Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta tên Thiên Kiều

Tiểu thuyết gốc · 2978 chữ

Mỗi thế giới, khi mà trời đất giao thoa với nhau, cuối cùng tụ lại trên một sinh linh vừa mới ra đời, chắc chắn sẽ tạo thành Thiên Mệnh Chi Tử.

Đứa con của số mệnh, phàm là Thiên Mệnh Chi Tử, mặc cho bản thân hắn không có thiên phú tu luyện, hoặc là một kẻ điên, hoặc là một kẻ tàn tật, cho dù khởi đầu của ngươi có ra sao, hắn vẫn có thể trở thành trung tâm của thế gian.

Lại bởi vì Thiên Mệnh Chi Tử sinh ra đã nắm giữ một phần lớn số phận của thế giới, vậy nên hắn chứa rất nhiều lực lượng của trời đất, mà đối với Tà Ma như chúng, chỉ cần hấp thu được sẽ có cơ hội bước vào Tà Đạo.

Vì thế, kẻ trước mắt này, ắt hẳn phải bị chính tay mình giết!

Ý nghĩ thoáng hiện ra trong đầu, bóng người dần dần bước ra, để lộ thân hình kỳ quái của hắn.

Thân thể cao một trượng, toàn thân hắn đều độc một màu đen, hắc khí bao trùm lấy thân thể của kẻ này, khuôn mặt trung niên lộ ra.

Nếu Diệp Tuyên ở đây, có lẽ hắn sẽ nhận ra kẻ này và Thất Trưởng Lão đều giống như nhau, bị hắc khí của Tà Đạo bao trùm và ăn mòn lấy cơ thể.

Ầm!

Đột ngột, Long Lực cuồn cuộn bộc phát, thân thể Long Ngạo Thiên chớp mắt đã ở trước mặt kẻ này, quyền nhắm thẳng vào người hắn mà đánh.

“Thiêu đốt sinh mệnh để tạm thời tăng thực lực của bản thân…”

Hắn lẩm bẩm, mà chỉ giơ một ngón tay ra, Long Ngạo Thiên biến sắc.

Một quyền của mình có thể san phẳng núi non thành bình địa, vậy mà đối diện ngón tay của kẻ này, lại giống như trứng chọi đá.

Kẻ trước mắt cười lạnh, hắn chỉ nhẹ nhàng đẩy ngón tay tới một chút, để rồi âm thanh xương cốt nứt gãy vang lên, trán Long Ngạo Thiên lấm tấm mồ hôi.

Thân thể hắn không thể cử động, kẻ này lại dùng một ngón tay nhẹ nhàng đẩy về phía trước khiến phần xương tay của Long Ngạo Thiên dần dần bị ép đến mức gãy ra.

“Ngươi rất mạnh, thậm chí là một số tên Bát Phẩm Thành Vân đều khó có thể đối đầu, nhưng xui xẻo là ngươi gặp ta.

Điền Dã Tà Hoàng!”

Điền Dã cười lớn lên, hắc khí xung quanh cơ thể hắn cũng vì thế mà dao động, Long Ngạo Thiên nghe vậy mà trong lòng trầm xuống, mặt lại càng lạnh nhạt hơn nữa.

Chủ yếu là bởi vì, hắn không biết Điền Dã Tà Hoàng là hai.

Và cái thứ hai…

Long Ngạo Thiên bất giác bộc phát ra Long Lực, sau đó mạnh bạo đẩy lui Điền Dã, tay đưa vào trong nhẫn trữ vật lấy ra một nắm lớn đan dược mà nuốt lấy.

Đan dược vừa vào, dòng nước ấm chảy xuôi trong cơ thể của hắn mà dần dần phục hồi những vết thương trước đó, Điền Dã chợt giật khóe miệng mà nhìn kẻ này.

Đây là lần đầu tiên hắn đánh với Thiên Mệnh Chi Tử, nhưng mà… Vừa ra tay đã lấy một nắm vài chục viên đan dược cho vào miệng nhai nuốt, khoa trương quá chứ?

Nhưng Long Ngạo Thiên càng giãy dụa, hắn càng hứng thú, bởi vì còn gì sung sướng hơn việc dập nát một Thiên Mệnh Chi Tử cơ chứ?

