Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thời Không Vương Giả Ngọc

Tiểu thuyết gốc · 2867 chữ

Cuối cùng, Nhược Trần đã nặn xong bức tượng, hắn say mê đưa tay vuốt nhẹ lên từng chi tiết, khóe miệng không nhịn được mà cong lên, khẽ nở một nụ cười.

Hoàn thành rồi, một tác phẩm về Phù Đổng Thiên Vương mà hắn luôn muốn làm, sau hơn hàng chục lần thất bại, cuối cùng hắn cũng hoàn thành.

Nhược Trần quay đầu sang, nhận thấy hắn đã bị bao phủ bởi một biển người, nhưng khuôn mặt ai nấy đều đang mơ hồ, tựa như chìm vào một giấc mộng, khiến hắn không khỏi giật mình:

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Trường An: ?

Ơ, còn hỏi nữa? Chẳng phải ngươi đưa bọn họ tiến vào ảo cảnh sao? Hay đây là hình thức trang bức kiểu mới vậy?

Tuy nhiên, sau một hồi quan sát, Trường An mới nhận ra… Con mẹ nó, lão Nhược thực sự không hề nhận ra hành động của hắn vừa đưa mọi người tiến nhập ảo cảnh.

“Lão Nhược, ngươi biết mình vừa làm gì không?”

Trầm ngâm lúc lâu, Trường An lên tiếng dò hỏi. Nhược Trần nghi ngờ nhìn hắn một lúc, cuối cùng nhẹ nhàng đáp:

“Ta vừa làm ra một tác phẩm rất tâm đắc, hi vọng Thành Phù Đổng sẽ thích nó”

“Còn gì nữa không?”

Trường An nghe vậy, hắn liền nhíu mày và hỏi tiếp, chỉ thấy Nhược Trần trầm ngâm một lúc lâu, lại nói tiếp:

“Ta cảm giác bản thân có thể thi triển chiêu thức tạo ra sinh mệnh từ đất nặn mà tiền bối thi triển, chỉ có điều khá yếu, nó sẽ không tồn tại được lâu.”

Ồ, ra chỉ là vậy, cũng chẳng tồn tại được lâu đâu, ha ha…

Cái quần què! Ý ngươi là như cái lúc biến ra hàng chục Phù Đổng Thiên Vương và Thạch Sanh trong Thiên Bia Thí? Cái chiêu thức biến thái đó cũng được sử dụng ngoài hiện thực ư?

Khóe miệng Trường An điên cuồng giật, hắn còn định nói gì, cuối cùng chỉ thở dài bất đắc dĩ và quay lưng bước đi:

“Rời khỏi nơi này thôi, nếu không đến lúc những người kia tỉnh khỏi ảo cảnh sẽ rắc rối lắm”

“Ảo cảnh? Ý tiền bối là sao?”

Cái đó ngươi làm ra, còn phải hỏi ta ư?

Nghe thấy Nhược Trần hỏi, Trường An chỉ đưa ánh mắt cá chết đáp trả lại hắn, đoạn rời khỏi nơi này, kẻ sau thấy không có được đáp án, cũng có vẻ rất băn khoăn mà nối tiếp bước chân của tiền bối.

“Về nhà thôi”

“Vâng, tiền bối”

Nhược Trần rất có thiên phú trong việc ngộ đạo, đây là một điều Trường An không thể không công nhận. Vì vậy cho nên để đề phòng hắn bị kẻ địch nhắm đến, có lẽ Trường An phải giúp đỡ một tay, chẳng hạn như pháp bảo phòng hộ, hay là phù chú đào thoát.

Chứ không phải là để sau này tận dụng lão Nhược làm dụng cụ cõng nồi cho mình đâu, làm gì có chuyện đó chứ?

Trường An còn đang nghĩ thầm, chợt lão Nhược nhíu mày và quay sang nhìn hắn, hỏi:

“Tiền bối, ngài lại âm mưu chuyện gì rồi?”

“Không! Làm gì có chuyện đó? Ngươi nghĩ nhiều rồi!”

