Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô Ngã Mộng Trung

Tiểu thuyết gốc · 1803 chữ

Trường An chợt cảm thấy đau răng, hắn còn đang lưỡng lự, chợt như nhận ra điều gì mà biến sắc ngẩng đầu nhìn lên trên bầu trời.

Bầu trời đêm tĩnh lặng, tựa như có ai đó đã kéo một tấm màn đen che khuất nơi này, mà dẫu cho là như thế, Trường An vẫn cảm nhận được đôi chút, tức khắc hắn hiểu được “đại chiêu” mà người phụ nữ kia sử dụng là gì.

Tức khắc, hắn hiểu rõ lời nhờ vả của Tử cô nương, và mục đích nàng ta đưa cho mình một viên đan dược.

Trường An mở hộp gỗ ra, bên trong chính là viên đan dược được bọc một lớp lá mỏng ở bên ngoài, thứ này được Tử cô nương đưa cho hắn, bây giờ… Trường An mới biết.

[Đan dược không tên

Công hiệu: Có thể giúp chủ thể hồi phục lại một phần sức mạnh rất nhỏ trong một thời gian ngắn]

Công hiệu nghe có vẻ đơn giản, nhưng muốn phục hồi sức mạnh của Trường An, cho dù là “rất nhỏ”, có nghĩa là sao?

Có nghĩa là đối phương tuyệt không phải một kẻ tầm thường, có thể làm ra một viên đan dược thế này ở Hạ Giới… Cho dù là do Tử cô nương luyện ra, hay là nàng ta có được từ ai đó, chứng tỏ thân phận của kẻ này vượt xa sức tưởng tượng của Trường An.

Nhớ lại bóng dáng của vị mỹ nhân mặc dù có vẻ ngoài đoan chính thanh nhã lại thích cười cợt, mặc dù đã già ra mặt lại thích cư xử như một thiếu nữ, tâm tư khó đoán, luôn luôn có một nụ cười khiến người ta khó chịu, Trường An thở dài bất đắc dĩ, cuối cùng cũng chỉ uể oải đứng dậy.

“Giải quyết chuyện này thôi”

Viên đan dược trên tay hắn tức khắc phân thành vô số luồng linh khí, có Kim, có Hỏa, có Mộc, có Thổ,... Tất cả đều bị Trường An hấp thu.

Không nhất thiết phải cho đan dược vào miệng mà hấp thu vào cơ thể, bởi lẽ linh dược trong trời đất chính là do một phần Ngũ Hành dính vào mà có, Trường An lại sử dụng linh khí để hấp thu vào trong thân thể mình.

Chỉ đơn giản là thế thôi, mà sau khi hấp thu, cảm nhận được sức mạnh dần dần trỗi dậy, Trường An chỉ nhắm mắt lại, thở ra.

[0.0000012%]

[0.0000026%]

[0.0000222%]

[0.0001000%]

Trong hệ thống, bảng số liệu về thương thế của Trường An tức khắc thay đổi, mà sức mạnh hiện thời hắn có thể sử dụng ngày càng tăng lên, cuối cùng, con số ngừng lại ở 0.0001%!

Tuy vậy, khí thế của Trường An không hề tăng cao chút nào cả, sự thay đổi về sức mạnh của hắn có điểm mấu chốt, nằm ở Đạo.

[Tên: Hoàng Trường An

Sức mạnh: 0.0001%]

Trường An nhìn thấy vậy liền khẽ mở mắt ra, sau đó hắn hít một hơi thật sâu, cuối cùng bước chân về phía trước, cuối cùng lười biếng nói một câu:

“Trước tiên, thay đổi ngoại hình của bản thân đã”

Quả thật, nếu vác cái bộ mặt “Trường An” này ra, có khi cuộc sống của bản thân mình sẽ bị phá vỡ, kẻ thù từ khắp muôn nơi ào ào ập đến tìm giết hắn.

Tức khắc, hắn nhớ đến Thiên Kiều còn đang nghi ngờ bản thân, lại nhớ rằng bản thân đã từng chém gió với cô nàng rằng người ra tay cứu vớt Thiên Kiều chính là một vị tuyệt thế nữ tiên.

