Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rước dâu ban đêm không quá bảy ngày sẽ chết

Tiểu thuyết gốc · 2786 chữ

Chương 11 Rước dâu ban đêm không quá bảy ngày sẽ chết

“Bà cụ mới mất thì rước dâu vào ban đêm không biết mọi người đã chuẩn bị quần áo cho đội đưa dâu chưa?”

Tôi nghe lời này cả người cứng đơ. Tại sao lại phải rước vào ban đêm? Như đọc được câu hỏi của tôi, thím tôi giật mình hoảng hồn. Tôi thấy vài người ở gần nhỏ nhỏ to to bàn tán. Cái gì mà “rước dâu ban đêm không quá bảy ngày. Phạm đại cấm kị. Gia tộc lụi bại.” khi tôi ngoảnh về phía có tiếng nói thì hai người này lại quay đi không nói tiếp nữa.

“Chuyện lớn thế này mà mọi người lại quên mất. Xưa nay trong làng theo lệ nhà có tang ông bà cha mẹ trực hệ phải để tang ba năm. Nếu bắt buộc phải làm đám hỉ thì phải rước dâu vào ban đêm. Hơn nữa… hơn nữa…”

“Hơn nữa làm sao vậy thím?”

Mẹ tôi hiển nhiên không biết về tập tục này lại thấy thím tôi ngập ngừng nên mẹ gặng hỏi. Tôi cũng tò mò đợi thím giải đáp.

“Hơn nữa trước khi rước dâu về nhà trai, cô dâu phải đến tế bái tại mộ của người thân đã khuất trên đường về nhà trai.” - Bà Nga lúc này mới lên tiếng nói tiếp.

Tôi không hiểu tại sao lại thế nên nói:

“Tại sao phải làm vậy ạ?”

“Phong tục này có ý nghĩa để tưởng nhớ người đã mất, không muốn thất kính với tổ tiên.”

Thím Hoài tiếp tục giải thích cho tôi và mẹ nghe.

“Chẳng qua đối với những người bình thường thì họ nhà trai sẽ đi từ nhà đứng đợi ở mộ phần, nhà gái cũng trên đường đến đó. Thế nhưng đối với con… không biết cậu cả nhà họ Lý kia thế nào. Không biết…”

Mẹ tôi nghe thím nói đến đây thì không kiên nhẫn được nữa ngắt lời thím mà nói:

“Không cần biết thế nào. Con gái chị đã thiệt thòi khi phải lấy người như thế dù cậu ta có phải nằm cũng phải đi đón con bé. Nếu không mối hôn sự này đừng mong thuận lợi.”

Mẹ tôi xoa đầu tôi kiên quyết nói. Đối với mẹ tôi, tôi biết tôi chính là tài sản quý giá nhất của bà. Không chỉ mất đi tương lai lại còn phải cưới một người thực vật vốn đã là cú sốc lớn đối với bà. Thế nhưng bà vẫn luôn tỏ ra mạnh mẽ bình thường như thế, có điều mẹ không biết ngày đó tôi đã thấy mẹ khóc nhè nhẹ, bố tôi ôm bà và hứa rằng sẽ tìm cách trong vòng một năm sẽ đưa tôi ra khỏi đó. Tôi cũng vì nghe được điều đó nên trong lòng cảm thấy yên bình, cả người tôi như được tiếp thêm sức mạnh mà tiến về phía trước.

“Chị đừng nóng, mọi người sẽ cùng tiến cùng lui với gia đình mình. Không để con bé thiệt thòi thêm nữa.”

Thím Hoài vuốt vuốt lưng mẹ tôi để bà hạ hỏa. Mẹ tôi cũng bình tĩnh lại, lửa giận trong mắt lúc nãy đã giảm đi nhiều.

Vì nghe đến việc lễ rước dâu vào ban đêm, tinh thần mua đồ chọn áo của mẹ trầm xuống. Tôi cũng biết chuyện chọn tạm vài bộ, thím lại giúp chọn mẫu và thiết kế nữa rồi ba thím cháu mẹ con ra về. Đi ra khỏi cửa, tôi xách theo vài bộ quần áo mặc thường ngày mà ban nãy thím chọn cho tôi và mẹ.

Sắc trời chuyển sang tối ngả màu xanh lam đen thẫm. Dọc đường sáng sủa rực rỡ đủ sắc màu do sắp đến ngày rằm nên nhà nào cũng treo đèn lồng ra ngoài. Tôi không nghĩ ngày rằm ở đây lại quan trọng như thế. Bởi vì khung cảnh tối đen ngày đưa tang bà vẫn khiến tôi ám ảnh. Nhất là dù không muốn nghĩ nhưng trong lòng tôi vẫn nghĩ đến hình ảnh kinh dị ngày hôm đó. Thế nên dù tôi rất muốn nhưng lại không dám trốn ra mộ thăm bà. Nói gì thì nói tôi cũng hơi sờ sợ, tinh thần chưa đủ kiên cường.

