Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sắc Dục Ma Chủ

Tiểu thuyết gốc · 2170 chữ

Hai ngày sau…

Trường An cuối cùng cũng đã trở về Vạn Sự Trà Quán, nhìn khung cảnh quen thuộc trước mắt, lòng hắn bất giác cảm thấy bồi hồi.

Cuối cùng cũng trở về… Đây là cảm giác gọi là nhà sao?

Nhà là nơi đem lại cho ta cảm giác bình dị ấm áp, không cần phải lo âu bản thân sẽ bị tính toán, âm mưu. Nhà là nơi…

Sau đó, đập vào mắt Trường An là một người phụ nữ với mái tóc tím, khuôn mặt đoan chính thanh nhã, vậy mà lại nở một nụ cười bình thản, bình thản đến mức kẻ nào nhìn thấy cũng sẽ không thoải mái.

Giờ đây, người con gái ấy đang nhàn nhã pha một tách trà, từng động tác đều toát lên vẻ hấp dẫn, kết hợp với nhan sắc kinh diễm của nàng, không khỏi khiến Trường An cũng vì thế mà nín thở.

Ầm!

Rồi, Trường An đóng sập cửa, hắn thở dài đưa tay lên vuốt dọc sống mũi, bất đắc dĩ nở một nụ cười:

“Không ngờ bản thân lại gặp ảo giác rồi, sao Tử cô nương có thể xuất hiện trong quán trà chứ?”

Khẽ trấn định tâm tình của bản thân và mở cửa thêm một lần nữa, chợt một hương thơm dịu nhẹ thoáng qua khiến lòng người xao xuyến.

Tử cô nương đã đứng ở trước mắt Trường An từ bao giờ, bởi vì chiều cao của nàng cùng với hắn là tương đương, cho nên khuôn mặt của cả hai gần như đang kề sát nhau.

Thực sự, nhan sắc của nàng ta kinh diễm đến nhường nào, một vẻ đẹp yêu dị pha lẫn sự bí ẩn, rất dễ khiến cho đối phương bị chìm vào say đắm với vẻ ma mị đó.

Có vẻ nàng nghe thấy lời của Trường An, cho nên Tử cô nương nhoẻn miệng cười, đáp trả:

“Ảo giác? Xem ra nhiều ngày xa nhau, ngươi cũng bắt đầu mong nhớ ta ư?”

“Làm gì có…”

Trường An còn chưa dứt lời, Tử cô nương tủm tỉm giơ một xấp giấy nợ lên trước mặt hắn, với một chuỗi số 0 dài dằng dặc.

“Đúng vậy, cô nương quả thực cực kỳ xinh đẹp, ta không thể không mong nhớ, ngài giống như trăng trên trời, thấy mà mãi không với đến. Đẹp đến chim sa cá lặn, khiến cho tim ta cũng phải xao xuyến…”

Ngay lập tức, hắn tiến vào chế độ nhà thơ, với trình độ tán gái non nớt của một tên trai tân chín vạn năm mà vắt óc nghĩ ra từ ngữ để làm vui lòng vị chủ nợ này.

Tử cô nương nghe vậy liền cảm thấy hài lòng lắm, nàng còn định nói gì thêm, chợt Trường An cười tươi như hoa và bổ sung:

“Với dung nhan như vậy, bao nhiêu vết tích của tuổi già lẫn sự xấu tính tâm cơ đều chỉ là tro bụi!”

Rồi, bầu không khí yên tĩnh.

Trường An chỉ vừa mới nói xong, hắn còn có vẻ đắc ý mà hừ giọng, thầm khen cho kinh nghiệm của bản thân.

Tử cô nương mỉm cười, nụ cười nàng ôn hòa ấm áp khiến cho trái tim Trường An thoáng nhảy lên, hắn chợt nín thở.

Đẹp thật…

Chẳng lẽ trái tim nàng bị lay động bởi lời tán tỉnh của mình ư? Thật ư? Cho dù đây là lần đầu tiên hắn chủ động tán gái?

Thấy chưa? Đừng quên đời trước hắn từng có vô số hồng nhan, hậu cung hàng tá, dĩ nhiên trình độ tán gái cũng cao ngất ngưỡng rồi!

Chỉ thấy Tử cô nương chợt lấy ra một viên ngọc, nàng mỉm cười nhìn Trường An, cất tiếng:

“Quên mất, ngươi nữ trang đẹp lắm”

Đoạn, viên ngọc đó phát sáng, tỏa ra hình ảnh Trường An sử dụng viên đan dược mà Tử cô nương đưa cho hắn, khôi phục lại một phần sức mạnh, sau đó giả thành một vị mỹ nhân ra giúp đỡ các đệ tử tinh anh trước sự tấn công của Tưởng Niệm.

Hình ảnh vô cùng sắc nét, sống động, phác họa ra từng đường cong cao vút của vị “mỹ nhân” kia, khiến cho lòng người phải sôi sục.

