Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chân Long Ngự Bào

Tiểu thuyết gốc · 2129 chữ

Bầu trời màu máu, trải dài đến vô tận, tựa như một thế giới khác.

Ở thế giới này, không có sự sống, không có nhật nguyệt tinh thần, những gì tồn tại ở nơi đây chính là những loài sinh vật khát máu, khổng lồ, mỗi một con đều có thể tiêu diệt vô số Cửu Phẩm Hóa Tiên.

Đổi lại lời nói, thì nếu không có biến cố gì xảy ra, một khi Điền Dã triệu hồi Tiểu Thế Giới, chắc chắn không gì cản được hắn.

Mà Tiểu Thế Giới này, Điền Dã đã sáng tạo ra nó khoảng ba ngàn năm, tuy vậy vẫn chưa thể tiến đến một cấp bậc cao hơn nữa, vì vậy hắn cần rất nhiều lực lượng của trời đất, vừa củng cố Tiểu Thế Giới mạnh hơn, vừa để cho hắn tiến thêm một bước nữa.

Trường An là mục tiêu chính mà hắn nhắm tới, nhưng đồng thời giá trị của Long Ngạo Thiên cũng chẳng hề nhỏ nếu so với người cạnh bên.

Vì vậy, cơ hội lần này mà trời ban cho, tuyệt không thể để mất được.

Điền Dã nghĩ thầm, đoạn hắn nhấc tay lên, sau đó cười nhẹ mà mở miệng:

“Có thể ngươi sẽ thắc mắc vì sao mà ta có thể truy đuổi đến đây, đúng không?”

Người thanh niên trước mặt hắn mang kim sắc áo tứ thân, cổ áo tròn bằng the, quần mỏng bằng lụa thâm, đầu đội nón lá có khắc các phù văn bí ẩn, Long Lực khổng lồ tỏa ra từ thân thể kẻ này, khiến cho Điền Dã không khỏi cảm thấy áp lực.

Cho dù lúc trước bị tâm ma phản phệ, lại bị vây công, chỉ để lại một tia tàn hồn trốn thoát, kẻ này vẫn có sức mạnh đáng gờm thế này ư?

Điền Dã nghĩ thầm, nhưng Trường An đột ngột mở bàn tay ra và giơ về phía hắn, sau đó nắm lại.

Ban đầu, Điền Dã còn cảm thấy khó hiểu, nhưng rồi hắn chợt biến sắc, sau đó thân thể trong chớp mắt đã biến mất, lại xuất hiện ở một nơi khác cách xa Trường An vạn dặm.

“Mẹ nó, để ta nói hết lời chứ!"

Ở vị trí cũ của Điền Dã, một vùng trời đất cứ thế mà bị bóp vụn lại, sau đó biến mất vào trong, để lại một mảng hư không rộng lớn ở giữa thế giới này.

Chuẩn xác hơn, Tiểu Thế Giới vừa bị Trường An bóp nát một phần, mà phần này sẽ vĩnh viễn không thể khôi phục lại, vĩnh viễn không có cách nào chữa trị cũng như bù trừ vào.

Trong chớp mắt, quyền năng của Điền Dã cũng bị suy yếu, hắn cắn răng, mà Trường An cũng không nói một lời nào, chỉ chậm rãi giơ bàn tay về phía đối phương.

Cái tên điên này, hắn không muốn nói chuyện? Hắn không tò mò vì sao bản thân lại có thể tìm thấy, hắn không muốn biết thế lực sau lưng mình là ai?

Thân thể Điền Dã chớp mắt biến mất, lần này hắn xuất hiện ở bên cạnh Trường An, sau đó hắc khí nhanh chóng tụ lại trên bàn tay, lực lượng trời đất của Tiểu Thế Giới cũng chuyển hóa vào đòn tấn công của hắn.

Nói không sai, khi lúc này Trường An đang phải đối diện với một thế giới! Một thế giới có quy tắc riêng, có không gian riêng!

Chưởng của Điền Dã đã tiếp cận lấy nón lá của Trường An ngay lập tức, dường như chắc chắn rằng sẽ đâm xuyên qua đầu của kẻ này, lúc đó lực lượng của Tiểu Thế Giới sẽ bộc phát và tiêu diệt, đoạn thôn phệ hắn!

Nhưng rồi, khi chỉ vừa chạm vào nón lá, các phù văn bên trên nón chợt phát ra ánh sáng vàng, đồng thời toàn bộ hắc khí của hắn đều bị đánh tan đi một cách bạo lực.

Thân thể của Điền Dã bị đánh bay ra, đồng thời Tiểu Thế Giới cũng vì thế mà rung chuyển không ngừng, hư ảnh của một con rồng bắt đầu cuộn mình lại, bao trùm lấy nơi này, Tiểu Thế Giới cũng bắt đầu bị vỡ nát.

