Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trường Dạ

Tiểu thuyết gốc · 5119 chữ

“Ồ, nơi này từ khi nào mà nhộn nhịp vậy?”

Giọng nói trong trẻo, có chút tinh nghịch trong đó tò mò vang lên, Ngọc Mi ngó đầu ra từ sau lưng của Diệp Tuyên mà quan sát lấy cảnh tượng trước mắt.

Người đông đúc náo nhiệt, hầu hết đều đã bước vào tuổi trung niên trở lên, bọn họ rảnh rỗi ngồi xếp bằng trên mặt đất nói chuyện với nhau, vài người lại bắt đầu đánh cờ, đàm đạo, thậm chí là bày bánh trái ra ăn.

Đột ngột, người thiếu nữ bước ra từ trong Vạn Sự Trà Quán, cô vỗ vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh mà cười, hô lớn:

“Trà đây, trà đây, có ai muốn làm một tách giải khát không nhỉ?”

“Ồ, cô bé đáng yêu nhỉ? Cho chú một ấm trà nhé”

“Đây đây, tao ngồi chờ nãy giờ khát khô cả cổ họng rồi, mi pha hai ấm luôn nhé”

“Các cụ cứ để tôi giả tiền, thằng cu Tí bây giờ nó làm ăn kiếm được tiền đưa cho bà già này, giờ mới có cơ hội lấy ra dùng”

Mọi người thấy thế thì cũng vui vẻ lắm, ai ai cũng hào hứng chi tiền ra mua một ấm trà, bởi lẽ phải chạy một quãng đường dài đuổi theo tên bắt cóc, giờ đây làm gì có người không khát khô cổ cơ chứ? Thành ra, lần buôn bán này Thanh Diệp kiếm bộn lớn.

Cũng quy cho gian thương Trường An quá biết cách tính toán…

Diệp Tuyên nghĩ thầm, đoạn hắn ta khoanh tay lại mà quay đầu, thở dài nhìn Ngọc Mi, ánh mắt lộ ra vẻ thất vọng.

“Tại sao lại là ta với muội chứ?”

Ngọc Mi giơ ngón trỏ lên đung đưa qua lại, cô lắc đầu mà nghiêm túc phản bác lại:

“Không không, phải là do sư huynh thoái chí quá nhanh, Nhạc tỷ chỉ vừa bảo là “Ta sẽ đến sau”, huynh đã liền từ bỏ, kết quả ta chỉ có thể hảo tâm đi cùng huynh cho ngươi bớt cô đơn”

”Sư muội, nếu như muội không dắt ta đi vào chợ mua đủ thứ trên trời xuống đất rồi bắt sư huynh trả tiền, ta sẽ tin tưởng ngươi thực sự có lòng tốt”

Diệp Tuyên thở dài lắc đầu lẩm bẩm, lại đưa tay giữ chặt lấy túi tiền bên hông mình mà lòng chợt có cảm giác đau nhói.

Thực sự quá là phí tiền…

Khung cảnh đông đúc náo nhiệt, khiến cho vùng phế tích của Cát Gia nay lại trở nên sinh động lắm, còn đâu bóng dáng lạnh tanh, vắng vẻ đến dọa người cơ chứ?

Mà đằng sau sân khấu, Nhược Trần và Cát Tiên cũng đã nghỉ ngơi hoàn tất, cả hai người bắt đầu sửa soạn mà chuẩn bị cho buổi diễn.

Bởi vì thiếu hụt nhân lực trầm trọng, nên mỗi phân cảnh chỉ có thể diễn hai, ba con rối, đấy là chưa nói đến việc phải thay phông nền liên tục, thế nên thành ra hai người phải làm gần như hết tất cả rồi.

Cát Linh cũng chỉ lặng lẽ nhìn cảnh tượng bên ngoài sân khấu, trong lòng ngập tràn cảm động, tuy thế bà vẫn nghi ngờ mà hỏi:

“Ngươi tính…”

“Đúng vậy, biểu diễn một màn múa rối”

Trường An cười nhẹ, bất chợt, hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt khẽ híp lại tựa như đang cười, rất vui vẻ.

“Đây, cho ta xem hồi kết của buổi diễn rối đi”

Lúc này, Trường An ngồi xếp bằng lại, hắn đột ngột chạm tay vào sau lưng mình, cuối cùng từ trong chỗ nào lấy ra một chiếc đàn kỳ lạ.