Trường An: …

Móa! Vì cái gì mụ già này lại có thứ đó?

Đồ quay lén, đồ theo dõi, đồ cuồng rình rập, đồ bà già chết dẫm! Bà tưởng ra tay như thế là có thể ức hiếp ta? Ta đường đường là cường giả chín đời, lòng tự ngạo thấu cả trời xanh, làm so có thể cơ chứ?

Chợt, Tử cô nương cong khóe miệng lên và nhàn nhã nói.

“Ta tính gửi một bản cho đệ tử của ngươi, một bản cho vị tiểu bối ngươi mới nhận, một bản cho Cát Tiên cô nương… Đúng rồi, một bản cho cả vị đại ca ấy của ngươi nữa!”

Ầm!

Đột ngột, tiếng đầu gối va chạm với sàn nhà cực kỳ mạnh mẽ phát ra! Trường An vứt bỏ đống tự ngạo cao thấu trời xanh của mình với tốc độ nhanh hơn cả vứt rác, hắn dập đầu, vô cùng hèn mọn cất tiếng:

“Đại tỷ, có chuyện gì chúng ta từ từ bàn lấy, cớ gì phải ra tay độc ác như vậy chứ?”

Liêm sỉ cái quần! Ba mươi năm trước Tử cô nương đã chứng kiến cảnh hắn bị đánh đến tơi bời hoa lá, bây giờ vài ba cái sĩ diện đem ăn được không?

“Ừm? Đại tỷ?”

“Thực sự xin lỗi, phải là tiểu muội mới đúng!”

Nghe thấy giọng điệu của Tử cô nương có vẻ không hài lòng, Trường An tức khắc chân thành gọi một kẻ lớn hơn mình vô số lần là tiểu muội, bộ dáng của hắn lúc này trông hèn mọn cực kỳ.

Tử cô nương phì cười, nàng ngồi lại vào bàn, tay pha gói trà thượng hạng. Thấy thái độ nàng đã hòa hoãn, Trường An cũng chỉ thở phào và ngồi về phía đối diện.

“Ta cứ tưởng ngươi sẽ anh hùng cứu mỹ nhân, trang bức đánh mặt trước biết bao vị đệ tử tinh anh, ai ngờ… Một lần ngươi thà nữ trang còn hơn để kẻ khác nhận ra, một lần ngươi lại lấy cái tên Nhược Trần để hoành hành”

Tử cô nương tủm tỉm cảm thán, con người có tính cách kỳ hoa như Trường An, lần đầu tiên nàng gặp kẻ như vậy đấy!

Trường An chỉ đưa ánh mắt nhìn gói trà Thượng hạng mà nàng mới pha, chợt cảm thấy trong tim nhói đau.

Bà già này thản nhiên đi vào quán trà của mình, tự ý pha trà, bây giờ lại xem hắn là khách ư?

Ít nhất cũng pha cho mình một ly trà đi chứ!!!

“Lần này trên con đường đi mua đồ mà ta nhờ, ngươi ra tay cứu giúp mầm mống trong tương lai của Sơn Thủy Tông và Thánh Tiên Tông, lại tung hoành ngang dọc, để lộ phong thái vô địch trong Thiên Bia Thí, quả nhiên…”

Nghe thấy Tử cô nương lên tiếng cảm thán, Trường An chỉ đen mặt.

Đan dược khôi phục thực lực là nàng đưa cho, lộ tuyến cũng do Tử cô nương chỉ, nàng dùng Trường An như quân cờ, lại bảo là “Quả nhiên?”.

Quả nhiên cái rắm!

Tuy thế, hắn cũng không nói gì, chỉ khẽ thở dài một hơi, cuối cùng đưa mắt hướng về phía Tử cô nương:

“Lần này việc ta tham gia Thiên Bia Thí có nằm trong tính toán của cô nương?”

“... Một nửa”

Tử cô nương mỉm cười đưa ly trà lên và khẽ nhấp một ngụm nhỏ, nhãn đồng tử sắc nhìn thẳng vào mắt Trường An đầy ẩn ý:

“Còn tùy thuộc vào việc ngươi là kiếm gãy, hay là kiếm đã cất vào vỏ”

“Ta cũng đã tưởng bản thân chính là một thanh kiếm gãy, đời này không thể tiến thêm một bước nào nữa”

Trường An cười nhẹ, hắn tựa vào ghế, từ khi nào mà vẻ bỡn cợt, hèn mọn đã biến mất, chỉ có sự yên tĩnh đến lạ kỳ.

Tựa như ba mươi năm trước, hai kẻ kỳ quái này gặp nhau.

Tử cô nương chỉ mỉm cười nhìn hắn, cuối cùng nàng nhấm nháp dư vị của tách trà vừa pha, tao nhã cất tiếng:

“Chín năm trước, Sắc Dục Ma Chủ bị hạ sát, linh hồn hắn cũng trọng sinh vào trong thế giới này, cho nên cẩn thận với nữ nhân ở gần kề ngươi đi”

Đôi mắt Trường An co rút lại, thân thể hắn chợt cứng đờ.

