Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhân Vương Phủ, Bất Tử Bất Diệt Táng

Tiểu thuyết gốc · 2058 chữ

Xa xa, Đại Trưởng Lão Sơn Thủy Tông vẫn đang trong thế giằng co với gã đàn ông bí ẩn, mà các đệ tử tinh anh vẫn chưa thoát khỏi thế bí được.

Bạch Yến muốn ra tay trợ giúp lắm, nhưng ngặt nỗi bây giờ kẻ đứng trước mặt nàng vẫn chưa hề ra tay, chỉ khai mở lĩnh vực.

Hai bên im lặng, nhưng cuối cùng Bạch Yến thở dài, nàng phất tay lên, nhíu mày lại có vẻ buồn bực, dường như nhìn ra điều gì đó và chợt hỏi:

“Ngươi từng nắm giữ chức quan trong triều đình?”

“Đã từng”

Người sau không hề có ý định che giấu, nhàn nhã trả lời, nhưng đột ngột dưới mặt đất bỗng chui lên vô số thân ảnh khác, mặc dù bọn chúng chỉ có thực lực ngang với Nhất Bộ, Nhị Bộ thông thường, nhưng Bạch Yến có thể thấy rõ ràng…

Giống như người đàn ông đang đánh nhau với ông lão kia, bọn chúng đều là kẻ đã chết, nhưng vì lý do gì đó vẫn còn có thể di chuyển và tấn công các nàng.

Chúng chạy về phía các đệ tử tinh anh, ra tay tập kích khiến bọn họ thoáng rơi vào hỗn loạn, mà Bạch Yến thấy hết tất cả nhưng vẫn không thể giúp được chút nào.

Nàng buồn bực nhìn xung quanh một hồi, cuối cùng như nhớ đến gì đó, bật cười:

“Ba trăm năm trước, có một vị tướng quân mang theo binh lính thủ hộ đảo Tràng Sa khỏi Tấn Quốc, ngươi cũng nằm trong số đó?”

Bạch Yến nói thế, bởi vì nàng thấy được địa hình nơi đây dần dần thay đổi, có xu hướng trở thành một tòa thành trì, các binh lính lại cầm vũ khí cổ xưa của Xuân Quốc, nên mới có thể đoán như vậy.

Quả nhiên, chỉ thấy người sau chậm rãi lùi lại một bước chân, sau đó mỉm cười nhìn Bạch Yến, khuôn mặt với vết bỏng nặng lại lộ ra vẻ kiều diễm đến bất ngờ:

“Đúng vậy”

Mà nàng ta vừa trả lời xong, lập tức một thân ảnh bắn vọt về phía Bạch Yến, tay nắm chặt đao mà chém xuống, thế mãnh liệt tựa như mãnh hổ rình mồi.

Keng!

Âm thanh sắt thép va chạm vang lên, Bạch Yến cũng không hề nao núng, từ khi nào nàng đã rút ra một chiếc rìu, cán gỗ dài gần một sải tay, lưỡi rìu đen nhánh, chi chít vết nứt và rỉ sét trên đó.

Không hiểu Thánh Tiên Tông có vấn đề gì về ngoại hình hay không, mà lứa trẻ có Diệp Tuyên mặt ngoài thư sinh mặt trong mãnh thú, bây giờ đến vị Đại Trưởng Lão này trông tưởng tiên nữ yêu kiều, ai ngờ người ta lại rút ra cây rìu xông tới, cân sức hoàn toàn với kẻ địch vừa xuất hiện.

Đến đây, Bạch Yến có thể chắc chắn rằng người phụ nữ đứng sau chuyện này tương tự như một Rối Sư, mà lĩnh vực của nàng chính là nơi để chứa rối, và hồi phục cho các con rối đấy.

Rối Sư là những kẻ luyện chế ra các con rối để sử dụng và điều khiển, một số có thể được tạo thành từ các nguyên liệu như đất, đá, mà một số… lại là thi thể, xác chết.

Hiển nhiên, những con rối này là loại sau.

Mà Lĩnh Vực của ả ta chắc chắn sẽ là mấu chốt để phá đi sự “bất tử” bên trong những con rối này, vì vậy Bạch Yến tặc lưỡi, thế công đột ngột hung mãnh hơn.

Con rối đang tấn công nàng có vẻ là một vị tướng quân, hắn cầm thanh đao, thân mang giáp, khí thế không thua gì Bạch Yến, lại bởi vì không thể sử dụng linh lực nên các đòn tấn công chỉ đơn thuần là đâm và chém.

