Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Này, gọi là kỷ niệm.

Tiểu thuyết gốc · 1988 chữ

Mà trong khi Hoàng Thành vẫn đang truy đuổi một tên khốn nạn, ác độc đến mức bắt cóc bà già, hơn nữa còn thiểu năng vô cùng, cứ thế mà để cho toàn dân thiên hạ biết mọi sự việc bẩn thỉu bản thân đang làm, Diệp Tuyên lại đang chìm vào suy tư điều gì đó.

Hắn bước đi chậm rãi, có vẻ không mấy tập trung đến xung quanh, chỉ cho đến khi có bóng người xuất hiện trước mặt mình mới ngẩng đầu xem xét kẻ đó là ai:

“Trường An tiên sinh?”

“Diệp Tuyên?”

Trường An ngạc nhiên hô lên, nhưng cảm xúc trong lòng hắn giờ sao bằng được Diệp Tuyên chứ?

Chỉ thấy trước mặt mình, Trường An đang đội một chiếc hộp gỗ, bên trên đục ra hai lỗ để nhìn, bộ dáng trông rất thiểu năng, sau lưng lại cõng lấy Cát Linh.

Thần mẹ nó ngươi đang làm gì vậy?

Mà từ khi bóng dáng của Diệp Tuyên xuất hiện trước mặt mình, dựa vào câu châm ngôn “Thêm một người, chỉ lợi không hại”, có như thế mới khiến cho công cuộc kinh doanh phát triển.

Chỉ thấy hắn để Cát Linh ngồi xuống bên một tảng đá, sau đó lấy ra từ trong tay nải một cái ấm trà, tráng nước sôi, bỏ lá trà, thêm chút mật ong, cuối cùng đem pha với thủ pháp nhanh, gọn, lẹ mà vô cùng thành thạo.

Sau đó liền nhét vào trong tay của Diệp Tuyên, tiện thể đặt lại một chén trà gỗ!

Đoạn, hắn lại cõng lấy Cát Linh, co giò lên chạy, tiện thể còn hô lớn, để lại bóng lưng trông rất đẹp trai ở dưới ánh chiều tà:

“Diệp tiên sinh! Tối nay gần quán trà của ta có biểu diễn múa rối, ngài nhớ rủ bạn gái ghé qua quán trà ủng hộ cho ta!!!”

Mà đứng yên tại chỗ, trên tay lại xuất hiện một ấm trà, Diệp Tuyên không có cách nào lý giải tình huống mà hắn gặp phải lúc này.

Sau đó, trước mặt hắn là vô số những người đàn ông, đàn bà trung niên, bô lão, ai có giáo cầm giáo, ai có cuốc cầm cuốc, điên cuồng đuổi theo sau kẻ này.

“Mẹ nó, tên này vác một người trên lưng mà vẫn chạy nhanh như vậy!?”

“Bắt cóc bà già, phục!”

“Hắn đang định dẫn chúng ta đi đâu ư?”

Rất nhiều người đuổi theo Trường An nhiều giờ đồng hồ, cũng bắt đầu nhận ra có điều gì đó sai sai, cuối cùng phát hiện kẻ này không có ý đồ làm hại đến Cát Linh, dường như mang mưu đồ gì đó.

Kết quả, có một số người thảnh thơi vô cùng, đặc biệt là Kim Thành Chủ, ông ta ngồi trên một cỗ xe ngựa cũ kĩ đi ngang qua Diệp Tuyên liền dừng lại, ngó đầu sang nhìn hắn.

“Diệp Công Tử, truy bắt kẻ này với lão phu chứ?”

Nhìn thấy vị Thành Chủ đang thảnh thơi ngồi trên bàn trà, đối diện ông ta là hai vị bô lão khác đang đánh cờ với nhau, khuôn mặt Diệp Tuyên… Ừm, đại khái là không còn gì để nói.

Hoàng Thành đang triển lãm cái gì vậy?

Hắn giật nhẹ khóe miệng mà lắc đầu, kết quả người sau chỉ phất tay một cái, xe ngựa tiếp tục đuổi theo Trường An, bụi mù biến mất, kết quả để lại khung cảnh vắng lặng, chỉ có một người thư sinh cầm ấm trà trên tay ngẩn ngơ.

Trường An tiên sinh, ngươi để quên ấm trà…

Cuối cùng, hắn chỉ lắc đầu thở dài, sau đó lẩm bẩm:

“Tối nay có múa rối? Vậy thì có thể rủ Thanh Nhạc đi cùng nhỉ?”

Đêm lễ hội, dưới ánh trăng một nam một nữ…

Cảnh tượng lãng mạn biết bao chứ?