Thùng đàn có đáy lớn đáy nhỏ, đáy lớn phía trên, đáy nhỏ phía dưới, mặt gỗ lại làm bằng gỗ nhẹ, xốp, những đường vân kỳ ảo ở bên trên bề mặt khiến nó giống như một món bảo vật.

Kỳ lạ hơn là, cần đàn của nó rất dài, ước chừng là bốn thước và được làm gỗ, lại bởi vì Trường An đang ngồi xuống, nên cần đàn lại cao hơn hắn những hai cái đầu.

Dây đàn có ba sợi tơ se, dài, mềm và dễ nhấn, tay kia của Trường An từ khi nào đã cầm một miếng gảy đàn bằng tre, hắn mỉm cười và khẽ gảy nhẹ lên trên chiếc đàn.

Tiền bối cũng biết chơi đàn? Chỉ là trông nó kỳ lạ quá chứ?

Nhược Trần nghĩ thầm, nhưng rồi hắn cũng có vẻ hứng thú đưa mắt sang, trông chờ xem Trường An sẽ đánh đàn ra sao…

Rẹcccccccccccc!

Một âm thanh cực kỳ chói tai vang lên, Trường An cũng vì thế mà giật mình, đoạn hắn bình thản thu tay lại.

Nhược Trần: “...”

Tiền bối, ngài đánh đàn dở tệ.

Cát Linh: “...”

Tiểu tử, trình độ như ngươi đem cho chó ăn đi, còn muốn đệm tấu cho buổi diễn rối này?

Cát Tiên: “...”

Hay là không cần đệm tấu đâu nhỉ?

Nhưng Trường An chỉ khẽ thở dài một hơi, hắn cũng không để ý ánh mắt của ba người, chỉ lẳng lặng thầm nghĩ trong lòng.

“Hệ Thống, ngươi có thể dạy ta chứ?”

Giao diện thoáng yên tĩnh một hồi, Hệ Thống chìm vào ngẫm nghĩ, cuối cùng từng dòng chữ xuất hiện, ẩn chứa ý cười bên trong đó.

[Chủ thể, ta đã dạy ngươi thành Kiếm Thần, Đế Vương, ngài đoán thử xem?]

“Vậy đành nhờ ngài rồi, sư phụ đầu tiên của ta”

Trường An cười nhẹ, mà Hệ Thống cũng không nói gì thêm, điểm tích lũy chớp mắt giảm đi một vài con số.

Công pháp đầu tiên của Trường An là do ai dạy? Hệ Thống.

Viên đan dược đầu tiên mà Trường An có được là của ai? Hệ Thống.

Người đi cùng hắn suốt cả mười đời, vẫn là Hệ Thống.

Mà bây giờ, lần đầu tiên Trường An chạm vào đàn, cũng là do nó dạy.

Đối với Trường An, từ lâu Hệ Thống không phải là một cái hack của hắn, càng không phải là thứ để bản thân mình lợi dụng, mà chính là một người thầy.

Trong chốc lát, một cảm giác giống như ai đó ôm lấy hắn từ đằng sau, người này áp sát thân thể lên trên lưng Trường An, rồi cảm giác như tay của kẻ nọ chạm vào tay hắn, cầm tay của Trường An đặt lên trên đàn.

[Chủ thể, món bảo vật này là Đàn Đáy, hay còn gọi Vô Đề Cầm, đây là nhạc cụ của dân tộc cổ truyền của người Việt, chính bởi vì âm sắc độc đáo của nó, vì vậy dùng trong hoàn cảnh như vậy, hoàn toàn thích hợp]

Từng ngón tay mân mê lấy ngón tay của Trường An, bắt đầu giúp hắn gõ từng nhịp đàn, cảm giác ấm áp bao trùm quanh thân thể hắn, tựa như thực sự có ai đó đang tựa vào lưng Trường An.

[Kỹ thuật tay phải gồm có ngón khảy, hất, lia.

Kỹ thuật tay trái gồm có ngón chùn, nhấn, láy, đánh chồng âm và hợp âm…]

Giao diện chậm rãi hiện lên từng dòng chữ, Trường An cũng tiếp tục gảy đàn theo sự hướng dẫn của bàn tay vô hình kia, thân thể hắn cũng thuận thế dựa vào vào thân thể vô hình để làm ra tư thế tiêu chuẩn.

