Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Bia Thí

Tiểu thuyết gốc · 1824 chữ

“Tổ huynh, tại sao huynh lại… như vậy?”

Hai người ăn uống no say một hồi lâu, cuối cùng Trường An nhìn phần trên của thân thể không có che lấy một mảnh vải của Thiệu Tổ, đoạn hỏi.

Chỉ thấy kẻ sau thoáng ngừng lại, hắn ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng thở dài lắc đầu:

“Hài… Chuyện rất dài…”

Trường An làm ra động tác “mời”, trong khi vẫn đang rót trà ra tách, còn bé Vân thì đang đứng ở sâu trong quán cũng vểnh tai lên, dường như em rất tò mò với chuyện này.

“Như mọi khi, ta đang trên đường bước đi du ngoạn giang hồ, ai ngờ chứng kiến mỹ nhân gặp nạn, không thể không rút đao tương trợ!”

Chỉ thấy Thiệu Tổ vỗ bàn, hắn lộ ra khuôn mặt thẹn với lòng mình, nghiến răng nghiến lợi mà nói:

“Lúc đó, nàng ta đòi lấy thân báo đáp, thái độ cực kỳ quả quyết, mặc cho huynh đây đã bảo rằng không cần, nàng không cần phải làm như vậy!”

“Hết bảo ân này không báo nàng sẽ ân hận, đáng anh hào nam nhi như huynh, cho dù làm thiếp cũng không uổng công, để cho ta nhận lấy tấm thân này của nàng, cuối cùng bởi vì thái độ cực kỳ ương ngạnh, khiến cho huynh không thể không…”

Nói được một nửa, Thiệu Tổ lại thở dài rất sầu não, bộ dáng tựa như “Không phải ta ham sắc”, “tất cả là do khuôn mặt đẹp trai của huynh” các kiểu.

Trường An giật nhẹ khóe miệng, hắn có thể đoán được Thiệu Tổ vừa nghe đã hận không thể tiến đến quá trình “động phòng” với con gái nhà người ta ngay lập tức, chỉ không cảm xúc hỏi:

“Huynh chém gió xong chưa?”

“Chém xong… khục! Ta nói là sự thật, đệ phải tin ta!”

Thiệu Tổ còn đang nói, chợt nhận ra suýt nữa bản thân đã thừa nhận mình đang ba xạo, gã nhanh chóng điều chỉnh lại khuôn mặt của mình, nghiêm túc kể tiếp:

“Ta ghé qua nhà của nàng, nó ở sâu trong rừng. Đêm hôm ấy, hai bọn ta…”

“Con gái, không nên nghe tiếp đâu”

Nghe Thiệu Tổ kể đến đây, mặc dù rất sợ Trường An, nhưng Thiên Thanh vẫn rón rén bước chân ra, nàng giơ hai tay lên bịt tai bé Vân, len lén lôi em vào bên trong bếp.

Bé Vân giương đôi mắt to tròn lên nhìn mẹ mình, có vẻ vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Em chỉ đang nghe chú ấy kể chuyện thôi mà, cớ sao mẹ lại phá đám cơ chứ?

Thiên Thanh nhíu mày, nàng nhận ra thái độ phiền lòng từ đứa con gái của mình, vì thế tức giận trừng mắt:

“Mẹ nói không nghe hả?”

“Con không dám…”

Bé Vân lắc đầu lí nhí đáp lại, kỳ lạ là cho dù một tháng trôi qua, em chưa hề thắc mắc về thái độ kỳ lạ hay việc mẹ mình thay đổi như thế nào cả, khiến cho Thiên Thanh thoáng phải nghĩ ngợi về điều này.

Cho dù thế nào đi nữa, thì câu chuyện ở bên ngoài vẫn tiếp tục.

“Sáng hôm sau, khi huynh tỉnh lại thì căn nhà đã biến đi đâu mất, trên người cũng không một mảnh vải”

Thiệu Tổ kể xong, hắn khoanh tay nghiêm nghị, giọng nói tựa như đang cảnh báo Trường An:

“Dạo đây có đạo tặc hoành hành, dám nhân lúc Tổ huynh đây ngủ mà cướp bóc, bắt cóc phụ nữ đi, hừ!”