Không tồn tại khả năng Long Ngạo Thiên lật bàn giết hắn, bởi vì nơi này là tiểu thế giới của hắn!

Mà hắn, là chúa tể của thế giới này!

Đã mười lăm phút trôi qua, nhưng Trường An vẫn nằm bẹp dí trên mặt đất, hắn cũng dường như không có ý định ngồi dậy.

Chỉ là, không phải cảm thấy sợ hãi, hay tức giận, hay phẫn nộ, mà chỉ đơn thuần là…

Khó chịu.

Hắn đã trốn kỹ đến vậy, thế mà kẻ địch vẫn tìm đến?

Cớ gì ngươi phải truy sát ta chứ?

Thân thể hắn chỉ mới hồi phục một phần rất nhỏ, chính vì vậy nên Trường An cũng phải thường xuyên ăn uống, sinh sống như người bình thường, hắn cũng ngại ra tay, một phần là vì không muốn, phần còn lại bởi vì tình trạng hiện giờ của Trường An không ổn.

Trừ khi có một nguồn năng lượng cực lớn để hắn hấp thu và sử dụng, còn không thì Trường An chỉ có thể sử dụng chính sức mạnh của bản thân.

Nhưng, không muốn ra tay, không có nghĩa là sẽ không ra tay.

Thân thể bị thương nặng, không có nghĩa là nằm yên cho kẻ khác dẫm đạp lên đó.

Nghỉ ngơi chín năm, Trường An cũng đã hồi phục thực lực của bản thân, nhưng chỉ một phần rất rất nhỏ. Chỉ là trong tình huống này, nó đã đủ.

Giữ lấy bầu rượu trên tay mình, Trường An giơ nó lên mà nhấp một ngụm, đoạn bước đi về mà hắn cảm nhận được, chúa tể của thế giới này đang ở đó.

Khí thế dần dần dâng cao, thoáng chốc đã trở nên rất mạnh mẽ, Trường An nhìn thấy bóng dáng của Điền Dã trước mắt, tay giơ cao lên, dần dần tụ lực, ánh mắt thoáng lộ ra vẻ chán nản, lạnh nhạt nói, tựa như giết chết một con kiến:

“Điền Dã? Ngươi-”

Ầm!

Khói bụi bay tán loạn, Long Ngạo Thiên đột ngột bị đánh bay ra xa, Trường An ngớ người, nhưng rồi tức tốc thu lại khí tức của bản thân, thân thể trở thành một người phàm nhân.

Cái con mẹ nó, đại ca, ngươi làm gì ở đây?

Mẹ nó, cho dù tên ngươi là Long Ngạo Thiên, nhưng đối chiến với kẻ địch bên trong tiểu thế giới của hắn, can đảm này ngươi đào ở đâu ra thế?

Thân thể Long Ngạo Thiên ngã xuống bên cạnh Trường An, người đầy vết thương, nhưng vẫn cố gắng gượng đứng dậy, sau đó lấy ra đan dược cho vào miệng, nhíu mày:

“Chết tiệt… sức mạnh đến phi lý này…”

Đoạn, hắn ngạc nhiên nhìn sang Trường An, rồi biến sắc:

“Ngươi làm gì ở đây???”

Trong lòng Trường An lúc này như có một vạn con ngựa chạy qua.

Không có ai ở trong thế giới này, hắn bộc phát sức mạnh tiêu diệt kẻ địch, thế là ổn thỏa.

Nhưng bây giờ, lại lòi ra một tên Long Ngạo Thiên, cũng ổn, chỉ cần diệt sát trước khi Long Ngạo Thiên thấy mình.

Nhưng… con mẹ nó Long Ngạo Thiên lại bị Điền Dã nhắm tới đầu tiên, nên hắn phải làm gì chứ?

Thoáng chốc, Trường An đã giả bộ như bản thân rất hốt hoảng, tay chân mềm nhũn ra, tái mặt nói:

“Đ-đại nhân, ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa!”