Dẫu cho giao diện là vô tình, nhưng Trường An có thể cảm nhận được sự ôn nhu, nhẹ nhàng chỉ bảo cho hắn trong từng câu chữ.

Tiếng đàn vang lên chất chứa bao nhiêu tình cảm, nhẹ nhàng ôn nhu tựa nước suối trong trẻo, Nhược Trần ngạc nhiên, nhưng rồi hắn cũng chỉ ra hiệu cho Cát Tiên bắt đầu buổi diễn rối.

“Meo~”

Xa xa, con mèo nằm trên một cành cây, nó nhìn cảnh tượng này mà khẽ kêu lên một tiếng, lại nhắm mắt.

Một người, một hệ thống, một cây đàn, tấu nên một khúc ca.

Bên ngoài, khi mọi người nghe thấy tiếng đàn vang lên cũng bắt đầu yên tĩnh, để rồi màn múa rối cứ thế bắt đầu.

Diệp Tuyên thở dài, cũng không ngại gì mà đặt chân ngồi xuống bên cạnh gốc cây cổ thụ. Bên cạnh hắn, Ngọc Mi mua một bao hạt dưa và chậm rãi cắn.

“Sư huynh, ăn không?”

“... Muội ăn đi, ta không ăn hạt dưa”

Người sau tránh đi ánh mắt của nàng mà đáp, nhưng rồi Ngọc Mi chỉ khẽ nheo mắt lại, nghi ngờ hỏi:

“Huynh không biết tách vỏ hạt dưa?”

Diệp Tuyên: “...”

Sư muội, sống trên đời vốn đã rất khó, cho nên ngươi không cần phải lạnh lùng vạch trần như vậy chứ?

Ngọc Mi cũng không để ý tới hắn, chỉ đưa mắt nhìn lên trên sân khấu, miệng cắn hạt dưa, khẽ ngâm nga vài khúc nhạc không lời.

Chớp mắt, rối cũng đã xuất hiện, buổi diễn cũng dần dần mở ra.

Xưa kia, ở cạnh Hoàng Thành có một đám sơn tặc chuyên cướp bóc người đi đường, lại chống đối triều đình, người dân sợ bọn hắn, thế cho nên Kim Thành Chủ mới đích thân ra tay dẹp loạn.

Hắn là người tu luyện, một đám võ giả ô hợp này làm sao có thể đánh lại cơ chứ? Vì vậy chỉ trong chớp mắt, cả đám sơn tặc đó, hơn một trăm người bị một đòn đánh gục.

Nhưng mà, Kim Thành Chủ cũng không ra tay giết sạch bọn chúng, lúc đó người đàn ông trung niên chỉ khoanh tay lại, hắn nhìn xuống gã đầu lĩnh, nheo mày nói:

“Vì cái gì các ngươi lại cướp bóc?”

“Bởi vì bọn ta không đủ ăn”

Người sau đáp lại, không có vẻ gì lạ sợ hãi trước cái chết cả. Mà Kim Thành Chủ thấy như vậy, ông chỉ trầm ngâm một lúc, bình thản cất tiếng:

“Nếu đủ ăn, các ngươi có cướp bóc không?”

“Dĩ nhiên là không”

Người sau nhìn hắn giống như một tên đần và trả lời, thế nên Kim Thành Chủ chỉ cười:

“Ta sẽ không bắt giữ các ngươi, các ngươi cũng có thể khai hoang đất đai ở đây yên ổn, chỉ là thay vì cướp bóc, giờ đây ngươi phải bảo vệ người trong thành.

Bảo vệ, bao giờ cũng tốt hơn là giết ai đó, đúng chứ?”

Gã đàn ông chỉ trầm ngâm suy tư, cuối cùng hắn đáp ứng, nhưng lại đưa ra thêm một điều kiện:

“Đối với kẻ mạnh hơn, bọn ta có quyền không ra tay, lúc đó là việc của các ngươi”

Không sai, bọn hắn không muốn liều mạng chỉ vì mấy tên người bình thường như vậy, cho nên điều kiện này là tất yếu.

Kim Thành Chủ ngẫm nghĩ, hắn cũng cảm thấy chí lý bèn gật đầu:

“Được thôi”

Một ngày này, không còn nhóm sơn tặc nào nữa.

