Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp nhau trong ngục

Tiểu thuyết gốc · 1215 chữ

Giờ phút này ở bên trong Hoàng Thành, tại một căn phòng giam không lớn không nhỏ, một tên Trường An, một cái bàn nhỏ, một cái ghế gỗ, một người binh lính phấn đấu trong công cuộc bảo vệ và xây dựng Xuân Quốc.

“Tình huống của ngài, ta đã hiểu được đôi ba phần”

Người lính gật gù ghi chép cái gì đó, hắn nhìn Trường An và mỉm cười thân thiện.

Trường An lúc này trông không thể nào thảm hơn, trong lòng đã khóc không thành tiếng mà nói với giọng vô cùng cực khổ.

Có thể ngươi không tin, nhưng tháng trước ta chỉ vừa giải cứu thế giới khỏi một tên Nghịch Thiên Giả tên Điền… Điền gì ấy nhỉ?

Đường Dã?

“Vâng vâng, tôi thực sự rất an uổng mà…”

“Xin chớ lo lắng, ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu xét xử”

Cái gì? Còn phải xét xử nữa?

Ông trời ơi, thế này thì hắn sống nổi không? Liệu chuyện lúc trước bản thân quịt tiền Hồng Đào Viện, lại phá đám hội bán đấu giá sẽ bị người khác biết chứ?

Trái tim Trường An giật thót, khuôn mặt hắn xám xịt, cảm thấy cuộc đời bi kịch của mình lại chất chồng thêm bi kịch.

Mà sau đó, người lính cũng rời đi, hắn ta đến gặp Kim Thành Chủ, định báo cáo chút chuyện này cho ông.

“Thế nào? Người kia có hành động gì chứ?”

Ngoài ý muốn là, Kim Thành Chủ vừa thấy hắn vào đã cất tiếng cười hỏi. Khuôn mặt người lính lộ ra vẻ khó hiểu, nhưng cũng thành thật đáp lại:

“Không có chống đối gì, vẫn đàng hoàng ngồi ở trong đó”

Chỉ là nếu đem ra xét xử thật, không biết kẻ này có sợ vỡ mật ra không nữa…

Kim Thành Chủ nghe thế thì hài lòng lắm, chỉ thấy ông phất tay một cái, giọng nói già nua vang lên:

“Hắn giúp cháu gái ta hoàn thành di nguyện, nhưng gây hỗn loạn Hoàng Thành vẫn là tội. Ngươi giữ cửa khóa hờ khép, nếu như hắn phát hiện mà trốn ra ngoài thì cũng đừng để ai ngăn cản.”

“Thành Chủ, lỡ như người sau không biết…”

Người lính ngẫm nghĩ, nghi ngờ cất giọng, ai ngờ ông chỉ cười và lắc đầu.

“Vậy thì để hắn ở trong đó, xem như cảnh cáo một lần cho hành vi làm loạn đấy”

Hai người nói chuyện qua lại, chỉ có Trường An vẫn không dám tùy tiện hành động, hắn sợ hãi run lẩy bẩy, hoang mang nhìn khắp căn phòng giam nhỏ bé.

Khi nào anh lính đó mới trở về cơ chứ…

Trường An đang cực kỳ hoảng, thực sự rất hoảng.

Từ nhỏ, hắn đã được tiếp nhận mười hai năm giáo dục bắt buộc, thành ra đối với việc bị bắt giam vào ngục, chờ ngày xét xử như thế này, Trường An rất sợ.

Cho nên, bây giờ hắn nước mắt nước mũi chảy xuống, run lẩy bẩy ngồi tại bàn nhỏ, đưa mắt dán về phía cửa ngục, chờ bóng dáng người lính đi vào.

Cũng chẳng phát hiện cửa vốn đang mở ra…

“Không, phải tỉnh táo lên, nhất định người ta sẽ trở về!”

Trường An quệt nước mũi, hắn sụt sịt rồi nghiêm túc nói, nhìn chăm chăm vào cửa ra vào.

Không phải nên nói cho mình kết quả, sau đó dẫn đi sang chỗ khác ở tạm một thời gian sao? Tự dưng lại lạnh lùng đối với Trường An như vậy?

