Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mẫu Tử

Tiểu thuyết gốc · 1368 chữ

Đến Hoàng Thành, không thể không thử bánh cuốn của quán cô Thiên Thanh, hầu như ai cũng biết về câu nói này cả.

Quả thực, Hoàng Thành có rất nhiều đặc sản đặc sắc, trong số đó có thể nói đến bánh cuốn, món ăn làm vừa đơn giản, vừa có hương vị độc đáo ẩn trong đó.

Chỉ là lúc này, bà chủ quán “Thiên Thanh” đang phải toát mồ hôi bên cạnh mớ đồ ăn này, cùng với con gái của nàng.

“Mẹ phải khuấy đều cho đến khi chúng hòa tan cơ… Thế chưa được đâu”

Bé Vân tròn mắt nhìn mẹ mình chật vật với việc đánh bột, em không nhịn được bèn nhắc nhở, người sau chỉ nhíu mày khó chịu, nhưng vẫn thành thật đánh tiếp.

“Thế này hả?”

“Vâng”

Mặc cho thái độ không mấy hài lòng của mẹ mình, bé Vân vẫn rất vui, điều đó khiến Thiên Thanh Kỳ quái lắm, nàng đặt bát bột mì trên tay xuống, nhìn lấy con bé.

“Sao trông con có vẻ vui vậy?”

“Hôm nay mẹ không bị mấy cái chú kia phá nữa, con được ở cạnh mẹ”

Mặc dù không biết vì sao mẹ mình đột ngột vụng về đến mức không thể tự làm bánh cuốn, nhưng bé Vân vẫn rất vui, em híp mắt lại, cái đầu nhỏ cứ nghiêng qua nghiêng lại và ngâm nga một khúc ca nào đó.

Chỉ là em không nhận ra rằng, trong thoáng chốc động tác của mẹ mình khẽ khựng lại.

Thiên Thanh chỉ khẽ nhíu mày, nhưng nàng đã giãn ra ngay mà không nói gì cả, trầm ngâm nghĩ ngợi.

Đừng lo con gái, những người kia giờ đã biến mất khỏi thế gian, xác cũng không còn một mẩu rồi.

Chỉ sau khi tiếp đón khách, nửa đêm hôm qua, sau khi đóng quán thì Thiên Thanh lập tức đi theo bọn chúng, giết chết và hấp thụ xương máu, thịt, linh hồn, cho nên giờ tung tích của bọn hắn hoàn toàn biến mất.

Dù vậy, nó chỉ khôi phục được một phần rất, rất nhỏ trong sức mạnh của Thiên Thanh, thế này cũng đủ làm nàng hài lòng rồi.

Thiên Thanh tiếp tục xay thịt ra thành từng mảnh nhỏ rồi bắt đầu phi thơm hành tím để làm nhân bánh, chỉ là lúc này bé Vân lại nghiêng đầu:

“Tiếp tục phi đi mẹ ạ… Nó chưa đủ đâu”

“Con ra ngoài xem khách tới chưa đi”

Thiên Thanh bắt đầu có vẻ khó chịu đối với việc con gái của nàng cứ liên tục nhắc nhở bên cạnh, nàng hừ giọng rồi nói, em cũng gật nhẹ đầu, thân thể bé nhỏ lon ton bước ra ngoài.

Rồi sau đó, giọng bé Vân vui vẻ vang lên:

“Mẹ ơi, hai phần bánh cuốn, một đĩa không cay, đĩa còn lại cay nhiều ạ!”

Thiên Thanh: “...”

Ánh mắt nàng lộ ra vẻ buồn bực, bởi vì bản thân chỉ có thể mở quán để không bị nghi ngờ, chứ chẳng phải là kinh doanh kiếm tiền thật, thế mà người đến vẫn đông đúc đều đều.

Nàng thở dài, cũng bắt đầu dọn đĩa bánh cuốn ra, trông rất bắt mắt, nước chấm sóng sánh, hương vị mê người tỏa ra, phải cảm ơn bé Vân đã giúp Thiên Thanh làm được đến mức này.

Từ khi bị Trường An giết rồi mượn xác hoàn hồn cho đến nay đã được gần một tháng, Thiên Thanh dần dần bắt đầu chấp nhận thân xác này, cũng miễn cưỡng chăm sóc cho bé Vân.

Em rất ngoan ngoãn, đôi lúc lại có vẻ già dặn trước tuổi, vậy mà bên trong còn có nét tinh nghịch, tìm cách chọc phá Thiên Thanh, nàng cảm thấy cực kỳ khó chịu về điều này, cũng đã rầy la con bé, ấy vậy mà nó vẫn không bỏ được.