Ma Chủ? Một vị Ma Chủ trọng sinh đến thế giới này rồi? Còn là chín năm trước?

Sắc Dục Ma Chủ… Trước cả khi Trường An xuyên việt, hắn cũng đã là một vị Ma Chủ đứng đầu một giới, hơn nữa nghe đồn kẻ này có những thần thông cực kỳ quỷ dị.

Hắn đi theo con đường Dục Đạo, Sắc Đạo, từng khiến vô số mỹ nhân đọa lạc dưới chân, cũng sáng tạo ra các loại thần thông, ấn chú thao túng phụ nữ, nhờ vào đó mà kẻ này không chỉ đạt đến sức mạnh đáng sợ, còn có vô số nữ nhân vì hắn mà chiến đấu.

Vậy mà kẻ này bị giết đến trọng sinh? Quan trọng hơn là, hắn trọng sinh vào thế giới này ư?

“... Có thể cho thêm thông tin chứ?”

Trường An chợt đưa mắt sang nhìn Tử cô nương, người sau vẫn giữ nụ cười bình thản đến khó chịu và đáp lại:

“Nếu thêm nữa thì mọi chuyện sẽ chẳng còn thú vị nữa… Chỉ có điều, Thượng Giới cũng đang cho người hạ phàm xuống thế giới này để truy sát Sắc Dục Ma Chủ.”

“Ý ngươi là?”

Trường An chợt có vẻ băn khoăn, rồi Tử cô nương tủm tỉm cười:

“Ta nghe đồn rằng Sắc Dục Ma Chủ đã hấp thu rất nhiều nguyên âm của phụ nữ, nếu giết được hắn và hấp thu nguồn năng lượng dồi dào đó có thể ức chế đi thương thế của ngươi, hiểu chứ?”

Hấp thu một vị Ma Chủ… Lúc đó thực lực của Trường An có thể đạt đến cấp bậc nào? Thương thế của hắn cũng sẽ bị ức chế, đến lúc đó… Hắn sẽ có năng lực để chống lại kẻ truy sát mình.

Thực sự rất hấp dẫn…

“Cho nên trước khi Thượng Giới giết được Sắc Dục Ma Chủ, ta phải tìm cách giết và hấp thu hắn… Ý của cô nương là vậy?”

Trường An ngẩng đầu nhìn Tử cô nương, người sau mỉm cười gật đầu. Chỉ thấy hắn cong khóe miệng lên, hỏi tiếp:

“Ngươi cũng đã bảo với Sắc Dục Ma Chủ rằng nếu giết ta, hắn hoàn toàn có thể hấp thu linh hồn và khôi phục thực lực?”

Bầu không khí tĩnh lặng, hai người đối mặt nhìn nhau, cuối cùng Tử cô nương nhẹ nhàng giơ tay ra chạm vào má Trường An, sau đó khẽ cong khóe miệng:

“Sắc Dục Ma Chủ giờ không còn sức mạnh như trước đâu, nên ngươi hoàn toàn có cơ hội giết hắn. Ít nhất ba thành.”

Nàng lấy ra một chiếc hộp gỗ đặt lên trên bàn, chợt nở một nụ cười và đứng dậy, ánh mắt hướng về phía Trường An, bên trong còn ẩn chứa sự mong chờ:

“Ta chỉ là một cô nương qua đường, thích thấy chuyện thú vị thôi, chớ lo lắng quá”

Đã lâu mới về nhà, ấy vậy mà trời lại mưa tầm tã, khiến cho thân thể cao gầy của Thanh Diệp đã ướt nhẹp từ lúc nào. Khẽ thở dài với vẻ bất đắc dĩ, nàng cứ thế bước đi.

Mãi bước đi trong vô định, giống như trong quá khứ chỉ có bóng tối, nàng bước lên phía trước, vì không biết phải đi đâu.

Chợt, ánh đèn tỏa ra trong bóng tối, nhỏ nhoi mà ấm áp, khiến cho Thanh Diệp bất giác nở một nụ cười.

Hai người ở chung với nhau, mỗi khi Trường An có ở trong Trà Quán, hắn sẽ luôn luôn thắp đèn, cho dù bản thân đi ngủ vẫn giữ quyết không tắt.

Hắn biết Thanh Diệp không thích bước đi trong bóng tối, cho nên mới thắp một ngọn đèn, để nàng trở về.

Nàng mỉm cười, tay vừa định mở chiếc hộp gỗ ra chợt đóng lại cất vào trong người, đẩy cửa Trà Quán ra và bước vào.

“Sư phụ, con về rồi!”

Các bạn đọc đoán đúng! Ta bắt đầu đem cả nhân vật chính của mấy truyện dâm thư tiên hiệp vào đây!

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.