Trường An nghe thấy cái này, chỉ hít một hơi thật sâu, giương ánh mắt tràn ngập vẻ thương xót về phía Thiệu Tổ.

Huynh à, người bình thường sẽ nhận thức được bản thân người phụ nữ đó có vấn đề, chứ không phải tự dưng lại có băng cướp tới lột sạch đồ huynh, lại mang gái đi nữa đâu.

Chỉ có điều, xung quanh Hoàng Thành có yêu nữ sao?

Trường An nghĩ, nhưng rồi hắn chỉ lắc đầu giơ tách trà lên nhấp một ngụm, dáng vẻ rất nhàn nhã và chép miệng:

“Bánh cuốn ngon thật…”

“Đúng vậy”

Thiệu Tổ gật đầu, mà sau đó Trường An chỉ đứng dậy, rút ra từ trong người vài đồng tiền, đồng thời hô vào trong quán:

“Bé ơi, ra tính tiền”

Trong chốc lát sau, bóng hình bé Vân đã lon ton chạy ra, em có vẻ hào hứng lắm mà hô to:

“Hai đồng ạ!”

“Ngoan lắm, tiền của bé đây”

Trường An nhìn bé Vân, hắn không nhịn được rồi bật cười xoa má của bé, đoạn đặt hai đồng tiền vào bàn tay nhỏ nhắn, trắng hồng.

“Vâng, cảm ơn chú!”

Người sau vui vẻ cất giọng trả lời, háo hức chạy vào trong bếp mà đưa tiền cho mẹ của mình, Trường An không nhịn được cười liền nhìn theo bóng dáng ấy.

“Sao thế?”

Thiệu Tổ khó hiểu nhìn hắn, mà Trường An chỉ thu hồi ánh mắt, cười nhẹ mà lên giọng, nhẹ nhàng đáp:

“Lúc trước, mối quan hệ giữa hai mẹ con nhà này cũng không tốt, nhưng bây giờ…”

Thiệu Tổ như đã hiểu ra điều gì đó, gã chỉ xoa chiếc cằm lởm chởm râu của mình, đoạn đứng dậy, thở dài vươn vai một cái:

“Mà, cũng đến lúc huynh phải đi rồi, cảm ơn đệ đã khao chầu này.

Thiên Bia Thí sắp mở ra, lúc đó lại có biết bao nhiêu là việc… hài…”

Thiên Bia Thí?

Trường An có vẻ khó hiểu, nhưng hắn cũng chẳng để tâm đến vấn đề này cho lắm, nên không mấy đào sâu vào trong chuyện này. Chỉ đứng dậy phủi áo rời khỏi quán bánh cuốn.

Hồi lâu sau, Thiên Thanh ló đầu ra, thấy tên hung thần đó đã rời khỏi nơi này, cuối cùng nàng cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm:

“Đi rồi… May quá…”

Trường An còn ở lại phút nào, khả năng nàng bị phát hiện càng lớn thêm. Mà bé Vân ló cái đầu nho nhỏ ra theo, tò mò giương đôi mắt nhìn mẹ:

“Mẹ, hai chú đó làm sao ạ?”

“Không sao đâu, con đừng để ý”

Cho dù Trường An không để tâm vào Thiên Bia Thí, nhưng vẫn có rất nhiều người khác phải chuẩn bị toàn lực để ứng phó cho sự kiện này.

Thiên Bia Thí là một sự kiện tụ tập anh tài ở tứ phương khắp nhân gian, cuối cùng xem ai sẽ nhận được truyền thừa của một vị cường giả đã từng quát tháo phong vân năm xưa.

Thánh Tiên Tông, mây đen ầm ầm kéo đen, sấm chớp chấn động khắp thương khung, khiến cho các đệ tử xung quanh ngạc nhiên lắm.

“Có người độ kiếp ư?”

“Không đúng, sấm sét này không phải Thiên Kiếp, chỉ là hiện tượng tự nhiên bình thường mà thôi”

Nhưng bọn họ đâu có biết rằng, tuy sấm sét này không phải do đột phá mà thành, vậy mà có người đã tạo ra tất cả chuyện này.

