Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phù Đổng Thiên Vương

Tiểu thuyết gốc · 1923 chữ

Nhược Trần đưa tay chỉnh sửa lại mái tóc có hơi rối, buồn bực bước đi về phía đền thờ Phù Đổng Thiên Vương.

Xác thực, lần này hắn ngộ đạo ra, phần nhiều cũng bởi vì lời chỉ dạy của Thiên Hữu trước khi bản thân tham gia Thiên Bia Thí nữa.

Một ngày trước.

"Ừm? Tiểu hữu nặn ra ngần này tượng rồi ư?"

Thiên Hữu chỉ vừa mới bước vào nhà trọ của Nhược Trần, ông tức khắc phải kinh hãi, bởi vì nơi này có chứa vô số bức tượng của Phù Đổng Thiên Vương!

Rốt cuộc người này đã không ăn không ngủ bao nhiêu ngày mới có thể làm được số lượng lớn như thế này?

Nhược Trần không vì thế mà cảm thấy tự hào, thậm chí hắn còn thấy xấu hổ nữa chứ, chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ lên tiếng:

"Tiên sinh, ta nặn nhiều vậy mà vẫn chưa thấy ưng bụng được bức nào, không biết tiên sinh có thấy được điểm nào chưa vừa ý ở chúng không?"

Thiên Hữu quan sát tỉ mỉ một bức tượng hồi lâu, cuối cùng ông mới thu tay lại, dường như hiểu ra điều gì mà nói.

"... Thủ pháp nặn tượng của tiểu hữu rất cao siêu, ta không có gì bắt bẻ nữa, nhưng mà ý cảnh... chưa đủ"

"Xin tiên sinh chỉ giáo!"

Không cảm thấy xấu hổ, Nhược Trần chắp hai tay và nhìn thẳng vào mắt ông, Thiên Hữu cũng chẳng làm lạ trước thái độ chân thành của hắn mà bật cười:

"Bức tượng này nếu để là tôn sùng một vị thánh, thì nó vừa oai nghiêm, vừa cao quý, không có điểm nào để chê"

Rồi, ông nói tiếp:

"Nhưng đấy là góc nhìn của người bình thường, cái tiểu hữu nặn ra cũng chỉ là tác phẩm được thần thánh hoá thôi"

"Muốn để lại thần tác, ngươi phải hiểu rõ được Phù Đổng Thiên Vương, hiểu rõ hắn như hiểu một người, chứ không phải tôn sùng như thần thánh"

"Hiểu rồng, mới có thể chạm trổ rồng, hiểu hổ, mới có thể vẽ hổ, bằng không thì rồng cũng hoá giun, hổ cũng hoá mèo mà thôi"

Từng lời, từng lời của ông được Nhược Trần nghe lấy, cuối cùng hắn chỉ chắp tay mà nghiêng mình kính cẩn:

"Cảm tạ tiền bối chỉ điểm!"

...

Bóng người qua lại rất nhiều, chợt có một nam tử mang thanh sắc trường bào bước vào bên trong đền thờ, ngẩng đầu nhìn bức tượng trước mắt.

Người đàn ông cưỡi ngựa sắt, tay cầm gậy tre oai nghiêm cúi đầu nhìn xuống hắn, thân thể tựa như chiến thần bất khả bại, khí thế ngút trời, có lẽ đây là hình tượng Phù Đổng Thiên Vương mà nhiều người mong muốn?

Nhược Trần nghĩ thầm, cuối cùng hắn chợt bật cười bất đắc dĩ, sau đó chợt giơ tay lên ôm chặt bức tượng lớn hơn thân thể mình rất nhiều, cố gắng dời nó sang một bên.

Thân thể là người phàm, mà bức tượng lại nặng lắm, người qua đường lẫn trong đền vẫn có rất nhiều, cho nên hành động loay hoay của Nhược Trần tức khắc bị để ý đến.

"Ngừng tay lại!"

"Hắn đang làm gì vậy!? Không biết như thế sẽ bị Phù Đổng Tông phạt nặng sao?"

Tiếng xì xào vang lên, Nhược Trần không hề để tâm, hắn chỉ cắn chặt răng mà dời bức tượng đó xuống, đẩy vào một góc khuất.

Hắn chỉ vừa mới làm xong thôi, một người trấn giữ đền đã bước tới, có vẻ tức giận mà chỉ thẳng tay vào Nhược Trần:

"Ngươi làm gì vậy? Sao lại dám gây rối đền Phù Đổng hả?"

