Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Làm Mẹ Đi, Đại Ma Đầu

Tiểu thuyết gốc · 1943 chữ

Thoáng chốc, đã một tháng trôi qua từ khi nào, sau sự ra đi trong thanh thản của Cát Linh, Hoàng Thành lại trở về cuộc sống nhộn nhịp của họ.

Lại bởi vì Cát Gia cũng bắt đầu sửa lại sân khấu diễn rối, thành ra quán trà của Trường An đôi khi cũng tiếp đón được nhiều khách hơn, tăng được một ít thu nhập.

Mọi chuyện vẫn cứ tiếp diễn như thế, chỉ là danh tiếng của Nhược Trần dần dần tăng cao, vài ba em gái cũng bắt đầu chú ý tới hắn, ánh mắt nhìn người này luôn lộ ra vẻ ngưỡng mộ.

Đối với chuyện này, Trường An chỉ có thể hận rằng cuộc đời luôn bênh vực kẻ có nhan sắc.

Về phần lúc này, bản thân Trường An đang chán nản chống cằm, hắn uể oải nhìn vào bên trên không trung.

Bên trái Nhược Trần chậm rãi nâng tách trà lên nhấp một ngụm nhỏ, bên phải Thanh Diệp còn đang gọt trái cây, đối diện là Cát Tiên còn đang chăm chú nhìn vào đống sổ sách, thi thoảng lại chỉnh sửa một chút thông số nào đó.

Vì cái gì, nơi này sẽ tăng thêm một người cơ chứ?

Trường An mơ hồ nghĩ, hắn nâng tách trà lên rồi nhấp một ngụm, cảm nhận dư vị thanh đạm trong khoang miệng rồi cất tiếng hỏi:

“Cát Tiên cô nương, ngươi…”

“Chủ quản, ta đang xem xét lại quá trình sửa chữa lại sân khấu, sắp hoàn tất nên công việc cũng tăng đột biến”

Người sau nghiêm túc đáp lại, khuôn mặt xinh đẹp nay lại có thêm vẻ chăm chú, không khỏi hấp dẫn ánh mắt của Trường An.

Chỉ có điều, hắn giật khóe miệng lên.

Hồi đi học, vụ giao dịch lớn nhất hắn từng làm chính là đổi một cục tẩy lấy cái nhãn vở, bây giờ Cát Tiên trực tiếp để Trường An nhận chức vị chủ quản, phải chăng muốn giết hắn?

“Cát Tiên cô nương, ngươi không cần phải gọi ta là chủ quản”

“Vâng, chủ quản”

Bầu không khí chìm vào yên tĩnh, Trường An nằm bẹp dí xuống bàn, giống như một miếng giẻ lau nhà hết sức sống.

Nhược Trần thấy cảnh này, hắn nghi ngờ một hồi, đoạn lên tiếng hỏi:

“Tiền bối, vì sao trông ngài lại mệt mỏi như vậy”

“Lão Nhược, đừng gọi ta là tiền bối…”

“Ừm, tiền bối”

Các ngươi chính là nguyên nhân khiến ta mệt mỏi đấy!!!

Trường An uể oải nghĩ thầm, nhưng hắn không nói gì cả, chỉ khẽ mấp máy môi, đôi mắt giống như một con cá chết.

Nhưng rồi, trước mặt hắn, giao diện của Hệ Thống lập tức hiện lên:

[Chủ thể, Tiến độ chữa trị hiện tại của ngài là 0.00000012%, nếu ngài còn tự tiện bộc phát sức mạnh, e rằng lần sau…]

Nó nói đúng.

Trường An rất ít khi trang bức, một phần bởi vì tính cách của hắn khá lười nhác, phần bởi vì… Trường An không có bản lĩnh này.

Hắn đang bị thương nặng, thực lực giảm sút trầm trọng, phải ăn cơm, uống nước để duy trì sinh mạng, mỗi một lần bộc phát sức mạnh đều gây ra hậu quả khôn lường.

Ầm!

“Không được, lần sau không thể chủ quan như vậy!”

Trường An đột ngột gõ bàn và nghiêm túc hô to, khiến cho Cát Tiên còn đang chăm chú viết phải giật mình, quẹt một vết mực dài trên giấy. Nàng thở dài, đoạn đặt sổ sách xuống và đưa mắt nhìn Trường An.

“Chủ quản, ý ngài là sao?”

Về phần Thanh Diệp, nàng vốn đã quen với chuyện này nên chỉ lặng lẽ thưởng thức một hớp trà.

“...”

