Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tình thế thay đổi.

Tiểu thuyết gốc · 1939 chữ

Nhưng theo thời gian, khuôn mặt của Bạch Yến dần dần lộ vẻ ngưng trọng, ngay cả lão già cũng chỉ khẽ nhíu mày một cái.

“Không ổn…”

Đúng vậy, tình huống hiện tại không còn ngang ngửa như lúc trước, kẻ địch dần dần có xu thế áp đảo các đệ tử tinh anh của hai đại tông môn, điều này cũng phải.

Cho dù đệ tử tinh anh có thiên phú, có bản lĩnh nhưng họ không phải là một thể quân đội thống nhất, kẻ địch lại biết phối hợp nhịp nhàng, dần dần bào mòn đi sức mạnh của chúng đệ tử, giành lại thế chủ động, một phần cũng bởi vì nhân số hai bên quá chênh lệch, năm mươi đối chiến hai trăm.

Nếu tiếp tục như vậy nữa, thì việc tất cả bị tiêu diệt cũng có thể xảy ra, cho nên lần này Bạch Yến nhìn sang ông lão, cả hai như hiểu ý, thân hình của họ lập tức bắn vọt về phía người phụ nữ đầu lĩnh xa xa.

Ông lão tức khắc giơ tay lên, mặt đất rung chuyển dữ dội, rồi nó nứt ra, cuối cùng hóa thành một con voi đá khổng lồ lao vào chiến trường.

Voi cao trăm mét, nó xé rách vòng vây của quân thù, vòi quật mạnh thổi bay cả những kẻ mạnh nhất ở đây, nhanh chóng cứu vãn cục diện để cho đệ tử tinh anh của các tông môn có thể kịp thời nghỉ ngơi.

Nhưng đột ngột, ông chỉ tay về phía người phụ nữ, con voi đá gào rồng một tiếng rung động cả bão tố, nhắm thẳng ả ta và lao tới.

Người phụ nữ mang áo dài, khuôn mặt có vết sẹo kéo dài từ bên tai phải xuống, cho dù có xinh đẹp đến đâu, nhưng những vết bỏng lớn trên khuôn mặt khiến cho nó trở nên dữ tợn hơn bao giờ hết.

Ả ta mỉm cười, chợt mở bàn tay ra hướng về phía Thổ Tượng, sau đó chỉ mở miệng:

“Toái!”

Ầm!

Con voi đá tức khắc vỡ nát thành từng tảng đá lớn, nó sụp đổ xuống rồi mất đi sinh mệnh, mà một chiêu thức này cũng khiến cho cả Bạch Yến lẫn ông lão biến sắc.

Làm thế nào cơ chứ? Chỉ với một đòn? Dẫu cho có sự chênh lệch về cảnh giới, nhưng ông ta chính là Đại Trưởng Lão Sơn Thủy Tông, trừ việc không có Lĩnh vực, thì sức mạnh của người này có thể tạm sánh ngang với Thất Phẩm Hóa Khí khác, vậy mà vẫn bị phá hủy dễ như không.

“Nếu chư vị đã ra tay trước, vậy thì ta cũng không khách sáo nữa”

Lần này, tới lượt người phụ nữ đó nói, rồi khuôn mặt Bạch Yến chợt lộ vẻ kinh hãi, dường như cảm nhận được điều gì đó nguy hiểm.

Lập tức, khung cảnh xung quanh thay đổi, nơi này không còn như cũ nữa, thay vào đó chính là đất đai cằn cỗi, tử khí âm trầm, kết hợp với màn đêm u ám càng khiến cho nó trông ghê rợn đến nhường nào nữa!

Các đệ tử tinh anh của hai đại tông môn tức khắc cảnh giác, bọn họ lùi lại, nhanh chóng giơ binh khí lên, sẵn sàng chuyển về thế bị động tức khắc, trong khi vẫn đang tìm hiểu về nơi này.

Nhưng chỉ chờ có thế, kẻ địch tức khắc tấn công dồn dập, ngày càng ép các vị đệ tử rời xa vùng trung tâm, thoát khỏi sự trợ giúp của Bạch Yến với lão già, không có sự chỉ huy, chắc chắn đội ngũ tạm thời như vậy sẽ rơi vào thế bí tức khắc.