Kẻ bắt cóc bà già phải chịu lấy lạnh lùng khinh miệt, lạnh lùng như vậy ư?

Nhưng hành động của hắn có ý tốt cơ mà? Chết tiệt đám bắt cóc buôn người, dám làm Trường An đây bị vạ lây vào.

Trong đầu suy nghĩ lan man, dần dần khuôn mặt của Trường An cũng trở nên cứng rắn, đôi mắt cũng sắc bén, giống như tuyệt thế kiếm khách!

Nhưng đột ngột, lọt vào mắt Trường An, ở song sắt đối diện có một bóng lưng!

Hắn ngồi thẳng người, dẫu cho có bị bắt giam, khí chất phong trần lãng tử lộ, hai tay khoanh lại trước ngực, bộ dáng triệt để mô tả được hình ảnh của một đấng anh hào!

“An đệ, ta vốn đã nói hữu duyên sẽ gặp lại, chỉ ai ngờ được rằng…”

Người sau bi thương cất giọng, mà Trường An mở to mắt ra, hắn hoang mang đứng bật dậy, chiếc ghế cũng đổ ầm xuống mặt đất, hai mắt run run.

Không, không thể nào…

Hắn bưng kín mặt lại, run rẩy lùi lại ra xa, mà người sau chỉ khẽ cười, nhẹ giọng nói:

“Giang hồ, không hẳn là nhiệt huyết như vậy, hào kiệt cũng không nhiều như ta tưởng tượng.

Thế gian ngập tràn mưu mô, cuối cùng ta cũng không thể tránh khỏi…”

Thiệu Tổ thở dài, hắn yếu ớt lẩm bẩm, nhưng bóng lưng vẫn đầy vẻ kiên định, chỉ là tại sao Trường An thấy được bóng lưng của hắn?

Bởi! Vì! Tên! Này! Không mặc áo quần!

Đúng, ngoại trừ mảnh vải quấn ngang hông để che đi cái cần che, tên này không mang gì trên người cả.

Giờ phút này, chỉ có thể thấy được vẻ kinh hoàng trên mặt mũi của Trường An, hắn sợ hãi mấp máy môi định nói gì đó, nhưng người sau đã mỉm cười, giọng nói có ý cười, lẫn buồn thảm trong đó:

“Buồn cười lắm đúng không? Ai ngờ anh tài hào kiệt như Tổ huynh đây cũng bị hàm oan”

Mẹ nó hàm oan, rốt cuộc là kẻ nào đổ tội cho huynh, mới khiến cho ngươi phải bị lột sạch áo quần?

Không, tỉnh táo! Trường An, ngươi phải tỉnh táo, ngươi đã sống chín đời… Giờ phút này chính là trời đất đang thử thách đạo tâm của ngươi!

Trường An run rẩy bỏ tay xuống, xác định dáng vẻ của Thiệu Tổ lúc này, chỉ thấy gã ta đang mang một miếng giẻ lau trên hông, phất phơ trong gió, che đi những cái cần che một cách không thể nào phong phanh hơn, mà đối phương cũng bình thản nhìn hắn, tựa như trong lòng không thẹn với trời đất.

Huynh đệ tương phùng, chỉ là lần gặp mặt này, lại là ở trong lao.

Giang hồ, vốn khắc nghiệt đến như vậy…

Cả hai im lặng nhìn nhau, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, trong ánh mắt lộ rõ vẻ phức tạp, dường như bọn hắn chưa bao giờ ngờ đến điều này.

Cuối cùng, Trường An quyết định phá vỡ bầu không khí này, chỉ thấy hắn nghi ngờ hỏi:

“Tổ huynh, huynh làm gì vợ người ta rồi bị phát hiện?”

“An đệ, đệ khát tới mức bắt cóc bà già rồi?”

Ai ngờ, đối phương cũng nghi vấn hỏi lại một câu, cuối cùng cả hai ngớ người, trong lòng gào thét lên.

Có cái quái gì mà ta đội nón xanh cho người khác?

Mọe nó nhìn ta giống thể loại hám gái đến mức bắt cóc bà già ư?

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 106

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.