Sư phụ lại lên cơn…

Nhận thấy cả hai người đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, Trường An chỉ im lặng một hồi, đoạn hắn thu tay lại, hắng giọng:

“Ý ta là, cho dù mọi chuyện có vẻ thuận buồm xuôi gió, nhưng chúng ta không nên vì thế mà chủ quan!”

“Tiền bối, ngài vừa mới biên soạn ra đoạn này đúng không?”

Nhược Trần nghi ngờ đưa mắt hỏi, nhưng Trường An gạt phắt chuyện này đi, hắn đứng dậy và nhanh chóng bước đi ra ngoài, tựa như có việc gấp.

“Ấy, ta phát hiện ra mình có việc rồi, các ngươi ở lại vui vẻ”

Cát Tiên nghi hoặc chớp chớp mắt, nàng vẫn khó có thể lý giải được Trường An.

Ban đầu, Cát Tiên cho rằng Trường An chỉ là một gã thư sinh không có gì nổi bật, đôi lúc lại lộ ra bộ dáng đần đần ngố ngố, nhưng sau một đoạn thời gian, nàng lại thấy hắn giống như người học sâu hiểu rộng, nhưng giờ lại không khác gì thiếu niên ít thấy sự đời cả.

Một con người rất phức tạp…

Nàng nghĩ, trong khi tay vẫn viết lên bên trên sổ sách, Nhược Trần lặng lẽ quan sát, chợt hắn lên tiếng:

“Cát Tiên cô nương, có cần phải ghi hết suy nghĩ của ngươi lên trên giấy chứ?”

Chỉ thấy Cát Tiên biến sắc, nàng đưa tay giấu lấy cuốn sổ ra sau lưng, cảnh giác nhìn lấy Nhược Trần và giữ khoảng cách với hắn:

“Tiên sinh, mặc dù ngài là tuyệt thế tiên nhân, nhưng cũng không thể đọc trộm vậy chứ?”

Nhược Trần: “...”

Hắn giật nhẹ khóe miệng, đôi mắt ánh lên vẻ khó hiểu cùng với bất đắc dĩ:

“Cát Tiên cô nương, tại sao ngươi lại nói ta là tuyệt thế tiên nhân?”

Hơn nữa, giữa việc tiên nhân và đọc trộm có liên hệ gì với nhau ư?

Nhưng Cát Tiên chỉ lộ ra vẻ mặt “Cho dù ngài giấu rất sâu, nhưng ta cũng không phải trẻ con!”, nàng ta mỉm cười, đôi mắt ôn hòa lộ ra vẻ sắc bén:

“Tiên sinh, ta thấy tiên nhân ghé qua Tượng Quán của ngài”

Nhược Trần nghe vậy thì khẽ gật gù, bởi vì điều đó có thật, lúc trước là Thanh Nhạc, bây giờ thì ông lão đạt tới Thất Phẩm Hóa Khí Cảnh cứ cách một thời gian lại ghé thăm một lần, tựa hồ đã trở thành người hâm mộ của hắn.

“Cô nương không hiểu, người tu luyện có tầm mắt rộng rãi, bọn họ chỉ thưởng thức tài năng nặn tượng của ta…”

Hắn nói, trong giọng còn không che được vẻ tự hào trong đó.

Nhưng rồi, người sau trầm ngâm, như nhớ đến điều gì đó mà nhắc lại:

“Trường An tiên sinh bảo ngài là tuyệt thế tiên nhân, lúc trước còn khai tông lập phái, bởi vì chán cảnh tu tiên chém giết liền ẩn cư tại nơi này.

Còn có, tiên sinh cũng bảo rằng lúc trước trên bầu trời có dị tượng, thực chất là do ngài tiện tay bố trí trận pháp, tiêu diệt tà ma!”

Nhược Trần: “...”

Hắn nghe thấy câu nói trên, khuôn mặt tuấn tú không khỏi cứng đơ lại, bởi vì chính bản thân Nhược Trần cảm thấy chuyện này thật có lý…

Tiền bối, ngài làm hết tất cả, cuối cùng úp một cái nồi to trên đầu của ta?

Lúc này, hắn không khỏi nghĩ tới cảnh tượng Trường An nói rả rích, miệng phun nước bọt, chỉ hận không thể tâng bốc Nhược Trần trở thành thánh nhân chuyển thế.

Với đống liêm sỉ nghèo nàn của Trường An, chuyện này cũng không có gì lạ…

“Điền Dã, con đi xuống tầng hầm đi”

Người phụ nữ già nua mỉm cười xoa đầu đứa trẻ, nhu hòa cất tiếng nói một cách đột ngột, đứa trẻ không hiểu gì cả mà chỉ hoảng hốt giật mình.