"... Ta sẽ nặn cái mới"

Nhược Trần nghe vậy, chỉ nhìn sang hắn ta, sau đó đáp lại với giọng lễ phép, trong khi lấy đất sét ra đặt lên trên mặt đất, không chờ hắn trả lời mà bắt đầu nặn.

Tên này là kẻ ngốc hả?

"Ngươi..."

Hành động quái dị của Nhược Trần khiến người giữ đền ngẩn ngơ, hắn còn định nói gì đó, chợt ánh mắt co rút lại.

Nhược Trần nhắm mắt lại, khí thế của hắn cũng cùng lúc thay đổi theo, tựa như hoá thành một người khác.

Tựa như một vị nhân thần hạ phàm xuống trần gian xưa? Giống như là... Phù Đổng Thiên Vương?

Người giữ đền đã đọc rất nhiều sử thi về ngài, cho nên bây giờ hắn cảm nhận được kẻ trước mắt giống như đích thân Phù Đổng Thiên Vương hạ phàm, khiến cho hắn tức thời im lặng, không dám xen vào nữa.

Mà hiện tượng kỳ quái này lại làm cho người tụ tập ngày càng đông đúc hơn, bọn họ xôn xao, bàn tán về việc này nữa.

"Nặn tượng? Chẳng lẽ hắn định làm ra bức tượng mới ư?"

"Hành động này xem như là gì đây? Tại sao người giữ đền không ngăn cản cơ chứ?"

"Quái quỷ... cứ tiếp tục quan sát xem sao..."

Nhưng năm phút, rồi lại mười phút trôi qua... Nhược Trần vẫn không có động tĩnh gì, mà đám đông cũng ngày một nhiều hơn nữa, bọn họ xôn xao nhìn về phía hắn.

Trường An cũng chỉ vừa mới chen chúc vào đám đông, hắn vô cùng thoải mái ngó đầu vào và lẩm bẩm:

"Ài, có chuyện để hóng rồi, không biết người anh em nào chơi lớn..."

Sau đó, Trường An biến thành tượng đá, miệng tức khắc há hốc như một tên đần.

Lão Nhược, ngươi cuồng nặn tượng tới mức đó luôn rồi hả?

Ngọc Mi cũng ở trong đám đông, nàng kéo tay Diệp Tuyên và hứng chí cười:

"Á, hóng chuyện hóng chuyện mau sư huynh!"

Rồi, nàng mỉm cười, rồi nụ cười dần dần giãn ra, cuối cùng biến mất.

"Muội làm cái gì vậy?"

Diệp Tuyên thở dài bước tới, xen lẫn đám người ngẩng đầu quan sát, cuối cùng nở một nụ cười ôn hoà.

Hoá thành tượng đá.

Thánh Tiên Tông vừa ra lệnh bảo vệ Nhược Trần, bây giờ tiền bối đã ra tay khiêu khích người Phù Đổng Tông?

Nhưng trong chốc lát, Diệp Tuyên đã lấy lại bình tĩnh, chỉ thấy hắn khẽ lẩm bẩm:

"Không đúng, tiền bối đang có ý đồ làm ra cái gì..."

Mà lúc này, Nhược Trần bắt đầu cử động, Trường An cũng chợt cảm thấy lông tơ trên người bản thân dựng đứng lên. Theo phản xạ, hắn liền lùi lại.

Nhưng không kịp, vô số đạo vận bắt đầu hình thành trên tay Nhược Trần, cuối cùng hắn chạm vào tảng đất sét, vào lúc này... Mọi thứ biến mất.

Chỉ còn lại một cảnh tượng...

Vó ngựa lên, con đường vốn rất ngắn nay bỗng dài dằng dặc.

Bóng người cao to đến kinh ngạc, kết hợp với bộ giáp sắt nay đã dính đầy vết xước và máu tươi khiến cho khí thế kẻ này dâng cao lên hơn bao giờ hết.

Xa xa, bầu trời đêm dần dần tảng sáng, ánh dương chiếu lên cao, tại tấm màn đêm xé ra một vết nứt, cuối cùng che kín cả bầu trời.

Giặc đông như cơn sóng dữ, chúng cứ thế mà ập tới như muốn quét sạch bách tính trong thành. Khuôn mặt lộ ra vẻ huyết tính dữ tợn lộ ra vẻ tàn bạo.

Bất chợt, cánh cửa sắt khổng lồ mở ra, mang theo một thứ âm thanh rỉ sét.

