra dáng như một vị thư sinh nho nhã, giống như bộ dáng những người theo đuổi nàng đang ra vẻ.

Nàng không thấy bất kỳ điểm nổi bật gì ở Trường An cả, hắn không có tính cách thanh cao, không màng sắc đẹp, cũng không đến mức cuồng nhiệt theo đuổi nàng.

Đại khái, hắn nằm ở hàng ngũ những người bình thường, không mờ nhạt nhưng chẳng quá nổi bật.

“Không có gì, cớ sao tiên sinh lại rơi từ trên trời xuống?”

Thanh Nhạc nghĩ vu vơ trong đầu, sau đó nàng chỉ nhẹ nhàng hỏi lại.

Do ta nhờ nhầm một thằng điên cầm lái thuyền, kết quả suýt nữa toi mạng! Cũng nhờ ngươi chưởng một cú mà đỡ hơn nhiều.

Trường An nghĩ thầm trong đầu, sau đó hắn vẫn ra vẻ như bộ dáng một tên thư sinh không có tài cán gì đang nỗ lực khiến bản thân lọt vào mắt mỹ nữ và mỉm cười:

“Ta trượt chân khỏi vách núi, nếu không nhờ cô nương đỡ lại thì có lẽ tính mạng đã gặp nguy rồi”

“Không có gì đâu, tiên sinh cũng không cần trả lại vàng, ta đi trước”

Thanh Nhạc mỉm cười và lễ phép cúi chào, đoạn nàng bước qua Trường An, sau đó đi thẳng về một phía.

“Khoan đã, tại hạ có nghe về một kẻ mang Thiên Nhãn có thể nhìn ra ưu, nhược điểm của các công pháp, không biết cô nương có gặp hắn chăng?”

Đột ngột, Trường An gọi với tới khiến Thanh Nhạc ngừng bước chân, sau đó quay đầu lại và đáp:

“Sau khi chỉ điểm cho ta, vị tiền bối ấy đã rời khỏi nơi này rồi”

Rời khỏi rồi ư? Tại sao là lúc này chứ?

Hay là hắn cảm nhận được bản thân của Trường An?

Thân thể của Trường An vẫn là của người phàm trần, trên thực tế, kể từ kiếp thứ chín thì hắn vẫn đang chịu tổn thương trong người, vì thế không tiện thi triển sức mạnh ra.

Tuy cũng có một phần là hắn không muốn dùng.

Trường An nhíu mày lại mà quay lưng bỏ đi, Thanh Nhạc cũng không nói gì nữa, cũng chỉ rời khỏi nơi này.

Hai người, cứ thế mà bước qua nhau.

Mà ở một góc khuất, bóng người nhẹ nhàng nâng bầu rượu lên và hớp một ngụm, sau đó kẻ này mỉm cười chùi mép miệng, nhìn về bóng dáng Trường An một lúc lâu, rồi hắn biến mất.

“Con mắt này, ta xin phép được mượn thêm một quãng thời gian, ha ha.”

Một giọng nói vang lên bên tai của Trường An.

Không có bất kỳ báo hiệu gì trước, Trường An chỉ quay đầu lại mà nhìn về góc khuất vắng người, hắn chỉ thở dài, bước đi, miệng lẩm bẩm:

“Mẹ nó, bị hụt mất rồi…”

Chỉ là, cho dù một lần thoáng qua, nhưng Trường An lại không muốn bộc lộ sức mạnh ở giữa chốn đông người, cũng như không có đảm bảo sẽ bắt được kẻ đó trong tình trạng này.

Dù sao, hắn có đủ sức mạnh để tước Thiên Địa Chi Nhãn khỏi Hệ Thống, lại luyện hóa nó, thực lực sâu không lường được.

“Meo~”

Đột ngột, tiếng mèo kêu bên tai Trường An, từ khi nào mà con mèo đã trở về, nó chỉ nhảy lên vai của hắn, khẽ thè lưỡi ra liếm lên má.

Trường An cũng tiếp lấy bầu rượu, sau đó hớp một ngụm, lại càu nhàu:

“Tiền bối, ngài thấy thế giới này có gì đó không bình thường không?”

Tần Đế, phế vật ba trăm năm trước quật khởi diệt đi môn phái đã phong ấn Lão Nhược, bản thân Lão Nhược, Tổ Huynh,... Và giờ là một kẻ vừa xuất hiện thoáng qua.

“Meo~”

Con mèo chỉ chớp mắt và nhàn nhã kêu một tiếng, sau đó nó giơ móng ra vỗ vỗ má Trường An.

Kẻ sau chỉ cười nhẹ, rồi hắn bước đi, thân hình không có gì lạ biến mất sau dòng người:

“Được rồi, dù sao mục đích của ta cũng chỉ là sống bình thường…”

Nhưng mà trong lòng Trường An đang thấp thỏm, bởi vì hắn không biết cái kẻ sở hữu Thiên Nhãn có thể xem hết tất cả những gì mà nó đã thấy không.

“Chỉ hi vọng ngươi không nên biết những thứ không đáng biết”

Hắn lầm bầm, sau đó…

Trường An dừng chân trước một nhà thanh lâu, các chị, em gái đang không ngừng mời gọi khách vào trong.

Trường An im lặng, bây giờ hắn bắt đầu suy nghĩ, bản thân có nên đi vào một lần cho biết mùi đời hay không nữa.

Sau đó, hắn thấy bóng người dường như dáo dác nhìn xung quanh, len lén định đi vào bên trong thanh lâu.

“Tổ Huynh?”

“Ái!!! C-cái gì, An Đệ!?”

Thiệu Tổ choáng váng, rồi hắn giơ tay lên chỉ vào Trường An:

“Không đúng, đệ đến đây để làm gì!?”

Trường An giật nhẹ khóe miệng, rồi hắn cũng giơ tay lên, vẻ mặt chính nghĩa chỉ vào mặt Thiệu Tổ:

“Huynh đến nơi này để làm gì hả!?

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 324

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.