Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyện xưa ở quần đảo Tràng Sa

Tiểu thuyết gốc · 1506 chữ

Đối diện với người phụ nữ, không biết từ khi nào ả đã bị dính vào mộng cảnh nữa.

Nhưng dù thế, tại sao ả phải đi đến con đường như hôm nay? Tại sao phải liều mình ra tay quấy phá, đồ sát muôn dân suốt ba trăm năm trời?

Bởi vì ánh mắt không cam lòng, ánh mắt đau khổ của những người lính bảo vệ quần đảo Tràng Sa mà ả thấy được khi họ đã trở thành những cái xác.

Trong phút chốc, khung cảnh xung quanh thay đổi, mọi thứ mờ dần, mờ dần,... Bóng đêm bao trùm lấy ả, rồi mọi thứ biến mất.

Tại một hòn đảo trong Quần Đảo Tràng Sa, ba trăm hai mươi năm trước từng có một hòn đá rơi xuống từ trên trời, đứng sừng sững mà bất động tại nơi đó, mặc cho những người dân xung quanh cố gắng lay chuyển nó đều không thể làm được gì cả.

Vào khoảng thời gian đó, giữa Tấn Quốc và Xuân Quốc xảy ra vụ tranh chấp lãnh thổ, quyền làm chủ của quần đảo Tràng Sa, những cuộc chiến tranh liên miên kéo dài. Xuân Quốc ra sức bảo vệ từng hạt cát ở chốn này, mà cũng trả giá bằng từng giọt máu, từng cái xác ngã xuống tại nơi đây.

Suốt hai năm ròng, tảng đá đó chỉ yên tĩnh nằm đấy, nó bị nhuốm bởi máu tanh, bị tẩy rửa bởi những cái xác, lặng lẽ hấp thu oán khí mà tỉnh giấc.

Xuất thân từ Tà Vực, nó đến nơi này để hấp thụ máu và xác chết, mỗi một lần máu chảy qua chốn này chính là mỗi một lần nó đang tỉnh giấc.

Hai năm kết thúc, số người vong mạng đã không thể tính bằng bốn chữ số nữa, mà chiến tranh giành lấy quyền làm chủ nơi này vẫn chưa đến đâu, chỉ có vô số người vì vậy mà ngã xuống.

Ngày ấy, người dân trên đảo thấy giữa đống xác chết, giữa những cơn sóng máu ập tới, một đứa trẻ đang lẳng lặng ngồi đó, ánh mắt vô hồn, khuôn mặt tinh xảo lại lạnh nhạt giống như con búp bê được điêu khắc tỉ mỉ.

Đứa trẻ đó ban đầu rất nhỏ yếu, vậy mà mỗi khi có người chết trên hòn đảo này, nó lại ngày càng xinh đẹp hơn, càng thêm phần yêu dị, tà khí tỏa ra từ nó ngày càng đáng sợ.

Cuối cùng, những người nơi này cảm thấy sợ hãi nó, nói rằng nó chính là “Tà pháp” mà Tấn Quốc thi triển để nguyền rủa Xuân Quốc, bọn họ bắt đầu săn giết người con gái chỉ mới bảy, tám tuổi, mọi chuyện vượt qua tầm kiểm soát.

Ở trong biển lửa, đứa trẻ bị những người dân bao vây lại, những ngọn giáo mác chỉ về phía nó, những ánh mắt đau đớn, hoảng sợ muôn phần, bọn họ gào thét lên đau đớn:

“Tại sao? Tại sao mày lại như vậy hả?”

“Tao thấy rõ rồi, chồng tao chết, máu của anh ấy tức khắc trôi về phía tảng đá đó, mà mày càng xinh đẹp hơn”

“Yêu nữ, mày tắm máu của thằng con tao!”

Xoẹt!

Một âm thanh vang lên, kèm theo cảm giác nhói đau trên mặt đứa trẻ, nó loạng choạng đưa tay bụm mặt, thân thể chợt ngã xuống một thân cây đang rực cháy, lửa bén lên và thiêu đốt khuôn mặt của nó.

Cảm giác đau đớn kéo dài, nhưng nó vô cùng bình tĩnh, chỉ lẳng lặng dùng một nhánh cây sắc lẻm đâm vào cánh tay mình, sau đó lấy mảnh vải rách nát thấm từng giọt máu đến khi ẩm ướt và dập tắt ngọn lửa đang thiêu đốt khuôn mặt của nó, từng động tác đều chậm rãi, phảng phất cơn đau không là gì với nó.

Mà sau đó, đứa trẻ chỉ lẳng lặng quay lưng bước đi, người dân sững sờ nhìn theo bóng dáng bé nhỏ đầy yêu dị, với nửa khuôn mặt đã bị cháy xém, không rõ bọn họ vì sợ hãi trước hành động quỷ quái ấy, hay là chợt nhận ra hành động “giận cá chém thớt” của mình, thậm chí là cả hai?

Chỉ là sau hôm đấy, không ai lại gây sự với nó, tuy một số người vẫn cho nó chút đồ ăn, nhưng phần đông lại lạnh nhạt như thể nó không tồn tại trong cõi đời này.