“Cái gì? Tại sao trong chiếc nón lá lại có khí tức của Bất Hủ Chân Long?”

Điền Dã nghiến răng mà tức giận gầm lớn, vì sao một tên Tà Tu, lại có một kiện báu vật liên quan đến Bất Hủ Chân Long?

Bình định Long Giới, quét ngang hết thảy kẻ thù thuở đó, cuối cùng thành tựu Bất Hủ, trong người chảy xuôi dòng máu Chân Long, cũng là… Chân Long duy nhất được biết đến là còn tồn tại.

Chính bởi vì ngàn vạn thế giới chỉ có duy nhất một Chân Long, cho nên muốn có thể có một vật liên hệ đến nó, hoàn toàn là bất khả thi.

Vậy mà bây giờ, một gã tà tu lại có nó?

Nhưng từ khi nào, Trường An đã đứng trước mặt Điền Dã, hắn mở rộng bàn tay về phía trước.

Điền Dã biến sắc định di chuyển đến vùng khác của thế giới, nhưng hư ảnh của rồng đang bao trùm lấy Tiểu Thế Giới này, khiến hắn dần dần mất đi quyền kiểm soát nó.

“Giết!”

Đến cuối cùng, hắn chợt điên cuồng gầm lên, chỉ thấy vô số sinh linh ở trên thế giới này bắt đầu tan thành từng tia hắc khí hướng về phía Điền Dã.

Ầm! Ầm!

Không có gì xảy ra cả, bàn tay của Trường An dần dần đến gần hắn hơn, Điền Dã trong lòng hoảng loạn, hắn không ngừng hét lớn:

“Chúng sinh! Giết!”

“Các ngươi đâu rồi? Mau ra đây!!!”

“Chết tiệt, ta bảo là ra!”

Nhưng, không có ai đáp lại hắn.

Thiệu Tổ đứng ở trên đỉnh đồi núi, hắn thở dài chán nản chỉnh sửa lại chiếc nón rùa, sau đó quay người lại bước đi.

Mà ngón trỏ của hắn lại dính máu đỏ thẫm, không ngừng chảy xuống.

Sau lưng, hàng ngàn những con quái vật khổng lồ, đủ loại, mỗi con đều tỏa ra khí thế khủng khiếp, hoàn toàn áp đảo Cửu Bộ Hóa Tiên.

Nhưng mỗi con đều nát bấy, không còn con nào sống sót cả, máu chảy thành sông dài, xác chất thành đống.

Một người, một ngón tay, diệt sát toàn bộ sinh linh bên trong Tiểu Thế Giới.

“Không thể nào, tại sao cơ chứ?”

Điền Dã hoảng loạn hô lên, hắn lúc này đã phát điên rồi, cố gắng dùng hết lực lượng của thế giới để cản lại Trường An, nhưng thất bại.

Thân thể của Điền Dã cũng bởi vì bàn tay của Trường An dần dần mở rộng mà thu nhỏ lại, cuối cùng biến mất.

Thế là hết.

Mà từ đầu tới cuối, Trường An cũng không nói một lời nào cả.

Ngươi đã đến tìm ta, đã ra tay ý định giết ta, lại muốn cùng nói chuyện ư?

Khi cảnh giới, địa vị hoặc giá trị ngang nhau, nếu hắn muốn nói chuyện, Trường An cũng không ngại bồi tiếp một hồi lâu.

Nhưng một tên chỉ vừa ngưng tụ ra Tiểu Thế Giới, một thế giới không có quy tắc, không có sinh linh sở hữu trí tuệ, một thế giới non yếu, lại muốn nói chuyện với Trường An?

Những hành động của Điền Dã lúc trước, trong mắt Trường An cũng chỉ là một con ruồi vo ve bay qua lại, tiện tay bóp chết mà thôi.

Mà nếu có thể bóp chết, cũng không cần phải nói chuyện.

Tiểu Thế Giới bắt đầu sụp đổ, cuối cùng trở lại vị trí lúc trước, kim sắc áo tứ thân cùng với nón lá cũng mờ dần, cuối cùng biến mất.

Khí thế trên người Trường An cũng suy yếu rất nhiều, hắn ngã gục xuống mà thở dốc, một tay ôm chặt lấy Thiên Kiều trong lòng.

“Hộc… hộc… đến cực hạn của bản thân rồi…”

Trường An tái mét mặt, run rẩy lên và thở nặng nề, hắn gấp gáp mở hồ lô rượu ra mà uống một ngụm lớn, được một lúc thì mọi chuyện có vẻ đã ổn thỏa hơn.

