Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cao Thủ Luận Đạo

Tiểu thuyết gốc · 1549 chữ

Ánh chiều tà dần dần buông xuống, mà lúc này Nhược Trần cũng lờ mờ tỉnh dậy, hắn chợt phát hiện bản thân đang nằm ở bên dưới một gốc cây.

“... Không phải mình đang trở về Hoàng Thành sao?”

Hắn lẩm bẩm, sau đó đứng dậy và cảm giác như tay mình có gì đó, bèn cúi đầu nhìn xuống, đoạn nhíu mày khó hiểu:

“Bức tượng này… ở đâu ra vậy?”

Lúc này, từ khi nào ở trên tay hắn đã có một bức tượng màu đen sẫm hình người, dáng vẻ rất kỳ dị, không thể thấy được bất kỳ họa tiết nào cả.

Nhưng khi quan sát, Nhược Trần chợt cảm thấy kỳ lạ, bởi vì thủ pháp nặn tượng này đã nói rõ nó là do mình nặn ra, chỉ là hắn không nhớ rõ bản thân đã làm chuyện này từ khi nào.

Tuy trong lòng còn nhiều thắc mắc, nhưng Nhược Trần chỉ thở dài và cất nó vào trong người, cuối cùng hối hả bước đi về phía Kinh Đô.

“Chết thật, lại để tiền bối phải chờ như vậy…”

Vừa đi đến bên ngoài Kinh Đô, phi thuyền đã lọt vào mắt Nhược Trần, hắn cũng bắt đầu thả chậm bước chân, cuối cùng cũng gặp lại vị tiền bối của mình.

Đang… cắn nhau với Thiệu Tổ?

Đại khái là Nhược Trần chỉ có thể dùng hình ảnh này để miêu tả cảnh tượng trước mắt.

“Chịu chết đi! Tổ Huynh!”

“Móa! Ta biết chắc đệ sẽ ra tay ám hại!”

Lúc này, Trường An và Thiệu Tổ đang kéo cổ áo, túm tóc nhau mà quây lại lăn lộn ở bên trên mặt đất, không khác gì hai đứa trẻ tranh giành đồ ăn cả.

Nhược Trần im lặng nhìn khung cảnh này, hắn bất giác cảm thấy Trường An ngày càng mất đi bộ dạng cao nhân của mình, trở thành một người thanh niên chẳng có gì lạ, đôi lúc rất nhây và ngốc ngốc.

“Mẹ nó! Huynh bỏ tay ra khỏi áo dài của đệ, rách rồi không sửa được đâu”

“Nhả mồm của đệ ra khỏi huynh trước đi đã, cái thằng này!”

“Hừ, quân tử động khẩu không động thủ!”

“Vãi cả động khẩu không động thủ, liêm sỉ đệ đâu?”

“Ta đem bán đồng nát rồi!”

Cuối cùng như không nhịn nổi, Nhược Trần chỉ khẽ hắng giọng một tiếng:

“Ừm… tiền bối…”

Bầu không khí yên tĩnh, hai người cứng đơ lại, sau đó tức khắc đứng dậy, tay sửa lại cổ áo, khuôn mặt nghiêm nghị nhìn nhau, cuối cùng cả hai đều vờ như chẳng có gì xảy ra và chắp tay lại, cười mà khen:

“Tổ Huynh, chưởng pháp của huynh ngày càng tốt, nếu cứ theo đà này, ắt sẽ đạt đến đăng phong tạo cực!”

“Không có chi, không có chi, An Đệ quả là người có học thức, khẩu kỹ càng ngày càng tốt, rất mong chờ lần sau được thỉnh giáo răng lợi của đệ!”

Nhược Trần: “...”

Tiền bối, các người túm cổ áo, giật tóc nhau lăn lội qua lại trên mặt đất, cuối cùng lại ra vẻ như cao thủ luận đạo…

Rồi, Trường An “ngạc nhiên” quay đầu lại nhìn Nhược Trần, nở một nụ cười như chưa hề có gì xảy ra:

“Ấy, lão Nhược về rồi nhỉ? Ta không biết đấy”

Trình độ đánh trống lảng của tiền bối cũng quá kém rồi…

Tuy vậy, Nhược Trần chỉ gật đầu, sau đó vừa bước lên tàu, vừa hỏi:

“Tiền bối thấy Kinh Đô ra sao?”

Trường An: “...”

Nghe thấy Nhược Trần hỏi, khuôn mặt Trường An thoáng lộ ra vẻ lúng túng và khó xử.

Nên nói gì bây giờ chứ?

Ừm, hai ngày qua ta được đệ nhất tiên tử của Thánh Tiên Tông cõng trên lưng, rồi phát hiện bản thân bị mất đi Thiên Nhãn, sau đó vào Hồng Đào Viện quịt một bữa nhậu, rồi phá đám đấu giá hội ở Kinh Đô, đắc tội Long Ngạo Thiên, cuối cùng tiêu diệt kẻ địch siêu siêu mạnh.

Nếu nói như vậy, chỉ sợ Nhược Trần sẽ đưa một ánh mắt khó hiểu nhìn mình, vì vậy Trường An chỉ cười nhẹ:

“Một ngày rất thú vị, ha ha”

Nghe vậy, Nhược Trần chỉ gật đầu và cười, hắn vừa định bước lên thuyền, chợt âm thanh lạnh nhạt của Trường An vang lên:

“Lão Nhược, ngươi quên gì ư?”

