Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuối chương sẽ có tâm thư

Tiểu thuyết gốc · 1931 chữ

Đây là đâu?

Ý nghĩa thoáng qua trong đầu Trường An, thân thể của hắn bất giác cảm thấy đau nhức cực kỳ, kèm theo đó là lạnh, rất lạnh…

Gắng gượng mở mắt ra, Trường An nhìn xung quanh, nước ào ào đổ xuống lên người hắn, bộ áo dài trắng nay đã ướt đẫm và rách rưới vô cùng, một sợi dây thắt ngang qua bụng hắn.

Hắn đang bị treo giữa một thác nước…

Trường An: “...”

Cmn chuyện gì xảy ra vậy? Không phải mình vào thanh lâu, sau đó… sau đó…

Ừm, phá đám đấu giá hội, đứng dậy mắng tất cả những ai tham gia là rác rưởi, đắc tội với Long Ngạo Thiên, cuối cùng Tổ Huynh cong chân lên chạy, để hắn ở lại.

“Ngươi tỉnh?”

Chợt, âm thanh lạnh nhạt vang lên, Trường An theo bản năng nhắm mắt lại, sau đó giả vờ như bản thân chưa bao giờ tỉnh.

Em xin lỗi, em xin lỗi Long Ngạo Thiên đại ca, em không có ý định động vào dàn gái của anh, cũng không hề có ý định hốt bảo vật hay thuê người ám hại,... cho nên…

Bắt tên Thiệu Tổ rẻ rách ấy, đừng bắt em!!!

Trong lòng lúc này đã đem cái tên Thiệu Tổ bỏ rơi anh em hàng chục lần, Trường An vẫn tiếp tục im lặng, giả vờ như bản thân còn chưa tỉnh lại.

“Được rồi, vậy thì trực tiếp giết hắn thôi”

“Tỉnh rồi! Tỉnh rồi! Tha mạng, là tên kia đầu têu, ta không biết cái gì cả! Ta chỉ bị hắn đe dọa, nhà ta còn có mẹ già con thơ, tha mạng đi!”

Trường An nghe thấy thế đột ngột giãy dụa lên và tái mặt hô lớn, kẻ sau chỉ lạnh nhạt nhìn hắn, sau đó nói:

“Lúc trước giọng điệu của ngươi không phải như thế này”

Trước mặt Trường An, Long Ngạo Thiên đưa tay cầm lấy bầu rượu của hắn mà xem xét nó, ánh mắt lộ ra vẻ ngẫm nghĩ, cho dù chỉ là một tư thế đơn giản như vậy, nhưng mị lực nam tính cũng tỏa ra rất nhiều.

Chó chết mấy cái tên đẹp trai…

Cũng không còn say nữa, Trường An chỉ giữ suy nghĩ đó trong lòng, ngoài mặt cười nịnh nọt:

“Không có không có, lúc đó ta không thức thời, mong đại nhân tha mạng…”

Long Ngạo Thiên chỉ nhẹ nhàng đưa tay xoa xoa bầu rượu mà cau mày, tiếp tục quan sát lấy nó, đoạn ngẩng đầu nhìn Trường An.

“Bầu rượu này là của ngươi?”

Trường An nghe vậy mà biến sắc, sau đó hắn nghiêm túc đáp lại:

“Đại nhân, cái này là đồ gia truyền ba đời nhà ta, ngài tuyệt không thể lấy, lấy rồi thì ta sẽ hét toáng lên cho cả Kinh Đô biết Ngạo Thiên đại nhân cướp đoạt đồ của thường dân”

Không được, cái bầu rượu đó là vật quan trọng của Trường An, nếu hắn đã cố ý cướp đoạt… Cùng lắm thì ra tay đánh một trận, lại xóa trí nhớ là được.

Ừm, thế là ổn.

Nhưng đáp lại Trường An, người sau chỉ mở bầu rượu ra, bình tĩnh gật đầu:

“Ừm, ngươi cứ hét”

Trường An: “...”

Long Ngạo Thiên chỉ đóng nắp rượu lại, hắn còn định lên tiếng dọa dẫm Trường An một hồi, dù sao hành động của kẻ này thực sự ngông cuồng.

Nhưng cũng không đến mức phải đánh hắn tàn tật, dù sao với cái họng của tên này thì đến lúc đó chắc chắn sẽ kêu lên như gà cắt tiết.