Mỗi khi nó gây chuyện gì, ba mẹ đều nhốt hắn dưới hầm cả, nhưng hôm nay nó đã làm gì đâu chứ?

“Mẹ, con không làm gì cả, tại sao…”

Nhưng rồi, không để cho nó kịp nói lời nào, người cha đã cắn răng, tức giận túm lấy vai Điền Dã, đoạn ném đứa trẻ xuống dưới tầng hầm, gầm lớn:

“Mẹ nó, tao để đồ ăn cho mày ở dưới đó. Tao mà thấy mày đi ra từ cửa này thì đừng gọi một tiếng “cha” nữa”

Nó sững người chết lặng, không ngờ rằng ba mình lại nói ra lời tàn nhẫn như thế. Đưa ánh sáng nhìn lấy mẹ mình, vậy mà bà chỉ quay đầu, lạnh nhạt với nó.

Vì cái gì cơ chứ? Vì cái gì…

Đột ngột, một âm thanh đầy phẫn nộ vang lên, mà khắp thành đều có thể nghe thấy.

“Điền Kiếm đã chết, nhân quả giữa chúng ta đã chấm dứt rồi!”

“Điền Kiếm, ba mươi năm trước hắn diệt tộc ta, bây giờ… Đến lúc trả giá!”

Kèm theo đó, một tiếng nói đầy lạnh nhạt.

Cha mẹ nó nghe vậy cũng biến sắc, lập tức đóng sập cửa lại, đồng thời trận pháp vận hành, nhốt lấy đứa trẻ ở bên trong.

Hắc ám bao phủ lấy đứa trẻ, nó sững sờ ngồi bệt xuống, lẳng lặng chờ đợi, đầu óc một mảnh mù mịt.

Hắn chờ đợi cha mẹ mình mở cửa hầm ra, trong bóng tối…

“A!”

Cảm giác đau nhói trong đầu vang lên, Điền Dã giật mình bật người dậy, mồ hôi chảy đầy trên trán của hắn.

“Đây là đâu? Ta… ta trốn thoát thành công rồi?”

Điền Dã hoảng hốt nhìn xuống bàn tay của mình, mơ hồ lẩm bẩm, nhưng rồi hắn chợt biến sắc, đoạn sờ soạng thân thể của chính mình.

Không, không cảm nhận được bất kỳ tà khí hay là sức mạnh nào, hơn nữa cảm giác lạ lẫm này…

“Trùng sinh?”

Điền Dã chợt lẩm bẩm, đoạn hắn sờ lấy bộ ngực của mình, chợt nhíu mày một hồi, cảm nhận được sự mềm mại ở trên tay…

Đầu tiên, hắn có thể xác nhận được đây không phải là thân thể của một người đàn ông.

Thứ hai… Ừm, không có cái thứ hai.

Hắn trọng sinh thành một người phụ nữ?

Điền Dã há hốc mồm, “hắn” đưa bàn tay của mình lên, nhìn lấy làn da trắng hồng, ngón tay như ngọc, cho dù không thấy khuôn mặt của mình, nhưng vẫn cảm nhận được… Giờ bản thân là một vị mỹ nữ?

Nhưng cho dù thế, rất nhanh Điền Dã đã cảm thấy bình tĩnh, chấp nhận sự thật này, hắn đưa tay xoa xoa hai huyệt thái dương, ngồi vắt chân nhìn hoàn cảnh xung quanh một lúc.

Hắn không thể ngờ được, Trường An vốn bị vây công, lại đối đầu với “vị đó” bị thương nặng, thực lực vẫn khủng bố đến vậy.

Càng may mắn hơn là, mình trốn thoát.

Điền Dã đưa mắt lên quan sát, đây là một căn phòng rách rưới, tồi tàn, gió lạnh lẽo thổi qua khe hở, khiến cho người ta không nhịn được mà rét run.

“Nữ nhân, nghèo?”

Điền Dã nhíu mày lẩm bẩm, chợt một bóng dáng nhỏ bé ló ra từ trong cửa, trông thấy “hắn” liền tròn to mắt, đoạn mừng rỡ hô to, thanh âm đáng yêu, tựa như chuông lắc:

“Mẹ! Mẹ tỉnh rồi!”

Điền Dã: “...”

---

Bất ngờ không? Cốt truyện lần này là về Điền Dã, nhân vật mà các người nghĩ là pháo hôi ra mặt để bị vùi dập, ha ha. (─‿‿─)

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 197

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.