Thân thể hơi ngừng lại, sau đó Nhược Trần sững người, cuối cùng hắn cười khổ mà đưa tay chạm vào bức tượng đất nặn bí ẩn mà mình không biết ở đâu ra.

Tiền bối, không gì qua mắt được ngài…

Hắn quay đầu lại, chỉ thấy lúc này Trường An đang vận hết sức tay để nắm chặt lấy bên thuyền, nhưng thân thể của hắn lại không ngừng tuột xuống, dường như sắp rơi ra.

“Lão Nhược, ngươi không giúp thì ta chẳng biết cách gì lên tàu đâu”

Nhược Trần: “...”

Hắn thở dài và đưa tay xuống kéo Trường An lên, chỉ là khi vừa lên trên boong thuyền, Trường An nhìn xuống dưới mà hô to:

“Tổ Huynh, huynh đâu rồi?”

“Huynh đây, huynh đây!!!”

Giọng Thiệu Tổ vang lên đáp lại, nhưng không có ai ở dưới đó cả, Nhược Trần chợt biến sắc, rồi Trường An ngừng lại một hồi, cả hai cảm thấy sống lưng lạnh buốt, đồng loạt quay đầu.

Chỉ thấy lúc này, Thiệu Tổ đã cầm lấy lá cờ từ lúc nào, giơ lên cao, linh khí cuồn cuộn trào ra trong cơ thể của gã.

“Bám chặt vào nào!”

Thuyền bắt đầu lơ lửng trên không trung, Trường An nhìn cảnh này, hắn chỉ thở dài lắc đầu, chợt cười bất đắc dĩ.

Sau đó quay lưng chạy tới ôm chặt lấy cột thuyền.

“Mẹ nó!!! Biết thế đã đi bộ về!!!”

Tiếng hét thảm thiết vang lên khắp cả Kinh Đô, khiến mọi người đều ngừng lại đôi chút mà khó hiểu nhìn bầu trời, nhưng ai nấy lại tiếp tục chuyện của mình.

Hồng Đào Viện bắt đầu đón khách, hội bán đấu giá lại chuẩn bị nhập hàng cho tháng sau, ngày thường vẫn cứ tiếp diễn.

Ai cũng có cuộc sống của họ, nhưng hai tên đần nào đó, đã lặng lẽ ném một hòn đá vào mặt hồ tĩnh lặng, đem lại khoảnh khắc dở khóc dở cười cho người xung quanh.

Trong khi đó, ở quán trà của Trường An.

Người phụ nữ nhẹ nhàng đưa tay kéo xuống, vết nứt không gian cũng vì thế mà khép lại, khi nó mở ra lần nữa, khung cảnh bên kia đã là một nơi khác.

Không thể thấy rõ bên kia vết nứt chính là nơi nào, nhưng cho dù vậy khi không gian chỉ vừa mới mở ra, cả căn phòng đã ngập tràn sự lạnh lẽo và quỷ dị, trời ban trưa nhưng bên trong quán trà, không một tia sáng nào lọt vào.

Nàng chậm rãi bước vào phía bên kia, vết nứt cũng dần dần khép lại, tiếng cười đầy hứng thú vang lên:

“Chân Long Ngự Bào… thú vị đấy”

Cuối cùng, mọi thứ trở về như cũ, ánh sáng một lần nữa chiếu vào bên trong quán trà, giống như chưa từng có gì xảy ra.

Mãi đến hồi lâu sau, dường như mới có người trở về.

Thanh Diệp đã đẩy cửa bước vào quán, nàng nhìn quán trà một lúc, sau đó lại lấy một cái chổi ra và quét nhà.

“Sư phụ rời nhà với tiên sinh, đi có việc ư?”

Nàng khẽ lẩm bẩm, thoáng trầm ngâm suy tư, để rồi một cuốn sách lọt vào mắt của Thanh Diệp.

Thật tình, đã bảo sư phụ bao nhiêu lần là đọc sách xong rồi, phải để lại đúng vị trí chứ.

Nàng thở dài, rồi bước tới, cầm cuốn sách đó lên định bụng sẽ cất, vậy mà khi ánh mắt thoáng qua cái tên trang bìa, Thanh Diệp chợt ngừng lại.

Thánh Gióng? Chẳng lẽ đây là tác phẩm ghi chép về một truyền kỳ?

Thoáng ngẫm nghĩ một hồi, nàng còn định mở sách ra, nhưng rồi chợt tiếng động to lớn vang lên, cứ như thể mặt đất bị thứ gì đó đâm vào.

Ầm!

Thanh Diệp chợt nhíu mày lại, nàng đưa mắt ra nhìn bên ngoài cửa sổ, có vẻ hơi khó chịu.

Ban ngày ban ngặt, vậy mà có kẻ dám gây sự ư?

Rốt cuộc là tên nào to gan đến vậy?

Sau đó, cửa mở ra, Nhược Trần bước vào bên trong, khuôn mặt lạnh nhạt, dáng vóc cao gầy, khí chất nam thần tổng giám đốc tỏa ra.

Trên vai hắn, vác theo Trường An đang mê man bất tỉnh.

“Cô nương, tiền bối bị say thuyền rồi”

Bầu không khí thoáng chìm trong tĩnh lặng, Thanh Diệp nghe vậy cũng chỉ trầm mặc, cuối cùng nàng nở một nụ cười như đã hiểu:

“Tiên sinh, đưa sư phụ vào phòng nghỉ ngơi đi”

Bất giác, nàng cũng quên mất chuyện của cuốn sách đó.

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 250

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.