Những nhát rìu đầy mạnh bạo được tung ra, trong thoáng chốc Bạch Yến đã hoàn toàn áp đảo kẻ nọ, nhưng rồi, một mũi tên bay vút sượt qua trán nàng. Tuy vậy đòn tấn công ấy vẫn dễ dàng bị né tránh, chỉ là Bạch Yến đã bỏ lỡ cơ hội để giải quyết con rối cầm đao.

Chỉ thấy có một gã cung thủ đã ẩn nấp từ xa xuất hiện, vẫn làn da nứt nẻ, khô xám như những con rối, hắn kéo căng dây cung, lại nhắm về phía Bạch Yến, lần này nàng vừa tránh né vừa không nhịn được mà nói lời thô tục:

“Bà mẹ nó, cái quỷ gì vậy?”

Một con rối đang giằng co với lão già, hai con rối tập kích nàng, hàng chục con rối khác hỗ trợ quân thù quấy nhiễu các đệ tử, con ả này là thứ quái thai gì mà có thể điều khiển dễ như bỡn vậy?

Nhưng người phụ nữ vẫn giữ khoảng cách với Bạch Yến, ngón tay ả ta thi thoảng lại di chuyển một nhịp, dường như từ đầu đến giờ các con rối vẫn được điều khiển đều đặn, thao túng cục diện hiện tại.

Bạch Yến cũng muốn giơ rìu xiên chết ả ta lắm, nhưng bây giờ một kẻ cầm cung, một kẻ mang đao cứ không ngừng phối hợp với nhau giữ chân nàng lại, giết thì chúng nhanh chóng hồi phục lại, mà cắt đuôi thì chẳng xong.

Thành thử, thế trận lại trở về phía giằng co, tuy vậy Bạch Yến vẫn đưa mắt nhìn ả phụ nữ, sau đó bình thản nói:

“Năm đó, Tấn Quốc vô cùng ngang ngược, chúng đổi tên quần đảo Tràng Sa của Xuân Quốc, lại muốn chiếm làm lãnh thổ.”

Lập tức, động tác của cung thủ chậm một nhịp, mà Bạch Yến chỉ chờ có thế, nàng chợt nắm chặt rìu xông thẳng về phía trước, chặt ba nhát về phía kẻ thù, lại tung chưởng vào bụng hắn, đẩy mạnh con rối cầm đao lùi lại một bước.

Trong chốc lát, Bạch Yến đã phi thẳng đến trước mặt ả ta, rìu bổ xuống như muốn chia đôi một dãy núi lớn, mà người sau cũng chỉ bình thản cười nhẹ.

Xoẹt!

Rìu chém xuống, dễ dàng chia người sau làm hai phần, chỉ là Bạch Yến chợt nhíu mày lại, liên tiếp bổ thêm sáu, bảy cú nữa, không hề có ý định thu tay.

Cuối cùng, người sau chị đã tanh bành xác pháo, nhưng không có giọt máu nào bay ra cả, từng mảnh thân thể của ả ta nhanh chóng hồi phục lại như cũ, híp mắt mỉm cười nhìn nàng.

“Tiếc thật đấy…”

Ả ta có vẻ tiếc nuối, nhưng sau đó tên cung thủ đã nhắm về phía Bạch Yến, gã tướng quân cũng vác đao chém về phía nàng.

Không thể ngờ được, kẻ trước mắt mình lại là con rối…

Không đúng! Phải nói là ả ta vẫn có đặc tính “bất tử” bên trong lĩnh vực của mình, thế này thì làm sao phá giải tình huống bây giờ cơ chứ?

Bạch Yến né tránh mũi tên, lại giơ rìu lên đón đỡ đòn tấn công của gã tướng quân rồi chợt bâng quơ nói tiếp:

“Nhưng bởi vì Xuân Quốc tứ bề thọ địch, thành ra quân cứu viện đã không đến kịp thời mà hỗ trợ trấn thủ Tràng Sa”

Quả thực quá vô liêm sỉ, nói chuyện phân tán sự chú ý của người khác, sau khi tấn công “hụt” một đòn, cô nàng lại còn muốn kể tiếp nữa cơ chứ!

Ả ta không thèm để ý nàng nữa, thế là hai con rối tiếp tục tấn công Bạch Yến, mà bên phía đệ tử dần dần trở nên nguy cấp hơn rồi, chắc chắn lúc này nàng đang rất nôn nóng…

“Kết quả thế nào cũng đã rõ, những người ở lại trấn thủ Tràng Sa, tất cả đều vong mạnh, không ai còn sống!”