“Ha ha, cũng may mình vốn có kinh nghiệm…”

Trường An chép miệng mỉm cười, ánh mắt nhìn bầu trời, khí chất của hắn cũng vì thế mà thay đổi.

Đêm nay, thế gian tạm thời mất đi một gã người bình thường tên Trường An, lại có thêm một vị đại năng khác.

Ngay tức khắc, khí thế của người phụ nữ dần dần tăng cao, dường như sắp có xu hướng thoát khỏi cảnh giới Thất Phẩm, đi vào Bát Phẩm!

Bạch Yến liên tục vung rìu, nàng nỗ lực chém tới, nhưng rồi đột ngột một chiếc gương xuất hiện chặn đứng chiếc rìu, tỏa ra ánh sáng mãnh liệt đẩy lùi tất cả.

“Bảo vật hộ thân, phiền phức như vậy ư?”

Tâm trạng của Bạch Yến cũng vì thế mà chán nản hơn nữa, nàng nắm chặt rìu, ánh mắt lộ ra vẻ hung bạo, hoàn toàn không còn một chút thục nữ nào cả.

Đối phương muốn ra đại chiêu, vậy thì nàng cũng ra đại chiêu, cùng lắm là tàn phế mà thôi!

Ở đây, những mầm mống tinh anh của Xuân Quốc đều có cả, nếu chết một người cũng là tổn thất lớn cho đất nước, so với đó thì tu vi của Bạch Yến có là gì?

Xác định trọng trách của bản thân mình, Bạch Yến không hề chần chừ, ánh mắt sắc bén trở lại, thân thể đứng thẳng, tay giữ chặt cán rìu.

“Nhân Vương Pháp-”

Không để nàng nói hết câu, một bàn tay chợt giữ lại Bạch Yến, tức khắc linh khí trong thể nàng tĩnh lặng, tựa như mặt suối.

Mà Bạch Yến chợt giật mình, hoảng hốt lùi lại, từ khi nào mà đã có một cô gái đứng ở bên cạnh nàng?

Thân hình cao gầy, dẫu cho vóc dáng có vẻ rất trẻ, mà mái tóc của người này lại bạc trắng, lại không hề chói mặt ở giữa đêm khuya thanh tĩnh, vậy mà lại càng khiến nàng trở nên xinh đẹp.

Thế mà khuôn mặt như có một tầng đạo vận che khuất lại khiến không ai thấy rõ bộ dáng vị mỹ nhân này ra sao.

Nàng bình thản ngẩng đầu nhìn về phía ả phụ nữ, sau đó lại mỉm cười quay sang nhìn Bạch Yến, giọng nói nhu hòa vang lên:

“Tiểu bối, đây là kẻ thù nguy hiểm nhất?”

Nếu có một người đột ngột xuất hiện bên cạnh bản thân, lại dễ như bỡn dập tắt linh lực trong người mình, chắc chắn sẽ khiến họ phải đề phòng.

Nhưng trong vô thức, Bạch Yến lại cảm nhận được rằng người này tuy ở gần ngay trước mắt nàng, nhưng lại phảng phất xa không thể với tới, dường như nàng ta đã cùng vạn vật, tự nhiên hòa làm một.

Thế là, vị trưởng lão của Thánh Tiên Tông ngẩn ngơ, sau đó gật đầu xuống.

“Vâng…”

“Ra vậy, các ngươi cứ đi tiếp đi”

Thế là, người sau gật đầu, nàng chậm rãi bước về phía trước, mà Bạch Yến cũng ngẩn ngơ quay người lại, các đệ tử cũng quay lưng bước đi, thoáng chốc xung quanh đã không còn lại ai cả.

Vốn dĩ, tất cả đều cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng rồi không phát hiện ra điều gì, nên chỉ đành có thể tiếp tục rời đi.

Cuối cùng chỉ còn lại hai người, ả phụ nữ đã hấp thu toàn bộ từ khi nào, mà pháp bảo hộ thân cũng trở về bên cạnh nàng.