Hắn đứng trên đỉnh núi, sấm sét liên tục đánh vào thân thể của Diệp Tuyên, nhưng mặc cho vết thương chồng chất trên thân thể của mình, người này vẫn bần thần.

Chỉ là, Diệp Tuyên còn có vẻ rất buồn bã, tựa hồ mọi chuyện không như ý của hắn.

Vì sao mà, mọi chuyện ngày cách cách xa với mong ước của mình cơ chứ? Và tại sao Tông Chủ lại đưa cho hắn môn công pháp này?

Đây rõ ràng là công pháp luyện thể, không hề liên quan gì tới… hài…

Hắn thở dài lắc đầu, đoạn giơ tay lên, chỉ thấy thân thể Diệp Tuyên giống như binh khí đã được rèn dũa dưới sét, từng tia lửa điện quấn quanh người hắn, trông vô cùng dữ tợn.

“Thế nên, chuyện này là để khảo nghiệm tầng thứ nhất của công pháp?”

Diệp Tuyên ngẩng đầu, sấm động trên bầu trời dữ dội, dường như có xu thế hình thành một con Lôi Long, chuẩn bị nhắm vào hắn, khí tức kinh người lộ rõ.

Đầu rồng này nếu hạ cánh xuống, không khác gì một đòn tấn công toàn lực của Ngũ Phẩm Đại Giang Cảnh cao thủ, đơn giản là san phẳng một ngọn núi lớn dễ dàng.

Diệp Tuyên thủ thế, chợt khí tức của hắn dần dần tăng cao, giống như con hung thú khổng lồ, dữ tợn đang lao thẳng tới.

Ầm!

Thân thể hắn biến mất, mặt đất cũng vỡ nát ra mảng lớn, đá bắn tung tóe khắp nơi, Diệp Tuyên phóng thẳng lên trên trời cao, nắm tay và tung quyền, đối diện Lôi Long.

Tiếng động nổ lớn vang mạnh khắp cả Thánh Tiên Tông, các vị trưởng lão lẫn tông chủ đưa mắt ra ngoài, bọn hắn nhìn lên trên bầu trời, sau đó lần lượt bật cười vui vẻ.

“Tốt! Tốt! Xem ra Diệp Tuyên cũng đang cố gắng để giành được vị trí tham dự Thiên Bia Thí”

“May là năm nay Long Ngạo Thiên vừa đột phá đến Lục Phẩm Đại Hải, hắn ta sẽ không tham dự, cho nên ba ghế đầu chúng ta nắm chắc”

“Hừ, ngoại trừ Phù Đổng Tông có Phù Giang đã học được Khắc Trúc Đại Pháp, Sơn Thủy Tông có Sơn Hồng mang một con gà thức tỉnh huyết mạch của gà chín cựa, ai có thể gây khó dễ chứ?”

Ở Hoàng Thành cho đến Kinh Đô, có tổng cộng ba thế lực lớn, tạo thành thế chân vạc.

Thượng Cổ Môn Phái, có tuổi thọ lâu đời nhất là Thánh Tiên Tông, cũng là môn phái lớn nhất, từng nhiều lần ra tay cứu vớt thương sinh, mối quan hệ giữa Thánh Tiên Tông với Xuân Quốc cực kỳ thân cận.

Tiếp theo chính là Phù Đổng Tông, nổi tiếng với phương châm “Một võ kỹ, hai binh khí, ba kiên trì”, bọn họ chú trọng tập võ, hoặc là rèn đúc binh khí, hơn nữa nhu cầu vào phái cũng đơn giản, chỉ cần kiên trì là được, không cầu thiên tư, thành ra số người tham gia vào Phù Đổng Tông rất nhiều, cũng là môn phái có số người đông đảo nhất.

Cuối cùng, chính là Sơn Thủy Tông, nổi tiếng với việc ngự thú, bọn hắn đều là những người thiên tài trong việc thao túng động vật, xem chúng như đồng bạn của mình, cuối cùng cả hai mạnh lên!

Thí Thiên Bia sắp diễn ra, vì vậy muốn giành được vị trí để tham dự, ắt phải trải qua tranh đấu!

---

Chuẩn bị mở ra cốt truyện rộng hơn rồi, ha ha.

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 128

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.