Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Sư Huynh Diệp Tuyên

Tiểu thuyết gốc · 1818 chữ

Tại Thánh Tiên Tông.

Người ta thường đồn đại về một nhân vật rất nổi tiếng, đó là Đại Sư Huynh Diệp Tuyên, cũng là Thủ Tịch Chân Truyền do đích thân lão tổ khai tông lập phái nhận làm đệ tử.

Học thuộc vạn loại kinh thư, làm người am hiểu lễ nghĩa, dáng người ngọc thụ lâm phong, khuôn mặt tuấn nhã, hoàn toàn chính là một kẻ mang học thức đầy mình, không thích động tay chân.

Đấy là những gì mà Ngọc Mi nghe về người ngoài đồn đại.

Diệp Tuyên làm người nho nhã, nghe đồn rằng hắn không bao giờ ra tay đánh chiến, chỉ ưa thích ngâm thơ, sử dụng hạo nhiên chính khí mà thần phục kẻ thù.

Đấy là những gì Ngọc Mi nghe về các thiên tài đồn đại.

Khi ở riêng, Diệp Tuyên ưa thích thưởng hoa, lại giải trí bằng cầm kỳ thi họa, người nói rằng nét bút hắn nhẹ nhàng thanh thoát, người nói tiếng đàn hắn du dương tựa làn suối trong trẻo, người lại bảo mỗi động tác hắn đánh cờ đều thể hiện ra trình độ lễ nghĩa của mình.

Đấy là những gì Ngọc Mi nghe về các nữ đệ tử trong Thánh Tiên Tông đồn đại.

Kỳ thật… các người…

Sau khi trở về từ Kinh Đô, Ngọc Mi chống cằm lên mà chán nản ngáp một cái, trong lòng nhổ nước bọt và quan sát cảnh này.

Diệp Tuyên mình trần, cho dù lúc mang áo thư sinh vào khiến hắn trông có vẻ hiền hòa ấm áp như vầng thái dương, nhưng bây giờ, lộ ra trước mắt Ngọc Mi chính là từng thớ cơ săn chắc, thân hình cân đối theo tỉ lệ vàng, khí thế tỏa ra từ người hắn tựa như một con mãnh thú hung bạo.

Diệp Tuyên dùng một ngón tay chạm đất, một khối kim loại to gần bằng căn nhà nhỏ ở trên lưng hắn, cứ thế vừa đỡ lấy khối kim loại mà vừa hít đất.

“Ba ngàn tám trăm bảy mươi mốt, ba ngàn tám trăm bảy mươi hai, ba ngàn tám trăm…”

Mỗi lần hít một cái, hắn lại lẩm nhẩm đếm, không hề có chú ý tới việc có người đã nhìn bản thân từ lúc nào.

[Theo tính toán, nếu tăng cường độ tập luyện gấp đôi thì thời gian hoàn thiện thể thuật sẽ tăng mạnh mẽ

Ước tính thời gian giảm đi: 30%]

Diệp Tuyên nhìn vào hệ thống, cũng không ngừng hít đất một giây nào, khối kim loại có thể dễ dàng đè nát một căn nhà lại bị nhấc lên dễ dàng.

Mà trên cùng, Ngọc Mi ngồi bên trên khối kim loại đó, nàng chỉ thở dài bi thương, ngẩng đầu nhìn trời.

Các chị, các em gái của Thánh Tiên Tông, sự thật luôn luôn cay đắng như vậy.

Ngọc thụ lâm phong cái gì, thanh tao thoát tục cái gì, nho nhã hiền hòa cái gì…

Thực chất, Đại Sư Huynh Diệp Tuyên của các người chính là một tên cuồng luyện tập cường độ cao, mỗi ngày ngoại trừ luyện tập, thì hắn còn tập luyện nữa.

Không có cầm, kỳ, thi, họa, nhưng có Đá, Kim Loại, các loại quái thú, lò nung,...

Mỹ nam ngọc thụ lâm phong chỉ là vỏ ngoài, bên trong hắn chính là một con mãnh thú hình người mới đúng.

“Ai, muội đến khi nào thế?”

Diệp Tuyên ngừng lại, sau đó hắn nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn thấy Ngọc Mi bèn hỏi.