Diệp Tuyên gật gù, đoạn hắn liền ngẩng đầu nhìn lên bầu trời của Thánh Tiên Tông, liền mỉm cười.

Từ ngày xưa, hình ảnh thư sinh ngự kiếm phi hành vốn lãng mạn lại đầy ý thơ biết bao, cũng là ước mơ của biết bao nhiêu người đọc tiểu thuyết tiên hiệp, đặc biệt là Diệp Tuyên.

Giờ đây, Diệp Tuyên đã đạt được một nửa ước mơ của mình.

Ầm!

Mặt đất dưới chân Diệp Tuyên bị lõm xuống một hố to, thân thể hắn tức khắc đã xuất hiện trên không trung mười mét có hơn, hai chân lập tức giẫm trên không khí một cách đầy bạo lực, cưỡng ép tạo ra xung chấn đẩy thân hình của người này di chuyển trên không trung với tốc độ đáng sợ.

Người thư sinh đang đạp không phi hành, chỉ là cách thức thực hiện của kẻ này vô cùng mạnh bạo, thành ra khung cảnh không có ý thơ, ngược lại tràn ngập cuồng dã, tựa như mãnh thú vừa bay lên trời.

Một tu tiên giả còn đang ngự kiếm, chỉ thấy có thứ gì đó bay sượt qua thân thể hắn, gió táp mãnh liệt nổ tung giống như có ai đó đang tung chưởng.

Người tu luyện đó lập tức biến sắc mà lùi ra xa đỡ lại, tuy thế sóng xung kích giống như cuồng long vẫy vùng mà đánh bật hắn ra xa, khiến kẻ này bị trọng thương.

“Cái gì? Chỉ là phi hành mà cũng để lại khí thế bá đạo như vậy…”

Hắn nhìn bóng dáng xa xa chớp mắt đã biến mất, đôi mắt lập tức lộ ra vẻ kính sợ.

Chắc chắn đó là một gã võ giả vai năm tấc rộng thân mười thước cao, da đen bóng như kim loại, khuôn mặt bặm trợn như mãnh thú.

Mắt hắn thoáng lộ ra vẻ ngưỡng mộ, nhưng rồi lắc đầu, kiên định nói:

“Không đúng, mục tiêu của ta phải trở thành tuyệt thế thư sinh, lấy tiêu sái làm đầu giống như Đại Sư Huynh Diệp Tuyên của Thánh Tiên Tông”

Đúng vậy, đạp không thì sao? Có đẹp trai bằng hắn ngự kiếm không?

Tự lấy lại tinh thần, kẻ này cười hừ hừ đạp chân lên kiếm, tiêu sái bay lên trên bầu trời.

Mà Diệp Tuyên, lúc này chân hắn dẫm đạp lên trên không khí vừa nhanh lại mạnh, thoáng chốc đã tạo ra hàng chục lần xung chấn, mỗi lần xuất hiện đều cách nhau hai, ba cây số.

“Thật ngưỡng mộ nho sinh có thể ngự kiếm phi hành…”

Hắn bi thương thở dài, buồn bã lẩm bẩm.

Cho nên trong cuộc sống này, có kẻ mong muốn những điều tốt đẹp, lại không biết rằng trong mắt những người khác, điều hắn đang có mới tuyệt vời biết bao.

Thoáng chốc, trời đã chập tối, mà Nhược Trần thở dài, hắn lau mồ hôi trên trán, đoạn cầm lấy một cái que, bắt đầu điều khiển rối.

Con rối trong tay hắn sống động giống như thật, bắt đầu chậm rãi bước đi, ngồi xuống, lại múa một vòng.

Mà ở bên cạnh, Cát Tiên thấy cảnh này liền lộ ra vẻ tán thưởng, cô không nhịn được liền cất tiếng khen:

“Tiên sinh quả là đáng gờm! Chỉ trong vòng vài tiếng đồng hồ đã nắm được da lông kỹ thuật múa rối của Cát Gia”

“Không, là do cô nương chỉ dạy…”

Nhược Trần cười nhẹ rồi lắc đầu, hắn khiêm tốn đáp lại, sau đó thu tay mà đứng dậy, khuôn mặt lại lộ vẻ nghiêm túc.

“Chúng ta bắt đầu chuẩn bị sân khấu được rồi đấy, không nên chậm trễ nữa”

Cát Tiên thấy khuôn mặt của người thanh niên lúc này, không khỏi lộ ra vẻ ngẩn ngơ.

Nhưng rồi, nàng lắc đầu trấn định, cuối cùng đứng dậy và gật đầu.

