Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2438 chữ

Trước đây, tôi chưa từng thấy ai đến ngôi nhà tranh của sư phụ, tuy tò mò muốn hỏi nhưng lại thôi. Tôi nghĩ bản thân không nên tò mò quá nhiều chuyện của người khác. Đặc biệt là của sư phụ tôi - người có rất nhiều bí mật.

Tôi và Hiếu đưa lại thảo dược để ông kiểm tra trên danh sách sau đó thì ra về. Lúc này trên đường đã tối đen, bố tôi có lẽ vì lo lắng cho hai đứa về muộn nên khi hai đứa tôi mới đi được một phần tư đường đã thấy bố cầm đèn pin đi đón. Thấy hai đứa, mặt bố tôi thả lỏng, hỏi:

“Hai đứa làm gì về muộn thế?”

“Hôm nay lên núi hái thuốc tự nhiên lại bị mưa nên bọn con về muộn. Ở đây lại chẳng có sóng điện thoại để báo cho các bác ở nhà.”

Thằng Hiếu thật thà nói. Nó hoàn toàn bỏ lại chuyện hai chị em trên núi bị người ta đuổi theo. Mặc dù không biết là ai nhưng mấy người đó đuổi theo hai chị em một lúc, may mà chạy nhanh nếu không thì chẳng biết có điều gì xảy ra.

Buổi tối hôm nay, dù người rất mệt mỏi, cơ thể tôi cũng giục giã bản thân đi ngủ nhưng lại không thể chợp nổi mắt. Bởi vì cứ nhắm mắt lại là tôi thấy hình bóng của người đàn ông đi ra khỏi cửa nhà sư phụ tôi. Tôi suy nghĩ mông lung, thiu thiu ngủ, đúng lúc này tôi lại bị bóng đè. Đúng là cái người trong mơ hồi trước, cái người không có đầu này không hiểu sao cứ ám theo tôi. Lúc này tôi mới đột nhiên tỉnh cả người ra, bởi vì… bóng dáng của người đàn ông ban chiều vô cùng giống với người này.

Đã có kinh nghiệm lần trước, mẹ tôi nói chỉ cần thả lỏng hết sức, nín thở vài giây là sẽ thoát được ra. Tôi không cố giãy giụa nữa mà làm theo mẹ nói, thả lỏng cả cơ thể, điều chỉnh nhịp thở ngắn và nông hơn, nín thở vài giây thì tôi tỉnh lại được. Tôi ngồi phắt dậy, ánh sáng bên ngoài lờ mờ chiếu vào, tiếng ve kêu, dế kêu và cả ếch ương kêu uông uông vọng lại. Cả đêm này tôi cứ trằn trọc suy nghĩ mãi mới chìm vào giấc ngủ.

Một giấc ngủ rất ngon cho đến khi tôi lại thấy chuyến tàu màu xanh lá cây của bà. Bà tôi chạy đến bên cạnh, đeo khuyên tai màu tím lên tai tôi. Bà nhìn tôi bằng ánh mắt yêu thương trìu mến nhưng chẳng nói với tôi điều gì. Được bà ôm trong vòng tay ấm áp, tôi an tâm mà tiếp tục ngủ.

Một ngày mới lại bắt đầu, tôi thức dậy sớm chuẩn bị thì lại được anh Thế thông báo hôm nay được nghỉ, ông Phúc có công chuyện đi nhanh thì một ngày chậm thì hai ba ngày để chúng tôi tự tập luyện với nhau. Hai chị em chạy bộ một vòng rồi về. Tôi than với thằng Hiếu từ ngày về đây chưa được chơi gì cũng chẳng biết chơi ở đâu.

Nó tặc lưỡi mỉa mai tôi mấy câu rồi lại quẹt ngón tay cái qua mũi một cái: “Chuyện vặt, cái này để em. Thế mà em cứ tưởng ai đó giỏi lắm, cái gì cũng biết cơ.”

“Rồi rồi, mày là nhất, chị xin lỗi, được chưa?”

Nó cười cười nhét tiền vào ruột tượng rồi kéo tôi ra ngoài.