Trường An giật thót mình mà quay đầu tránh ánh mắt của Nhược Trần và đáp ngay tức khắc.

Quái, lão Nhược đọc được suy nghĩ của mình ư?

Hắn nghĩ thầm, đoạn đưa tay mở hệ thống ra, trong ánh mắt hoài nghi của Nhược Trần.

Ở đời thứ ba, khi còn làm bậc đế vương của một nước. Bảo vật, thần khí trong tay Trường An nhiều vô số, cho tới khi hắn chết đi, tất cả những món đó đều được cất vào trong không gian chứa đồ của hệ thống, nhưng phần lớn đều ít khi được lấy ra sử dụng

Tại sao ư? Bởi vì lúc ở Phàm giới thì Trường An quá yếu để sử dụng, đến lúc mạnh hơn một chút thì kẻ địch hắn chọc phải toàn là tai to mặt lớn, bao nhiêu bảo vật cuối cùng cũng chỉ là cát bụi trong mắt bọn họ, không vô dụng ư?

Thậm chí đến đời này, Trường An vẫn chưa từng lấy ra sử dụng, bởi vì… hắn quá yếu, yếu đến mức các món thần khí đã sinh ra ý chí cũng tỏ rõ thái độ khinh bỉ. Không thể dùng được bất cứ món nào.

Nhưng chắc chắn Nhược Trần sẽ được bọn chúng tán thành, bởi vì lão Nhược thuộc loại hình nhân vật tổng giám đốc hoàn mỹ, làm gì cũng trầm ổn khiêm tốn, tay nặn một cái cũng ra đạo vận.

Tất cả bảo vật ở đời thứ ba đều được cất giữ trong Thời Không Vương Giả Ngọc, một dạng thần khí không gian cực kỳ rộng lớn, cho nên… Ừm? Đâu rồi?

Nghĩ thì dài, nhưng thực ra Trường An đã mò mẫm trong không gian chứa đồ của Hệ Thống tám, chín lần, vậy mà chẳng tìm ra cái gì cả.

Trường An: ?

“Ủa? Đâu rồi? Mình nhớ chỉ để ở đây mà?”

Trường An ngơ ngác lên tiếng, hắn bắt đầu đưa cả hai tay vào trong không gian chứa đồ của Hệ Thống và huơ huơ. Người ngoài nhìn vào, không thấy giao diện của hệ thống, chỉ thấy một tên thanh niên đang múa một cách ngu ngốc.

Nhược Trần: “...”

“Tiền bối, ít nhất ngài cũng đến nơi nào vắng bóng người chứ”

Hắn thở dài mà kéo cổ áo lên xách Trường An rời khỏi nơi này, người sau thì vẫn tiếp tục loay hoay tìm kiếm, cuối cùng nhíu mày lại:

“Hệ thống? Thời Không Vương Giả Ngọc đâu rồi?”

[Chủ thể, nó mất rồi]

Trường An: ???

“Hệ Thống, ngươi nói cái gì cơ?”

Không tin tưởng vào những gì mà mình nghe thấy, Trường An hít một hơi thật sâu và hỏi lại, giọng hắn run rẩy.

[Đúng vậy, mất rồi. Hệ Thống cũng không thể tìm ra nó đang ở đâu]

Giao diện xanh lam bình thản xuất hiện, mà Trường An đọc được nó cũng cảm giác lòng nhói lên dữ dội, hắn tái mặt đưa tay ôm ngực, cảm giác chuyện vừa xảy ra cực kỳ hoang đường.

Con! Mẹ! Nó!

Nói mất là mất luôn hả? Ngươi biết có bao nhiêu bảo vật bên trong không? Ngươi có biết có bao nhiêu Thần khí bên trong không hả? Của cải tích súc suốt đời làm đế vương của ta, ngươi có biết không???

Lần trước là Thiên Nhãn, lần này là Thời Không Vương Giả Ngọc, lần sau ngươi tính làm mất cái gì hả? Sao không làm mất cả ta luôn đi?