Một ngày này, có một gia tộc luyện võ xuất hiện ở bên ngoài Hoàng Thành, gọi là Cát Gia.

Khai khẩn đất hoang, trồng các loại rau củ, lại chăn nuôi, săn bắn động vật trong rừng, Cát Gia dần dần có được một con đường phát triển kinh tế, bọn hắn bắt đầu trở thành một gia tộc lớn ở bên ngoài Hoàng Thành.

Mỗi khi có kẻ địch tấn công, Cát Gia cũng cứ thế mà nhanh chóng dẹp loạn, bọn hắn cũng kiếm được khoản tài sản lớn từ quân thù.

Không còn cướp bắt, nhưng nỗi sợ hãi mà bọn họ để lại cho dân chúng vẫn còn, vì vậy mối quan hệ ở hai bên vẫn luôn có một lớp màng chắn khổng lồ bao phủ.

Chỉ cho đến khi, gia chủ Cát Gia tình cờ thấy được người con gái luân lạc ở vùng đất khác tới nơi này, hắn cứu nàng khỏi đám buôn người, hai người cũng cứ thế mà nảy sinh tình yêu, rồi tiến đến hôn nhân.

Từ ngày trở thành Phu Nhân của Cát Gia, nàng bắt đầu hướng dẫn cho các cô gái cách làm rối, cách múa rối, cách chơi nhạc, ban đầu là để cho vui, ấy vậy mà chiều lòng vợ mình, gia chủ Cát Gia mở ra một sân khấu múa rối, hàng tháng sẽ biểu diễn một lần.

Ấy vậy, ai mà ngờ được rằng sân khấu múa rối đó không chỉ có mỗi võ giả Cát Gia, lại có người bên trong Hoàng Thành đến xem, cái này mà một bà thím đầy mùi rau cá, cùng với tên võ giả từng làm sơn tặc đầy mùi máu trên người ngồi xem múa rối, cũng là ngày mà khoảng cách hai phía dần dần thu hẹp lại.

Một đồn mười, mười đồn trăm, từ khi nào mà mỗi khi có dịp, người dân trong Hoàng Thành đều sẽ ghé đến sân khấu này mà thưởng thức múa rối, bức tường cứ thế mà bị phá vỡ.

Cuối cùng, người của Cát Gia và dân Hoàng Thành bắt đầu trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cả hai bên. Một bên là khán giả, một bên là người múa rối, mối quan hệ của cả hai dần dần trở nên tốt đẹp.

Ngày ấy, gia chủ sinh ra một cô bé, để cho Cát Gia xuất hiện niềm vui đầu tiên. Ngày ấy, vô số người dân Hoàng Thành đến chúc mừng.

Cát Gia, cuối cùng mất đi vẻ huyết tính lẫn giết chóc tồn tại trong bọn hắn từ ban đầu, mà nhiều hơn một cảm giác ấm áp.

Thiếu nữ rất thích ca hát cùng múa rối, cô bé luôn ở trong ngực của mẹ mình mà ngâm nga, mặc dù tài hoa không mấy ưu tú, nhưng trưởng bối trong Cát Gia rất thích lắng nghe em.

Ở dưới ánh mặt trời, ở sự yêu thương của Cát Gia và dân cư trong Hoàng Thành, dưới nụ cười hiền lành của họ, cô bé mang theo ước mơ trở thành nghệ nhân múa rối rốt cuộc trưởng thành.

Ngày nọ, trông đêm mưa dông, thiếu nữ mang theo một bé gái từ bên ngoài về, người nhà cho rằng nàng dây dưa với đàn ông bên ngoài nên tức giận lắm. Nhưng khi biết được do nàng nhặt về, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là một người con gái trẻ tuổi làm sao có thể một thân một mình nuôi con, vì vậy gia tộc quyết định chọn một người hôn phu cho nàng… Cũng đã định ngày đính hôn.

Thời gian dần trôi, những tưởng hạnh phúc sẽ kéo đến, nào ngờ năm ấy chính là lúc mà yêu ma tấn công.

Đột ngột xuất hiện ở bên kia khu rừng, bọn chúng hung mãnh lao đến, Cát Gia cũng nhận ra từ trước, trong chốc lát đã chìm vào hỗn loạn.