Mục đích chính kéo Trường An đi cũng không muốn hắn phải bị người của Đấu Giá Hội bắt lại, lúc đó đừng nói là bị đánh, cái mạng có còn hay không cũng là một vấn đề.

Long Ngạo Thiên nghĩ thầm, hắn chỉ đóng nắp bầu rượu lại và ném về phía Trường An, sau đó quay lưng bước đi, lạnh nhạt đáp:

“Ngươi có thể đi, ta cũng không giữ lại nữa”

“Đại nhân…”

Trường An sững sờ, sau đó hắn chợt kêu lại, Long Ngạo Thiên cũng không quay đầu, dù sao hắn không thích kết bái tiểu đệ…

“Đại nhân, ngài chưa cởi trói cho ta!!!”

Thấy hắn vẫn bước đi, Trường An hít một hơi thật sâu rồi kêu lớn.

Long Ngạo Thiên: “...”

Hắn không để ý tới cảnh này, thân ảnh nhanh chóng biến mất, để lại Trường An ở giữa thác nước xối xả, người bị trói lại treo lơ lửng.

Trường An: “...”

Cảnh sát! Cảnh sát đâu?

Báo cáo, có kẻ âm mưu giết hại sinh viên Trường An, phi tang xác chết ở dưới thác nước, đề nghị các đồng chí bắt hắn lại.

Chợt, âm thanh Thiệu Tổ vang lên xa xa:

“An Đệ, đệ có ở đây không?”

Tổ Huynh, mẹ nó cuối cùng huynh cũng đến cứu ta!

Người đại ca này, ta nhận!

Trường An nước mắt lưng tròng, hắn định cất tiếng đáp lại, chợt, bầu trời tối sầm.

Bầu trời chuyển sắc đỏ, ban ngày cũng vì thế trở thành ban đêm, một áp lực vô hình bao phủ lấy nơi này vô cùng quỷ dị.

Bao quanh hắn, chính là một vùng đất trải dài vô tận, núi non trùng trùng điệp điệp, nhưng lại chẳng có sinh vật sống nào cả.

Mà nơi này cũng không còn là rừng núi như trước nữa, Trường An rớt xuống mặt đất, thân thể hắn nằm bẹp dí trên đó, bầu không khí yên tĩnh.

Tiểu thế giới?

Hiểu rồi…

Trong chớp mắt, Trường An vẫn chỉ nằm trên mặt đất, không thấy rõ mặt hắn ra sao, chỉ thấy miệng khẽ lầm bầm gì đó, không ai biết.

Nhưng mà, nếu hắn bị kéo vào đây, có nghĩa…

Ngàn ngàn vạn vạn yêu thú bao quanh một bóng người, mỗi con đều có khí thế kinh người, hoàn toàn siêu việt lấy cấp bậc ở thế giới này.

Rắn ba đầu, hắc hổ, hạn bạt, thạch thiên ngưu,... Mỗi con đều to như một quả núi, khiến cho khung cảnh trước mắt trở nên đáng sợ vô cùng.

Mà ở giữa bọn chúng, có một người.

Thiệu Tổ đứng ở trên một mảnh thảo nguyên xanh, hắn khoanh tay lại mà trầm mặc, nón lá che khuất đi khuôn mặt khiến không ai nhìn ra suy nghĩ của gã này.

“Tiểu thế giới…”

Hắn khẽ lẩm bẩm.

Nhược Trần lảo đảo bước đi, hắn một tay ôm lấy đầu mình, một tay giơ ra phía trước, dần dần hướng về một phía nào đó trong vô hình.

Khí tức dần dần thay đổi, sinh mệnh chảy xuôi trên tay của hắn, rồi Nhược Trần chỉ khẽ cất giọng, nhưng có gì đó không giống với hắn như thường ngày.

Như thể, đây là một người khác.

“Là ai… là ai đã đánh thức ta?

Còn chưa tới ba ngàn vạn năm…”

Mà bị lôi kéo vào không gian này, còn có cả Long Ngạo Thiên.

Chỉ là lúc này thân thể hắn đầy những vết thương, Long Lực bao trùm lấy cả thân thể hắn, mỗi một quyền đưa ra đều giống như rồng phi lên trời, có thể phát ra sức mạnh dễ dàng hủy sơn diệt địa.

Trước mặt hắn, bóng đen bước tới, sau đó chỉ giơ ra một ngón tay.

Ầm!