[Chủ thể, vào thời điểm ngài lĩnh ngộ ra Cửu Thế Kiếm ở trong Thiên Bia Thí và thi triển nó ra, Thời Không Vương Giả Ngọc cũng biến mất]

“Sao ngươi không nói sớm!?”

[Ta thấy ngài bận đấu trí đấu dũng với đệ tử nội môn của Thánh Tiên Tông nên không tiện nhắc nhở]

Thật con mẹ nó hợp lý chứ!

Trường An ngơ ngác nghĩ thầm, mặt hắn không còn một giọt máu, cuối cùng chợt không nhịn được mà rớt nước mắt.

Không phải trong tiểu thuyết, nhân vật chính xuyên không đều phải sử dụng bảo vật, pháp bảo mà bản thân cất giấu ra để trang bức, đánh mặt ư?

Mình không những chưa kịp lấy ra sử dụng, còn bị mất?

“Tên ngu ngốc, trộm gì không trộm, lại trộm Thời Không Vương Giả Ngọc…”

Chợt, Trường An tức giận, hắn nở một nụ cười lạnh và âm thầm khinh bỉ lấy tên trộm đần độn nào đã ra tay.

Thời Không Vương Giả Ngọc là vật chứa lấy bảo vật của bậc Đế Vương, muốn được nó chấp nhận đâu có dễ?

Ai có thể chứ? Trường An phát thệ, rằng nếu có kẻ nào sử dụng được món thần khí đấy, hắn sẽ quỳ lạy ba ngày ba đêm, tôn kẻ đó lên làm nóc nhà!

Thanh Nhạc tựa mình ở bên trong một căn phòng nhỏ, nàng đưa tay lên xoa nhẹ trán, cuối cùng ánh mắt lộ ra vẻ băn khoăn.

Tham gia Thiên Bia Thí, trong ký ức của nàng chợt có một quãng trắng xóa, tựa như có ai đó chiếm lấy thân xác của Thanh Nhạc và hành động vậy.

Tuy nhiên, nàng vẫn nghe rất rõ những lời nói mà bản thân mình đã nói ra.

"Bệ hạ, chớ khóc, ta biết ngài rất mệt mỏi, nhưng đừng vì thế mà từ bỏ..."

"Bệ hạ, mau ra lệnh đi chứ?"

"Bệ hạ, chớ có quay đầu"

Và cả cảm giác ấy… Cảm giác sau chia ly lại gặp được người ấy, dẫu vậy nàng vẫn phải tỏ ra bình thản, cuối cùng cảm xúc mới bộc phát.

Cảm giác ấy là sao? Và rốt cuộc người mà nàng gọi là “bệ hạ” là ai?

Thanh Nhạc khẽ đặt tay vào lồng ngực của nàng, từng nhịp đập trái tim cứ thế truyền đến đều đặn, nàng mím môi, cuối cùng khẽ nói:

“Nhất định… phải tìm được bệ hạ…”

Phải tìm được người đấy bằng mọi giá, bởi vì…

“Chủ nhân! Xin hãy nhận lấy ta đi ạ!”

Chợt, một bộ hoàng bào dành cho đế vương lơ lửng trước mặt Thanh Nhạc, nó tỏa ra uy áp đáng sợ, uy nghiêm tựa như rồng, kỳ lạ thay, nó đang phát ra tiếng nói.

Một món thần khí đã sinh ra trí tuệ!

“Đúng vậy, nhận lấy thần thiếp đi mà…”

Lại một chiếc đàn tranh cọ xát cánh tay Thanh Nhạc cực kỳ thân mật, nó nói với giọng nũng nịu, thanh âm rất dễ khiến người ta tin tưởng đấy là một mỹ nhân.

Chợt, một viên ngọc to bằng lòng bàn tay xuất hiện, ngọc trong suốt, nhưng có đạo vận bao phủ quanh nó một cách dày đặc, nó chỉ vừa xuất hiện thôi mà Thanh Nhạc cảm giác tốc độ hấp thu linh khí của nàng tăng lên rất nhiều.