“Từ cái lúc huynh bắt đầu luyện tập…”

Ngọc Mi thở dài chán nản và đáp, nàng nằm sấp xuống bên trên khối kim loại, cặp đùi trắng nõn khẽ đung đưa, khuôn mặt xinh đẹp hướng về phía Diệp Tuyên, nhưng ánh mắt lộ ra vẻ châm chọc:

“Nói cho mà biết nhé~, Nhạc tỷ bị người ta kéo đi rồi…”

Bụp!

Đột ngột, Diệp Tuyên bị khối kim loại đè bẹp xuống mặt đất, sau đó… không có sau đó nữa.

Ngọc Mi: “...”

“Sư huynh! Huynh đừng có chết, muội đùa thôi mà!”

Nàng hoảng hốt nhảy xuống mà đưa tay ra nâng khối kim loại lên, nhưng bàn tay nhỏ yếu còn không thể làm nó di chuyển một ly nào.

Xong, xong đời, mình nên nói gì với cả Thánh Tiên Tông đây?

Đại Sư Huynh bị đá chèn chết? Không ổn…

Đại Sư Huynh vì tình mà chết? Càng không ổn nữa…

“Đại sư huynh vì sự đần độn của mình mà phải trả giá, vậy đi”

Cuối cùng, Ngọc Mi hoàn toàn bỏ cuộc, nàng thở dài đưa tay bóp trán lẩm bẩm, bất chợt khối kim loại khẽ nhúc nhích một cái.

Diệp Tuyên đẩy nó lên mà bình thản đi ra, hắn vừa thả tay một cái, mặt đất đã rung chuyển, quả nhiên khối lượng của khối kim loại này không hề nhẹ chút nào cả.

“Sư muội, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”

Hắn cau mày, đoạn lấy ra bộ áo quần thư sinh và mang vào trên người, tay cầm lấy quạt xếp, mở ra và nhẹ nhàng phe phẩy.

Trong chớp mắt, Diệp Tuyên đã thay đổi từ quái vật hung mãnh trở thành thư sinh nhẹ nhàng, ấm áp như vầng thái dương, khiến cho Ngọc Mi không thể không nhịn được mà than thở.

Quả là kỳ tài chứ…

“Sư huynh, chuyện là như thế này…”

Lúc này, vẫn là ở trong khu rừng đó.

Nhìn dòng người thu hồi lại gươm, giáo mác, gậy gộc và đi về khiến Trường An thở phào nhẹ nhõm, lúc này ở đây chỉ còn lại hắn và Long Ngạo Thiên, Thiệu Tổ thì đã đi ra phi thuyền để chờ đợi.

Khả năng vì lão đấy cảm thấy nếu ở cạnh Long Ngạo Thiên, chắc chắn sẽ bị nhắc về cái vụ phá bĩnh hội đấu giá.

Chỉ còn lại cả hai, Long Ngạo Thiên bình thản nhìn Trường An, không nói một lời nào cả.

Kẻ sau thì chột dạ tránh đi ánh mắt của hắn, cũng biết phối hợp mà im lặng.

Bầu không khí yên tĩnh một hồi lâu, cho tới khi Long Ngạo Thiên chợt chắp tay, cúi người xuống và nói:

“Cảm ơn các hạ đã ra tay cứu giúp, sau này có cơ hội ta ắt sẽ báo đáp”

Hừ, cốt truyện một người bình thường hóa ra là cao nhân, các người đọc nhiều rồi đúng chứ?

Trường An nghĩ thầm, sau đó hắn cười mà nhẹ nhàng lắc đầu:

“Đại nhân, ta không phải người đã cứu ngài”

“Hả?”

Long Ngạo Thiên nghe vậy mà ngạc nhiên, đoạn nàng cau mày một hồi, sau đó lại nói:

“Nhưng lúc đó ngoài ngươi ra, quanh ta không có ai cả”

Còn không để nàng nói hết lời, Trường An đã giơ tay lên và lắc đầu, hắn nghiêm mặt, rồi cất tiếng, nói một cách vô cùng thần bí:

“Cứu đại nhân, chính là một vị nữ tiên có thực lực cao cường, nàng phá toái không gian tới, sau đó một tay bóp chết địch nhân!”