“Chết rồi! Chúng ta không phải là đối thủ của chừng này tà ma đâu”

“Không được rồi, Kim Thành Chủ cũng đang tới, nhưng ít nhất phải nửa canh giờ nữa…”

“Nửa canh giờ??? Lúc đấy thì bọn tà ma đã tràn vào thành từ lâu rồi!?”

Lúc này, ước định năm xưa lại hiện lên trong đầu của gia chủ Cát Gia, rằng bọn hắn không cần phải liều mạng như vậy.

Quả thật, quyết định đưa ra điều kiện với Kim Thành Chủ vào lúc đó của ông là sáng suốt, chỉ là…

Ông bắt đầu lưỡng lự.

Đúng vậy, ông lưỡng lự rằng nếu không ngăn cản, đến cùng sẽ có bao nhiêu người dân trong Hoàng Thành chết?

Nhưng cùng lúc này, mọi người đều giương ánh mắt lo lắng nhìn lấy ông, dưới sự chăm chú của hàng trăm người cùng một lúc, da đầu của vị gia chủ thoáng chốc tê lại.

Cuối cùng, ông chỉ thở dài ngồi xuống ghế, sau đó nói:

“Theo ước định năm xưa, các ngươi có thể rời đi, Kim Thành Chủ cũng trọng tín, hắn sẽ không ra tay trừng phạt.

Ta sẽ ở lấy nơi này”

Đột ngột, âm thanh tức giận vang lên:

“Gia chủ, ngươi điên rồi? Vợ con ta còn ở trong Hoàng Thành!”

Võ giả mạnh nhất Cát Gia hiện tại, chỉ là giờ hắn ta đã có một người vợ, đáng lẽ phải sinh sống trong Hoàng Thành, nhưng đêm nay lại có công chuyện mà ở lại Cát Gia.

Lúc này, một lão già đeo kính của cắn răng một cái, sau đó đập nát lấy bàn tính, đứng dậy:

“Gia chủ, nếu chúng ta không xen vào, sau này mối quan hệ của hai bên sẽ tan nát, chúng ta cũng không có cơ hội tiếp tục giao thương với thành”

“Gia chủ, Uông bà bà người ở một mình, ta e sợ nếu tà ma đến, sẽ không ai bảo vệ nàng”

“Gia chủ, ngài nhanh chóng nghĩ lại”

Bầu không khí yên tĩnh, cuối cùng mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn bác, đoạn kiên quyết cất tiếng:

“Bọn ta, không ai muốn rời đi!

Chỉ cần để Cát Linh tiểu thư rời khỏi nơi này là được rồi.”

Gia Chủ thấy cảnh tượng trước mắt, ông thoáng sững sờ, khuôn mặt già nua chợt run rẩy, cuối cùng ông không kìm được mà đưa tay lên che lấy mắt của mình.

Những tưởng bọn họ lo lắng rằng mình sẽ bắt ép tất cả ở lại… Hóa ra…

Ông đã coi thường hai mươi năm qua.

Ông đã coi thường mối quan hệ của hai phía.

Hóa ra, không chỉ có dân Hoàng Thành thay đổi, mà bất tri bất giác, người Cát Gia cũng đã đổi thay theo.

Cuối cùng, một ngày này, không có người Cát Gia nào chạy trốn cả. Mà Cát Linh cũng trở thành người duy nhất sống sót.

“Chúng ta ở lại tử thủ đến cùng”

“Cát Linh, sau này nhớ ghi lại chuyện này, lại biểu diễn trên sân khấu”

Mỗi người đều khát vọng trở thành anh hùng.

Chỉ là tại quá khứ, hiện thực tàn khốc, để vô số người từ bỏ giấc mộng này. Khiến cho lòng người không khỏi rét lạnh.

Mà sơn tặc, bọn hắn đối mặt với hắc ám, lại bị vô số người đối xử vô cùng lạnh nhạt, địch ý chồng chất.

Nhưng lúc này, đám sơn tặc không có ai cảm thấy lòng người lạnh giá cả, bọn hắn nhận được sự ấm áp, chân thành của dân cư trong Hoàng Thành, một lần nữa được quan tâm.

Trái tim trong lòng cũng không còn buốt giá nữa.

Hóa ra bảo vệ một người không phải là một mệnh lệnh, một câu chèn ép, mà bọn hắn toàn tâm toàn ý bảo vệ.

Hóa ra bảo vệ một người, lại vĩ đại đến như vậy.