Quen được nhiều chuyện là thế, nhưng vẫn có điều khiến Thiên Thanh không thể nào thích ứng được…

Đôi gò bồng đào đẫy đà luôn cản trở hành động của Thiên Thanh, khiến đôi lúc nàng lộ ra vẻ vụng về mỗi khi mang, vác cái gì đó.

Rốt cuộc là bởi vì cái gì cơ chứ? Chẳng lẽ bao nhiêu dinh dưỡng đã được sử dụng để bồi dưỡng cho bộ phận này?

Thiên Thanh buồn bực nghĩ thầm, nàng chỉ vừa mới mang theo phần ăn ra định đưa cho khách, thì…

Lọt vào mắt nàng, chính là cảnh một đàn ông với thân thể cao to cường tráng, chỉ là lúc này không mang gì trên người ngoại trừ miếng giẻ quấn qua, gã ta cắn răng đang ra sức giữ lại kẻ kia.

“An đệ, đệ đừng nghĩ nhiều! Binh lính sẽ không truy nã chúng ta vì tội vượt ngục đâu!”

Đáp lại gã, người thanh niên mang vóc dáng kỳ lạ đang cắn răng bước đi, bộ dáng chính trực lên tiếng:

“Tổ huynh, ta nghĩ lại rồi, cho dù người ta có quên khóa cửa thì… hành vi nãy cũng là vượt ngục!”

Nhưng vấn đề là khuôn mặt của đệ lúc phát hiện cửa không khóa trông vui mừng hết mức chứ!

Thiệu Tổ gào thét trong lòng, gã giật khóe miệng liên tục, nhìn dáng vẻ “sau khi phạm tội lại bắt đầu cảm thấy hối lỗi, muốn tự thú để được khoan hồng” của Trường An mà cố gắng giữ lại, còn kẻ sau thì cố gắng thoát khỏi bàn tay hắn.

Nhưng vấn đề là so về sức khỏe, mười tên phàm nhân như Trường An cũng chẳng đủ nhét kẽ răng cho người tu luyện Thiệu Tổ (mặc dù hắn là một con gà Tụ Khí Cảnh), thành ra có làm sao thì cũng không thể thoát được.

Vì vậy, Trường An chợt trầm mặt xuống, hắn nhìn sang Thiệu Tổ, đoạn hừ lạnh:

“Tổ huynh, cho dù là huynh cũng không thể ngăn cản ta sống không thẹn với lương tâm”

Chỉ thấy Thiệu Tổ ngẫm nghĩ hồi lâu, đoạn gã gật đầu thả tay ra, khoanh tay lại nghiêm túc nhìn hắn:

“Vậy ta không cản nữa, đệ vào ngục chờ ngày xét xử đi”

Nghe thấy thế, Trường An bỗng yên tĩnh, hắn ngớ người mà quay đầu lại:

“Hả? Không cản?”

“Ừm, đệ đi đi”

Người sau bình thản trả lời, Trường An im lặng hồi lâu, đoạn ngồi xuống, bình thản cất tiếng:

“Được rồi, nghĩ lại thì cậu lính kia cũng đã khép hờ cửa, chắc chắn đã có ý thả đệ đi, chúng ta cũng không cần…”

“Ừm, đệ không cần phải làm màu như thể chính nhân quân tử đâu”

Hai kẻ lời qua tiếng lại, giống như những tên hề đang cố tấu hài, không để ý rằng Thiên Thanh đã chứng kiến toàn bộ cảnh này từ lúc nào.

Thiên Thanh: “...”

Bàn tay nàng khẽ run rẩy, khuôn mặt trắng bệch không còn một giọt máu, tim đập thình thịch liên hồi, trong lòng liên tục gào thét rằng nhanh chóng rời khỏi đây đi.

Tại sao tên đó lại ở đây?

Nhớ tới cảnh Trường An tiện tay bóp nát Tiểu Thế Giới của mình, Thiên Thanh chỉ hận không thể sử dụng bí pháp để biến mất khỏi thế giới này ngay lập tức.

Điền Dã ơi là Điền Dã, con mẹ nó thế giới rộng lớn vô cùng, vì cái gì ngươi lại trùng sinh vào bên cạnh tên đó?

Thanh Thiên đen mặt nghĩ thầm, nhưng rồi nàng cố gắng ổn định lại, bước tới trước mặt hai người, đặt hai phần bánh cuốn xuống và nhanh chóng rời khỏi nơi này, chỉ để lại lời nói qua loa lấy lệ:

“Quý khách dùng bữa ngon miệng”

Đoạn, thân hình nàng biến mất ngay lập tức, khiến cho Trường An và Thiệu Tổ ngẩn người, bọn hắn thấy hành động kỳ lạ của Thiên Thanh mà bắt đầu suy tư.

Thái độ này, chẳng lẽ…

An đệ/ Tổ Huynh từng làm gì con gái nhà người ta ư?

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 118

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.