Trước mắt hắn, bảng thông tin của hệ thống hiện lên:

[Vật phẩm: Chân Long Ngự Bào

Do Chân Long sử dụng một phần thân thể của ngài để luyện hóa, cuối cùng trở thành bản mệnh vật phẩm của Trường An. Được tham khảo dựa trên hình ảnh áo dài tứ thân và nón lá của nước Việt.]

Chân Long… chủ thượng trước đây của Trường An, người này mạnh đến mức vô lí, và cho dù chỉ có một phần thân thể của hắn, nhưng khi Điền Dã chạm vào, chớp mắt đã bị phản sát.

[Chủ thể, bởi vì lần ra tay này của ngày, cho nên tiến độ hồi phục của bản thân giảm sút cực mạnh.

Tiến độ chữa trị hiện tại: 0.00000012%]

“Được rồi, ta biết”

Trường An cười khổ mà lắc đầu, rồi hắn nhìn xuống cô gái trong lồng ngực, cho dù bởi vì thương nặng mà sắc mặt nàng có hơi trắng nhạt, nhưng dung nhan vẫn tuyệt mỹ vô cùng, toát nên được vẻ suất khí, lạnh nhạt.

Loại người với nhan sắc thế này, cho dù nàng có mặc nam trang, cũng sẽ bị thế gian đồn là tuyệt sắc nam nhân.

Hắn nâng Thiên Kiều lên, nắm bầu rượu đổ một hớp rượu lên đôi môi nàng, chỉ trong chớp mắt, vết thương trên người Thiên Kiều đã nhanh chóng khép lại.

Lúc này, mắt Trường An thoáng ngừng lại trên bờ lưng trắng như tuyết của Thiên Kiều, sau đó hắn chợt sững người.

Vô số vết sẹo trên lưng nàng, thậm chí hòa lẫn với đó là các loại ấn chú mờ nhạt, tuy không mấy hiểu về chúng, nhưng Trường An biết, đây là cách để các tà tu thao túng lô đỉnh của bọn hắn.

Đến cùng, quá khứ của nàng đã ra sao, mới hình thành nên một người nam nhân gọi là Long Ngạo Thiên?

Chỉ là, không liên quan tới Trường An nữa.

Hắn đặt Thiên Kiều ở bên cạnh một tảng đá, lại đứng dậy, chậm rãi bước đi, ngẩng đầu nhấp một hớp rượu:

“Chậc, cũng là ta liên lụy đến ngươi, phần rượu đó xem như trả nợ đi”

Sau này, hai người cùng sẽ không gặp… lại…

Trường An đang nghĩ, hắn chợt ngừng lại, khóe miệng giật nhẹ lên nhìn người trước mắt.

Từ khi nào, một cô thôn nữ đã đứng như trời trồng nhìn cảnh này, mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, thân thể run rẩy mà lùi lại.

Trong mắt cô, một thiếu nữ với bộ đồ rách rưới, dường như bị ai đó xé toạc ra, với những vết sẹo trải dài trên thân hình.

Kèm theo đó là người thanh niên áo quần xộc xệch, đang uống rượu nên có vẻ là đang say xỉn.

Cái này… chỉ có thể là…

“Bớ người ta, có sơn tặc cưỡng dâm thiếu nữ!!!”

Âm thanh hét toáng vang lên lay động khắp cả khu rừng, cùng lúc đó một giọng nam khác đáp lại:

“Cái gì? Không được! Để Thiệu Tổ ta đây tới trừ gian diệt ác!!!”

Trường An: “...”

Tại sao lại là lúc này? Chị gái không cho em giải thích sao?

Còn Tổ Huynh, huynh con mẹ nó sao cũng tham gia vào vụ này hả?

Thiên Kiều cảm giác như có ai đó đang nhấc bổng thân thể của nàng lên và ôm chặt vào trong lòng, hơi ấm truyền đến khiến nàng dần dần tỉnh táo lại.

Không phải… mình đã chết ư?

Ấm thật…

Sau đó, âm thanh hét lớn, như muốn xuyên thủng màng nhĩ của nàng vang lên.

“Tha cho em! Em không phải là sơn tặc, tha cho em!!!”

Kèm theo đó là tiếng bước chân đuổi theo không ngừng.

“Bắt lại hắn! Đừng để tên đại gian đại ác này trốn thoát!”

“Đúng vậy, cưỡng dâm thiếu nữ còn dám bắt cóc theo, phải giết hắn!”

“Thiến hắn trước đi đã!!!”

Thiên Kiều: “...”

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

---

Cuối cùng, truyện vẫn là hài hước nhẹ nhàng thôi, ha ha.

Với cả, cho dù đi chơi, ta vẫn không quên thêm chương cho các bạn đọc đấy, nên bình luận vào để tiếp thêm động lực đi!!!

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 13
Lượt đọc 271

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.