Lần đầu tiên, bọn hắn vung kiếm, nhưng người chết chắc chắn là mình.

Lần đầu tiên, bọn hắn vung kiếm không phải để giết một người, mà là cứu vạn người.

Vì sao bọn hắn phải làm vậy?

Dân chúng trong Hoàng Thành, cảm tạ mọi người đã đem đến sự ấm áp cho bọn ta trong suốt hai mươi năm liền.

Quá khứ, sơn tặc truy sát bình dân.

Giờ khắc này, bọn hắn toàn tâm toàn ý bảo vệ lấy dân chúng.

Cảnh tượng, vô cùng tráng lệ.

Giờ khắc này, những người xem buổi múa rối cũng bắt đầu nước mắt ươn ướt, có kẻ còn òa khóc.

Rối là giả, người là thật. Sao có thể không khóc chứ?

Đó đã từng là đứa trẻ khù khờ mà bà chăm sóc như cháu ruột của mình.

Đó đã từng là chàng sơn tặc mà cô nông dân đã thầm yêu.

Đó đã từng là bọn dân phu ngu ngốc mà ông đồ dạy mãi không bao giờ thông suốt.

Ba mươi năm trước, bọn họ đã từng yêu một người, thương một người, nhớ một người, để rồi giờ đây vĩnh viễn không bao giờ gặp lại nữa.

Màn che khép lại, buổi diễn rối đã kết thúc, cũng như cái cách mà sinh mạng của toàn thể người dân Cát Gia chấm dứt năm xưa.

Thật là thế sao?

Trường An ngừng lại, hắn bỏ tay ra khỏi chiếc đàn, bước tới bên cạnh Cát Linh, đoạn nắm lấy tay nàng và kéo đi về phía sân khấu, cười nhẹ:

“Đi thôi, kết thúc màn biểu diễn này”

Hai mắt của Cát Linh đã đẫm nước mắt từ khi nào, khuôn mặt nhăn nheo của bà lúc này đang nhìn đăm đăm ra ngoài, đoạn bước đi theo sau hắn.

Kết thúc… Buổi diễn này…

Trường An không giải thích một lời, nhưng bà cũng đã hiểu ý của hắn, vì thế bà bước tới, cầm lấy một con rối mà chậm rãi tiếp tục buổi diễn.

Và rồi, bức màn lại lần nữa kéo ra, khiến khán giả không khỏi sững sờ trước cảnh tượng này.

Câu chuyện vẫn tiếp diễn, đây vẫn chưa phải là cái kết.

Sau ngày hôm đó, Cát Gia chỉ còn lại Cát Linh và Cát Tiên, trọng trách của cả gia tộc gánh trên vai.

Chỉ là đến khi bà đã từ bỏ, hơn nữa lại không đủ khoản tiền chi trả cho đất đai rộng lớn của Cát Gia cho quan lại nên chỉ đành giao nộp vùng đất đó cho triều đình.

Nó xuất hiện, con ma đó.

Nhiều năm trước, công cuộc thu hồi đất đai của Cát gia diễn ra, nhưng nó đã nhanh chóng bị trì hoãn, để rồi kéo dài vô thời hạn cho đến bây giờ.

Theo như những gì người thợ xây kể lại, đêm đêm họ đều có thể thấy những bóng ma mờ xuất hiện xung quanh sân khấu, ám ảnh họ, đe dọa họ.

Cuối cùng, Cát Linh vì muốn bảo vệ danh dự của Cát Gia nên bà đã thề hẹn rằng bất kỳ ai có thể trừ tà, thanh tẩy khu vực đó sẽ trở thành chồng của bà.

Thuở đó, nhan sắc của Cát Linh đều đủ xứng hàng tuyệt mỹ khắp thiên hạ, vì vậy trên chốn giang hồ cũng đã có rất nhiều nhân tài đi đến thử sức, vậy mà mỗi khi họ bảo “Ta đã diệt trừ yêu ma”, vài ngày sau nó lại xuất hiện.

Mà dần dà, khắp nơi cũng bắt đầu đồn đại rằng câu chuyện ma đó là do người ta bịa ra, căn bản không có tà ma nào ám khu vực này cả.

Đến cuối cùng, Kim Thành Chủ quyết định đi dò xét nơi này, kết quả sáng hôm sau trở về, ông đã để lại lời nói cho khắp thành.