Viên ngọc tỏa ra ánh sáng, một âm thanh phụ nữ bất mãn phát ra:

“Các người mau vào lại trong ta! Đừng có chọc vị chủ nhân mới này!”

Thanh Nhạc nhìn cảnh tượng trước mắt, trong căn phòng giờ đã ngập tràn hàng chục loại binh khí khác nhau, mỗi cái đều cực kỳ phi phàm, tỏa ra khí thế kinh người, hơn nữa… Tất cả bọn chúng đều có trí tuệ!

Rõ ràng, cảnh tượng như vậy rất khiến người bình thường phải rung động, sau đó là lên cơn đau tim bởi vì độ hoang đường của nó.

Thế gian này có bao nhiêu bảo vật sinh ra trí tuệ cơ chứ? Cho dù là Thánh Tiên Tông cũng chỉ có hai, ba cái!

Nhưng mà trước mắt Thanh Nhạc đã gần trăm món rồi, mỗi món lại có vẻ vô cùng mạnh mẽ!

Chỉ là… đám này hơi bị nhiều chuyện chứ?

“Quân sư tỷ tỷ, mau dùng lấy ta đi”

Quân sư tỷ tỷ là người nào? Đừng có nói là Thanh Nhạc đấy chứ?

“Không được, các ngươi mau trở lại vào bên trong ta, mau lên!”

Viên ngọc có vẻ là đại tỷ của đám này, nó chỉ vừa nói giọng như ra lệnh, cuối cùng những món binh khí khác chỉ đành bất đắc dĩ chui vào bên trong nó.

Thanh Nhạc thấy cảnh tượng này, nàng chỉ thở dài và sau đó đưa tay nâng viên ngọc lên, nhẹ nhàng dùng ngón trỏ chạm vào, kỳ quái hỏi:

“Rốt cuộc các ngươi từ đâu tới?”

“Tiểu chủ nhân, quả nhiên ngươi quá vô tri”

Chợt, viên ngọc lên tiếng với giọng đắc ý, nó lơ lửng lên trên không trung, tỏa ra ánh sáng bảy màu, cực kỳ oai phong uy vũ!

“Ta từng là bảo vật của một bậc Đế Vương, bên trong ta là hàng trăm món thần khí tuyệt đỉnh nhân gian, mỗi thứ đều cực kỳ mạnh mẽ!”

Mạnh mẽ thì không biết, nhưng Thanh Nhạc cảm giác được chúng nó giống hệt một cái nhà trẻ, cực kỳ láo nháo.

“Nhờ vào quy tắc của Thiên Bia Thí, bọn ta đã thức tỉnh! Và quyết định trở thành truyền thừa của ngươi!”

Thanh Nhạc liền cất tiếng hỏi:

“Ta có gì để các ngài lựa chọn?”

“... Hả?”

Đáp lại nàng là một âm thanh ngơ ngác, dường như viên ngọc cũng không nghĩ tới câu hỏi này, nó liền lâm vào băn khoăn, tự hỏi lại:

“Ừ nhỉ? Vì sao lại là ngươi cơ chứ?”

Thanh Nhạc: “...”

Nhưng cuối cùng, nó chỉ xoay vòng một cái, khiến Thanh Nhạc cảm thấy viên ngọc này đang lắc đầu và nói:

“Bỏ qua chuyện đó đi! Ngươi sẽ là kẻ tiếp nhận truyền thừa của chúng ta!”

“Nó không đáng tin cậy chút nào…”

Thanh Nhạc chỉ cười khổ và nàng lắc đầu, bởi vì từ trên trời rơi xuống hàng trăm món thần khí chọn nàng làm chủ nhân, nghe hoang đường cực kỳ chứ?

Chỉ có điều viên ngọc nhắc rằng nó từng là bảo vật của một bậc Đế Vương, phải chăng…

“Nhưng mà, bậc Đế Vương mà ngài nhắc tới là ai vậy?”

“Hừ, ngươi còn chưa đủ tư cách để biết!”