Lão già nhíu mày, sau đó nhanh chóng phi thân về phía đám đệ tử, nhưng chợt cảm giác nguy hiểm lóe lên, khiến lão phải đưa tay lên làm một loạt ấn chủ.

Một dãy bức tường đá dày hơn trăm mét mọc lên, khí thế kinh người, dẫu vậy lão vẫn lùi lại, ngay lập tức tránh xa ra nhất có thể, bởi lão biết nó không có tác dụng gì với đối thủ trước mắt cả.

Ầm!

Đất đá nát tan, một cây gậy sắt chặt nát nó dễ dàng, chỉ thấy đằng sau nó chính là một người đàn ông cao to, khí thế không kém gì lão, thân hình chớp mắt đã di chuyển một đoạn dài, tay nắm gậy quật nhanh đến mức xé gió, tạo ra những lực chấn dữ dội.

Lão già cũng không chậm chạp, từng ấn chú được thi triển gọn gàng, lưu loát, lão nắm chặt gió trong tay giống như thanh kiếm mà trả đòn, hai bên tức khắc đã ngang tài ngang sức.

Dẫu cho đối phương không gây ra những chiêu thức kinh thiên động địa, nhưng lão già biết kẻ địch này còn nguy hiểm gấp vạn lần, bởi lẽ toàn bộ sức mạnh đã được thu gọn hết mức có thể, chất lượng đòn đánh trở nên sắc lẻm, đáng sợ bội phần, trong thoáng chốc đã khiến cho lão rơi vào thế bị động.

“Ngươi là ai? Trước đó lão không hề cảm giác được có kẻ mạnh ngang với mình ở gần đây”

Lão già vừa nói vừa trả đòn, đột ngột một con rồng đất bắn vọt lên trên trời cao, há miệng ra nuốt lấy người đàn ông, nhưng chỉ thế thôi là chưa đủ!

Không chờ người đàn ông kia kịp phản ứng, hai tay lão già đã di chuyển theo hướng di chuyển của làn gió, dần dần linh khí hòa lẫn trong đó, cuối cùng tạo thành một cơn bão khủng khiếp, lão nắm nó trong lòng bàn tay mà quật mạnh về phía con rồng đất.

Tiếng gió rít gào, tiếng đá vỡ vụn, nếu cơn bão trong lòng bàn tay lão già quật về phía dãy núi kia, chắc chắn nó sẽ không còn nguyên vẹn nữa.

Quả thật, sau khi khung cảnh đáng sợ kia kết thúc, thân thể người đàn ông đã chia năm xẻ bảy, vết thương nặng thế này, liệu hắn sẽ chết chứ?

Chuyện sau đó đã khiến lão phải kinh hãi, chỉ thấy cánh tay, chân, đầu, mình của người đàn ông nhanh chóng bay về một vị trí, các phần da thịt bị đứt dễ dàng hồi phục, cuối cùng trở lại như cũ, không sứt mẻ sợi tóc nào cả.

Không đúng, hắn ta vốn đã chết! Vì lão không hề thấy máu chảy ra, cũng không thấy kẻ này sử dụng linh lực, chỉ lao về phía lão bằng tốc độ của thân thể.

“Cái gì?”

Lão già hít một hơi thật sâu, chỉ kịp thốt lên và nắm tay lại, người đàn ông nắm chặt gậy sắt quật mạnh, hai bên lại bắt đầu một cuộc khổ chiến.

Nhưng tình trạng này không thể giữ được lâu, bởi vì một bên là người thật, còn một bên lại là kẻ không sợ chết, hiển nhiên nếu không tìm ra giải pháp kịp thời, chắc chắn lão già sẽ là người chết đầu tiên.

Về phía các đệ tử tinh anh, tình hình cũng không khá hơn chút nào, nhưng vẫn có một người thanh niên lao vào đoàn địch, một mình đánh ngang tài ngang sức với bốn, năm kẻ ngang cảnh giới.

Người này dẫu ăn mặc như thư sinh, thân thể cũng không to lớn đồ sộ, nếu không phải lớp áo vải đã bị xé rách, để lộ ra từng thớ cơ rắn chắc thì ai cũng cho rằng hắn chính là loại người chân yếu tay mềm.