Kẻ địch lộ vẻ kinh ngạc, và rồi chúng cười gằn dữ tợn. Bóng người cưỡi ngựa sắt, tay cầm một bó tre khổng lồ cứ thế dần dần xuất hiện.

Sinh ra chỉ biết khóc và lăn, ba tuổi chợt khôn lớn, biết nói biết nghĩ, biết luyện võ.

Bảy tuổi sức nhổ bật cây cổ thụ, chín tuổi đánh chết một con cọp, mười sáu tuổi bắt đầu trấn giữ tòa thành này.

Hai mươi bảy tuổi, giặc Ân đến, Gióng dẫn quân đi đánh giặc, cuối cùng chỉ còn lại hắn sống sót trở về.

Ngoài tường là chiến tranh cùng khói lửa.

Bên trong tường thành, nhà nhà đốt đèn.

Mà ở giữa, một thân hình lộ ra vẻ đơn bạc canh gác lấy sự an bình của nhân dân.

Thần sắc của hắn chợt lộ ra vẻ kiên định đến lạ thường, dẫu cho biết bản thân sắp tiếp cận cái chết, hắn vẫn giơ lên một tấm hoàng kỳ.

Một ngày này, Thánh Gióng, còn gọi Phù Đổng Thiên Vương.

Một người, thủ một thành.

...

Trường An tỉnh dậy, hắn là người đầu tiên thoát ra khỏi mộng cảnh, mà trừ hắn ra, ai ai cũng bị kéo vào rồi.

Trong đền thờ, Nhược Trần vẫn cứ tiếp tục nặn tượng mà không để ý xung quanh, đạo vận bao phủ khắp cơ thể hắn, khiến cho tà ma phải bị đẩy lùi, người thường sẽ bị dính vào ảo cảnh.

Hắn nặn tượng, nhưng tay diễn hoá ra một cảnh tượng sử thi, đây không đơn thuần là am hiểu về nặn nữa, mà là thấu triệt hoàn toàn về Phù Đổng Thiên Vương.

Thậm chí... nếu nói Nhược Trần bây giờ là Phù Đổng Thiên Vương cũng chẳng có gì sai cả.

Ảo cảnh mà hắn tạo ra giống với Vô Ngã Mộng Trục mà Trường An sử dụng lên Tưởng Niệm, nhưng yếu hơn rất nhiều. Tuy thế, chuyện này vẫn khiến Trường An phải kinh hãi.

Ngộ đạo! Lão Nhược tham gia Thiên Bia Thí xong, vừa trở về hiện thực, hắn liền tức khắc ngộ đạo!

Trường An ngẩn người nhìn cảnh tượng trước mắt, hắn còn định nói gì đó, nhưng khi thấy ánh mắt chăm chú của Nhược Trần, cuối cùng cũng chỉ đành bất đắc dĩ ngồi xuống, tay tháo bầu rượu bên hông xuống và hớp một ngụm, cuối cùng chỉ thở dài lẩm bẩm, như đang chế giễu bản thân:

"Chín đời, trừ mạnh ra thì ngươi còn có gì?"

Bức tượng dần dần hình thành, cuối cùng đạo vận tản ra cực kỳ lớn, Trường An đành phải bố trí một cái trận pháp nhằm khiến cho động tĩnh không quá lớn nữa.

Vẫn là bức tượng người đàn ông cưỡi ngựa sắt, dáng vẻ cao to mang giáp, nhưng trên giáp lẫn ngựa đã có những vết xước lớn, tay không còn cầm gậy sắt nữa, bởi nó đã bị gãy tự bao giờ, thành ra một bó tre đã được nhổ lên làm vũ khí. Ánh mắt của bức tượng phảng phất như hiện rõ ý chí chiến đấu của hắn, cho dù trạng thái không còn là ở đỉnh cao nữa.

Một bức tượng, bớt đi ba phần thần thánh, thêm bảy phần ý chí quyết chiến.

Nhưng không chỉ thế, Nhược Trần nặn xong bức tượng này, hắn lại bắt đầu nặn phông nền, nặn từng ngôi nhà, mái ngói, từng bóng người đi qua đi lại thực đỗi an bình, dường như đó chính là điều mà hắn luôn muốn bảo hộ.

Trước khi làm thần, hắn là người. Hắn thành thần, vì bảo hộ một mảnh đất.

---

Các nhân vật thần thoại Việt sẽ có điểm khác biệt so với nguyên gốc, mong các bạn đọc thông cảm.

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.