“Bố mẹ, con ra ngoài chơi cùng Hiếu đây. Đến trưa con mới về.”

Hiếu dẫn tôi đi nhưng không phải là về phía chợ hồi trước mà tôi đi. Đó là đi về phía đường núi, lại rẽ vào một ngõ nhỏ mà tôi chưa từng đến, không ngờ ở đây cũng có một khu chợ nhỏ. Tôi ngồi sau xe đẹp ngắm nhìn người qua kẻ lại, cây cối xanh tươi mát mẻ bên đường. Mùa này hoa dã quỳ nở vàng khắp nơi, ở đây người ta lại trồng dã quỳ làm bờ rào nên vừa đẹp lại vừa hữu ích.

Tôi bắt nó dừng lại chụp vài tấm ảnh với hoa dã quỳ sau đó mới đi tiếp. Hóa ra nó dẫn tôi đi ăn sáng. Tôi nhìn hàng quán hai bên đường vô cùng bất ngờ. Nào là bánh rán, bánh dầy, quẩy, cháo, trứng vịt lộn, hàng bún hàng phở, cái gì cũng có. Hai đứa ghé vào mấy hàng bánh ăn vặt lại vào ăn bún ốc. Bún ốc ở đây không giống ở thành phố, vì là ở quê nên ốc nhiều bún thì ít. Sợi bún cũng là bún khô nấu chứ không phải là bún tươi. Dù vị có hơi khác nhưng lại rất ngon, những con ốc béo mầm nung núc cắn vào đã miệng vô cùng. Đã thế mùi ốc lại thơm ngon cực kỳ, không hề có vị tanh hôi nào.

Tôi ăn một bát lại thêm một bát mới đã cái bụng. Hai chị em đứng dậy đi dạo một vòng ghé vào quán chè. Nói là quán chè nhưng ở đây ngoài chè còn có thạch găng, sữa đậu nành.

“Chị ăn món này đi, đây là thạch găng, ở thành phố mình chẳng có quán nào ngon như thế này đâu.”

“Cậu Hiếu đã về nghỉ hè rồi đấy à?”

Thấy Hiếu và tôi đến, bà chủ quán đã hỏi nó. Có lẽ nó là khách quen ở đây.

“Vâng, cháu về đây mấy tuần trước khi lên nhập học.”

Bà chủ quán cười típ mắt, hỏi:

“Thế ai đây? Hôm nay cô cậu ăn gì nào?”

Tôi nhìn bà cười sáng rực mắt lên e là đã hiểu lầm cái gì. Thằng Hiếu chắc cũng nhận ra nên nó nói ngay:

“Đây là chị họ của cháu đấy. Bà cho cháu hai cốc thạch găng.”

Bà chủ cười thân thiện múc cho hai đứa mỗi người một cốc thạch găng, tôi nhìn thứ thạch là lạ này, thử ăn một miếng. Miếng thạch màu xanh này khác hẳn với vị thạch mua ở siêu thị. Ăn vào tôi ngửi thấy mùi vị của núi rừng, chưa hết lại có vị mát lịm, chưa ăn trong miệng đã thấy mát ra từng tế bào. Thế nhưng nếu chỉ ăn thạch riêng mà không ăn nước thì nó lại nhàn nhạt.

“Thạch này làm từ gì mà hay thế?”

Tôi quay sang hỏi Hiếu. Bà chủ nghe thế lại cười.

“Thạch găng được làm từ lá găng.”

Bà chủ lấy ra một túi toàn lá khô rồi chỉ vào “làm từ lá này, rất mát, giải nhiệt tốt lắm.”

Lúc này tôi mới nhớ ra bản thân từng học qua về lá găng này, nhưng không biết là chúng lại được dùng để làm thứ món ăn vặt ngon đến vậy. Ban đầu mới ăn còn lạ miệng nhưng càng ăn tôi lại càng cảm thấy bon mồm, đã miệng. Giữa trời nóng thế này mà có cốc thạch găng thì phải gọi là thôi rồi đỉnh cao luôn.