Long Ngạo Thiên nghe vậy mà nhíu mày, nhưng rồi hắn chợt bước về phía trước, sau đó chắn trước người Trường An, hai tay đan chéo nhau.

Tiếng rồng cuồng rống vang lên, hắc khí hóa thành vô vàn mũi tên bắn về phía cả hai, nhưng đều bị Long Khí ngưng tụ thành khiên chắn đánh bật ra, tuy vậy một vài mũi tên vẫn găm sâu vào thân thể của Long Ngạo Thiên khiến hắn kêu lên đau đớn.

“Ồ? Ngươi còn có tâm tư bảo hộ một tên phàm nhân? Chậc chậc…”

Điền Dã bước tới và lắc đầu cười, nhưng rồi ánh mắt hắn lấp lóe lên, dường như nghĩ ra trò gì đó mới.

Mà Trường An chỉ ngơ ngác nhìn về phía Điền Dã, trong khi đó trầm ngâm liếc sang nhìn Long Ngạo Thiên.

Đại ca, ngươi liều mình bảo hộ ta như vậy, sẽ khiến kẻ này cảm thấy rất là bối rối đấy.

Long Ngạo Thiên hơi lùi lại vì đau đớn, nhưng rồi hắn chỉ bình thản đáp:

“Thì sao?”

“Thì sao ư? Nếu như bây giờ ngươi né ra còn kịp”

Điền Dã mỉm cười, sau đó bất chợt hàng ngàn luồng hắc khí ngưng tụ quanh người hắn, biến ra vô số thanh kiếm chỉ thẳng vào Trường An, Long Ngạo Thiên ngưng trọng nhìn cảnh này, cuối cùng cắn răng mà vận sức, không hề có ý định di chuyển một ly nào.

Trường An thấy cảnh này mà thoáng ngạc nhiên, nhưng hắn vẫn làm bộ sợ hãi, cuối cùng run rẩy vỗ vai của Long Ngạo Thiên, lắp bắp:

“H- hắn ta đã cho chúng ta cơ hội chạy, b- bây giờ còn kịp đấy”

Long Ngạo Thiên không đáp lại, hắn chỉ nắm chặt tay, Long Lực cuồn cuộn bao trùm lấy cả hai người, tạo thành một lớp kim thuẫn dày. Dường như cũng không còn sức đáp lại Trường An.

Thấy thế, Trường An chỉ khẽ nhíu mày, sau đó lần này hắn cất tiếng, rõ ràng thanh âm vẫn như vậy, nhưng giọng điệu đã thay đổi:

“Ngươi không giết nổi hắn, cho dù là Cửu Phẩm Hóa Tiên ở đây, cũng không có khả năng giết nổi hắn”

Bước chân của Long Ngạo Thiên chợt ngừng lại, nhưng rồi hắn chỉ tiếp tục vận chuyển Long Lực, bình thản cất tiếng:

“Sao ngươi biết ta không giết nổi hắn?”

Trường An không đáp lại, hắn chỉ im lặng, dường như đang ngẫm nghĩ điều gì đó.

Nhưng rồi, Long Ngạo Thiên bước về phía trước, mỗi một bước, Long Lực ngày càng dâng cao, cuối cùng… đạt đến đỉnh!

“Cho dù giết không nổi hắn, nhưng chỉ cần có thể bước tới.

Ta, sẽ không lùi lại!”

Nhãn cầu của Trường An thoáng chốc dãn ra, sau đó tuy cùng hai cảnh tượng, nhưng lúc này… Hắn không nhịn được mà nghĩ đến người đó, khóe miệng cong lên, lại không nhịn được mà bật cười, chỉ hỏi một cách hài hước:

“Tên của ngươi?”

Long Ngạo Thiên nghe vậy mà hơi ngừng lại, đoạn hắn giơ tay ra, Long Lực ngưng tụ, mà Điền Dã chỉ tiện tay ấn xuống một cái, khiến hàng ngàn thanh Hắc Kiếm như mưa rơi mà đâm xuống.

Thanh âm trầm đục vang lên, cuối cùng lớp lá chắn hoàn toàn bị phá vỡ, kiếm bắt đầu qua thân thể của Long Ngạo Thiên, máu đỏ tươi rơi xuống mặt đất, bộ áo quần trên người hắn cũng vì thế mà rách toái ra.