Lúc này tự nhiên tôi cảm thấy có một ánh mắt đang dõi theo tôi nên quay lại nhìn. Nhưng trời về chiều vắng người, tôi ngoảnh lại chỉ thấy vài người đi đường nhưng không thấy ánh mắt mà tôi muốn tìm. Có lẽ dạo này gặp quá nhiều chuyện nên tôi có nhiều ảo giác lạ thường. Tôi tự cười bản thân yếu đuối, thần hồn nát thần tính.

Khi trở về đến nhà tôi đã ngửi thấy mùi thơm lừng từ trong bếp bay ra ngoài. Chú Tín bưng một rổ rau sống và dưa chuột ra ngoài bể rửa. Thấy ba mẹ con thím cháu tôi trở về thì gọi với ra:

“Mấy chị em đã về rồi đấy à, nhanh rửa chân tay vào ăn cơm. Hôm nay ăn cá chuối nướng anh Nhân tự tay làm.”

Tôi xách quần áo chạy vào để trên sạp tiếp khách rồi nhanh trở ra rửa chân tay. Tôi xuống bếp bê nồi cơm phụ giúp mọi người. Bố tôi đang ngồi gỡ bọc lá chuối đã cháy đen bên ngoài còn giữ lại một vài lớp lá chuối rồi đặt vào mâm. Thím Hoài gọi:

“Yến! Yến ơi!”

“Dạ!”

“Nhanh xuống đây thím chỉ làm mắm chấm cá nướng này.”

Tôi vội vàng đặt nồi cơm rồi xuống bếp với thím. Thím bóc sẵn tỏi, ớt bỏ vào cối bảo tôi:

“Con giã nát cái này cho thím.”

Tôi cười đáp dạ rồi giã nát đám tỏi ớt kia. Thím thêm đường vào và nước cốt chanh.

“Con nhìn thấy rõ chưa? Làm rất đơn giản đúng không? Sau cùng thêm nước mắm từ từ, nếm vừa vặn thì dừng lại.”

Thím hòa tan hỗn hợp sền sệt đều tay. Chấm một đũa đưa lên miệng tôi nếm. Tôi thấy quả nhiên đúng là vị ngon tuyệt hôm trước tôi được ăn. Tôi giơ ngón tay cái gương mặt hết sức hưởng thụ.

“Rất ngon ạ.”

“Mang lên trước thím dọn mấy thứ này rồi lên luôn.”

Tôi gật đầu mang lên. Gói cá nướng vẫn nghi ngút khói ấm nóng, tỏa ra mùi thơm hấp dẫn vô cùng. Mọi người quây quần vào mâm cơm. Con cá chuối to dễ có đến hơn hai cân nên bố tôi nói nên ăn cá trước rồi lát ăn cơm sau. Chú tôi cũng gật đầu nói lâu lắm rồi chưa được ăn cá nướng siêu tuyệt mà bố nướng.

“Lâu lắm rồi em chưa được ăn món cá nướng thảo mộc của anh. Ăn một lần rồi thì dù có ăn món cá nướng nào cũng chẳng thấy ngon nữa.”

“Chú lại nói tốt cho anh. Làm gì mà như cao lương mĩ vị thế?”

Tôi cũng nghĩ chú chỉ nói đùa, bởi vì bao nhiêu năm nay tôi đã được ăn cá nướng bố tự tay làm đâu, chắc cũng chỉ ngon thường thường.

“Em nhớ năm đó anh chinh phục chị dâu bằng món cá nướng này. Chị dâu lần nào cũng khen ngon.”

Bố mẹ tôi cười ha ha.

“Đúng rồi, lâu lắm không được ăn món cá nướng của anh. Món này quả thật rất ngon.”

Tôi nghe mẹ nói thế thầm bĩu chiếc môi nhỏ ra. Thế nào mà cả nhà đều được ăn chỉ mình tôi là chưa được ăn thế? Tôi là con gái của bố mà, nghe thế tôi thấy hơi hơi tủi thân rồi đó.

Bố tôi bóc từng lớp lá chuối còn lại ra, thịt cá bên trong mềm mại tỏa ra hương thơm ngào ngạt làm cho bụng tôi kêu vang. Cả nhà nghe thấy cười trêu chọc. Bố tôi lấy đũa xắn thịt cá bỏ phần xương sống cá ra rồi gắp cho tôi phần thịt ở bụng cá ngon ngọt không có xương.

“Ăn đi, ăn nhiều cho lớn!”