Mặc dù bụng tôi đã chứa hai bát bún ốc lại thêm vài cái bánh nhưng đánh chén thêm hai cốc thạch găng cũng không phải vấn đề gì lớn. Tôi trả tiền, Hiếu nó định ngăn lại thì tôi gạt tay ra.

“Chị em tính toán gì. Để chị.”

Nó cười ha hả thích chí lắm. Tôi mua thêm cho mọi người ở nhà mỗi người một cốc, bỏ vào giỏ xe rồi đi lượn đường tiếp.

“No chưa?”

“No lắm rồi, mày đi vào chỗ nào ít xóc thôi không chị mày ợ hết cả bún lên rồi.”

“Ok sếp. Em đưa chị đi khám phá bí mật của em.”

Tôi ngồi sau nó lấy điện thoại ra chụp choẹt linh tinh. Nó đi một đoạn đường dài, trở tôi đi qua đường vào nghĩa trang, đây là đoạn đường vòng một vòng quanh núi. Sau khi đến nó xuống xe.

“Đến rồi, chị xuống xem.”

Tôi nhìn phong cảnh xung quanh, sơn thủy hữu tình, vô cùng đẹp mắt. Ở phía trước có một dòng thác nhỏ, bên dưới là một vùng nước nông trong vắt có từng tảng đá lớn trông vô cùng đẹp đẽ, bình yên như thể trong tranh vậy.

Tôi cởi dép lội xuống nước, Hiếu đi theo tôi, nó xách dép tôi đi theo. Tôi cứ ngỡ nó đưa tôi đến đây để ngắm cảnh, không ngờ lại kéo tôi đi qua thác nước. Nó đặt dép tôi xuống, ra hiệu đi lên. Không ngờ bên trong này có một hang động nhỏ. Mà đi sâu vào bên trong nữa lại có một đường thông ra bên ngoài.

“Bí mật của em đấy. Bao giờ chị muốn trốn thì chị em mình đi đường này. Em đi thử ra rồi, đi một vòng lớn thì sẽ ra khu vực cổng làng Hòe, tuy rằng có nhiều cây cối nhưng mà lại rất an toàn, dễ dàng trốn thoát.”

Tôi nhìn nó, rất xúc động, lúc nào nó cũng suy nghĩ cho tôi, thậm chí còn tìm đường trốn giúp tôi. Thấy tôi không nói gì nó nói tiếp:

“Em tính rồi, hôm đưa dâu thì đi qua đường này cũng tiện, chỉ cần đổi người đóng giả, chị theo đoàn đưa dâu trốn về nhánh đường này, em ở đó chờ rồi hai chị em mình chạy. Em tính rồi, đèn pin, bột trống rắn rết các loại cũng tìm đủ rồi. Lúc đó chỉ cần cẩn thận sẽ trốn…”

“Không.”

Nó thấy tôi ngắt ngang lời thì ngỡ ngàng.

“Không, chị không đi. Chị có chuyện phải làm, nhất định phải vào nhà ông Lý. Em yên tâm đi, cả nhà có chuẩn bị, chị cũng có chuẩn bị. Mang danh là cưới nhưng chỉ trên danh nghĩa thôi. Người đó còn chẳng biết sống được bao lâu nên em không phải lo. Làm xong việc chị sẽ tìm cách trốn ra ngoài.”

“Chị định làm gì?”

Tôi đem chuyện nguyện vọng cuối cùng của bà ra kể cho nó. Nó không nói gì, gương mặt trầm mặc. Hai chị em đi ra ngoài, lội nước một lúc, nằm dang tay trên tảng đá lớn nhìn trời nhìn mây. Bây giờ có lẽ là chín giờ sáng, nắng mùa hè chói chang, trời trong xanh cao vút, gió nhè nhẹ mang hơi nước từ thác như vuốt ve da thịt.

“Chị có gì cần em có thể giúp chị. Em cũng rất nhớ bà.”

Tôi gật đầu ừ một tiếng. Hai chị em cứ nằm dài một lúc như thế, rồi dắt xe về. Đúng lúc này, ở trong thác nước có tiếng người nói nhưng không rõ là gì. Thế là hai đứa chúng tôi dắt xe nằm rạp vào vệ đường sau tảng đá lớn, cả người nằm rạp xuống đó.