Chỉ vài giây sau, đòn tấn công của Điền Dã kết thúc, không phải bởi vì hắn ngừng lại, mà bởi vì…

Đối diện Trường An, lọt vào mắt hắn là một tấm lưng trắng nõn, cũng bởi vì người trước mắt bị đòn tấn công đẩy lui mà khoảng cách giữa hai bên rất gần.

Hương thơm nhẹ nhàng tỏa ra, hòa lẫn với mùi của máu, tạo nên sức hút quỷ dị.

Mái tóc của Long Ngạo Thiên cũng bởi vì bị kiếm cắt đứt mà xõa ra mà xõa ra, cho dù không quay lưng, nhưng Trường An cũng phát hiện ra điều gì đó, hắn ngạc nhiên quan sát cảnh này.

Cho dù không thấy được khuôn mặt, nhưng chỉ nhìn vào tấm lưng của người này, hắn cũng cảm nhận được mị lực kinh người

Người trước mắt mình… Chính là một cô gái.

Long Ngạo Thiên khẽ nhíu mày, cảm nhận được toàn thân đầy vết thương, nàng chỉ chậm rãi đưa tay buộc lại mái tóc của mình, động tác vô cùng chậm chạp, toàn thân đầy đau đớn khiến mồ hôi chảy xuống trên trán.

Buộc xong, nàng lảo đảo bước về phía trước, cho dù vết thương đã chồng chất, nhưng Long Ngạo Thiên không quan tâm về điều đó, và chỉ vỏn vẹn nói một câu, đáp lại Trường An:

“Ta tên… Thiên Kiều”

Ký ức phủ bụi lâu năm chợt trỗi dậy.

Một thiếu nữ hoảng hốt chạy trong rừng sâu, cho dù phần thân dưới của nàng đã rất đau đớn, cho dù hai chân trần đã rách toác ra, da thịt bị đâm sâu vào bên trong, nhưng mà nàng vẫn chạy.

Nếu chỉ cần ngừng lại một bước thôi, nàng sẽ bị bọn họ bắt, lại trở thành lô đỉnh của bọn hắn.

“Đừng để nó trốn thoát, trên người nó có Long Lực rất lớn!”

“Mẹ nó, thứ tiện nữ cũng dám chống đối lại chúng ta”

Hai âm thanh vang lên khiến nàng hoảng sợ, nước mắt ứa ra, nhưng vẫn tiếp tục chạy, chạy thật nhanh, chạy về phía trước.

Không được lùi! Tuyệt đối không vì sợ hãi mà chạy trốn, tuyệt đối không vì lời đe dọa mà lùi bước chân.

Muốn sống, phải bước tới.

Bây giờ cũng vậy, Long Ngạo Thiên… không, phải nói là Thiên Kiều đang chậm rãi bước tới gần Điền Dã, Long Lực lần cuối cùng được nàng thi triển khiến cho nó trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Nhưng không phải là vì sống, mà vì không muốn chịu nhục nhã, không muốn bị chà đạp lần nào nữa!

Lúc này, tu vi của nàng cũng tăng lên đột biến!

Lục Phẩm Đại Hải đỉnh phong, Thất Phẩm Hóa Khí sơ kỳ, Thất Phẩm Hóa Khí Trung Kỳ, Thất Phẩm Hóa Khí Đỉnh Phong!

Một lần, tăng một đại cảnh giới, Thiên Kiều nắm chặt Long Lực, bất chợt một mảng trời đất xung quanh nàng chuyển sắc, tiếng rồng ngâm vang lên, ánh sáng đổi màu kim sắc, khí thế uy nghiêm phát ra từ người nàng.

Trường An thấy cảnh này, chỉ khẽ im lặng, cuối cùng không nhịn được mà bật cười.

Chân Long Huyết Mạch vậy mà lại có trong cơ thể của một người phụ nữ, khiến Trường An cũng không thể tin tưởng điều này.