Viên ngọc chợt run lên, sau đó nó nói, nhưng giọng không phải kiêu căng mà là đang cố gắng che dấu việc gì đó rất xấu mặt.

Một tên tầm thường, trẻ trâu ất ơ?

Nhưng Thanh Nhạc không để ý đến chuyện đó, cuối cùng nàng đưa tay đỡ lấy viên ngọc, và rồi nói với giọng tiếc nuối:

“Ta không thể giữ một thứ đáng giá như vậy được, tu vi của ta cũng còn rất thấp kém, e sợ rằng sẽ chẳng sử dụng được bất kỳ số nào trong các ngài”

“Đừng lo lắng, chúng ta là Thần Khí, cho dù ngươi yếu cũng có thể sử dụng, tất nhiên uy lực sẽ giảm.

Quan trọng hơn, ngươi không nhận làm chủ của ta, vậy ta sẽ phát sáng hết mức và bay theo ngươi cả ngày!”

Giọng nữ bên trong viên ngọc chợt trở nên cực kỳ kiên định, rồi nó phát ra ánh sáng chói mắt cực kỳ, lơ lửng về phía sau lưng Thanh Nhạc.

Các ngài đang muốn ép ta phải nhận làm chủ ư? Đây là tình huống gì vậy?

Thanh Nhạc ngẩn ngơ, cuối cùng nàng thở dài, đưa tay ra giữ lấy viên ngọc, giọng nói còn ẩn chứa sự bất đắc dĩ:

“Ta có thể gọi ngài là gì?”

“Tỷ tỷ, ta hóa hình rồi!”

Thuở ấy, lần đầu tiên nó hóa thành nhân dạng, cũng bởi vì ngưỡng mộ vị quân sư của bệ hạ, cho nên hình dáng của nó là một cô gái nhỏ nhắn, hai mắt chớp chớp, em bay lơ lửng trên không trung và vui vẻ khoe khoang.

“Ừm? Ta nghĩ ngươi phải nói chuyện đó với bệ hạ trước chứ?”

Đáp lại, nàng ta chỉ nở một nụ cười ôn nhu, lại có phần bất đắc dĩ, nhưng vẫn không che được sự vui vẻ bên trong đó.

Quả thực, nó cũng thấy như vậy chứ, bởi vì mối quan hệ của hai người lúc nào cũng rất tốt.

“Bệ hạ? Bệ hạ ngày ngày lo việc triều chính, bây giờ hắn cũng dành thời gian cho hoàng quý phi, làm gì đến lượt ta cơ chứ?”

Nó rất ghét bệ hạ, bệ hạ chỉ xem nó như một món bảo vật để cất chứa binh khí, nó không thích thái độ cao cao tại thượng của ngài chút nào. Và cũng vốn ban đầu là do bệ hạ dùng sức mạnh ép nó phải trở thành bảo vật của riêng mình!

Nhưng tỷ tỷ thì khác, nàng đối xử nó với một thái độ dịu dàng hòa nhã và ấm áp vô cùng, nên nó rất thích vị quân sư này.

“Tỷ tỷ, mau đặt tên cho ta đi!”

“Ừm? Ngươi không hỏi bệ hạ lại hỏi ta, thật tình…”

Và với giọng bất đắc dĩ, nàng ta mỉm cười xoa đầu lấy nó, trong giọng nói che không hết vẻ dịu dàng:

“Tiểu Ngọc thì sao? Vốn dĩ ngươi cũng là một viên ngọc mà”

Viên ngọc thoáng thất thần, sau đó nó nhìn Thanh Nhạc, lưỡng lự một lúc lâu và đáp lại:

“Một người từng gọi ta là Tiểu Ngọc, nhưng ngươi quá nhỏ! Gọi Ngọc tỷ đi!”

“Ta hiểu rồi, Ngọc tỷ…”

Thanh Nhạc đáp lại với giọng dở khóc dở cười, trong lòng cảm thấy chuyện hôm nay cực kỳ hoang đường.

Tham gia Thiên Bia Thí, truyền thừa nàng có được là hàng tá bảo vật và một vị Ngọc tỷ…

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.