Nghe thấy câu trả lời của Trường An, ánh mắt của Long Ngạo Thiên lộ ra vẻ đầy nghi ngờ, nhưng nàng vẫn không cắt ngang, để cái tên trước mắt mình nói tiếp:

“Nàng bảo rằng đại nhân có mang Chân long Huyết Mạch trên người, sau này ắt sẽ công thành danh toại, vì thế bản thân đi ngang qua thấy đại nhân gặp nạn, cuối cùng quyết định ra tay cứu giúp!”

Mẹ nó, mình kể chuyện hay quá, nếu không phải bản thân là người kể, chắc Trường An đã nghĩ đây là thật chứ.

Trong lòng hắn đắc ý nghĩ thầm, cuối cùng Trường An khoanh tay lại, gật gù chốt:

“Nàng bảo việc này làm vì thế gian, lấy đại nghĩa làm trọng, cuối cùng cười một tiếng hào phóng, bảo rằng không cầu đại nhân trả ơn, chỉ cần ngài góp sức xây dựng thế giới này ngày một tốt đẹp hơn là được!”

Long Ngạo Thiên chăm chú nghe không sót một lời, đoạn nàng gật nhẹ đầu, rồi bình thản đáp:

“Đúng vậy, nàng quả là một người tốt”

Trường An: “...”

Hắn còn định nói thêm ba ngàn từ thân bài, năm trăm từ kết bài để tiêu trừ sự nghi ngờ của Long Ngạo Thiên, ai ngờ nàng ta đã gật đầu rồi.

Nhanh vậy?

Trong lòng thất vọng vì những gì mình biên soạn không được nói ra, Trường An thở dài, cuối cùng cười gượng:

“Đúng vậy, ha ha…”

Long Ngạo Thiên chợt mỉm cười, sau đó nàng ôn hòa cất giọng đáp lại:

“Mặc dầu việc phá bĩnh hội đấu giá là không nên, nhưng ta vô tình kéo ngươi vào chỗ nguy hiểm, lại không có sức bảo vệ, thật xin lỗi”

Trường An nhìn cảnh này mà ngẩn người ra, sau đó hắn đưa tay ôm lấy ngực, cuối cùng khuỵu xuống.

Hỏng rồi… Cảm giác này…

“Ngươi sao vậy?”

Người sau ngạc nhiên mà đưa tay đỡ lấy Trường An giật, cau mày hỏi. Mà Trường An chỉ rơi nước mắt cảm động.

Long Ngạo Thiên ơi là Long Ngạo Thiên, là em vô tình kéo đại ca vào chuyện này cơ mà…

Hỏng rồi, đây là cảm giác của một mỹ nữ bị nam nhân chinh phục.

“Đại nhân rất tốt, nhưng ta rất tiếc”

Cuối cùng, Trường An lắc đầu mà gỡ tay của Long Ngạo Thiên ra, hắn thở dài nói, người sau khẽ ngừng lại, kỳ quái nhìn hắn.

Tại sao… nàng có cảm giác như đầu óc của kẻ này có hố vậy chứ?

Với cả, lời thoại này không phải là tiểu thư nhà quyền quý đang từ chối hôn ước ư?

Cuối cùng, Trường An quay lưng lại và chậm rãi rời khỏi nơi này, hắn phất tay lên hào sảng nói:

“Hữu duyên sẽ gặp lại!”

Ngại quá, duyên đó sẽ không bao giờ đến đâu.

Dù sao Long Ngạo Thiên sau này sẽ đi trang bức, lại thu gái vào hậu cung, cuối cùng vấn đỉnh vạn giới!

Mà hắn, chỉ là một chủ quán trà, còn phải nhận lương để nuôi cả Lão Nhược lẫn Thanh Diệp.

Hẹn không gặp lại!

Hai mươi phút sau…

Trường An nhìn thấy Long Ngạo Thiên ôm một thiếu nữ trong lòng đi ngang qua hắn, rồi hai mắt nhìn nhau.

Bầu không khí yên tĩnh…

Trường An: “...”

Con mẹ nó, lời hắn vừa chúc xong, sau đó người này đã ôm thêm một em gái vào lòng?

Cốt truyện sảng văn cũng không viết đến lố bịch như vậy chứ?

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 255

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.