Tôi vâng một tiếng rồi gắp thử miếng thịt cá trắng như ngọc bỏ vào miệng. Tôi thấy trong bụng cá bỏ thêm những thứ rau kỳ lạ được cắt nhỏ. Mùi vị của món cá này đúng là rất khác biệt. Vừa chạm vào miệng đã kích thích vị giác. Vị ngọt ngào kèm thêm một chút cay một chút the nhưng không nhiều. Đặc biệt là mùi thơm độc đáo của con cá này cực kỳ ấn tượng, tôi có cảm giác rằng chỉ cần ăn một lần đúng là sẽ không thể nào quên.

Tôi gắp một miếng to chấm vào nước chấm chua ngọt ăn một cách hưởng thụ.

“Thế nào, có ngon không?”

Tôi phồng mồm gật gật đầu, nuốt xuống miếng cá thơm ngon kia rồi tấm tắc khen ngon. Bố tôi nhìn mọi người ăn vui vẻ mặt mũi hồng hào xem chừng trong lòng rất hạnh phúc.

Mọi người lại chuyển sang chuyện khác.

“Hôm nay mấy chị em đi sắm được gì rồi?”

“Hôm nay chị em tôi mới mua một ít đồ và đặt may đồ cưới. Chỉ là có một chuyện…”

“Mình có chuyện gì thì cứ nói sao cứ phải úp úp mở mở thế?”

Bố tôi lên tiếng nói, lại gắp cho mỗi người một miếng cá thơm ngọt.

“Không ngờ ở đây lại có phong tục rước dâu ban đêm. Tôi không đồng ý với mình đâu. Nếu không phải cưới ban ngày thì không được. Còn rước dâu ban đêm thì dù cậu cả nhà họ Lý kia có bại liệt cũng phải đến đón Yến nó đi.”

Bố tôi dừng khựng động tác gỡ xương cá chuối.

“Mình không nói tôi đã quên đi tập tục này. Trước nay chẳng có mấy đám hỉ rước dâu vào ban đêm. Hầu hết mọi người đều đợi hết mãn hạn để tang. Nếu đã vậy ngày kia nhà trai sang thì sẽ bàn bạc chuyện này. Nhà chúng ta sẽ không nhân nhượng.”

Mẹ tôi nghe vậy gật gật đầu. Chú thím tôi cũng đồng lòng lên tiếng. Bữa cơm có vui vẻ có lo lắng nhưng quan trọng nhất vẫn là ấm áp và ngon miệng. Tôi và thím dọn dẹp còn mẹ thì lên thắp hương cho bà. Theo phong tục ở đây, cho đến bốn mươi chín ngày thì lúc nào cũng phải thắp hương, thắp nến hoặc để đèn. Bởi vì làm như vậy mới giúp an ủi cho người thân đã mất, giúp cho người đã mất ấm áp, không chịu cảm giác lạnh lẽo.

Rửa xong bát đũa tôi cũng đi tắm rửa rồi chuẩn bị bài học cho buổi tối. Bố tôi đã dọn đèn sách sẵn sàng. Tôi nhìn bố ngồi đợi tôi sẵn sàng liền chạy vào ngồi cạnh bố.

“Bố! Con xong rồi, đã sẵn sàng!”

“Ngồi đây đợi mẹ một chút.”

Một lúc sau mẹ tôi bước vào, bố tôi lại giống buổi chiều lấy một cây thước nhỏ chỉ vào các vị trí trên người mẹ mà để tôi đọc tên, chức năng, đặc điểm của cơ quan, huyệt vị hay đoạn kinh mạch đó. Tôi có vài chỗ đã quên nhưng vẫn còn nhớ gần hết. Bố tôi gật gật đầu yêu cầu tôi vẽ lại một lần ra giấy rồi lại tiếp tục học đến nguyên lý dùng thuốc chữa bệnh. Nhìn đống lý thuyết này tôi nghĩ bản thân không thể nào thuộc nổi. Thế nhưng chỉ đọc qua vài lần, sau đó lại hỏi bố những điều chưa hỏi, bố tôi đã nhanh chóng giúp tôi ghi nhớ điều mấu chốt nhất.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến chín giờ tối. Tôi còn cậy mạnh muốn học thêm thì bố cốc một cốc vào trán tôi.

“Học hành phải khoa học, không nên làm việc quá sức, nếu không mất nhiều hơn được. Giờ con đi ngủ đi, sáng mai lại dậy sớm.”

“Vâng. Thế bố cũng ngủ sớm đi. Con đi ngủ trước.”