Mọi chuyện vốn dĩ nên kéo dài như vậy, cho đến khi một người đàn ông dẫn binh lính đi ngang qua nơi này, ông ta nhìn thấy một đứa trẻ liền ngừng lại. Binh lính thấy vậy liền giải thích:

“Tướng quân, nghe đồn rằng đứa trẻ này có liên quan tới hòn đá đã tắm máu của nhân dân ta, liệu có nên…”

Tuy nhiên, ông ta chỉ chậm rãi lắc đầu, sau đó xuống ngựa và bước tới chỗ cô bé, thân hình khuỵu xuống quan sát lấy nó. Dẫu cho trên người có mang giáp sắt, hông mang đao, khí thế như hùm như tướng, nhưng đôi mắt thoáng qua vẻ hiền hậu.

Ông ta nhẹ nhàng xoa đầu nó, mỉm cười:

“Đứa nhóc, cháu vẫn luôn ở nơi này à?”

“Cháu là một đứa trẻ ngoan, đúng chứ?”

Nó gật đầu, ông lại hỏi tiếp, trong khi lấy từ trên người ra một mẩu bánh mì đưa cho cô bé, cuối cùng dắt nó bước đi theo đoàn quân lính.

Nhưng đột ngột, nó chỉ lắc đầu, giọng đứa trẻ lạnh tanh, không mang chút cảm xúc nào cả:

“Không ạ”

Ông lão nghe vậy liền ngừng lại, sau đó quay đầu nhìn đứa trẻ, và cũng bởi vì không hiểu vì sao nó lại nói như thế bèn hỏi tiếp:

“Sao cháu lại nghĩ vậy?”

“Vì cái chết của ba ngàn sáu trăm chín mươi hai người khiến dân làng nghĩ cháu là điềm xấu”

Nó bình thản nói, mà ông lão chợt giật mình, một người lính như nhận ra điều gì đó mà nói với ông ta, người sau lắng nghe một hồi liền gật đầu, đoạn hỏi cô bé vài câu.

Hỏi xong, ông ta chợt ôm đứa trẻ vào lòng, mang nó mà bước đi theo đoàn lính, chỉ khàn giọng nói với một người bên cạnh:

“Chúng ta nợ đứa trẻ này một lời xin lỗi”

Sau khi tắm rửa sạch sẽ cho nó, lại mang một bộ quần áo thật đẹp, ông già dắt tay nó đi đến trước mặt người dân, mọi người vẫn như vậy, vẫn là ánh mắt pha chút sợ hãi và lạnh nhạt nhìn lấy nó.

Trước mặt bao nhiêu người, ông lão hỏi câu hỏi đầu tiên:

“Năm nay, cháu còn nhớ tên những người đã chết chứ?”

“Vâng”

Nói rồi, đứa trẻ chỉ mất vài giây liền đáp lại bằng vô số cái tên, mà dân làng ngày càng biến sắc, chợt ông lão giơ tay ra hiệu mọi người bình tĩnh, tiếp tục hỏi:

“Cháu có thể khắc tên lên hòn đá không?”

Một câu hỏi có vẻ bất khả thi, bởi vì không ai có thể làm tảng đá khổng lồ đó trầy một vết xước- kể cả ông lão, người dân còn đang xì xào khó hiểu, chợt đứa trẻ gật đầu, mà ông lão nghe thế liền nở một nụ cười, cuối cùng nói:

“Ta muốn nhờ cháu một việc”

Mọi người nghe thế mà ngạc nhiên lắm, còn đứa trẻ ngẩng đầu nhìn ông, đôi mắt vốn vô cảm lại khẽ lay động.

“Việc… gì…”

Chỉ thấy lão già đó cười lớn, cuối cùng nói một tiếng thật to, tiếng la lớn của một người lính, một kẻ sẵn sàng hi sinh thân mình:

“Hòn đá đó cũng là một phần của quần đảo Tràng Sa! Mỗi lần có một kẻ hi sinh vì bảo vệ nơi này… cháu hãy khắc tên lên đó! Để họ không bị lãng quên, mãi mãi tồn tại đến mai sau”

Bầu không khí tĩnh lặng, màn đêm vốn đang kéo dài bỗng chốc tan biến bởi ánh dương, tưởng chừng như một cuộc đời u ám vô định rồi cũng sẽ có ánh dương đằng sau đó.

Lần đầu tiên, đã có một ánh mắt nhìn lấy đứa trẻ như một con người.

Lần đầu tiên, đứa trẻ lại có mục đích sống của mình.

Lần đầu tiên… Nó sống, không chỉ để sống.

Ánh dương bao phủ khắp nơi, lão tướng quân đang cười lớn, mà đứa trẻ cũng không còn giữ khuôn mặt vô cảm như vậy nữa.

Nó òa khóc, khóc vì cuối cùng cũng được chấp nhận, và khóc vì đời nó không còn vô định nữa, nó đã có một nơi để bước tiếp.

Ngày đấy, cũng là ngày đầu tiên nó được sinh ra.

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.