Đó là sự thật, có ma, nhưng Kim Thành Chủ không thể diệt trừ nó.

Làm sao có thể chứ?

Ngày này, ông lẳng lặng đứng trước phế tích của Cát Gia, mà Cát Linh đang quỳ trên mặt đất, nàng run rẩy ôm lấy con rối của mình, kỳ lạ hơn chính là con rối đó, nó dữ tợn giống như một con ma.

“Ngài… ngài nghe ta giải… giải thích…”

Nhưng Kim Thành Chủ chỉ lắc đầu, ông rời khỏi nơi này, cũng không cần nghe một tiếng nào nữa.

Giải thích? Mọi chuyện đã rõ rồi, cần gì phải giải thích chứ?

Cát Linh, vì muốn bảo vệ lấy nơi này, nên đã làm một màn múa rối về “con ma” trong đống tàn tích của Cát Gia.

Kim Thành Chủ cũng không cản nàng, ông chỉ lẳng lặng tuyên bố với người trong thành rằng, trong rừng thực sự có ma.

Chỉ là, không ai ngờ rằng, màn diễn này kéo dài đến ba mươi năm.

Ba mươi năm, một bóng người đêm đêm biểu diễn một màn múa rối, giả ma giả quỷ, bảo vệ một mảnh ký ức năm xưa.

Từ một mỹ nhân vạn người yêu mến, trở thành cụ bà lâm bạo bệnh, nhưng màn múa rối đó vẫn tiếp tiễn, kiên cường mà bền bỉ.

Nó có xứng đáng không? Bởi lẽ chỉ còn một mình nàng, liệu có thể chứ?

Không ai biết cả, bà cũng chưa từng nghĩ đến điều này.

Chỉ là bà vẫn còn giữa một lời hứa đối với cha của mình, và cả gia tộc rằng…Sự hi sinh của bọn họ, một ngày sẽ được tái hiện lại.

Một lời hứa, kéo dài ba mươi năm.

Buổi diễn đã kết thúc từ lúc nào, khán đài tĩnh lặng, không ai nói một lời.

Hóa ra, vốn dĩ không có ma, mà chỉ có một người đang cố níu kéo lại lời hứa năm xưa, bảo vệ một mảnh ký ức.

Chỉ là bây giờ mọi chuyện vỡ lỡ, chẳng lẽ… Là hồi kết cho Cát Gia sao?

Mọi người hoang mang nghĩ thầm, nhưng rồi, chợt một người ném một mảnh bạc vụn lên trên khán đài, âm thanh trầm đục vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh. Hắn ta ngập ngừng một lúc, cuối cùng kiên định nói:

“Ta… ta muốn góp tiền mua lại nơi này…”

Bầu không khí chợt yên tĩnh, rồi dần dần, nhiều kẻ đồng loạt mò mẫm trên người mình, đủ loại tiền đồng, bạc vụn, thậm chí là cả mảnh vàng được ném lên trên khán đài, đủ sắc màu bao trùm lấy nơi này.

“Ta cũng muốn mua lại”

“Tiền này ta góp dành cả năm tính đi Kinh Đô xem kịch một chuyến, nhưng nghĩ lại thì… Vẫn là múa rối thích hơn”

“Đúng vậy, ngươi nói chí phải”

Thậm chí, một lão béo chợt đứng dậy, lão ta lập tức ra lệnh với người hầu của mình:

“Đi, về mở kho lấy một trăm thoi vàng cho ta!”

Người hầu nghe vậy mà trợn tròn mắt ra, hắn không tin tưởng hỏi lại:

“Nhưng thưa ngài… cái này là…”

“Đừng nhiều lời, vàng mất còn có thể kiếm lại, nhưng nơi này mất thì ai dựng lại cho ngươi?”

Ai ngờ, lão ta điên tiết quát lên, mặt đỏ bừng bừng, nghe vậy tên hầu cũng vội vàng quay lưng lại chạy đi.

Thậm chí, đến cả người phụ nữ cung cấp thông tin cho Trường An cũng mỉm cười mở quạt ra nhẹ nhàng phe phẩy, nàng tao nhã nói:

“Toàn bộ chi phí tu sửa nơi này sẽ do ta thanh toán”

Mà Ngọc Mi đột ngột thó đi túi tiền bên hông của Diệp Tuyên, ném thẳng lên trên sân khấu và hô lớn:

"Số tiền này, có phần của Thánh Tiên Tông"

Diệp Tuyên: "..."