Lúc này, hắn không ngừng tung quyền vào kẻ địch trước mắt, những nắm đấm ẩn chứa sức mạnh to lớn, giống như từng ngọn thương đâm xuyên kẻ thù. Tấn công như điên đến thế, mặc cho những kẻ địch xung quanh đã gây ra vô số vết thương trên mình, hắn vẫn không từ bỏ.

Diệp Tuyên, bình thường ôn hòa nhã nhặn, nhưng một khi hắn lao vào giao chiến sẽ hoàn toàn tìm cách tiêu diệt kẻ địch trước mắt, mà bởi vì tin tưởng vào tài năng của một người, cho nên hắn hoàn toàn buông thả bản thân.

Mà người Diệp Tuyên tin tưởng chính là một cô gái, lúc này nàng ta đang theo sát sau hắn, vừa tung chưởng chặn lại một vài đòn tấn công nhắm vào Diệp Tuyên, thi thoảng lại đặt tay lên lưng, trong chớp mắt đã sử dụng linh lực khiến vết thương của hắn khép lại.

Ngọc Mi nhíu mày nhìn khung cảnh xung quanh, có hơi lo lắng, nhưng nàng cũng không vì thế mà ngừng lại, vốn dĩ tu luyện thiên hướng chữa trị, nhưng khi tham gia thực chiến, Ngọc Mi cũng có đóng góp rất lớn khi sử dụng các loại bùa chú phá rối đội hình địch, cũng như bảo hộ Diệp Tuyên.

Mà bốn, năm người bao vây cả hai, đột ngột Diệp Tuyên nắm chặt lấy một người, sau đó quật ngang qua vai, quật mạnh kẻ địch xuống đất, đã vậy còn nắm tay lại bồi thêm một cú đấm vào bụng hắn ta.

Ầm!

Mặt đất cũng vì thế mà nứt ra từng mảng lớn, những người còn lại bao quanh cả hai cũng bị dư chấn thoáng làm cho chao đảo, Ngọc Mi tranh thủ thời cơ phóng ra hàng loạt lá bùa, đọc pháp quyết:

“Thổ Phù, Địa Long Vẫy Loạn!”

Tức khắc, dưới mặt đất xuất hiện vô số con giun đá bắt đầu quấn lấy chân của kẻ địch mà siết chặt lại, khiến chúng không thể di chuyển trong thoáng chốc, nhưng bởi vì tu vi hai bên có chênh lệch, cho nên điều này cũng chẳng gây thương tổn gì cho cam.

Nhưng mà Ngọc Mi chỉ muốn cầm chân chúng, thế là đủ.

Từ khi nào, người phụ nữ mang bộ áo trắng, khí chất lạnh lẽo, lúc này nàng đang nắm một thanh kiếm băng chỉ lên trên bầu trời, không khí cũng vì vậy mà ngưng tụ.

“Hàn Pháp, Bạch Điểu Sải Cánh!”

Lập tức, những con chim ưng cánh trắng được ngưng tụ từ nước trên không trung, quá trình này tất nhiên đã diễn ra không hề nhanh chút nào, vì vậy mới nhờ Ngọc Mi cầm chân kẻ địch.

Chúng uốn lượn một vòng, đoạn phóng nhanh về phía kẻ địch chỉ vừa mới thoát thân, ngay tức khắc đã kết liễu được một tên, những kẻ còn lại cũng chẳng may mắn, chỉ thấy Bạch Điểu đã tàn thành những bông hoa tuyết, cuối cùng đóng băng chúng.

Lần này, Diệp Tuyên cũng nắm chặt tay, cuối cùng tung quyền liên hồi, không vì chúng bị đóng băng mà nương tay, những nắm đấm đầy bạo lực, dư chấn đẩy mạnh về phía sau cũng khiến những tên lăm le muốn xông tới phải bị đẩy lùi.

Không chỉ có ba người bọn họ, các đệ tử tinh anh cũng nhanh chóng chia thành nhiều đội nhỏ và dần dần giành lại thế áp đảo kẻ địch, chiến trận dần dần về phía cân bằng.

Nhưng dẫu cho như thế nào, thì hai nhân tố quyết định kẻ sống người chết ở nơi này vẫn chỉ yên tĩnh nhìn nhau.

Trận chiến giữa bọn họ cũng sắp bắt đầu rồi.

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 80

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.