Chỉ có điều, cho dù lòng tin tràn đầy, cho dù là Thiên Mệnh Chi Tử, cho dù trong cơ thể có chứa Chân Long huyết mạch, cho dù hét lớn lên để dùng toàn bộ sinh mệnh có trong người để ra một đòn cuối cùng.

Điền Dã chỉ tiện tay chỉ một cái, lập tức không gian dập tắt, Lĩnh Vực của Thiên Kiều thoáng chốc đã bị áp lực đè nát, mờ dần rồi biến mất.

Đây là siêu việt về mặt sức mạnh, về tu vi, về mặt tồn tại!

“Chân Long Huyết Mạch, trong tay phụ nữ quả nhiên yếu ớt đến vậy”

Điền Dã chỉ cười lạnh, sau đó hắn lại một chỉ nữa, lập tức hắc khí bao phủ lấy thân thể của Thiên Kiều, bắt đầu thôn phệ lấy nàng.

Nhìn thấy vô số hắc khí bao phủ, Thiên Kiều chỉ khẽ cười khổ, thân thể vô lực ngã xuống, cuối cùng dần dần biến mất đằng sau từng luồng khí đen.

Cuối cùng… vẫn không cứu được người kia…

Mà mình, cuối cùng cũng lùi bước…

Bất chợt, bàn tay đỡ lấy Thiên Kiều, sau đó kéo nàng ra khỏi hắc khí, giữ chặt lấy, cảm giác ấm áp chợt thoáng qua.

Nàng thoáng ngừng lại, nhưng cũng bởi vì quá mệt, tâm trí cũng dần trở nên mơ hồ.

Rồi, nàng chỉ ôm chặt lấy người trước mắt, cuối cùng không biết gì, khẽ lầm bầm một câu, giọng hơi khàn, tựa như đang khóc.

“Tốt quá rồi… tốt quá…”

Lần này, nàng lùi bước, nhưng không có những tên tà tu lăm le bắt giữ Thiên Kiều về làm lô đỉnh, cũng chẳng có những kẻ tham lam Chân Long huyết mạch trên người nàng.

Lần này, tuy không biết là ai, nhưng nàng lùi bước, lại có kẻ dang tay ra đón.

Cảm giác này… thật tốt…

Điền Dã ngưng trọn nhìn cảnh tượng trước mắt, một người thanh niên đang đỡ lại Thiên Kiều, để rồi hỏa diễm bắt đầu cháy lên, đốt trụi lấy thân thể của hắn.

“Kỳ lạ chứ? Nếu Chân Long Huyết Mạch rơi vào người của một tên nam nhân, có lẽ sau này hắn ta sẽ xưng Đế thành Vương, vang danh ngàn giới.

Vậy mà khi một cô gái có nó, nàng ta lại bị truy bắt để trở thành lô đỉnh, phải trốn chui trốn lủi, cuối cùng… tự hóa thành một người nam nhân, để trốn tránh việc đó.”

Giọng điệu cười nhẹ vang lên, hắn nói như thể đang chế giễu điều gì đó, ngọn lửa cũng bùng cháy lên theo điệu cười đó.

Điền Dã chỉ bình tĩnh đáp lại, nhưng áp lực hắn phát tán ngày càng lớn hơn theo thời gian:

“Nam tôn nữ ti, nữ nhân cuối cùng cũng chỉ có thể bị nam nhân thu nhận, hoặc là bị dày vò chà đạp.

Chân Long Huyết Mạch ở trên người nàng, không đáng”

Lửa dần dần tắt đi, để lộ cảnh Trường An đang bế lấy Thiên Kiều trên tay mà cười nhạt, bộ quần áo thư sinh rách rưới cũng biến mất.

Lúc này, trên người hắn mang kim sắc áo tứ thân, cổ áo tròn bằng the, quần mỏng bằng lụa thâm, đầu đội nón lá có khắc các phù văn bí ẩn, Long Lực khổng lồ tỏa ra từ thân thể Trường An.

Nếu Thiên Kiều bộc phát Long Lực như một chùm sáng, thì Trường An… chính là mặt trời.

Âm thanh thở dài khẽ vang lên:

“Cũng không hiểu tại sao lại biến thành anh hùng cứu mỹ nhân nữa”

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 11
Lượt đọc 280

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.