Tôi lấy cái dầu gù hương ra bôi quanh bắp chân, đùi để giảm cảm giác căng tức rồi trèo lên giường đi ngủ. Không biết có phải vì ám ảnh việc rước dâu ban đêm lại nghe có ai đó bàn tán nho nhỏ lúc ở tiệm quần áo rằng trước nay trong làng chỉ có ba đám rước dâu trong đêm suốt hơn mấy trăm năm nay. Thế nhưng có một điều kỳ lạ chính là những cô dâu này đều không qua khỏi tuần đầu. Tức là trong bảy ngày sẽ chết bất đắc kỳ tử. Thế nên không một ai mong muốn tổ chức rước dâu đêm. Người ta nói trong kỳ để tang, dù cưới đêm hay ngày đều là bất kính với tổ tiên, dễ dàng bị phạt.

Trong đầu tôi vang vang lên những tiếng rì rầm to nhỏ ở phường thêu của bà Nga. Tôi tự lắc mạnh đầu mình không tin ma quỷ, làm sao có chuyện như thế, nhất định đó chỉ là lời đồn hoặc trùng hợp hoặc có thể nhiễm độc. Tôi định ngày mai sẽ dò hỏi tìm hiểu thêm.

Tôi nằm xuống giường, mắt vừa nhắm lại, bản thân còn chưa kịp ngủ đã thấy khó thở, ngực như có một bóng đen to lớn đè lại không thể nhúc nhích. Tôi vẫn biết bố còn ngồi ở bàn học, thế mà cố gọi bố nhưng miệng không thể mở ra. Tôi muốn cầm lấy cái đèn pin trên đầu giường ném xuống đất đánh động nhưng người muốn cơ thể lại không tài nào nhúc nhích nổi dù một đầu ngón tay. Cái bóng đen kia đè tôi tưởng nghẹt thở. Tôi giãy dụa muốn thoát khỏi cả giác nặng nề khó thở này.

Lúc tôi cảm giác như sắp chết đến nơi rồi thì có người vỗ vào mặt tôi.

“Yến. Con sao thế?”

Tôi mở mắt, đúng là mẹ. Đằng sau lưng mẹ là bố đang nhíu mày nhìn tôi. Tôi cười cười, sau đó ngồi dậy kể lại chuyện khi nãy. Bố tôi thở phào giải thích đó là hiện tượng bóng đè. Bóng đè là do cơ thể con đã đi ngủ nhưng não bộ con chưa kịp ngủ theo nên có hiện tượng không thể điều khiển được. Bố trấn an tôi rằng do bản thân tôi ngày hoạt động quá mệt nên ngủ sớm. Bố còn dặn dò mẹ lên thành phố tìm thuốc bổ và sắt, vitamin cho tôi nữa.

Mẹ tôi ngủ cùng tôi để tôi đỡ sợ, sáng mai mẹ đi về nhà sớm. Tôi bỗng sực nhớ ra vài chuyện nên nhổm dậy đi ra bàn ghi danh sách đồ muốn mẹ mang cho tôi. Chủ yếu là mấy quyển sách, một ít đồ dùng cá nhân mà tôi chưa kịp mang.

Tôi nhét danh sách này vào tay mẹ:

“Mẹ, hôn nào mẹ xuống mẹ mang cho con những cái này xuống nhé. Con ghi chỗ để ở trong này rồi. Mẹ mang xuống nhưng đừng mở ra xem của con nhé.”

Tôi dặn dò mẹ cẩn thận, mẹ tôi cất vào trong túi xách rồi hai mẹ con tôi mới đi ngủ. Quạt mát cùng với không khí thoang thoảng mùi gỗ thơm cùng với cảm giác an toàn khi có mẹ ngủ cùng khiến tôi nhanh chóng đi vào giấc ngủ. Đúng là khi có người ở cạnh tôi ngủ ngon hơn hẳn, cái cảm giác kinh khủng khi nãy không còn nữa. Bởi vì mẹ nói nếu bị bóng đè chỉ cần có người ôm thì không bao giờ gặp hiện tượng ấy.

Nhờ có câu nói này của mẹ mà sau này tôi đã vượt qua được rất nhiều rất nhiều vấn đề. Buổi sớm tôi nghe chuông báo thức mà tỉnh dậy. Năm giờ sáng, trời bên ngoài đã lờ mờ nhìn được cảnh vật. Tôi nhẹ nhàng ngồi dậy không muốn để cho mẹ thức giấc. Thế nhưng mẹ tôi cũng dậy theo luôn.

“Còn sớm lắm mẹ cứ ngủ tiếp đi.”

“Mẹ chuẩn bị đồ tí nữa chú Tín đưa ra bên ngoài lấy xe gửi làng bên kia.”

Lời tác giả: FB mình là Dạ Nguyệt Thanh Khâu, rất vui được mọi người đọc và yêu thích truyện của mình. Link fb: https://www.facebook.com/tranthom1995/

Nhóm đọc truyện của mình: https://www.facebook.com/groups/1066847937217483/

Bạn đang đọc Chồng Tôi Là Tên Thiểu Năng Láu Cá sáng tác bởi danguyetthanhkhau
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi danguyetthanhkhau
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.