Chợt, Bạch Yến nắm chặt rìu trên tay, nàng vô cùng bình tĩnh ngẩng đầu nhìn ả ta, ánh mắt giống như là…

Từ đầu đến cuối, nàng ta vẫn chưa ra tay hết sức để đánh với ả, dường như vẫn mong muốn con người này trở về với đất nước, trở về Xuân Quốc?

Ả ta khẽ nhíu mày, mà Bạch Yến thở dài, đoạn nàng ngẩng mặt lên, cất giọng nói, vô cùng thiết tha:

“Đừng nữa, để những linh hồn hi sinh vì một mảnh đất của Xuân Quốc yên nghỉ đi… Ngươi làm tướng quân, ắt phải hiểu rõ điều đó chứ?”

Nhưng đáp lại, ả ta chỉ bình thản lắc đầu, nhìn lấy Bạch Yến, cười khổ:

“Ngươi biết một khi quay đầu sẽ không còn bờ về nữa, cớ gì phải nhắc ta…”

Nghe thấy vậy, Bạch Yến khẽ cắn môi mà cúi đầu xuống, bộ dáng không hề cam lòng chút nào cả, còn có chút tiếc hận ẩn chứa trong bàn tay đang nắm lấy cán rìu mà run rẩy.

Người phụ nữ không vì thế mà nương tay, nàng còn định thao túng con rối tấn công, chợt để ý điều đó mà ngừng lại, rồi ả ta biến sắc, la lên:

“Giết nàng!”

Hai con rối lao thẳng về phía Bạch Yến, tên tướng quân chợt bộc phát ra khí thế dữ dội, tốc độ vung đạo nhanh lên vô số lần, hướng về phía nàng má công kích.

Tên cung thủ cũng không kém cạnh, mũi tên được tụ lực đã bắn ra như muốn tạo ra cơn bão tố, xoáy mạnh nhắm về phía Bạch Yến.

Chỉ là, tất cả đã muộn.

Tức khắc, thân thể Bạch Yến được bao phủ bởi một luồng khí hư ảo, chiếc rìu trên tay nàng cũng chuyển biến, từ khi nào mà nó đã không còn rỉ sét nữa, mà trở nên sắc bén vô ngần, hơn nữa còn có đạo vận trên lưỡi rìu!

Thay vì tạo ra Lĩnh Vực như các Thất Phẩm Hóa Khí các, Bạch Yến đã tiếp thu truyền thừa của một vị anh hùng Xuân Quốc, biến cây rìu trên tay nàng thành một thứ binh khí có thể phá tan sự bất tử của đối phương.

Binh khí của nàng có thể phá tan lĩnh vực bất tử!

Giết chết Chằn Tinh Bất Tử, tiêu diệt Đại Bàng Bất Diệt, cứu nguy cho nhân gian, cuối cùng được người đời ca tụng, mà chiêu thức của hắn cũng bị mai một, chỉ có duy nhất một người tình cờ lĩnh ngộ ra nó.

“Nhân Vương Phủ, Bất Tử Bất Diệt Táng!”

Xoẹt!

Rìu chỉ vừa chém thân thể của gã tướng quân làm đôi, nhưng không để hắn kịp hồi phục lại, vô số đạo vận bao phủ không ngừng phá vỡ thân thể, cuối cùng chẳng còn gì ngoài một nắm tro tàn.

Bạch Yến bình thản cười lớn một tiếng, cuối cùng thân thể cũng nhanh chóng biến mất, từ khi nào đã một tay nắm chặt cổ gã cung thủ, vung rìu giết chết gã.

Xong xuôi, nàng quay người lại, bình thản nhìn người phụ nữ, vô cùng thoải mái mà nói:

“Nhắc hả? Ta câu giờ đấy, dù sao muốn thi triển thứ này cũng tốn thời gian mà!”

Cuối cùng, con mẹ nó ngươi chỉ đang câu giờ thôi đúng không? Liêm sỉ đâu hết rồi?

Người phụ nữ nhìn cảnh này, không thể giữ được bình tĩnh nữa, cuối cùng chợt vung tay lên, vô số con rối cũng vì thế mà biến thành từng hạt cát nhập vào thân thể ả ta.

"Chủ quan, ta quá chủ quan rồi, vốn dĩ nghĩ rằng cuộc tập kích này có thể giết chết các mầm giống thiên tài Xuân Quốc...

Vốn định dành chiêu thức này để công phá Thành Phù Đổng, nhưng xem ra không thể giấu diếm rồi!"

Mà lúc này, Trường An ở xa xa cũng biến sắc.

Hỏng! Thành Phủ Đổng bị công phá, Hội Phù Đổng không diễn ra, bánh mè xửng không mua được thì hắn còn phải ăn nợ dài dài mất!

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 69

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.