Cũng nhờ thứ pháp bảo này mà Bạch Yến không thể làm xước ả ta một ly nào, nhưng bây giờ nó đã hết công dụng, bởi vì ả đã đạt đến Bát Phẩm Thành Vân cảnh! Sức mạnh này có rất nhiều nhân tố, nhưng mà chủ yếu nhất vẫn chính là…

“Do “vị đó” ở trên Thượng Giới trao cho ngươi?”

Đột ngột, cô gái trước mắt ả mỉm cười, nhẹ nhàng cất tiếng hỏi, tựa hồ nàng biết được chuyện này là điều tất nhiên, không có gì phải bàn cãi nữa.

Cái gì? Sao người này lại biết được?

Ả tức khắc giật mình, sau đó cũng cảnh giác hơn, ánh mắt nhìn chăm chú vào cô gái, chỉ thấy mặt đất bắt đầu chấn động dữ dội, những vết nứt bắt đầu xuất hiện, tựa hồ quái thú vẫy vùng bên dưới đó.

“Tiền bối là người phương nào, cớ sao lại chặn đường ta?”

Không vội vàng thắc mắc tại sao cô ta lại biết được về “vị đó”, ả ta chỉ cẩn trọng hỏi, nhưng sẵn sàng xuất kích bất cứ lúc nào.

Vậy mà, cô gái chỉ cười khẽ, tiếng cười thanh thúy, dẫu cho đạo vận che khuất đi khuôn mặt của nàng, nhưng vẫn cảm nhận được dung nhan người này không hề xấu chút nào cả.

“Ta muốn ghé khách sạn ở thành Phù Đổng, đã đi lang thang trong rừng ba ngày liền rồi, cũng nên nghỉ ngơi chứ?”

“Tốt, vậy tiền bối chết được rồi!”

Nàng ta chỉ vừa dứt lời, ả đã vung tay, lập tức mặt đất vỡ nát, một bàn tay xám trắng khổng lồ, tưởng như lòng bàn tay có thể nắm gọn một dãy núi lớn xuất hiện, nó hướng về phía cô gái, thân ảnh áo trắng tức khắc bị bóp nát.

Nếu lúc nãy Bạch Yến và các Đệ Tử còn ở nơi đây, chắc chắn bọn chúng sẽ bị ả tiêu diệt trong một đòn!

“Quả thật là như vậy, khoảng cách giữa Thất Phẩm và Bát Phẩm lớn một vùng trời, ấy vậy ngươi còn có sự hỗ trợ từ vị đó”

Giọng nói chậm rãi, ôn hòa vang lên bên tai ả, nhưng lúc này nó không khác gì một tiếng sấm rền cả, ả giật mình quay đầu.

Từ khi nào, cô gái đó đã tránh thoát khỏi bàn tay này, nàng đứng dưới mặt đất, mà ánh trăng chợt lộ ra bên dưới đám mây, chiếu sáng một vùng trời.

Chợt, người con gái này bước lên một bước, nàng dần dần rời xa khỏi mặt đất, bay lên trên không trung.

Nhưng ả nhìn kỹ lại, không phải người này đang bay, mà nàng đang bước đi từng bước, nàng đạp ánh trăng dưới chân, sau đó bước lên trên.

Nàng mỉm cười, từ đầu đến cuối giọng vẫn nhu hòa như vậy, chỉ bình thản nói một câu:

“Tiểu bối, ngươi có biết ranh giới giữa Thực và Ảo mỏng manh lắm không?”

Ả cũng biến sắc nhìn xung quanh, nơi này vẫn như cũ, vẫn là gió thổi nhẹ nhàng xao xác, nhưng màn đêm tĩnh lặng đã biến mất, ánh trăng đã lên cao soi sáng nơi này, khiến cho khung cảnh càng thêm mờ ảo.

Cô gái đứng trên ánh trăng, mái tóc bạc trắng khẽ bay lên theo tà gió, và nàng cười:

“Ảo Thực Đạo, Vô Ngã Mộng Trung”

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 65

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.