Sư muội, ngươi...

Hắn dở khóc dở cười nhìn cảnh này, nhưng cũng không ngăn cản lấy Ngọc Mi, bởi lẽ nếu nàng không làm thế, thì Diệp Tuyên sẽ làm.

Kim Thành Chủ nghe vậy, ông chỉ im lặng một hồi, cuối cùng thở dài cười, cười đến vui vẻ mà ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sao.

Các ngươi thấy hết rồi chứ?

Người nơi này, vẫn nhớ đến Cát Gia các ngươi đấy.

Trong hậu trường, Cát Tiên chợt sững người, khuôn mặt của nàng trở nên bàng hoàng, cuối cùng òa khóc nức nở, vừa cười vừa khóc, trong hỉ có sầu.

Nhược Trần chỉ thở dài một tiếng bi thương, sau đó hắn không nói gì nữa.

Bà Cát Linh tựa vào bức tường gần đó, khuôn mặt hồng hào, miệng nở một nụ cười rất bình an, chỉ yên tĩnh nằm đó.

Bà đã đi rồi… đi rất yên bình…

Cuối cùng, tự tay bà kết thúc buổi diễn rối kéo dài ba mươi năm ròng.

Ngoài bìa rừng, Trường An đứng bên cạnh bờ sông, hắn giơ bầu rượu lên và khẽ nhấp lấy một ngụm nhỏ.

“Ngươi không tính góp vui cùng mọi người ư?”

Một giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng hắn, từ khi nào mà người phụ nữ với vóc dáng thướt tha, mái tóc đen mượt dài đến hông, nàng mang một bộ áo dài, khuôn mặt xinh đẹp nay lại có chút tinh nghịch nhìn hắn.

Trường An mỉm cười, hắn nhẹ giọng nói:

“Ta muốn uống rượu trước đã”

Nàng ta cũng không nói gì nữa, cuối cùng chỉ mỉm cười, lẳng lặng nhìn Trường An uống rượu.

Thời gian cứ thế trôi qua, cuối cùng nàng chợt bước lại gần hắn, Trường An thoáng ngẩn người, nhưng hắn chỉ thở dài, đoạn cười nhẹ.

Nàng dần dần lại gần hắn hơn, bất giác dang tay ra ôm lấy Trường An, khuôn mặt nhẹ nhàng cọ xát vào lồng ngực của hắn, cười híp mắt, nghịch ngợm nói:

“Cái này là trả trước cho ngươi”

Trường An nghe vậy, hắn chỉ cười nhẹ lắc đầu, đoạn tay xoa lấy mái tóc của nàng.

“Không cần, như vậy là đủ rồi”

Ấy thế mà cô gái này lại có vẻ không mấy hài lòng, nàng chỉ rúc trong lòng Trường An một hồi, cuối cùng thả tay ra mà bước lùi lại, đôi mắt lộ ra vẻ bực bội:

“Đồ đần”

Trường An chỉ bất đắc dĩ cười, đoạn hắn cũng không phản bác, chỉ gật đầu một cái:

“Ta cũng cảm thấy mình đần thật”

Cho nên, ngươi cũng không phản bác?

Nàng nghĩ thầm, cuối cùng cả hai người cũng chỉ còn một câu nói.

“Cảm ơn ngươi, Trường An”

“Lên đường bình an, Cát Linh”

Trường An cười ôn hòa, cho đến khi bóng người kia biến mất, cuối cùng triệt để rời khỏi thế gian này, hắn mới bất đắc dĩ ngồi xuống trên mặt cỏ, thở dài.

Xa xa, Nhược Trần bước tới ngồi cạnh hắn, không nói gì cả, cuối cùng chỉ hỏi một câu:

“Tiền bối, nàng đi rồi?”

“Ừm, nàng đi rồi”

Trường An chỉ đáp, hắn giơ bầu rượu lên cao rồi uống một ngụm lớn, cuối cùng nhắm mắt lại mà không nói gì nữa.

Nhược Trần nhìn cảnh này, lại nhớ đến câu nói của Thanh Diệp.

Quả thực, tiền bối rất đào hoa…

Đêm dài đằng đẵng, cuối cùng cứ thế mà kết thúc.

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 10
Lượt đọc 137

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.