“Đúng vậy, chúng ta nên chuẩn bị thôi, dù sao đêm nay sẽ rất dài!”

Để rồi, cảnh tượng Trường An đội chiếc hộp gỗ, cõng lấy Cát Tiên đang co giò lên chạy về phía cả hai, sau lưng hắn chính là vô số người đang đuổi theo.

Cát Tiên: “...”

Nhược Trần: “...”

Tiền bối/ tiên sinh, mặc dù trước đó ngài có bảo rằng sẽ tìm cách kéo khách đến, bây giờ quả thật có rất nhiều.

Nhưng ngài chắc chắn đó là khách, chứ không phải là kẻ địch đang truy sát chúng ta chứ?

“Hỏng rồi, chúng ta còn chưa chuẩn bị cái gì!”

Cát Tiên thấy cảnh này, khuôn mặt kiều diễm của nàng cũng không nhịn được vẻ bối rối không biết làm gì, nhưng chỉ thấy Nhược Trần cởi lấy bộ áo bên ngoài của hắn ra khoác lên trên vai Cát Tiên, đoạn nhanh chóng bước tới lấy một tấm bảng gỗ, khắc dòng chữ “Buổi diễn rối của Cát Gia sắp bắt đầu” liền tức tốc chạy tới sân khấu, treo lên trên đó.

Mà hành động của hắn, không khỏi khiến Cát Tiên giật mình, hóa ra bởi vì lo lắng mà nàng chỉ mang một bộ áo mỏng tới gặp Nhược Trần.

Kẻ sau cũng tinh ý nhận ra điều này, lại lo sợ rằng chốc lát nữa nhiều người tới sẽ tạo ra tình huống ngượng ngùng, bèn khoác áo lên cho nàng.

Trong chốc lát, hai má của Cát Tiên thoáng ửng đỏ, người phụ nữ vốn đã trưởng thành già dặn, con tim cứng cáp cũng thoáng rung động một hồi.

Mà Nhược Trần làm gì để ý đến điều đó? Hắn chỉ theo phản xạ chiếu cố lấy nàng, lại treo tấm bảng đó lên.

“Lão Nhược, giữ chân bọn họ lại giúp ta!”

Trường An tức tốc chạy qua bên hắn mà la lớn, thân hình nhanh chóng biến mất cùng với Cát Linh.

Nhược Trần: “...”

Tiền bối, ngài tin tưởng ta có thể giữ chân bọn họ lại mà không bị xé xác ra chứ?

Hắn nghĩ thế, chỉ là mọi người cũng không phải hung dữ như vậy, vài người bước tới liền ngừng lại, khuôn mặt người nào người nấy thoáng lộ ra vẻ sững sờ.

Từ khi nào, sản nghiệp của Cát Gia đã tồi tàn và đổ nát như vậy, năm tháng đi qua, những gì còn lại chỉ là đất đá vụn vỡ, rêu xanh mọc đầy bức tường, khung cảnh lộ ra vẻ tan hoang, không khỏi khiến con người ta phải cảm khái.

Nhưng mà, giữa đống đổ nát, sân khấu múa rối nằm trơ trọi, dù hơi cũ kỹ nhưng đã được ai đó quét tước sạch sẽ, trước đó còn cắm một tấm bảng gỗ.

[Buổi diễn rối của Cát Gia sắp bắt đầu]

Bầu không khí tĩnh lặng, không ai cất tiếng gì cả, cuối cùng bọn họ… ngồi xuống mặt đất, bắt đầu trò chuyện với nhau, nơi này thoáng đã trở nên sinh động hơn nhiều.

Có hỏi thăm ông bà, hỏi thăm người quen, có bạn cũ lâu ngày gặp mặt, có bằng hữu tám nhảm đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.

Ba mươi năm là khoảng thời gian rất lớn, có thể đủ thay đổi ngoại hình, tính cách, cũng như gia thế, địa vị của một con người.

Nhưng có một vài điều đôi khi rất bền bỉ, vĩnh viễn thủy chung không bao giờ đổi thay, lẳng lặng tồn tại trong trái tim ta, cuối cùng chực chờ ngày được xuất hiện.

Chuyện cũ, bởi vì theo thời gian mà thay đổi, nên mới là chuyện cũ.

Nhưng chuyện cũ, mà theo thời gian khi trở lại nơi đó, xem lại việc đó, ngươi tìm thấy bóng dáng của mình năm xưa, cảm nhận được từng khoảnh khắc vốn dĩ đã đẹp đến lúc nào.

Đó, gọi là kỷ niệm.

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 137

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.