Không gian đổ vỡ, Long Ngạo Thiên biến sắc, quyền pháp của hắn hoàn toàn bị phá tan mà đánh bay thân thể hắn ra xa, máu đỏ thẫm bắn lên trên thảo nguyên xanh.

Đối diện hắn, bóng đen chỉ ngẩng đầu nhìn bốn phướng, sau đó không nhịn được mà cười lớn:

“Một tên phàm nhân, một tên Tụ Khí, không có gì cả.

Nhưng mà, Thiên Mệnh Chi Tử, chính là Thiên Mệnh Chi Tử!”

Hắn đưa mắt tham lam nhìn về phía Long Ngạo Thiên, sau đó cười tàn độc.

Vốn chỉ định đi tìm kiếm gã Tà Tu đã từng tung hoành ngang dọc, nay bị trọng thương, nghĩ thừa cơ hắn thương nặng mà lấy mạng!

Ai ngờ, chỉ việc xuất thủ tạo ra một Tiểu Thế Giới, lại bắt được cả Thiên Mệnh Chi Tử vào trong này!

Thân hình hắn run lên hưng phấn, nghĩ đến việc bản thân sau khi giết chết và hấp thu kẻ này, lại tăng tiến sức mạnh lên một cấp bậc mới.

Hạ Vị Tà Đạo! Cuối cùng cũng có thể danh xưng Tà Đạo!

Đã đủ ba mươi chương, xem ra chúng ta đi được đoạn đường đầu tiên của truyện rồi.

Tại sao chương ba mươi, ta lại chuyển hướng đột ngột như vậy? Tại sao không tiếp tục tấu hài cơ chứ?

Ta muốn thông qua chương này, lộ ra được đằng sau còn có thế giới lớn hơn, lại có thế lực đối địch, và bản thân Trường An bị trọng thương, cũng như việc…

Các người không thấy một tên nam chính suốt ba mươi chương ngoài bị dim ra, cũng nên có một cơ hội để thể hiện sao?

Và cũng tiện đây, ta xin phép trả lời câu hỏi của các bạn đọc.

Truyện này có hậu cung không? Có.

Các bạn đọc thấy đấy, Trường An trải qua chín đời, mỗi đời hắn đều có hồng nhân, thậm chí là khi còn làm Đế Vương, tên này còn có cả một dàn hậu cung cho mình, nên sau này sẽ có hậu cung là điều dĩ nhiên.

Chỉ là Trường An sẽ không chủ động tán gái, hắn cũng chẳng muốn dây dưa với phụ nữ xinh đẹp, ha ha. Những đối tượng trong tương lai có thể là người ở kiếp trước thôi, dù sao Trường An chết, nhưng các nàng ta thì không.

Nhưng không chỉ Trường An, ta cũng xây dựng mối quan hệ tình cảm cho các nhân vật khác, bạn đọc nào tinh mắt thì cũng nhận ra rồi đấy.

Câu hỏi thứ hai, Trường An có vô địch?

Trường An rất mạnh, nhưng bây giờ hắn bị thương rất nặng, vả lại một số kẻ cũng mạnh hơn hắn, bởi vì thế giới này… ha ha, nó có gì đó kỳ lạ.

Câu hỏi thứ ba, giữa Trường An và Thiệu Tổ ai mạnh hơn?

Ta không nói cụ thể, nhưng để phục vụ tấu hài thì thông thường sức khỏe thể chất Thiệu Tổ sẽ lớn hơn Trường An, để mà còn… vác trên vai chạy.

Cũng có một lời nhắn gửi cho các bạn đọc, ta không muốn bộ truyện này trở thành một dạng main bá đạo trước mắt mọi người, mỹ nữ như mây, gặp nam chính là đổ, kẻ thù không có não.

Ta xây dựng Trường An cũng không phải một vị cao nhân ẩn thế cao cao tại thượng, thần bí khó lường, ta muốn hắn càng thêm gần gũi với các bạn đọc, vì thế tính cách ta sử dụng chính là Trường An trước khi xuyên không: Một tên sinh viên không có gì lạ.

Cuối cùng, cảm ơn các bạn đọc đã ủng hộ, đặc biệt là Thuocduoc, mặc dù đạo hữu rất ít khi bình luận, nhưng rất nhiều lần cổ vũ và đề cử ta, điều đó khiến vị tác giả nhỏ này rất vui, ha ha.

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 18
Lượt đọc 259

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.