Tôi ẩn sau đám cây nhìn ra thấy lưng một người phụ nữ xinh đẹp. Nhìn bông hoa trên búi tóc của cô gái này rất quen, là hoa mẫu đơn tím bằng nhung, loại trang sức này ở đây rất quý giá và cũng đặc biệt, tôi từng thấy trong tiệm trang sức ở trong làng. Ông chủ nói mỗi món ở đây chỉ có duy nhất một chiếc, không bao giờ có chiếc thứ hai. Ngày đó tôi đã từng thấy chiếc cặp tóc mẫu đơn này.

Người phụ nữ đi được một lúc, tôi và Hiếu định đi ra thì lại có tiếng người đến tiếp. Đó là ba người đàn ông và một người phụ nữ. Trong số này, tôi biết hai người, đó là cậu tư Lý Gia Phú và cô ả ngày trước gặp ở quán bà Nga, hình như tên là Hằng. Hai người còn lại tôi chưa từng gặp. Không ngờ chỉ đến đây dạo chơi lại gặp được mấy cảnh này. Tôi và Hiếu nằm im trong bụi, đợi nửa tiếng sau không có ai mới đi ra.

“Xem ra bí mật của em không chỉ là bí mật của riêng em nữa rồi.”

Tôi nhặt lại những túi thạch găng bỏ vào giỏ rồi hai chị em ra về. Suốt đường đi tôi và Hiếu suy tính không biết bọn họ có mưu đồ gì. Hai chị em chúng tôi định bụng có cơ hội sẽ thử đi ra khu rừng đằng sau đó xem thế nào, biết đâu lại có phát hiện gì đó.

“Chuyện trên núi chị không định cho mọi người biết sao?”

“Nói ra cũng không có tác dụng gì thì tạm thời đừng nói vội lại làm mọi người lo lắng. Lần sau xem thế nào rồi nói không muộn.”

“Chị nghĩ bọn họ là ai?”

“Chắc chắn là mấy người ở nhà họ Lý, chị ở làng này đâu có gây sự với ai ngoài nhà họ. Chưa vào cửa đã bị hạ độc, họ tìm người gây sự với mình cũng là chuyện dễ hiểu. Chỉ không ngờ là lại làm một cách lộ liễu như thế thôi.”

Hai chị em đều trầm xuống, không nói câu gì, cứ thế đạp xe về đến nhà. Tôi ngồi sau vừa ngắm phong cảnh, vừa nhìn người qua lại trên đường trong lòng trùng xuống. Bỗng nhiên tôi muốn thay đổi nơi đây quá. Nơi mà cảnh vật thanh bình như thế này mà vẫn có những con người độc ác đúng là không xứng. Đã thế ở đây lại quá xa thành phố, núi rừng sâu xa, cách biệt bên ngoài chẳng ai đoái hoài. Phải chăng nên tìm cách để mọi người hoà nhập hoặc ít nhất là để pháp luật hiện hành quản lý địa phương này thì may chăng mới hết cảnh cường hào ác bá.

Nếu yêu thích đừng ngại để lại bình luận dưới các chương truyện của mình nha. FB mình là Dạ Nguyệt Thanh Khâu, rất hân hạnh được kết bạn! https://www.facebook.com/tranthom1995/

Nhóm đọc truyện của mình trên fb: https://www.facebook.com/groups/1066847937217483/

Cảm ơn bạn đã yêu thích bộ truyện của mình! Đây là stk của mình. Đừng ngại ủng hộ mình nha, bao nhiêu cũng nhận ạ hihi.

Stk: 0731000861915

Tên tk: Tran Thi Thom

Ngân hàng vietcombank

Bạn đang đọc truyện của Dạ Nguyệt Thanh Khâu, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!)

Bạn đang đọc Chồng Tôi Là Tên Thiểu Năng Láu Cá sáng tác bởi danguyetthanhkhau
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi danguyetthanhkhau
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.